Duy Minh loay hoay với mớ suy nghĩ “huề vốn” của mình rồi cầm điện thoại lên, không kìm được bất ngờ “Á” lên một tiếng.
Mới đó mà đã 3 giờ rồi, vậy là nó đã ngủ hơn 3 tiếng, sao không ai kêu nó dậy chứ???
Tiếng la thất thanh của Duy Minh chắc chắn đã làm kinh động đến bên ngoài, bên ngoài im lặng một lúc, sau đó nó nghe Thế Long nói vài câu gì đó rồi đi vào trong.
Duy Minh nhìn biểu cảm khó hiểu trên mặt Thế Long đang đi vào, chỉ biết lúng túng đưa tay gãi gãi đầu. Tổng giám đốc lại giận rồi, biết làm sao bây giờ?
Trong đầu nó bắt đầu liên tưởng tới cuốn sách “100 bí quyết cần biết trước khi đi làm” đã từng mượn của chị Lan, nào là xem phim XXX bị sếp bắt quả tang phải làm gì, đi làm muộn phải giải thích như thế nào,… nhưng việc ngủ gục bị sếp phát hiện rồi lại la lối khi giám đốc đang họp thì thật sự trong cuốn sách đó không đề cập tới. Phải chăng nó đang tội chồng thêm tội? Đến giờ phút này nó tự trách bản thân trước đây sao đọc sách quá ít, kèm theo đó là lời thế tối nay về nhà phải lên mạng học hỏi thêm mới được.
Đang lúc Duy Minh đang chuẩn bị thú tội, chủ động đề nghị trừ điểm chuyên cần hay nặng hơn thì trừ lương cũng được thì Thế Long đã nhìn nó, nói với ánh mắt không vui: “Bị ốm sao em không nói?”
A, hóa ra không phải trách mình tội ngủ quên sao? Mừng quá! Duy Minh trong đầu tuy nghĩ vậy nhưng giọng nói vẫn e dè: “Tổng giám đốc, anh không giận em sao?”
Vẻ mặt của Thế Long thoáng khựng lại “Anh nổi giận khi nào?”
Hứ, lừa ai chứ, không giận chứ sao cái mặt lại hầm hầm thế kia? Nhưng Duy Minh chỉ dám nghĩ vụng thế thôi chứ sao dám nói ra miệng.
Nhưng hình như Thế Long đã thấy nét mặt không tin đó của nó nên hắn hơi mất tự nhiên, vội vàng lảng sang chủ đề khác: “Buổi chiều không cần làm việc nữa, anh đã bảo quản lý cho em nghỉ rồi!”
“A, cám ơn Tổng giám đốc”, Duy Minh mừng húm nhưng bất ngờ nghĩ đến việc gì đó, hồi hộp ngẩng đầu lên nhìn Thế Long hỏi: “Tổng giám đốc, anh xin cho em như thế nào vậy?”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của nó, Thế Long khẽ mềm lòng, hóa ra cũng biết suy nghĩ đến danh tiếng của mình ư?
Thế Long đương nhiên không dùng mối quan hệ “vợ chồng” của hai người để cho nó nghĩ, chỉ là hắn báo với chị Hương quản lý là Duy Minh đang bị ốm, xin nghỉ nửa ngày và đương nhiên là được đồng ý. Có điều Thế Long chơi ác, muốn cho nó lo lắng một phen, nên không thèm trả lời, chỉ rót ly nước rồi đặt mấy viên thuốc vào lòng bàn tay nó “Em uống thuốc đi.”
Duy Minh thấy hắn không trả lời càng lo lắng hơn “Tổng giám đốc, em không thể nghỉ phép được, để em chuyển ca xuống làm buổi tối, tháng này em đã nghỉ phép quá hạn rồi, nếu nghỉ nữa thì tiền thưởng cuối năm của em sẽ tiêu đó!”
Nghe xong nỗi lo lắng trong lòng nó nãy giờ thì Thế Long không còn biết nói gì nữa, khóe môi giật giật. Nếu không nể tình nó đang bị ốm thì hắn đã không kìm được chạy đến ném nó ra khỏi phòng rồi.
Thế Long đứng đó, hết nắm chặt tay rồi thả lỏng, nhưng nhìn biểu cảm vô (số) tội của Duy Minh hắn không dám chắc mình có thể nhịn được bao lâu nữa nên quay ngoài đi ra tiếp tục cuộc họp, trước khi đi không quên để lại một lời hăm dọa: “Uống thuốc rồi tiếp tục ngủ đi, không được la hét lung tung nữa đó!”
Nói rồi hắn lạnh lùng bước ra khỏi cửa, để lại Duy Minh đứng đó, cơ bản là không có cơ hội phản kháng, nó nghỉ tới mệnh lệnh của hắn liền rủa thầm “Ngủ cái gì mà ngủ chứ, nghỉ thêm một buổi là tiền thưởng Tết, tiền chuyên cần cuối năm của người ta tiêu hết đó, huhu, tâm trạng đâu mà kêu ngủ chứ!”
Duy Minh đứng ngồi không yên, hết thở dài rồi lại đi vòng quanh, im lặng một lúc nó mới bắt đầu suy nghĩ, đáng lẽ lúc nãy nó phải đi chứ sao lại ở lại? Bây giờ ra ngoài bị mọi người thấy có kỳ quá không?
Cuối cùng Duy Minh nghĩ đến vấn đề này, chống cằm bắt đầu suy nghĩ xem khả năng không bị người khác bắt gặp đang lén lút từ tầng 40 chuồn về nhà là bao nhiêu, sau khi suy ra được kết luận tính khả thi bằng không, Duy Minh tuyệt vọng rồi.
Nó đành cắn răng chịu đựng, ngoan ngoãn nghe lời Thế Long im lặng không lên tiếng, rón rén ra đứng bên cửa sổ, ánh nắng chiều tà đang soi rọi vào tràn ngập cả căn phòng.
Nó chậm rãi phóng tầm mắt ra xa, cảm giác nhìn khung cảnh từ tầng 40 này thật thích, cảm giác đứng trên cả thành phố thật sự rất phấn khích, thảo nào những người giàu có đều chỉ thích ở trên cao như vậy.
Tất cả mọi thứ bên dưới đều được ánh nắng cuối ngày phủ lên một màu vàng nhàn nhạt, vì đã gần hết ngày nên ánh nắng rất yếu ớt, nhưng chiếu lên người lại mang cảm giác rất ấm áp, dễ chịu, Duy Minh cứ thế nhoài người ra ngoài cửa sổ để đón lấy những tia nắng cuối cùng.
Văn phòng rất tĩnh, chỉ có âm thanh của việc lật giấy, thi thoảng có điện thoại gọi đến, giọng nói của Thế Long trầm trầm, lạnh lùng nhưng cũng rất quả quyết. Duy Minh nghĩ đến đó lại nhớ đến mình vẫn chưa uống thuốc, nó vội vàng chạy đến cầm mấy viên thuốc và li nước lên. Nước vẫn nóng, cầm cốc nước mà hơi ấm lan ra cả lòng bàn tay, trong đầu Duy Minh tái hiện hình dáng Thế Long mỉm cười rót nước cho nó lúc nãy, đột nhiên tim lại đập mạnh và loạn nhịp.
Hôm nay đáng lẽ Thế Long vẫn định cùng mọi người tăng ca nhưng vì Duy Minh bất ngờ đổ bệnh nên hắn mới chịu dứt mình ra khỏi núi công việc này. Nhưng trước tiên hắn có một vấn đề nhỏ cần giải quyết, đó là chuyển Duy Minh lên làm việc cho bộ phận Nhân sự, một mặt vì như vậy cậu nhóc luôn trong tầm mắt của hắn, sẽ dễ dàng quan tâm chăm sóc hơn, việc để Duy Minh làm đến đổ bệnh như hôm nay khiến Thế Long rất ray rứt, mà một lí do còn quan trọng hơn là từ khi thấy hành động thân mật của Duy Minh và tên quản lý của nó trong chuyến du lịch khiến hắn rất bất an, Duy Minh nhà hắn rất ngốc, còn tên quản lý mới đó hoàn toàn ngược lại, có ngày sẽ cuỗm Duy Minh đi mất lúc nào không biết. Từ hai lí do trên, Thế Long quyết định chuyển Duy Minh lên làm ở bộ phận Nhân sự, nhưng cậu nhóc không hề có chuyên môn thì làm sao đây? Cho nên tránh mọi người dị nghị, công việc nó được phân công là các việc lặt vặt, nhưng đánh máy, nhập số liệu, chuyển văn bản từ phòng Nhân sự đến các phòng ban khác,…
Sau khi đã thông báo đến trưởng phòng Khoa về việc này, những công việc quan trọng trong ngày đã hoàn tất sơ bộ, Thế Long quyết định hôm nay sẽ đưa Duy Minh về nhà, kêu đầu bếp tẩm bổ cho cậu nhóc một bữa ra trò mới được, vì trưa nay bế Duy Minh trên tay Thế Long mới biết nó đã nhẹ đi rất nhiều, lúc đó hắn có cảm giác đau lòng khó tả, cảm giác như bảo bối của mình bị ai đó làm sứt mẻ, chắc thời gian qua không có mình ăn cơm không nổi đây mà! [Trình độ tử kỉ của Long ca cũng không tồi nhễ?]
Thế Long nhẹ nhàng mở cửa, không dám gây ra tiếng động lớn vì sợ nó vẫn còn ngủ, nhưng hắn phát hiện mình đã lo lắng hơi bị thừa vì Duy Minh đang đứng thẫn thờ bên cửa sổ, cả thân hình nhỏ nhắn đang đắm chìm trong ánh nắng chiều tà.
Hình như Duy Minh nghe thấy tiếng mở cửa, nên chậm rãi quay đầu lại, Thế Long chỉ thấy được một nửa gương mặt của nó, một nửa còn lại bị ánh nắng làm lóa lên, nhìn nụ cười lúc đó của nó như phát ra ánh sáng, một thứ ánh sáng dễ làm con người ta mê muội. Ở Duy Minh có cái gì đó rất kỳ lạ như thuốc phiện hạng nhẹ, thử một lần, hai lần chỉ thấy ngây ngây, nhưng nếu sử dụng trong thời gian dài sẽ không thể nào dứt ra được, chưa kể tới nội tâm lẫn bề ngoài của nó đều rất yếu đuối pha lẫn ngốc nghếch, khiến cho những người đàn ông mạnh mẽ đều muốn sở hữu, chở che và bảo vệ.
Thấy Thế Long ngây người ra một hồi mà không nói gì, Duy Minh đành lên tiếng trước: “Hi, anh đã làm xong hết rồi hả?”
Bây giờ hắn như người mất hồn, não bộ đã ngưng hoạt động, toàn bộ hành động đang bị trái tim điều khiển. Thế Long bước đến bên cạnh cửa sổ, dịu dàng vòng tay ôm nó từ phía sau vô cùng tự nhiên.
Hơi thở từ phía sau của Thế Long khiến Duy Minh nhột nhột, nó khẽ cựa quậy liền bị Thế Long ôm chặt hơn. Bầu không khí trong phòng lúc này vô cùng lãng mạn, hơi thở đều đều của Thế Long cứ vờn những sợi tóc sau gáy của nó, vòng tay vô cùng ấm áp và vững chãi. Một cảm giác không muốn rời xa bùng cháy mạnh mẽ trong lòng Duy Minh.
Một lúc lâu sau Thế Long mới khó khăn buông cậu nhóc ra, nói với nó bằng giọng điệu dịu dàng: “Anh đưa e về cùng ăn tối nhé!”
Duy Minh khẽ gật đầu, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc, nhưng sau đó không biết nó lấy đâu ra dũng khí đề nghị một việc “đại nghịch bất đạo”: “Hay anh nấu cho em ăn đi…”. Thú thực lúc trước Thế Long có nấu cho nó ăn rồi, và… ngon cực kì! Dù mở miệng đề nghị nhưng Duy Minh cũng thú nhận rằng cơ hội được đáp ứng rất rất thấp. Nhưng không ngờ việc “đại nghịch bất đạo” ấy lại được Thế Long đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: “Được, chúng ta về nhà thôi!”
+++
Tuy ở nhà nguyên liệu đủ cả nhưng Duy Minh vẫn cương quyết muốn cùng Thế Long mua đồ chuẩn bị cho bữa tối. Kết quả trước chợ xảy ra cuộc tranh luận như sau:
- Em vào mua đi, anh sẽ đứng ngoài đây đợi em! – Thế Long mặt mày nhăn nhó nói
- Không được, ăn cơm là chuyện của hai người nên cả hai phải cùng mua. – Duy Minh ngoan cố trả lời, trong lòng đang thầm tức tối: “Người ta vợ mua đồ, chồng đi theo sau, cầm hộ túi thức ăn thật là hạnh phúc biết bao, không lẽ đối với mình lại khó khăn vậy sao?”
- Em đi mua là được rồi, em mua gì anh cũng ăn. – Để giữ thể diện của mình, Thế Long nhất quyết không chịu vào, đi siêu thị còn có thể chấp nhận chứ CEO của AJ trước giờ chưa bao giờ bước chân vào chợ, nếu bị nhân viên phát hiện thì còn thể thống gì nữa.
- Không được. Nếu anh không chịu thì về trước đi, em tự mua một mình. – Duy Minh tức giận nói rồi mở cửa xe bước xuống.