EM ANH - Hai đầu thế giới (2) Trang 32

Còn Thế Long vẫn bỏ qua thái độ ngại ngùng đó của nó, dịu dàng nói:

- Em bây giờ đã là người nhà họ An. Máu chảy trên người em là của nhà họ An. Anh sẽ không để một giọt nào thất thoát ra ngoài.
- … - Duy Minh nghe Thế Long nói vậy càng thêm ngượng, cúi gầm mặt xuống đất.

Nhưng Thế Long vẫn chưa yên tâm, vội vàng kéo Duy Minh đi kiếm bông băng và nhanh chóng ra quầy thanh toán. Đống đồ họ chọn được nãy giờ đã bị vứt lại hết, ở quầy tính tiền chỉ tính một chai oxy già và… một hộp băng keo cá nhân. Nhìn dáng vẻ đạo mạo của Thế Long mà vào đây chỉ mua như thế thật sự không khiến mấy cô nhân viên xinh đẹp không tò mò cũng uổng. Nhưng sau đó, ngay lập tức họ chuyển từ trạng thái tò mò sang ngưỡng mộ.

Các cô nhân viên đều mắt hình trái tim nhìn Thế Long dìu Duy Minh ngồi trên băng ghế, sau đó ngồi xuống đất với tư thế nửa quỳ nữa ngồi. Ai cũng xuýt xoa Thế Long đúng là mẫu đàn ông chu đáo. 

Nội dung nói chuyện thật sự của Duy Minh và Thế Long là:

- Em ngồi xuống đi, anh băng cho!
- Không cần đâu!
- … - Thế Long không nói gì, dùng hành động vừa ôn hòa vừa nghiệm nghị kéo Duy Minh ngồi xuống ghế.

Sau đó hắn ngồi đối diện, dịu dàng đưa tay Duy Minh lên ngang tầm mắt, đuôi mắt hơi nheo lại, nhìn rất ư là giống một bác sĩ chuyên nghiệp. Nhưng thật sự tay nghề băng bó của Thế Long rất… nghiệp dư. Từ hồi Duy Minh bị thương ở chân phải nhập viện đến giờ thì xem ra, tay nghề băng bó của Tổng giám đốc AJ không được nâng cấp là bao.

Như thế không có nghĩa là không làm Duy Minh cảm động, thật sự là nó đang quá cảm động đi chứ. Nhìn bàn tay chỉ quen lật giở giấy tờ, kí tên lên những dự án lớn nay chịu khó luống cuống rửa vết thương và băng bó cho mình khiến trái Duy Minh không kìm được lỗi đi một nhịp.

- Đau không? 
- … - Duy Minh muốn hét lên “Rất đau!” nhưng nhìn ánh mắt lo lắng, giọng điệu chân thành của Thế Long khiến Duy Minh không nói nên lời, chỉ biết nhè nhẹ lắc đầu.

Sau cái lắc đầu thay cho câu trả lời đó của Duy Minh, cả hai lại rơi vào trạng thái yên lặng. Duy Minh đau quá không biết phải nói gì, chỉ biết rên rỉ thầm trong miệng.

Thế Long im lặng một lúc, khẽ nói:

- Vậy… lời giải thích của anh em có nghe không?

Thú thật làm Tổng giám đốc một tập đoàn lớn như AJ nhưng từ trước đến nay Thế Long ít khi hồi hộp chờ “phán quyết” của người khác như thế này. Hắn thề với lòng, nếu Duy Minh dám từ chối thì hắn sẽ lập tức đứng dậy bỏ đi. 

Nhưng may mắn là Duy Minh sau một hồi suy nghĩ đã e thẹn gật gật đầu đồng ý.

Thế Long nghĩ một lúc rồi nói sơ qua:

- Anh và Lâm Phong và bạn thân từ nhỏ. Cậu ta là bạn thân nhất của anh – Thế Long nói đến đây liền thấy không ổn, bèn bổ sung thêm một câu - À nhưng bây giờ… chỉ còn thân thứ hai thôi.
- … - Duy Minh tròn mắt chăm chú nhìn Thế Long nói.

Dưới cái nhìn “ngây thơ vô (số) tội” đó của Duy Minh, Thế Long thấy hơi nhột nhột nên vội tằng hắng mấy cái rồi mới nói tiếp:

- Tóm lại bọn anh trong sáng, em đừng suy nghĩ nhiều.

Duy Minh nghe đến đây không biết có hiểu gì không nhưng cũng ra vẻ gật gù như đã hiểu lắm rồi. Nhưng hình như cậu nhóc không để ý lắm đến câu “À nhưng bây giờ… chỉ còn thân thứ hai thôi” thì phải. [Tội nghiệp Long ca haha]

Thế Long thấy đây là cơ hội tốt để mình giải thích luôn chuyện mình đi công tác bỏ “cục cưng” ở nhà mấy hôm nên nói luôn một hơi:

- Còn chuyện anh đi công tác lần trước cũng có lí do.
- … - Duy Minh hình như đã quên vụ này, cái mặt tỏ ra ngố hết sức. Nhưng Thế Long quá nhập tâm giải thích nên không để ý lắm đến biểu hiện này của nó.
- Lần trước là chuyện gấp lắm… Cũng có liên quan đến Lâm Phong. Nhưng em đừng hiểu lầm. – Nói đến đây Thế Long hơi luống cuống, chỉ sợ Duy Minh không hiểu nên đành nói đơn giản nhất có thể - Tóm lại em đừng nhìn bề ngoài đánh giá cậu ta, cậu ta thật sự rất có thế lực, cũng đã từng giúp đỡ nhà họ An rất nhiều.
- Ừm… - Duy Minh ngoan ngoãn gật đầu.
- Mà lần đó là do cậu ta bất ngờ đòi kết hôn mà lại kết hôn với thiếu gia nhà họ Tô nên anh phải bay ra nước ngoài để gặp cậu ta “tư vấn”…
- Ồ… Cậu Lâm Phong cũng… - Duy Minh ra vẻ kinh ngạc.
- Ừ đúng rồi em, nó kết hôn với Tô Thiên Vũ, người mà em từng hiến máu cho đó.
- Ừm, hai người bọn họ chắc đẹp đôi lắm. Hihi 
- Nên em thấy đó, thiếu gia tập đoàn Tô thị trước giờ nổi tiếng phong lưu mà vừa hơn hai mươi tuổi đã chịu lấy “vợ” khiến báo chi bị sốc vô cùng, báo hại anh đi ăn với Lâm Phong hết sức bình thường cũng bị để ý.
- Hihi – Duy Minh nhìn biểu cảm “đau khổ” của Thế Long liền mỉm cười.

Thế Long nói tiếp:

- Bởi vậy em phải tin anh, bây giờ Lâm Phong đã có người yêu… Anh cũng vậy!

Duy Minh lại ngoan ngoãn gật đầu, nhưng có vẻ không hiểu ý câu “Anh cũng vậy!” của Thế Long thì phải.

Thế Long đương nhiên không cam tâm trước thái độ ngờ nghệch đó của Duy Minh nên hỏi ngược lại: “Em tin không?”

Duy Minh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vâng. Nếu giữa anh và Lâm Phong có dây dưa gì thì anh đã kí đơn li hôn là xong, còn đằng này anh không làm như vậy. Nên chắc giữa hai người không có gì!”

Trời ơi, lúc này mà cậu nhóc còn hiểu lệch trọng tâm câu hỏi nữa chớ. Ý Thế Long là có tin “Anh cũng vậy!” (Tức là hắn cũng đã có người yêu) không đó mà! Nhưng lần này gặp sóng gió tin đồn lớn đến vậy mà Duy Minh không nổi giận, không chút ghen tuông khiến hắn có chút không cam tâm. Có điều với cái đầu bã đậu của Duy Minh, cậu không “phóng khoáng” vỗ tay reo lên “Hai người rất đẹp đôi, Tổng giám đốc mau theo đuổi cậu Lâm Phong đi” là mừng rồi.

Thế Long nghĩ đến đây cũng chỉ có thể tự ngao ngán lắc đầu, hạ thấp giọng nói tiếp:

- Duy Minh, anh nói gì em cũng tin đúng không?
- Vâng – Duy Minh gật đầu – Cơ bản là thế!
- Vậy anh nói anh yêu em, em có tin không?
- …

Nghe thấy giọng nói trầm lắng của Thế Long kèm theo lời tỏ tình đơn giản như thế, Duy Minh thấy thật sững sờ, không nói được lời nào. Lẽ nào nó đã nghe nhầm sao? Nghe thấy An Thế Long nói… yêu nó? Đây là lời nói đùa tẻ nhạt nhất mà nó từng nghe. Ngay từ đầu Thế Long đã thấy mình chướng mắt, phi vụ kết hôn này cũng chỉ để che mắt thiên hạ, sau khi kết hôn thì Thế Long cũng thường nổi nóng vô cớ, nhiều khi ra nước ngoài mất tăm mất tích. Lẽ nào những điều đó đang thể hiện Thế Long thích mình? Duy Minh suy nghĩ, đầu óc quay mấy vòng vẫn không thấy hợp lý chút nào.

Về phần Thế Long, sao màn tỏ tình chớp nhoáng mà chỉ thấy đối phương đang rơi vào trạng thái “tự kỉ” không kìm được, bèn hạ thấp giọng nói lại một lần nữa giữa chốn đông người: 

- Duy Minh, anh yêu em!
- Ờ - Trong lúc đang tự thôi miên, Duy Minh chỉ biết ngây ngô gật đầu
- … Duy Minh!

Thế Long cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng. Đến giờ phút này hắn mới nhận ra một kẻ tự nhận có thể giữ được bình tĩnh luôn có thể bị đánh bại bởi tên đầu đất Duy Minh này. Lúc nào Duy Minh cũng có thể khơi lên ngọn lửa bực tức, khó chịu trong hắn. Nhưng mặt khác Thế Long lại không biết phải nổi nóng với cậu như thế nào.

Đến nước này, Thế Long đành phải nắm chặt hai vai của Duy Minh, ép cậu quay mặt sang đối diện với mặt hắn, Thế Long nhìn vào mắt Duy Minh và nói: “Trước nay anh chưa nói câu nào ba lần. Nhưng vì em, hôm nay anh sẽ phá lệ!”
- ANH-YÊU-EM, em rõ chưa?
- Ờ ờ…

Duy Minh đang chìm trong suy nghĩ bất ngờ bị “nộ khí” của Thế Long làm sực tỉnh, giật thót tim: “Em nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. Anh hung dữ như thế làm gì?”

Duy Minh nói xong liền ngưng một lát, nhìn sắc mặt tối đen trên mặt Thế Long liền tua lại những gì vừa nghe lúc nãy, ngạc nhiên nói: “Cái gì? Anh đang tỏ tình?”

Thế Long không thể nhịn được nữa, nhón chân lên, nâng cằm Duy Minh rồi đặt lên đó một nụ hôn thật dài.

- Ứm… Khoan, khoan đã – Duy Minh ú ớ trong miệng, nó vô cùng xấu hổ khi cả hai “mi” nhau giữa siêu thị đông đúc như thế này.
- Yên nào! – Thế Long nghiêm khắc ra lệnh, sau đó vẫn chăm chú thực hiện nốt nụ hôn của mình.

Thật sự sức chịu đựng của Thế Long có hạn. Hiếm hoi lắm hắn mới phải tỏ tình, đã vậy còn nói liên ba lần câu “Anh yêu em” truyền cảm như thế. Nhớ lại khi nói câu đó Thế Long còn sởn hết cả gai óc vậy mà người được tỏ tình như Duy Minh lại như đang mộng du, còn ngang nhiên hỏi “Cái gì? Anh đang tỏ tình?”. Rõ ràng cậu ngốc này đang thách thức sức chịu đựng của hắn mà. Vì thế Thế Long nghĩ rằng so với ngôn ngữ thì dùng hành động để thể hiện có lẽ hiệu quả hơn.

Nụ hôn đó kéo dài rất lâu, đầu lưỡi Thế Long tha hồ nghịch ngợm, đến tất tần tật mọi hang cùng ngỏ hẻm trong miệng Duy Minh. Những chỗ đi qua đều run lên. Nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt như thiêu đốt mọi lý trí của con người. Dục vọng chiếm đoạt của Thế Long thật mãnh liệt khiến Duy Minh thật sự hoảng loạn, lý trí muốn đẩy ra nhưng mọi giác quan đều muốn ôm chặt. Cuối cùng đầu óc mê muội của nó cũng đã hiểu ba chữ “Anh yêu em” hoàn toàn không phải là lời nói đùa mà là sự thật, sự thật “đáng sợ”.

Loading disqus...