Thế Long khó chịu nhìn Duy Minh đã mặc xong quần áo, “đói ăn” mấy ngày nay mà cơm dâng tới miệng rồi lại bị sặc ra, thôi thì hắn cũng nén ấm ức xuống, mặc quần áo vào rồi cùng Duy Minh ngồi vào bàn ăn cơm
+++
Thế Long không cho Duy Minh ra khỏi phòng khi hắn đang làm việc, báo hại Duy Minh thấy tù túng vô cùng, chân tay thì thừa thãi; còn hắn cứ làm việc chưa được năm phút lại ngước mặt lên nhìn nó một lần, hiệu suất làm việc quả là giảm hơn phân nửa.
Trước tình hình này, Thế Long đành tan sở sớm, hắn dắt tay nó ra khỏi AJ. Hắn không nói gì nhưng lẳng lặng đánh xe ra khu chợ lần trước, lúc xe dừng lại Duy Minh bất ngờ không nói nên lời, niềm hạnh phúc và xúc động chợt trào dâng trong lòng nó.
Thế Long kéo tay nó đi vào chợ, cùng nó mua hết món này đến món khác, rau củ, trái cây, thịt cá, trứng sữa,… đủ cả. Suốt buổi đi chợ, Thế Long cứ nắm chặt lấy tay nó không chịu buông ra, Duy Minh thì vừa ngại nhưng cũng vừa ngập tràn trong hạnh phúc, gương mặt nó hồng hồng dưới ánh nắng của ngày tàn thật rạng rỡ.
Lúc cả hai lên xe ra về thì trời cũng chuẩn bị sụp tối, lúc chuẩn bị mở cửa xe, Thế Long bất ngờ nhìn sâu vào mắt nó, dịu dàng hỏi:
“Tại sao không hỏi anh gì cả?” Thế Long muốn nhắc tới lời hứa sẽ giải thích cho Duy Minh nghe, nhưng cả ngày hôm nay hắn không kể mà nó cũng không hỏi nên có chút tò mò.
“Vì anh nói lúc nào cũng phải tin anh. Em rất muốn hỏi, rất muốn… khóc, nhưng vì em đã hứa là sẽ luôn tin anh...” Duy Minh đang trả lời bất ngờ sụt sịt khiến hắn lóng ngóng. Đúng là cậu nhóc thật mong manh mà, lại ngốc nữa chứ. Thế Long giang tay ra ôm chặt nó vào lòng, càng nghĩ càng thấy người trong lòng mình thật đáng yếu, đáng che chở.
+++
Đi chợ xong Thế Long không đưa nó về nhà họ An mà đưa về nhà riêng của mình, tuy bề ngoài nó là bây giờ về đó rất xa, về đây cho tiện nhưng thật ra là vì để tránh “nanh vuốt” của thằng em quái quỷ nên phải đưa Duy Minh về đây cho an toàn.
Nhưng Duy Minh ngốc nghếch chỉ biết tin vào lời hắn mà thôi. Vào đến nhà, Duy Minh nhận nhiệm vụ sắp xếp những thứ mới mua vào đúng vị trí của nó.
Sau khi đã xếp đâu vào đấy thì Duy Minh bắt đầu thở phì phò vì mệt, ánh mắt nó vô tình liếc ngang cái máy xay sinh tố trên cao rồi nhìn xuống túi hoa quả trên bàn liền nảy ra ý tưởng… Nhưng nó cố gắng kiễng chân lên mấy lần mà vẫn không lấy cái máy xuống được. Lúc nó chuẩn bị bắt ghế để lấy xuống thì Thế Long đã bước tới, cốc đầu nó một cái: “Sao không kêu anh?” rồi hắn tiện tay giơ lên là có thể dễ dàng lấy xuống được rồi.
Duy Minh ngước cổ nhìn anh dễ dàng lấy được cái máy xuống trong khi mình phải cố gắng nãy giờ mà vẫn không được, nó không tránh khỏi ngưỡng mộ nói: “Cao đúng là một cái lợi.” Nói xong, nó nhìn lại mình, đúng ra mình cũng cao trung bình chứ bộ, nhưng tại gặp phải Thế Long cao trên thước tám mới ra nông nỗi chênh lệch chiều cao như thế này, nó vừa nghĩ vừa phụng phịu.
“Cũng có cái không hay.” Thế Long trả lời.
“Cái gì không hay?” Duy Minh trố mắt nhìn hắn.
“Lúc hôn em có chút không tiện, mỏi cổ lắm.” Thế Long thản nhiên trả lời, nhưng gương mặt Duy Minh lập tức biến sắc, lúc trắng lúc đỏ.
CHƯƠNG 40: Chương này 18+, khán giả nên cân nhắc trước khi xem hehe
“Lúc hôn em có chút không tiện, mỏi cổ lắm.” Duy Minh nghe Thế Long nói mà ấm ức vô cùng, trong lòng nó thầm nghĩ “Mình cũng rướn người lên mệt lắm chứ bộ!”. Nhưng những lời như vậy thật sự nó không có mặt mũi nào để nói ra nên chỉ còn cách cúi đầu đi vòng quanh căn bếp, vừa đi vừa giả vờ như không nghe thấy gì hết.
“Cậu nhóc này lại ngốc nữa rồi!” Thế Long vừa nhìn điệu bộ vô cùng dễ thương của Duy Minh vừa khẽ cười, nó như con rùa nhỏ nhỏ xinh xinh, hễ có chuyện gì là trốn biệt trong cái mai của mình. Càng nhìn càng đáng yêu.
Thế Long không vạch trần hành động ngô nghê đó của nó, chỉ dịu dàng đứng dựa vào giá bếp, chăm chú nhìn Duy Minh chờ nó quay người lại. Quả nhiên như hắn dự đoán, Duy Minh im lặng được một lúc vẫn phải quay lại nói chuyện: “Nhà anh hết gạo rồi à?”
“Anh không biết… Thôi, hay mình ra ngoài ăn luôn đi cho tiện.” Thế Long khoanh tay trước ngực, ôn tồn nói.
“Nhưng mua nhiều thức ăn như vậy, biết làm thế nào?” Duy Minh cảm thấy không sử dụng để đó vứt đi hết thì thật lãng phí.
Suy nghĩ một hồi lâu nó đành nói: “Bây giờ mình xay sinh tố trước đã!” Sau khi nói xong, Duy Minh thấy mình thật vô duyên, tự nhiên lại nói đến chủ đề không liên quan gì như thế này. Sau đó nó vội vàng với lấy mấy quả táo rồi tỉ mỉ gọt vỏ.
“Thế còn cà rốt?” – Thế Long hỏi.
“Xay sinh tố” – Duy Minh tiếp tục gọt táo, không buồn ngẩng mặt lên đã trả lời.
“Vậy còn dưa hấu?” – Thế Long chậm rãi hỏi tiếp.
“Xay sinh tố” – Duy Minh vừa trả lời vừa tiếp tục với công việc của mình.
“Vậy còn em?” – Hắn thuận miệng hỏi tiếp.
“Xay…” – Duy Minh cũng thuận miệng trả lời, nhưng không đợi nó trả lời xong thì Thế Long đã phì cười.
Sau đó hắn ta nép sát vào người nó, ánh mắt chậm rãi quét khắp người nó từ trên xuống dưới, trên gương mặt anh tú đang hiện ra nụ cười gian xảo cực kì.
“Muốn xay thì phải cởi quần áo đó”. Thế Long càng cười càng gian xảo. [Trước giờ sao mình không để ý Long ca lại có máu 35 trong người như thế hehe] Trước tiên, hắn kéo cả người Duy Minh cả vào lòng mình, vòng tay qua ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của ai đó.
Duy Minh bất ngờ kêu lên một tiếng, vô tình đạp lên chân Thế Long mấy cái, hai tay thì quơ quào loạn xạ hòng thoát ra khỏi “móng vuốt” của hắn.
“Là em nói muốn xay sinh tố.” Thế Long làm ra vẻ vô tội, khi nhìn kiểu phản kháng giống như con mèo của nó, hắn không kìm chế được liền mỉm cười dịu dàng. Thế Long dùng một tay kẹp hai tay của Duy Minh, tay kia vuốt nhẹ qua cổ nó, dần dần lướt xuống cổ áo. Làn da trắng ngần của Duy Minh dưới bóng đèn mờ ảo càng càng trở nên mê hoặc, khiến ham muốn trong Thế Long càng dâng cao.
Duy Minh run rẩy đôi môi: “Thực ra… thực ra chúng ta có thể ra ngoài ăn.”
Hắn cúi xuống hôn lên xương quai xanh của Duy Minh rồi nói mơ hồ: “Tôi đang ăn”
Duy Minh bị hơi ấm trên người Thế Long làm cho ngất ngây choáng váng, hơi thở mùi bạc hà nhè nhẹ của hắn dần bao phủ lấy Duy Minh khi Thế Long dần áp sát lại, nó hơi hoảng loạn muốn trốn chạy, muốn hít thở không khí trong lành, nhưng dù quay sang hướng nào cũng toàn là hơi thở mùi bạc hà của Thế Long.
“Dừng lại… dừng lại… Anh….” Nó muốn ngăn chặn những hành động điên cuồng Thế Long và của mình sắp tới.
“Ưm...?” Thế Long không rời môi mình khỏi cái cổ nhỏ nhắn của Duy Minh, chỉ “ưm” một tiếng xem như lấy lệ, trong giây phút này, Thế Long có thể cảm nhận được hơi nóng của nó đang lan tỏa dưới lớp áo, và cả tấm lưng mềm mại trắng trẻo của cậu nhóc nữa.
“Thế Long...” Duy Minh nói với giọng đứt quãng, đầy khó nhọc. Nhưng cơ hồ nó đã đi sai một nước cờ khi gọi tên của Thế Long như vậy, trong khung cảnh như thế này, không khí như thế này, hai chữ “Thế Long” được nói ra từ miệng của nó dù như thế nào cũng bị đầu óc của hắn hiểu là nó đang ra sức mời gọi, kết quả hai chữ Thế Long vừa dứt thì Duy Minh phải gồng mình lên chống đỡ những cái mút mát trên cổ, trên xương quai xanh. Môi Thế Long đi đến đâu liền để lại những dấu hôn đỏ chót đến đó, nhìn kiểu nào cũng y như hắn đang đánh dấu chủ quyền của mình lên người Duy Minh vậy.
Duy Minh chỉ còn cách ra sức kéo lý trí lại: “Không… không được.”
“Tại sao?” Thế Long thở dốc, dùng mũi áp sát vành tai cô, nhẹ nhàng hỏi.
Duy Minh ấp úng, trong lòng có chút e thẹn vẩn vơ, lần trước dù gì cũng do say rượu, có thể du di tự biện hộ, còn lần này nó đang hoàn toàn tỉnh táo, những chuyện này bất ngờ ập đến khiến Duy Minh không biết chống đỡ ra sao, : “Em… em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Thế Long nghe đến đây thật muốn cốc đầu nó một cái, đâu phải lần đầu đâu chứ, cần gì phải ngại, nhưng hắn vẫn ra sức dụ hoặc: “Đây là bản năng, không cần chuẩn bị.” rồi cắn cắn vành tai Duy Minh, dùng lưỡi nghịch ngợm mấy cái.
Kiểu này khác nào muốn lấy mạng của Duy Minh, vành tai vốn dĩ là điểm vô cùng nhạy cảm trên người nó, giờ bị Thế Long khiêu khích như vậy khiến nó toàn thân không ngừng run rẩy. Duy Minh khẽ đẩy mặt hắn ra, nói đầy đau khổ: “Nhưng mà…”
Duy Minh nói chưa dứt câu thì Thế Long đã mút lấy ngón tay của nó đẩy hắn ra nãy giờ, cơ bản là không hề quan tâm nó muốn “nhưng” cái gì.
“Nhưng… ở đây không có chăn!” Duy Minh cuối cùng cũng đã tìm ra được một lí do để phản bác.
Thế Long nghe xong ngẩng mặt lên nhìn nó, ánh mắt hừng hực lửa, khóe môi gợi cảm mấp máy: “Em cần chăn làm gì?”
“Không có chăn, ở đây… cộm lắm, lại lạnh nữa!” Duy Minh sợ sệt nói đứt quãng mấy lần.
Thực tình Duy Minh đang muốn nói là: “Anh mau thả em ra, nếu anh không chịu thả thì em cứ nói, nói cho anh bực tức chết luôn!”
Đương nhiên không phải Duy Minh không động lòng, không khao khát, mà quan trọng là nếu một lần thì còn tự bào chữa là tò mò, bồng bột, nhưng hai lần, ba lần thì giải thích sao đây? Rồi sau này phải đối mặt sao đây? Không lẽ vẫn cuồng nhiệt như vậy, nhưng cuồng nhiệt đến đâu thì tình cảm của họ có vững bền không? Tình dục phải xây trên nền móng của tình yêu mới có thể thăng hoa và củng cố lẫn nhau, còn Duy Minh… nó không dám chắc.