EM ANH - Hai đầu thế giới (2) Trang 10

Nó cười gượng gạo rồi diễn cho trót – chồm qua lấy cái remote máy lạnh, nhưng Thế Long chợt đưa tay ra giữ nó thật chặt, Duy Minh chưa biết Thế Long muốn gì thì đã bị kéo vào lòng ai kia. Nó quá bất ngờ nên khẽ giãy giụa, Thế Long lập tức siết chặt vòng tay hơn, thì thầm vào tai nó: “Ngốc, sao hôm qua em lại ngủ trên sofa? Anh không bế em lên đây chắc em cảm lạnh mất rồi!”

“…” Duy Minh im lặng, hóa ra hôm qua nó “bay” thật, vậy mà nãy giờ nó tưởng đêm mình mộng du tự mò lên giường chứ.

Còn Thế Long thấy nó im re nên vỗ nhè nhẹ vào lưng nó nói tiếp: “Hứa là sau này đừng khiến anh lo lắng nữa biết không?”

Từng lời nói dịu dàng như ngàn con sóng nhỏ vỗ về trái tim của Duy Minh, nó ngây ngất gật đầu. Thế Long mỉm cười hạnh phúc, chưa kịp nói gì thì cửa phòng bật mở, Lão nhị, lão tam và lão tứ không biết từ đâu xuất hiện, tay nào tay nấy đều cầm rượu đứng lố nhố ngoài cửa. Nhưng khi thấy cảnh tượng trong phòng, hay đúng hơn là trên giường thì bọn họ liền đứng hình, cũng phải thôi, trên giường, Duy Minh đang chồm qua người Thế Long, Thế Long thì đưa tay ra ôm chặt nó vào lòng. Một cảnh tượng trong sáng lọt vào mắt bọn họ còn có thể trở thành đen tối huống chi cảnh tượng trên giường rất đáng nghi ngờ này thì họ không suy nghĩ lung tung mới là chuyện lạ đó.

Lần này Duy Minh là người phản ứng nhanh nhất, nó vội vàng nhảy xuống giường rồi ôm khăn mặt chạy biến vào phòng tắm. Đến nước này lão nhị, lão tam và lão tứ mới trở lại trạng thái đùa cợt bình thường chạy ngay đến bên cnahj Thế Long:

- Lão đại, bọn này làm phiền rồi làm phiền rồi!
- Haha, thất kính quá
- … - Thế Long chau mày – Biết làm phiền rồi sao không mau biến đi!

Bọn họ đã quá quen với kiểu nói chuyện này của Thế Long nên chẳng ai thèm để bụng, tiếp tục đùa giỡn:

- Bọn này nghe nói cậu tổ chức đi du lịch, đi mà không rủ anh em là không được đâu!
- Trọng sắc khinh bạn là không được đâu
- Haha

Mỗi người một câu khiến Thế Long nhức cả đầu, lấy tay day day huyệt thái dương một hồi mới thấy đỡ “Cứ xem là tôi đi hưởng tuần trăng mật đi, mấy ông đòi đi theo làm gì!”

- Ồồồ! – Ba người không hẹn mà cùng ồ lên một tiếng, lại kéo dài hơi nên khiến Thế Long nổi cả da gà.
- Được rồi, muốn gì đây?
- Hehe, bọn này là anh em với cậu không lẽ lại muốn gì chứ, chỉ là muốn đi theo cho vui thôi
- … - Thế Long chưa biết nói gì thì Duy Minh đã vệ sinh cá nhân xong, đang lau mặt đi ra khỏi nhà tắm.

Thế Long liếc xéo bọn họ rồi lên tiếng đuổi không thương tiếc: “Chúng tôi không phiền nếu ba người ra ngoài đâu!”

Lão nhị, lão tam và lão tứ nghe xong đương nhiên là hiểu, nhưng trước khi đi còn hùa với nhau cười ha ha chọc tức Thế Long rồi tiện tay “mượn” luôn cái laptop của hắn đang để trên bàn nữa chứ. Thế Long ngồi trên giường, trong lòng vừa bực tức vừa tiếc nuối khung cảnh đẹp ban nãy bị bọn người đó phá đám nên cứ thần người ra, Duy Minh kêu mãi không thấy trả lời nên đi đến gần, lay vai Thế Long thì hắn mới sực tỉnh và đi vào phòng tắm.

Trong lúc Thế Long đang rửa mặt thì Duy Minh định đi dạo ngoài hành lang một chúng, nhưng không hiểu hôm nay nó đã làm gì mà xui xẻo như vậy, vừa mới mở cửa ra thì một cơn gió mạnh thổi tới cuốn theo gió biển làm cho mắt nó cay xè. Báo hại nó phải đứng dụi mắt liên tục, càng dụi thì mắt càng xót, nước mắt chảy ròng ròng, may mà Thanh Hòa từ phòng bên cạnh vừa ra ngoài định chạy bộ, thấy nó, anh ta liền tiến đến hỏi han:

- Duy Minh à? Mắt cậu bị sao vậy?
- À… Trịnh quản lý, lúc nãy gió thổi mạnh quá nên cát bay vào mắt, bây giờ đau quá. – Duy Minh ca cẩm
- Ồ, mở mắt ra đi, thổi mấy cái là hết ngay thôi! 

Duy Minh nghe xong dù mắt còn rất đau nhưng vẫn ráng mở ra ti hí, Thanh Hòa nhìn thấy liền phì cười, nhưng thấy gương mặt phụng phịu của nó nên nghiêm túc lại, đứng sát lại rồi thổi nhè nhẹ.

Thế Long từ phòng tắm đi ra thấy cửa mở liền ra ngoài xem, nhưng cảnh tượng đập vào mắt hắn thật rất “tức mắt”: Duy Minh và tên quản lý kia đang tỏ ra vô cùng vô cùng thân mật. Thế Long hít thở thật sâu, bàn tay nắm chặt thành nấm đấm rồi thả lỏng ra mấy lần nhưng vẫn ráng kiềm chế không xông lên phía trước…

Một lúc sau đó mắt Duy Minh đã bớt đau mới mỉm cười cảm ơn Thanh Hòa, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thế Long. Nó không biết Thế Long đã đứng đó từ bao giờ và thấy những gì nhưng ánh mắt đó ít nhiều đã khiến nó mập mờ nhận ra hắn ta đang hiểu lầm gì đó. Nhưng nó chưa kịp mở miệng ra để thanh minh thanh nga gì thì Thế Long đã quay người vào trong mặt không chút biểu cảm.

+++

Hôm nay là ngày thứ 2 ở bãi biển X này, nhưng là ngày đầu tiên mọi người xuất phát đi chơi nên ai cũng vô cùng háo hức, tiếng cười đùa, tiếng máy chụp ảnh vang lên không ngớt.

Dù đang ở gần bãi biển nhưng điểm đến đầu tiên của cả đoàn là một khu du lịch sinh thái trên ngọn núi nhỏ ở gần đó, vì lúc xuất phát cũng đã gần trưa nên tắm biển xong chắc chắn cũng trở thành “mực một nắng” nên cũng không ai muốn đi, tất cả đã thống nhất dời sang buổi chiều.

Điểm đến là một khu sinh thái trên đỉnh ngọn núi nổi tiếng gần đó, tuy chiều cao chỉ khoảng 400m nhưng cũng có hệ thống cáp treo khá hoành tráng. Lúc lên núi bằng cáp treo thì Thế Long và Duy Minh đương nhiên sẽ được ưu ái đi riêng một cabin, Duy Minh lúc đầu từ chối quyết liệt nhưng mọi người cũng không vừa, ai cũng đẩy đẩy nó vào trong khiến nó đành cụp mắt ngồi xuống. 

Cabin từ từ chuyển động, Thế Long ngồi một băng ghế, còn nó thì ngồi ở băng đối diện, không ai nói với ai lời nào. Duy Minh lặng lẽ nghịch ngợm ngón tay, nó rất muốn “chất vấn” Thế Long cho ra nhẽ nhưng thấy thái độ chuyên tâm xem bản đồ du lịch của hắn nó lại thôi. Trực giác nói với nó rằng nét mặt không chút cảm xúc còn đáng sợ hơn cả việc Thế Long la hét nó mấy câu rồi thôi. Nhìn nét mặt lúc đó của hắn lại khiến Duy Minh rùng mình, đôi mày nhíu lại rồi dãn ra, ánh mắt sắc bén như muốn xẻ ngang tờ giấy trên tay, tuy nhiên không thể đoán biết được đằng sau gương mặt đó là đang vui buồn, hạnh phúc hay tức giận.

Đang suy nghĩ thì cáp treo khẽ rung rinh, khiến Duy Minh đang suy nghĩ xém ngã nhào khỏi ghế, cảm giác khó chịu dợn dợn ở cuống họng như sắp ói, tuy nhiên ngước lên thấy Thế Long vẫn không rời mắt khỏi tờ giấy khiến nó rối bời, ráng nén cơn khó chịu xuống rồi lẳng lặng bò lên ghế trở lại.

Hơn 10 phút sau thì cáp treo đã dừng lại trên đỉnh núi, Duy Minh quyết định lấy công chuộc tội nên bất ngờ giật lấy túi đồ và áo khoác của Thế Long giành xách phụ. Thế Long nhìn nó khinh khỉnh, không nói gì rồi ung dung bước ra khỏi cabin, nên nó cũng ôm đồ lỉnh kỉnh theo sau.

Tuy mang danh lấy công chuộc tội nhưng vừa xuống xe thì Thế Long đã “được” các nhân viên lớn nhỏ vây quanh, ai cũng xem đây là cơ hội nịnh nọt sếp tổng nên Duy Minh nhanh chóng bị đẩy ra cuối đoàn. Thấy nó như vậy nên chị Lan thư kí mới bước ra sau hỏi han.

Sau một hồi trò chuyện thì cô ấy mới nhìn vào đám người vây quanh Thế Long nói nhỏ:

- Cậu thấy cô gái diện váy hồng kia không?
- Ừm… Em thấy rồi, cô ấy sao vậy chị?
- Hôm cậu đến trễ, cô ta đã lên ngồi cạnh sếp tổng đó.
- Cái gì? – Duy Minh nói có phần lớn tiếng nên mọi người đi trước đều quay đầu lại nhìn, nó ngại quá chỉ biết cười trừ rồi hạ thấp giọng xuống – Vậy sao cô ta không ngồi ở đó luôn mà còn đi xuống làm gì? Báo hại em phải làm cái gối cho Tổng giám đốc dựa mấy tiếng đồng hồ!

Rầm! Chị Thư kí nghe nó nói liền suýt té, nhìn nó bằng ánh mắt kì quặc rồi mới nói: “Cái thằng này, không biết ghen à? Cậu biết Tổng giám đốc đã nói gì không?”

Duy Minh tò mò hỏi lại ngay, chị ấy mới thong thả trả lời, hắng giọng mấy lần bắt chước giọng điệu của Thế Long lúc đó: “Cô tên Huỳnh Duy Minh hay là Tổng giám đốc phu nhân?” 

Vừa nghe xong Duy Minh liền mặt đỏ tía tai, chị Lan vẫn hào hứng kể tiếp: “Haha, cậu không thấy đâu, lúc đó Tổng giám đốc không nhìn cô ta một cái mà nói với giọng lạnh lùng như thế cả xe ai cũng nhịn cười, còn cô ta mặt mày xám đen kiếm chỗ khác ngồi”

Duy Minh càng nghe càng cúi mặt, nhưng khi nghe đến câu tiếp theo chị Lan kể nó liền ngước đầu dậy nhìn Thế Long: “Mà cô ta dai như đỉa đói ấy, hôm qua lúc đi họp ra về, tôi và Tổng giám đốc thấy cô ta đang đi bộ về khách sạn, Tổng giám đốc phong độ cho cô ta đi cùng mà còn không biết điều, lên xe giả vờ say xỉn ôm Tổng giám đốc cứng ngắc!”

Quá đáng, cô ta say chứ có phải anh ta say đâu mà không biết đẩy ra! Lợi dụng cơ hội đây mà! Duy Minh càng nghĩ càng thấy ấm ức, dựa vào cái gì mà mình phải tay xách nách mang cho hắn chứ! Nó nghĩ là làm nên liền đằng đằng sát khí tiến về phía trước, cả đám đông thấy Tổng giám đốc phu nhân mặt hầm hầm đang đi tới nên ai cũng dạt sang một bên, chỉ có cô ả áo hồng là mặt mày trơ trẽn không nhích qua, Duy Minh liếc cô ta một cái rồi dúi đống đồ vào tay Thế Long: “Anh tự cầm lấy!”. Vừa quay đi được vài bước nó quay lại nói thêm một câu: “Hay anh nhờ cô váy hồng đó cầm hộ cũng được, tôi không rảnh nữa!” rồi vùng vằng bỏ đi.

Duy Minh đã bỏ đi một đoạn nhưng mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô ả áo hồng mặt dày đưa tay ra đòi xách đồ nhưng Thế Long không mảy may để ý đi thẳng về phía trước, chị Lan thư kí hiểu tính nhiều chuyện của mình vừa gây ra “đại họa” nên bèn đuổi theo Duy Minh.

+++

Loading disqus...