EM ANH - Hai đầu thế giới (2) Trang 2

Mưa vẫn rơi, Thế Long ôm chặt Duy Minh dưới màn mưa, đây là một cảnh đẹp mà Thế Long chưa bao giờ nghĩ tới dù chỉ là trong mơ, vì trong đầu hắn lúc nào cũng chỉ có những hoạch định hay chiến lược, thời gian mơ mộng và tính cách lãng mạn chắc chắn là không có, nên lần này hắn mới biết ôm hôn một người dưới mưa, tuy lạnh bên ngoài nhưng nội tâm ấm áp và lãng mạn đến thế này. 

Dù có không muốn phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn hiếm có này đến đâu thì Thế Long vẫn cảm nhận được cậu nhóc đã bắt đầu run rẩy. “Chắc bị lạnh rồi!”, nghĩ đến đây, chút lí trí cuối cùng đã lên tiếng: “Em lạnh à? Vậy chúng ta về thôi!”

Lời nói của Thế Long đã kéo Duy Minh từ chín tầng mây trở về hiện thực, tới bây giờ nó mới cảm nhận được toàn thân mình đang run rẩy vì lạnh, nên không đợi Thế Long hỏi lại lần nữa mà đã vội gật đầu.

Cả hai chầm chậm sánh bước bên nhau, khoảng cách từ đây đến nơi đậu xe chưa đầy 50 mét nhưng có cảm giác như rất, đi phải rất lâu rất lâu mới đến nơi. Trong xe, Thế Long đã ân cần không bật máy lạnh, ráng chạy xe với tốc độ nhanh nhất có thể để cậu nhóc về nhà thay đồ càng nhanh càng tốt. Lần đầu tiên có người không phải là Khánh My khiến hắn lo lắng, sợ người đó bị cảm lạnh như vậy.

+++

Về đến nhà thì trời đã gần khuya, cả căn nhà đã tối om trừ phòng khách vẫn còn sáng đèn, chắc chị giúp việc vẫn còn đang đợi cửa. 

Thế Long nhanh chóng chạy thẳng vào sân, cùng Duy Minh bước vào trong. Vừa vào phòng khách đã thấy chị giúp việc ngồi đó, hắn “suỵt” ra hiệu chị ta đừng nói lớn, chắc là sợ đánh thức bà nội. Chị giúp việc hiểu ý nên không hỏi han gì mà chỉ gật đầu thay cho lời chào. 

Thế Long không trả lời, bước đi được hai ba bước liền xoay lại, hạ giọng nói: “Sau này chị không cần đợi cửa, tôi có chìa khóa rồi!”. Sau đó, không đợi người ta trả lời mà hắn đã đi thẳng. 

Nhưng ông bà ta có câu “chạy trời không khỏi nắng” quả thật rất đúng, tuy đã đi đứng, nói chuyện như ăn trộm để tránh gặp bà nội nhưng vừa đúng lúc An lão phu nhân nửa đêm khát nước thức dậy, tính đi uống nước lại gặp ngay đứa cháu cưng mình mẩy ướt nhem, bà liền hỏi bằng giọng sốt ruột “Thế Long, sao con lại ướt hết vậy? Mau mau, thay đồ rồi lau khô tóc kẻo cảm lạnh rồi sao!”

Thế Long thở dài trả lời, coi như công sức nãy giờ trở thành công toi, hắn biết tính của bà quan tâm quá hóa phiền: “Con mắc mưa thôi mà!”

“Mắc mưa? Con đi ô tô mà cũng mắc mưa sao?” Bà tiếp tục chất vấn với giọng rất quan tâm, nhưng thấy sau lưng thằng cháu của mình còn có thằng cháu dâu cũng ướt không kém liền quát mắng “Còn cậu, cậu làm cái gì mà để Thế Long ướt như vậy hả? Cậu không biết khuyên nó đừng dầm mưa sao?”

“…” Duy Minh lí nhí nói gì đó không nghe rõ thì Thế Long đã lạnh lùng ngắt lời: “Bà! Bà uống nước xong rồi đi ngủ được rồi đó ạ! Chúng cháu xin phép đi trước!”. Nói xong hắn vội vàng kéo tay Duy Minh như đi trốn nợ.

+++

Phòng ngủ được mở máy lạnh 24/24 nên vừa bước vào Duy Minh đã phải rùng mình, Thế Long tinh ý thấy vậy liền tắt máy lạnh rồi lấy chiếc khăn bông to sụ đưa cho nó. Duy Minh mở to mắt nhìn chiếc khăn trước mặt.

- Tổng giám đốc, anh muốn em lau cho anh ạ?
- Em tự lau cho mình đi – Thế Long im lặng một lúc rồi tiến lại gần thì thầm vào tai nó – Còn muốn lau cho anh à? Hay ý em là muốn tắm chung?

Đây chỉ là một lời trêu chọc của Thế Long, nhưng khoảng cách hai người gần đến vậy, lời lẽ mờ ám, khi nói Thế Long hơi thở nóng bỏng cứ phả vào tai khiến Duy Minh mặt mày đỏ lựng, nó ra sức lắc đầu ngoày ngoạy: “Không, không, Tổng giám đốc đừng hiểu lầm…”

Duy Minh ra sức phân bua, nhưng càng lúc gương mặt càng đó khiến Thế Long tự nhiên cảm thấy rất khoái chí. Nó thấy Thế Long cứ đứng đó cười cười thì càng ngượng hơn, giật lấy chiếc khăn rồi chạy biến vào phòng tắm. 

Tắm xong xuôi Duy Minh mới la “Á” lên một tiếng, Thế Long bên ngoài nghe thấy liền chạy tới gõ cửa hỏi bằng giọng sốt sắng: “Duy Minh, có chuyện gì vậy???” sau đó im lặng vài giây rồi có tiếng lọc cọc mở khóa, cuối cùng là cánh cửa đã bật mở, cả quá trình này diễn ra vỏn vẹn chưa đến 30 giây nên Duy Minh vẫn đang đứng trong bồn tắm, luống cuống quá nó chỉ còn biết lấy khăn che đỡ. 

Thế Long rõ ràng cũng rất ngượng, cứ tưởng nó gặp chuyện gì nên mới tiền trảm hậu tấu nhưng ai dè lại thấy cảnh tượng bên trong… Nhưng bản lĩnh đã giúp hắn một bàn thua trong thấy, Thế Long húng hắng mấy tiếng rồi ga lăng quay mặt ra ngoài: “Có chuyện gì vậy?”

“Ưm… không có gì, chỉ là vết thương…” Duy Minh lấp lửng, thật ra vết thương của nó đã ổn định, nhưng chưa hoàn toàn bình phục nên bác sĩ có dặn là có thể đi lại nhưng tránh thấm nước, không thôi sẽ dễ bị làm mủ và nhiễm trùng. Nhưng lúc nãy bị nụ hôn mãnh liệt của ai kia dụ dỗ nên nó đã ướt nhem, rồi lại bị ai kia làm cho ngượng quá nhảy tọt vào bồn tắm, lại ướt thêm lần nữa. Đến lúc nó vết thương vừa liền miệng đang rỉ máu thì đã quá muộn.

Thế Long nghe đến vết thương liền bất ngờ quay lại, Duy Minh vội vàng kéo khăn chặt thêm chút nữa, nhưng chưa kịp nói gì thì hắn đã tiến đến gần, ngồi thụp xuống rồi dịu dàng nhấc chân nó lên. Càng nhìn thì cặp chân mày của Thế Long càng nhíu lại, Duy Minh rụt cổ như phản xạ, nhắm tịt mắt đợi Thế Long mắng. Nhưng rất lâu sau đó nó mới nghe một giọng rất nhỏ: “Ra ngoài đi, anh thay băng cho em”

Duy Minh lập tức mở mắt, ánh mắt thể hiện sự kinh hoàng như vừa nghe tin heo biết leo cây, mà không, heo biết leo cây còn dễ tin hơn là Thế Long vừa nói những lời đó. Nhưng Thế Long đã chứng tỏ rằng điều nó không dám tin lại là sự thật: “Em mặc quần áo vào trước đi, để anh xuống nhà lấy hộp y tế lên”

Đợi nó lấy lại được bình tĩnh thì Thế Long đã mất dạng, lúc này Duy Minh mới chậm chạp ra khóa cửa, nói là khóa cửa vậy thôi chứ hắn có chìa khóa, thậm chí đã hai lần mở xửa xông vào rồi. Haizzz, Duy Minh nghĩ đến đó liền không thèm khóa cửa nữa, quay vào trong thay quần áo với tốc độ chậm nhất có thể.

Thế Long đã lấy hộp y tế lên từ lúc nào, đang ngồi ở sô pha vuốt vuốt ngực lấy lại bình tĩnh, gì chứ lần đầu tiên thấy cơ thể “vợ” mình một cách trần trụi dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn nhưng cũng khiến hắn khá mất bình tĩnh, nhưng nãy giờ cũng đã lâu mà sao vẫn chưa thấy cậu nhóc đi ra nhỉ? Hay là chân bị thương nên mặc quần áo cũng khó khăn?

- Duy Minh, sao em lâu quá vậy?
- … - Duy Minh đang thả hồn trong nhà tắm, sợ Thế Long lại xông vào nên vội vàng đáp lại – Em xong rồi, ra liền đây Tổng giám đốc.

Nói là ra liền nhưng thực tế cũng gần năm phút sau mới thấy nó ló dạng, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên rất kì quặc. Căn phòng vốn rất rộng rãi nhưng đột nhiên cả hai cảm thấy như oxi đã bị rút sạch, ngột ngạt vô cùng. 

Duy Minh cứng ngắc ngồi xuống sô pha, Thế Long thì ở tư thế nửa quỳ nửa ngồi bắt đầu rửa vết thương cho nó, bầu không khí vô cùng im lặng. Một lúc sau, nó đành phải kể chuyện tìm chiếc nhẫn để phá vỡ bầu không khí im lặng. Sau đó còn hỉ hả huơ huơ chiếc nhẫn ra như một đứa trẻ vừa có quà. 

Thế Long không nói gì, bề ngoài thì chú tâm băng băng bó bó nhưng trong lòng cảm thấy rất có lỗi, lúc đó hắn cứ tưởng là tên quản lý họ Trịnh đó muốn tặng nhẫn cho “vợ” mình, ai dè đó là chiếc nhẫn cưới bị mất, lúc ở ngoài giận quá mất khôn, chộp ngay chiếc nhẫn là vứt luôn không thèm nhìn một cái. Hắn nghĩ, lúc đó chắc Duy Minh tưởng mình vứt nhẫn cưới nên mới nằng nặc đòi ly hôn như vậy. Cứ như thế, hắn vừa băng bó một cách khổ sở vừa tự trách mình, đến khi băng bó tạm xong xuôi, Thế Long ngước lên thì thấy Duy Minh đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn, từ dưới nhìn lên nụ cười của nó hòa cùng ánh sáng dịu dàng trong phòng càng thêm rực rỡ. 

Đột nhiên Thế Long nhoài người lên giật lấy chiếc nhẫn, Duy Minh bị hành động đó làm cho bất ngờ nên định giật lại nhưng hắn đã nhanh chóng né tránh. Duy Minh khẽ la lên: “Tổng giám đốc, em vừa mới nhặt lại, anh làm ơn đừng vứt đi nữa nhé!”

Từng lời, từng chữ được Duy Minh nói ra hết sức tự nhiên nhưng lại có sức sát thương rất lớn, Thế Long càng khẳng định rằng lần trước mình vứt chiếc nhẫn này đi đã làm cậu nhóc rất đau khổ nên hắn không muốn trêu đùa cậu nhóc nữa. Thế Long kéo Duy Minh lại gần mình, nâng tay trái của cậu nhóc lên, dịu dàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, môi mấp máy những lời nói vô cùng ngọt ngào: “Từ nay không được làm mất nữa nhé!”

Sau đó, không đợi Duy Minh lấy lại bình tĩnh thì Thế Long đã ghì chặt nó vào lòng. Đợi đến khi định thần trở lại, Duy Minh cố giãy giụa đẩy ra. Thế Long chậm rãi khép mắt lại, thì thầm: “Đừng cử động, hãy để anh ôm em một chút thôi…”

Duy Minh cảm giác như toàn thân mềm nhũn ra, từng đợt, từng đợt sóng ấm áp dâng trào trong tim. Nó không ngờ Tổng giám đốc cũng có những lúc dịu dàng đến mức khiến người ta không kịp trở tay như thế này.

Tim Duy Minh như hóa thành một con thuyền nhỏ, lênh đênh giữa biển cả tình cảm, tuy không biết xuất phát ở đâu hay bến bờ ở chốn nào, cũng biết rằng biển nhiều khi sẽ nổi sóng, nhưng ít ra trong giờ phút này, dù Thế Long đang say nhưng cứ yên lặng ôm nhau như thế này thì còn gì hơn nữa. [Cái cậu này, người ta nói thiệt mà cứ bảo say không à >”<]

Loading disqus...