EM ANH - Hai đầu thế giới (2) Trang 15

Thế Long quên mất trước đây anh từng suy nghĩ chỉ có một mình Khánh My mới có thể mang lại hạnh phúc cho mình, mà không ngờ rằng bây giờ mình cũng đang hạnh phúc mà không có cô ấy. Cuộc sống và thời gian của anh dường như càng ngày càng có Duy Minh hiện diện trong đó, khiến cho dù có muốn dứt cũng dứt ra không được.
CHƯƠNG 36:

Sáng hôm sau, sau một đêm ăn chơi xả láng nên ai cũng ngủ bù. Cả ngày hôm đó ai cũng chỉ quanh quẩn ở gần khách sạn, chỉ có một mình Thế Long mang danh đến đây để du lịch nhưng lúc nào cũng kè kè cái laptop bên cạnh, điện thoại thì cứ nửa tiếng lại có một cuộc, tóm lại nhìn hắn ta đi du lịch nhưng còn cực hơn cả làm việc bình thường.

Nhưng điều đó hóa ra lại có lợi cho Duy Minh, suốt đêm trước đó nó nằm cứng đờ trên giường, bên cạnh là Thế Long đang quàng tay qua ôm chặt nó vào lòng. Hơi thở của hắn đều đặn bên cạnh vô cùng ấm cúng nhưng không hiểu sao lại khiến Duy Minh có chút sợ sệt, nó cứ sợ mình lạc giữa giấc mơ, nó càng không dám động đậy, vì sợ chỉ một cử động nhỏ thôi cũng khiến giấc mơ này tan biến, và càng sợ ngày mai phải đối mặt với sự thật – 1 An tổng lạnh lùng xa cách như trước. 

Suốt đêm nó cứ trằn trọc suy nghĩ, nơm nớp lo sợ cho đến gần sáng mới chợp mắt được. Ngủ một giấc li bì đến hơn 9 giờ sáng mới tỉnh dậy đã thấy chỗ bên cạnh không còn hình bóng của Thế Long, hơi ấm trên giường cũng đã nguội lạnh từ lúc nào. Nỗi lo sợ tối hôm qua lại kéo đến khiến nước mắt trên khóe mắt chực trào ra, Duy Minh uể oải đi vệ sinh cá nhân rồi chậm chạp ra khỏi phòng. 

Gương mặt ủ rũ của nó không thể qua mắt được chị Lan thư kí, vừa thấy Duy Minh chị ấy đã kéo nó qua một bên châm chọc:

- Sao? Chưa gặp Tổng giám đốc có chút xíu mà đã mất sức sống vậy sao?
- … - Duy Minh đang buồn xo, vừa nghe đến Thế Long đã ngẩng mặt lên ngay lập tức – Chị biết anh ấy đang ở đâu hả?
- Ơ hay… Vậy là cậu chưa xem tờ giấy Tổng giám đốc để lại thật à?
- Là sao…? – Duy Minh không hiểu gì hỏi lại.
- Trời, Tổng giám đốc hôm nay phải đi gặp mặt vài khách hàng từ sớm, anh ấy nói đã viết tờ giấy để ở đầu giường nhưng sợ cái tính bộp chộp của cậu không thấy nên đã dặn chị gặp em thì nhớ nói là Tổng giám đốc phải đi tới tối mới về. Ai dè em đúng là không nhìn thấy thật! – Chị Lan vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán nhìn nó.

Nhưng Duy Minh vừa nghe đến đó sức sống liền trỗi dậy, nó không thèm để ý đến chị Lan đang châm chọc về tính bất cẩn của mình mà chạy như bay về phòng. Trái tim nó ngập tràn hạnh phúc khí thấy mảnh giấy nhỏ để bên cạnh chiếc đèn ngủ, trên đó là nét bút mạnh mẽ quen thuộc “Hôm nay anh phải gặp mặt khách hàng, em chơi với mọi người vui nhé!”

Tờ giấy nhỏ nhưng thật sự có “võ”, Duy Minh cứ ôm tờ giấy đó suốt từ trưa tới chiều rồi lại đến tối, cả ngày như người bị mộng du, thậm chí một đứa ham vui như nó cũng không thèm ra ngoài chơi với mọi người mà chỉ ở trong phòng cười… ngốc.

+++

Hậu quả của việc cả ngày không ăn uống gì đó là bao tử nó đang biểu tình dữ dội, Duy Minh dù “tự kỉ” đến đâu nhưng cũng không thể ngược đãi bao tử của mình, nên đành xuống dưới tầng kiếm chút gì đó ăn. Nhưng mọi người đã ăn từ sớm, giờ này cũng đã 9 giờ tối nên chắc mọi người cũng đã ra ngoài chơi hết rồi, điều đó có nghĩa là bữa tối đã dùng xong, bây giờ nếu nó ăn thì phải tự trả tiền túi! Duy Minh lập tức liên tưởng đến những bảng giá trên trời của thức ăn ở đây, nó lắc đầu thức tỉnh “Ngon thì có ngon thật như mình không đủ tiền ăn một miếng bánh mì ở đây nữa, ra chợ đêm ăn là tốt nhất!”

Nghĩ là làm nên Duy Minh vác cái bụng đang kêu ọt ọt của mình thẳng tiến ra chợ. Địa điểm nó nhắm tới là một quán đồ nướng ven đường, nhìn cũng khá sạch sẽ nhưng mà hơi đông thì phải. Báo hại nó phải mất một hồi mới kiếm được một chỗ ngồi thuận lợi: vừa có thể ăn vừa ngắm nghía dòng người qua lại.

Bụng réo ùng ục từ nãy đến giờ nên Duy Minh ăn không chút ngại ngùng, tay dính đầy dầu mỡ, đã vậy mỗi tay còn cầm một xâu mực nướng nữa chức, mồm thì nhai nhồm nhoàm, đúng lúc đó Duy Minh ngẩng mặt lên thì bắt gặp một dáng người lịch lãm từ xa, vốn dĩ Thế Long luôn luôn nổi bật giữa đám đông, bây giờ lại đang mặc đồ vest đi giữa chợ đêm nên càng thêm nổi bật. Mà đặc biệt là bên cạnh hắn ta còn có một cô gái mặc váy trắng, mái tóc đen dài, cả hai vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, nó không ưa nhưng vẫn phải công nhận ai nhìn cũng phải tưởng cả 2 là tình nhân đang đi dạo phố. Nó tự nhiên nuốt nước bọt, cúi mặt xuống thấp nhất có thể, chỉ thiếu chút nữa là đã chạm mặt xuống dĩa đồ nướng trên bàn rồi.

Duy Minh gần như không dám nhúc nhích, đến cả nhai cũng không dám, trong lòng chỉ cầu trời khấn phật cho họ không thấy mình và đi lẹ lẹ đi. Nhưng đáng tiếc trời kia cao quá không thể nghe được lời thỉnh cầu của nó, dù không khí giữa ồn ào náo nhiệt nhưng Duy Minh vẫn nghe rất rõ tiếng chân ung dung đến gần rồi dừng lại, nó lập tức dựng tóc gáy nhưng biết mình trốn cũng không thoát nên chậm chạp ngẩng đầu lên.

Sau lưng Thế Long là một luồng ánh sáng chói mắt của cây đèn bên kia đường, nhìn hắn ta như tự tỏa ra hào quang, bên cạnh là cô gái đẹp lúc nãy, Duy Minh bất giác thấy tự ti, nó rụt rè giơ ngón tay đầy mỡ của mình ra, rồi lại thấy hành động đó hơi thất lễ nên lấy khăn giấy lau sạch rồi mới giơ tay lên tạo một động tác chào cứng đơ như người máy, miệng cũng nói một câu máy móc: “Tổng giám đốc, trùng hợp ghê. Anh cũng đi dạo ở đây à?”

Cô mỹ nữ bên cạnh Thế Long nhìn nó tò mò, nó vội vàng nói tiếp: “Tổng giám đốc tiếp tục đi dạo đi, em không làm phiền hai người nữa”

Duy Minh vừa trả lời vừa suy nghĩ “Mày làm như vậy là đúng lắm. Nếu mày mở miệng ra nhận là vợ của người ta thì sẽ mất mặt lắm. Tốt nhất là nói chuyện với tư cách sếp với nhân viên như thế này”

Còn Thế Long không thèm để ý đến những gì mà nó đang nghĩ trong đầu, chỉ đưa tay lên ngoắc ngoắc chị Lan từ sau lưng bước lên, hắn nói nhỏ vài câu gì đó rồi chị ấy nhìn Duy Minh cười đầy ẩn ý và lịch sự đưa cô gái xinh đẹp kia ra chỗ khác.

Nó hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của chị Lan, vốn dĩ nó đang nghĩ Thế Long lấy lí do gặp mặt khách hàng để đi cùng với cô gái đó cả ngày hôm nay, nhưng không ngờ lại có chị thư kí đi theo, chứng tỏ nãy giờ nó chỉ tự hù mình mà thôi. Mà cũng đâu trách nó được, chị Lan ngoại hình sao sánh bằng Thế Long, đã vậy còn đứng sau lưng hắn thì làm sao nó thấy chứ.

Duy Minh còn đang mải mê suy nghĩ thì Thế Long đã ngồi xuống phía đối diện. Thấy nó cứ ngồi im bất đồng nên Thế Long đành lên tiếng trước: “Sao em không ăn tiếp đi?”

Đến giờ nó mới sực tỉnh, nhớ lại dáng ăn khó đỡ của mình lúc nãy chắc không thoát khỏi cặp mắt của Thế Long, Duy Minh lại càng thấy mình vô duyên tệ. Nó bèn đưa xâu mực lên miệng cắn một miếng nhỏ giả vờ ăn uống nho nhã: “Tổng giám đốc, anh cũng ăn đi, em kêu nhiều lắm!”

Thế Long mỉm cười, bất ngờ chồm người sang phía nó, ánh đèn sau lưng như đang chao chảo, dập dềnh. Hắn dịu dàng nói: “Anh đã dặn em rồi mà, những lúc như thế này đừng gọi anh là Tổng giám đốc”

Giọng nói này dịu dàng quá, nụ cười này của Thế Long đẹp quá, Duy Minh nuốt không kịp, thức ăn mắc lại trong cổ khiến nó nghẹn muốn chết.

“Thủ phạm” An Thế Long tốt bụng đẩy ly nước đến trước mặt nó, tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng: “Ăn chậm chậm thôi”

Ngồi gần Thế Long, tim nó càng đập dữ dội, đặc biệt là càng nhìn hắn ở khoảng cách gần thế này thì càng thấy đẹp, những đường nét trên gương mặt Thế Long đều đạt đến độ hoàn hảo, tóm lại cứ như một bức tượng được nhà điêu khắc Tạo hóa chăm chút kỹ lưỡng. Duy Minh suy nghĩ như vậy thì nghẹn càng nặng hơn, vội vàng cầm lấy ly nước, không thèm giữ ý giữ tứ gì cả mà uống liền hai ngụm lớn, sau đó chúi mũi vào ăn hùng hục không dám ngẩng đầu lên.

Thế Long thấy nó cứ cắm cúi ăn, không thèm để ý đến mình tẹo nào nên trong lòng có chút không vui, bèn kiếm chuyện để nói: “Duy Minh, lúc nãy… em ghen à?”

“Khụ…” Duy Minh vừa nghe xong không ngần ngại phun miếng thức đang nhai dở trong miệng ra ngoài. Sau đó nó ho sặc sụa, hớp mấy hớp nước mới tạm ổn trở lại. Nhưng lúc này nó mới thấy thức ăn nó phun ra đã “hạ cánh” xuống cái áo trắng tinh của Thế Long.

Nhìn sắc mặt có phần âm u của Thế Long, Duy Minh hơi chột dạ, nhưng lỗi đâu phải tại nó, nó lập tức bẻ bẻ ngón tay nói: “Tổng giám đốc, anh không thể trách em được, tại… tại đang yên đang lành anh hỏi câu đó làm chi!?”

Sắc mặt của hắn có chút thay đổi, hình như Thế Long hơi cười… nhưng nụ cười này quen lắm! “À, giống lúc hắn ta dùng tiền của mình để mua cái áo đây mà!” Duy Minh vừa sực nhớ đến đó liền lấy tay giữ chặt túi tiền như phản xạ có điều kiện. 

Nó cười hì hì nói với Thế Long “Tổng giám đốc, à không, anh đợi chút, cái này giặt sạch được không cần mua áo mới!”

Thế Long thừa biết được nó đang nghĩ gì nhưng vẫn giả vờ châm chọc “Nhưng không thể mặc như thế này về khách sạn!”

Nghe đến đây nó cười méo xệch, sau một hồi suy nghĩ nó đã vạch ra được kế hoạch liền nắm tay Thế Long kéo về cuối đường. Thế Long không thể đoán được trong đầu cậu nhóc này đang nghĩ gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. 

Loading disqus...