Trở về với siêu bão tại phòng Tổng giám đốc, cuộc họp bất ngờ này đã kéo dài hơn 1 tiếng đồng hồ, rõ ràng là điều hòa nhiệt độ vẫn hoạt động bình thường nhưng các lãnh đạo của công ty liên tục đổ mồ hôi hột, khăn tay lau mồ hôi của họ có thể vắt ra một đống nước.
Từ cuối tháng đến giờ doanh thu tăng đều, không có khách hàng nào phàn nàn, xã hội trị an cũng rất tốt, nhưng không hiểu sao Tổng giám đốc lại đùng đùng nổi giận, triệu tập 1 cuộc họp khẩn cấp, hay nói đúng là cuộc họp “giận cá chém thớt” điển hình. Mà người hiểu rõ nội tình nhất chính là cô Lan thư kí và trưởng phòng Khoa. Cả hai khẽ chấm mồ hôi trên trán mà lòng thầm than thở: “Duy Minh ơi là Duy Minh, cậu bỏ đi đâu rồi hả? Điện thoại cũng không nghe…”
Hai người bọn họ đang lơ đễnh thầm cầu cứu Duy Minh thì nghe tiếng hét của Tổng giám đốc: “Nói!”
Mệnh lệnh chỉ duy nhất một động từ nhưng âm lượng, ngữ điều cực kì hùng hổ, báo hại trưởng phòng kế hoạch suýt nữa té khỏi ghế, ông ta lẩy bẩy giải thích một số vấn đề tại sao chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh tăng trưởng chậm đi đôi chút.
Nhưng cái “đôi chút” ở đây của AJ vẫn còn là mức tăng trưởng đáng mơ ước của nhiều tập đoàn khác, không thể trách trưởng phòng kế hoạch được, có trách là trách tại sao Duy Minh lại mất tăm mất tích ngay lúc này.
“Rầm!” Cái bàn trong phòng họp ngay lập tức nhận được một cái “nựng yêu” của Thế Long. “Sao ngay khi phát sinh không khắc phục ngay mà để ảnh hưởng đến tăng trưởng như vậy? Tôi thuê các người ngồi đây để ăn không ngồi rồi thôi sao?”
“Không… Không phải, Tổng giám đốc, thực xin lỗi, thật sự là bởi vì…” Trưởng phòng Kế hoạch kỳ thật rất muốn quỳ xuống, kêu oan: “Oan uổng quá, đại nhân, thảo dân oan uổng!”
”Im miệng! Dù hiện giờ ông xin lỗi một trăm lần thì có thay đổi được gì không?” Ánh mắt lạnh như băng của Thế Long bắn thẳng vào người đối diện: “Mà ta cũng không muốn lại nghe ông ấp úng mấy lời vô nghĩa làm gì, lập tức điều tra cho tôi! Trong thời gian ngắn nhất đưa lên một báo cáo ‘miêu tả chi tiết, rõ ràng, minh xác’!” Nói xong, hắn tức giận đuổi cổ tất cả mọi người ra khỏi phòng họp.
Vừa nghe mệnh lệnh đuổi người mà ai nấy như nghe tiếng mùa xuân về, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt như không lục tục kéo ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng Tổng giám đốc ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, riêng trưởng phòng Khoa và thư kí Lan giao tiếp bằng ánh mắt:
- Cô gọi cậu Duy Minh đi, nếu không đại họa sẽ còn ập xuống.
- Sao ông không gọi?
- Tôi gọi cậu ta không nghe nên mới bảo cô!
- Vậy cậu ta nghe tôi gọi chắc? Đến cả giám đốc gọi còn không nghe thì tôi với ông gọi có ích gì?
Từ đó cả hai thôi giao tiếp bằng ánh mắt, mạnh ai trở về công việc của người đó.
Trong phòng Thế Long vẫn còn rất tức giận, nhấc điện thoại bàn trong phòng lên gọi cho Duy Minh… Tút… Tút… Tút… Vẫn không có ai bắt máy! Hắn tức giận dập máy, nhưng một phút sau không kìm được lại gọi lại lần nữa, lần này chưa đầy một hồi chuông hắn đã nghe được giọng nói của Duy Minh: “Alo?”
“Sáng giờ em đi đâu vậy?” Thế Long giận lẫy.
“Em…” Duy Minh hơi bất ngờ khi nghe giọng nói của Thế Long, vì đây là số điện thoại bàn nên nó không biết là ai. Nhưng không đợi nó giải thích thì Thế Long đã ra lệnh “Anh muốn thấy mặt em ở AJ nhanh nhất có thể!”
“Tút tút tút…” Duy Minh định nói gì đó nhưng đối phương đã cúp máy cái rụp, nó đành nhăn mặt xoay qua nhìn Đầu Đinh kêu cậu ta đưa mình về AJ ngay.
+++
Văn phòng rộng rãi, không gian yên lặng, chỉ nghe tiếng giở tài liệu và tiếng máy lạnh chạy rì rì. Thế Long đang ngồi trên bàn xem tập hợp đồng từ đối tác. Mà đại diện kí hợp đồng với hắn là một cô gái xinh đẹp, thân hình bốc lửa. Trái với Thế Long chỉ chăm chú xem tài liệu thì cô ta từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn hắn mà thôi.
Vốn dĩ cô quản lý xinh đẹp này định dùng mĩ nhân kế nhưng đã mấy lần cố tình chỉnh lại áo ngực nhưng vẫn không thể thu hút được sự chú ý của Thế Long nên liền đánh bạo lên tiếng: “Tổng giám đốc, anh thấy hợp đồng này có được không?”
Thế Long tới lúc này mới rời mắt khỏi tập hợp đồng, nhưng vừa ngẩng mắt lên liền thấy cảnh tượng cô nàng lẳng lơ chỉnh lại áo ngực lần nữa, còn cố tình kéo dài chữ “có được không?” nữa chứ! Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hắn đặt bản báo cáo lên bàn: “Xem ra cô đã không có ý thảo luận, một khi đã như vậy ta cũng không muốn lãng phí thời gian, cô về đi!” Thế Long cực kì chán ghét những kẻ không phân biệt được công tư. Cái loại không có kỹ năng này mà cũng leo được lên chức Quản lý, Thế Long đối với đối tác này có chút thất vọng rồi.
Đột nhiên mọi chuyện chuyển biến như thế khiến cô nàng quản lý đó trợn tròn mắt không tin chiêu trò kí hợp đồng “bách phát bách trúng” này của mình lại thất bại? “Ngài… ngài..”
Hắn liếc mắt: “Tôi không có thời gian tiếp trò với cô!” Nếu không vì cô ta là con gái, hắn đã trực tiếp đá ra khỏi cửa phòng.
Thế Long đứng dậy, cô ta càng hoảng loạn, điều đó có nghĩa ả không ký được hợp đồng này, làm sao có thể trở về? Cô ta liền đánh bài liều thừa dịp Thế Long sơ hở, nhào vào lòng hắn nói giọng nũn nịu “Đừng vô tình như thế. Chúng ta bàn lại được không? Em tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng!” Hai tay ôm chặt lấy Thế Long, gương mặt nhích gần, vuốt ve cánh tay rắn chắc của hắn.
” Cút ngay!” Thế Long tức giận ngút trời, hất cô ta ra khỏi cơ thể mình rồi lấy khăn tay lau lau mấy cái, ra chiều kinh tởm.
+++
Sáng sớm Đầu Đinh đã đưa nó đi chơi lung tung khắp nơi, nó để điện thoại trong túi, lại đi những nơi đông đúc ồn ào nên điện thoại đến cũng không hay. Đến khi ngồi uống nước nó mới để ý thấy điện thoại mình có gần 30 cuộc gọi nhỡ, Thế Long có, chị Lan có, cả trưởng phòng cũng có. Duy Minh tá hỏa định gọi lại cho từng người thì đúng lúc Thế Long gọi đến. Sau đó nó mới giục Đầu Đinh đưa mình về AJ.
Vừa đặt chân vào AJ nó đã bắt gặp ánh mắt mừng rỡ của mọi người, đặc biệt là trưởng phòng Khoa và chị Lan còn mỗi người nắm một tay kéo nó chạy như bay lên tầng 40. Vừa đi vừa khấn thầm: “Bão tan, bão sắp tan rồi…”
Thang máy dừng lại ở tầng 40, mọi người đã nghe tiếng hét của Tổng giám đốc trong phòng vang ra: “Cút ngay!” khiến cả 3 người bọn họ suýt chút nữa rớt tim ra ngoài. Bọn họ sáu mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Chuyện gì nữa vậy?”. Nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thì cửa phòng đã bật mở, cô quản lý của đối tác mặt mày trắng bệch đi ra khỏi phòng. Đến lúc này Duy Minh đã bị chị Lan đẩy đến trước cửa phòng Tổng giám đốc.
Vừa bước vào trong nó đã thấy Thế Long sắc mặt tức giận, nó hơi run sợ “Không lẽ mình bỏ đi có chút xíu mà đã chọc giận Tổng giám đốc vậy ư?”
Còn Thế Long vừa thấy nó đứng ngây ngốc ngoài cửa thì sắc mặt tốt lên năm phần, chậm rãi đứng dậy đi về phía nó kéo nó ôm chặt vào lòng. Miệng hắn dịu dàng nói nhưng cánh tay vẫn siết chặt: “Ngốc, về đây nhanh nhất có thể của em mất cả tiếng đồng hồ hả?”
“Ặc ặc, anh thả lỏng ra một chút. Em sắp không thở được rồi đây này!” Thế Long dùng dằng nới lỏng vòng tay mình ra, Duy Minh mới nói tiếp: “Tại em biết anh giờ này vẫn chưa ăn cơm nên lúc nãy bên dưới có lấy chút đồ ăn cho anh nè”
Đến lúc này hắn mới để ý nhìn xuống thấy Duy Minh đang cầm cặp lồng cơm trên tay, một niềm vui nhỏ bé len lỏi trong lòng khiến Thế Long nở nụ cười dịu dàng.
Nãy giờ chị Lan và trưởng phòng Khoa đứng ngoài… rình thấy cảnh tượng này liền tủm tỉm cười, bọn họ không hẹn mà cùng xoay lại nói “Bão tan rồi!”, cười hí hí rồi mới chịu đóng cửa đi ra chỗ khác.
+++
Duy Minh tất bật bày đồ ăn ra cái bàn nhỏ để dành tiếp khách, các món ăn cũng thanh đạm thôi nhưng do chính tay nó bày ra nên cái nào Thế Long nhìn cũng rất vừa mắt… nhưng “món” vừa mắt hắn nhất lại chính là nó. Trong lúc Thế Long đang suy nghĩ thì Duy Minh đưa cốc nước chanh đến trước mặt hắn: “Anh uống đi, nước mật ong chanh đó, lúc nãy ở dưới em tranh thủ làm cho anh đó”
“Chút nữa anh uống” rồi Thế Long đặt ly nước xuống, chồm người qua ngấu nghiến đôi môi nhỏ nhắn của nó. Bàn tay của hắn không chịu để yên đã bắt đầu lần mò mở hết các cúc áo của nó. Trong lúc thở gấp, Duy Minh vẫn hổn hển hỏi: “Anh định làm gì?”
“Em nói đi!” Thế Long nháy mắt, thuần thục kéo rớt cà vạt rồi vứt xuống đất.
Thế Long ôm trọn nửa thân trên trần trụi của nó, đầu lưỡi tham lam liếm láp thân thể mềm mại trước mắt. Duy Minh bất lực run rẩy, đầu óc trống rỗng, căn bản không thể suy nghĩ, chỉ có thể gắt gao ôm chặt hắn.
Thế Long càng dùng sức hôn mút, đôi môi không ngừng đi xuống… Hắn nhìn khắp văn phòng, rồi ôm lấy nó đi đến bàn làm việc. Vung tay lên, quét sạch đống đồ, rồi đặt nó lên trên. Lần đầu tiên Thế Long phát hiện ra công dụng mới của bàn làm việc, đó là rất vừa vặn để đặt em xã bé nhỏ của hắn lên.
Duy Minh chưa kịp định thần đã bị đôi môi nghịch ngợm của hắn khóa chặt đôi môi của mình lại, chẳng mấy chốc căn phòng như chìm trong biển lửa dục vọng.
“Duy Minh, mấy ngày nay có nhớ anh không?” Thế Long cười bí hiểm, càng nhìn càng mê hoặc.
“Em… Anh…” Duy Minh cắn môi, thân thể khô nóng, vặn vẹo, áp sát người hắn.
“Có nhớ không?” Hắn lùi lại, cố tình đưa vật đàn ông đang cương cứng chạm nhẹ lên bụng nó.
Nhưng đúng lúc gay cấn này hắn lại làm rớt xấp tài liệu còn sót lại trên bàn, âm thanh này khiến chút lí trí còn lại của Duy Minh bừng tỉnh, nó vội vàng vùng dậy và ý thức được đây là công ty nên vội vàng cắn lên vai Thế Long một cái: “Đây là công ty đó, nhỡ có người vào thì sao?”. Nói rồi nó leo xuống bàn, nhanh chóng mặc quần áo vào.