EM ANH - Hai đầu thế giới (2) Trang 27

Sáng hôm sau Thế Long đưa Duy Minh về nhà, dù sao lâu lâu Thế Huy mới về thăm nhà, nhất định phải cùng quây quần ăn cơm với nhau nếu không sẽ bị bà nội cằn nhằn đến chết. 

Lúc cả hai thức dậy thì đã hơn 7h30, lục tục chuẩn bị một hồi về nhà cũng đã đến 8h, vậy mà tới nơi mới biết chưa ai chuẩn bị bữa sáng. Kết quả Duy Minh biết thân biết phận “cháu dâu” của mình nên đành vào bếp, may là tay nghề nấu ăn của nó trước giờ không tệ.

Duy Minh vừa nấu ăn vừa suy nghĩ, đây đúng là bà nội sinh sự đây mà, trước giờ người giúp việc nhà này không thiếu, sao đến giờ này đã tám giờ mà chưa ai chuẩn bị bữa sáng chứ! Dùng đầu gối suy nghĩ cũng đủ biết bà nội không cho mọi người nấu nướng để bắt nó phải lăn vào bếp đây mà! Duy Minh nghĩ tới đây liền tức anh ách, miếng thịt trên thớt lập tức lãnh mọi tội lỗi, bao nhiêu tức giận nó đều dùng dao trút lên miếng thịt bò đó. Kết quả là tính chuẩn bị món beefsteak trở thành thịt bò bằm, Duy Minh nhìn tác phẩm của mình trên thớt ỉu xìu mặt, thôi thì chuyển qua nấu mỳ Ý vậy.

Nhưng đang chuẩn bị nước luộc mỳ thì có ai đó từ đằng sau ôm tới, hơi thở thơm mùi bạc hà bao trùm cả một góc bếp nhỏ. Duy Minh không quay đầu lại cũng biết đó là Thế Long. Tính ra nó vẫn còn hơi ngại chuyện hôm qua nên không dám nói gì, có Thế Long là nghịch ngợm thổi thổi vào tai nó. Báo hại Duy Minh nhột quá phải ngước mặt lên lấy tay che hai tai lại. 

Không hiểu sao nhìn Duy Minh bịt tai lại nhìn dễ thương quá khiến Thế Long không kìm lòng được liền cúi xuống hôn nó một cái, nhưng dư âm đêm qua cứ thôi thúc hắn biến nụ hôn lãng mạn như thế thành một nụ hôn ướt át từ lúc nào không biết.

Chỉ tiếc là An lão phu nhân đã làm “khách không mời mà đến” từ nãy giờ. Nhìn đứa cháu trai mà bà yêu quý từ trước đến giờ quấn quýt bên Duy Minh khiến bà không hài lòng tẹo nào. 

Rất may là lúc đó Đầu Đinh đi ngang thấy ánh mắt lạnh lùng của bà nội dành cho đôi uyên ương trong kia liền kiếm cách giải vây, cậu nhóc cố tình nói lớn: “Bà nội, bà đi đâu mà cháu kiếm nãy giờ không thấy vậy!” 

Nói xong, Đầu Đinh chạy lại kéo tay bà đi ra phòng khách. 

Còn Duy Minh và Thế Long nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, nhưng Thế Long ngoan cố không chịu buông tay ra, tóm lại cảnh tượng lúc đó là tuy môi đã rời môi Duy Minh nhưng tay vẫn còn ôm chặt, ánh mắt thản nhiên nhìn bà nội như không có gì xảy ra. Báo hại Duy Minh ở giữa bị ánh mắt sắc như dao của An lão phu nhân liên tục phóng tới. Mãi một lúc sau khi bà đã bị Đầu Đinh lôi đi thì Duy Minh mới hoàn hồn trở lại, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Thế Long. 

Duy Minh khịt mũi nhìn hắn, ánh mắt như trách móc: “Tại anh đó!”

Thế Long nghe thấy vậy liền cười lớn, giang tay ra định ôm nó vào lòng nhưng nó đã nhanh chóng né qua một bên. Duy Minh lè lưỡi nói: “Em còn phải chuẩn bị bữa sáng nữa nè!”

Rồi nó lại tiếp tục bắt tay vào nấu nướng, Thế Long cũng đứng kế bên phụ giúp các công việc lặt vặt. 

Một buổi sáng ấm áp, hai chàng trai vui đùa trong căn bếp ấm cúng… Chỉ hi vọng rằng họ mãi mãi được bên nhau như vậy… [Hạnh phúc quá ta ơi…] 
CHƯƠNG 41:

Thế Long dù bị Duy Minh đuổi đánh thế nào cũng không chịu rời khỏi bếp. Dù thực chất hắn chả chịu giúp gì nhưng lấy việc trêu đùa Duy Minh làm chuyện vui, khi thì vuốt tóc, khi thì nhéo mũi, hứng lên còn đứng sau giật giật áo nó nữa. Khiến bữa sáng đáng lẽ chỉ tiêu tốn của Duy Minh nửa tiếng thì bây giờ phải tăng lên gấp đôi.

Hơn 1 tiếng đồng hồ sau thì bữa sáng mới chính thức hoàn tất. Ngoài phòng khách, sắc mặt An lão phu nhân vẫn rất bình tĩnh (thiệt ra thì bà lão này đã ăn sáng từ trước, chỉ cố tình làm khó cháu dâu thôi), nhưng Đầu Đinh bên cạnh cái bụng đã sôi ùng ục từ nãy giờ. Thấy Duy Minh bắt đầu bê thức ăn ra, hai mắt liền sáng rực, lăng xăng chạy vào bếp giúp một tay. Lén lén lút lút, Đầu Đinh liền “nhón” lấy một miếng thịt, ăn xong thì cái bụng càng biểu tình dữ dội. Đúng lúc đó Duy Minh cũng quay đầu vào liền thấy cậu ta đang ăn vụng, nó không trách gì mà chỉ giả vờ bặm môi nhìn đối phương. Còn Đầu Đinh tinh nghịch nháy mắt lè lưỡi ra trêu nó, làm ra vẻ ta đây ăn rất quang minh chính đại. 

Duy Minh nhìn vậy chỉ còn biết phì cười, ai dè Thế Long từ bên cạnh bước tới, cốc đầu Đầu Đinh một cái: “Không được ăn hiếp ‘anh dâu’ nghe chưa?”

Đầu Đinh nhăn nhó một tay bê đĩa thức ăn, một tay xoa xoa đầu, nói đầy ấm ức: “Em quen Duy Minh trước anh nữa đó nghe!”

Thế Long nhăn mày, giơ tay lên định cốc thêm cái nữa thì Đầu Đinh đã ba chân bốn cẳng chuồn ra ngoài. Đến khi biết mình đã ra khỏi bán kính nguy hiểm Đầu Đinh mới quay đầu lại, lè lưỡi lêu lêu ông anh hai mấy cái.

Nhưng lúc này Thế Long nào có để ý đến thằng em trời đánh đó đâu, bây giờ chính vẻ mặt ngượng ngùng, hơi cúi đầu của Duy Minh bây giờ đang thu hút hắn mất rồi. Duy Minh không thẹn sao được khi nghe hai chữ ‘anh dâu’ khi nãy, càng nghĩ hai tai nó càng nóng bừng, mặt càng lúc càng cúi xuống thấp hơn, hai tay thì vò vò cái gấu áo. Hình ảnh đó khiến Thế Long không kiềm được đưa tay ra dịu dàng xoa đầu nó. Bàn tay từ từ nâng gương mặt đỏ lựng của Duy Minh lên ngang tầm mình, gương mặt đó, đôi môi hơi mím lại đó có một sức thu hút mãnh liệt khiến Thế Long cũng cúi mặt xuống. 

Duy Minh tuy đang gục mặt nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở thơm mát của Thế Long càng ngày càng tiến lại gần mình hơn. 

“Chết rồi, chết rồi… Làm sao đây!” Trong lòng Duy Minh nóng như lửa đốt, tuy gần đây, thậm chí là mới ban nữa cả hai vừa có những hành động thân mật nhưng tâm lí nó vẫn rất căng thẳng. 

Thế Long quan sát thật kĩ, không bỏ sót bất kì biểu cảm nào dù là nhỏ nhất của nó, càng ngày hắn càng phát hiện vợ mình thật dễ thương quá đi. Đến đây, Thế Long không muốn trêu Duy Minh nữa, hắn nghiêm túc đứng thẳng người dậy, đưa tay ra véo mũi Duy Minh một cái rồi bê đĩa thức ăn cuối cùng ra ngoài, vừa đi vừa lẩm nhẩm một giai điệu vui tai nào đó.

Duy Minh e thẹn ngẩng đầu lên nhìn theo bóng dáng Thế Long đang khuất dần sau cánh cửa, trong lòng dấy lên một cảm xúc mơ hồ khó tả, nó chợt thấy lạ, lúc nãy thấy mình vừa lo lắng nhưng cũng vừa mong chờ, rồi Duy Minh lại tự vấn bản thân, lo lắng là đúng rồi, nhưng sao mày lại chờ đợi, hi vọng một nụ hôn chứ? Nó chỉ có thể vừa nghĩ vừa tự trách mình háo sắc. Kaka

+++

Duy Minh không dám đứng suy nghĩ lâu, vì nó không thể để mọi người phải đợi một mình mình được. Nên Duy Minh vỗ vỗ má mấy cái rồi bước ra ngoài phòng ăn.

Bên ngoài, không khí đang vui vẻ, bà nội đang cười tít mắt trò chuyện với hai đứa cháu cưng của mình, nhưng vừa thấy Duy Minh xuất hiện là mặt bà đanh lại, làm như Duy Minh là kẻ phá đám không bằng.

Thấy thái độ của bà nội đối với mình, Duy Minh dù lạc quan đến đâu thì tâm trạng cũng chùng xuống một chút, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ mặt dày giả vờ nhưng không thấy gì bước tới ngồi xuống với mọi người.

Duy Minh vừa ngồi xuống thì Đầu Đinh đã cười hì hì nhìn nó, gấp liền mấy miếng thức ăn vào bát nó.

- Ăn đi, ngon lắm đó nha!
- Đồ tui nấu mà hông lẽ tui hông biết? – Duy Minh nhăn mũi nhìn Đầu Đinh – Mà hồi nãy mấy người ăn vụng rồi còn gì!
- Hehe, người ta ăn quang minh chính đại mà ăn vụng hồi nào! – Đầu Đinh láu cá trả lời.

Duy Minh và Đầu Đinh nói chuyện vô cùng tự nhiên, cứ như cả hai đang ngồi ăn ở vỉa hè chứ không phải trong phòng ăn sang trọng như thế này. Trong lúc đó, Duy Minh thầm cảm ơn cậu nhóc ấy, đã lâu lắm rồi nó không có được những câu bông đùa thoải mái đến vậy bên bàn ăn. Nhưng đương nhiên, chuyện này lọt vào mắt hai người còn lại khiến họ không vui chút nào. Thế Long thì thấy cơn ghen đang chực chờ bùng phát, còn An lão phu nhân cảm thấy đến thằng cháu còn lại của mình cũng đang bị Duy Minh độc chiếm.

Thế là trên bàn ăn lại chia thành hai “chiến tuyến”, một bên là Duy Minh và Đầu Đinh vừa trò chuyện vừa đá xoáy nhau vui vẻ, một bên lại là hai bà cháu tuy ôm hai tâm trạng khác nhau nhưng biểu hiện khá hậm hực.

Bầu không khí quái dị như vậy cứ chậm chạp trôi qua, hai hay ba mươi phút sau gì đó thì bữa ăn miễn cưỡng gọi là “bữa sáng” cũng trôi qua. Duy Minh đứng lên dọn dẹp bàn ăn, nó vừa khệ nệ bê núi bát đĩa đến trước cửa phòng bếp thì nghe bà nội lên tiếng:

- Thế Long à, mẹ chết thì hết mẹ, bà chết thì hết bà, nhưng “vợ” thì không có đứa này có thể cưới đứa khác, con phải suy nghĩ và quan tâm bà hơn nữa chứ! Bây giờ mẹ con đã mất rồi, chỉ còn nội là quan tâm con nhất thôi!
- … - Thế Long không nói gì, đưa tay lên bóp trán, trong đầu thầm than vãn “Nữa, chiến dịch ‘tẩy não’ lại bắt đầu nữa rồi!” 

Đầu Đinh nghe bà nói vậy liền trố mắt ra nhìn, rồi cả cậu nhóc và Thế Long không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía Duy Minh, tuy nó không quay lại nhưng cái dáng đứng khựng lại như vậy đã tố cáo rằng nó đã nghe không sót một chữ.

Thế Long thấy trong lòng hơi bất an, vừa định đứng dậy lại an ủi Duy Minh đại loại vài câu là bà chỉ nói vậy thôi, không có ý gì đâu… nhưng đúng lúc đó thì có lẽ cậu nhóc đã lấy lại được bình tĩnh, chậm rãi tiếp tục đi vào bếp.

Loading disqus...