Nhỏ Nhi đành hạ mình giả điên nói nhăng nói cuội, Thế Long đứng ngoài cửa không biết đã đi vào từ lúc nào, cất giọng lạnh băng: “Cậu làm gì ở đây hả?”
Chữ “hả” được hắn lên giọng cao vút khiến Duy Minh giật, vội vàng xoay người lại: “Đi bộ… gặp tai nạn”
Thế Long có vẻ lại càng tức hơn “Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy hả? Đi bộ kiểu gì mà gặp tai nạn đến nước này? Đã chân bị thương còn mò sang giường bên cạnh đùa giỡn nữa chứ”
Bị mắng, Duy Minh lại rụt đầu lại như thói quen, còn nhỏ Nhi thấy tình hình căng thẳng nên không biết đã chuồn từ lúc nào. Duy Minh bối rối chưa biết nói gì thì cô bé giường bên cạnh đã ngoác miệng ra khóc, bầu không khí căng thẳng bị tiếng khóc này phá tan, Duy Minh thầm thở phào cám ơn vị cứu tinh nhỏ bé này.
Thế Long đang bực mình lại gặp tiếng khóc nên liền lườm lườm cô bé, khẽ quát: “Không được khóc” nhưng nó nghe thấy vậy liền khóc dữ hơn.
Giọng Tổng giám đốc hơi khó chịu “Đã bảo đừng khóc cơ mà”
Nhưng cô bé này đúng là tuổi trẻ tài cao, tuy còn nhỏ mà nó đã không chịu khuất phục trước sự bá đạo của Thế Long, cô bé vung vẩy nắm tay nhỏ xíu, hai cái chân bé tí thì đạp đạp, cái miệng nhỏ mếu máo ngoác rộng. Nhìn gương mặt bất lực của Thế Long, Duy Minh tự nhiên thấy hí hửng trong lòng: Tổng giám đốc, cuối cùng đã có người không sợ anh rồi.
Nhưng nhìn cô bé càng khóc càng lớn Duy Minh lại thấy không nỡ, bèn ráng nhấc cái chân đau ngồi xuống bên cạnh “Ngoan ngoan, nín nhé, để anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé”
Cô bé giương đôi mắt rươm rướm nước mắt lên nhìn Duy Minh, nó ráng vắt óc suy nghĩ ra một câu chuyện: “Em biết không, trong khu rừng kia có một con thỏ ngọc vô cùng dịu dàng xinh đẹp, và cũng có một con mèo vô cùng bình thường. Bên cạnh đó còn có một con gấu và một con báo. Đầu tiên mèo và báo rất thân với nhau, thỏ thì được gấu vô cùng yêu thương và chăm sóc. Nhưng một ngày kia, báo và thỏ gặp nhau, yêu nhau và quên rằng mình còn có mèo và gấu. Cuối cùng, thỏ xinh đẹp và báo đã thành đôi với nhau, còn lại gấu thì lấy mèo ra làm bia đỡ đạn. Mà em biết không, mèo yếu đuối thì làm sao hợp với gấu được, chuyên gia bị gấu bắt nạt thôi. Nhưng trong câu chuyện rối rắm này, mèo là kẻ thiệt thòi nhất phải không em?”
Duy Minh kể hăng say như đang giăng một cái lưới rồi liều mình nhảy vào đó, câu chuyện tình thế giới động vật này thật sự rất rối rắm. Nhìn lại cô bé đang nằm đó, đôi mắt mở to, miệng thì mếu máo, Duy Minh chưa kịp kể tiếp thì nó đã khóc to còn hơn lúc nãy.
Vỗ, vỗ, Duy Minh cuống quýt vỗ nhẹ nhẹ nhưng nó vẫn cứ khóc thét lên, vừa vỗ nó vừa suy nghĩ “Câu chuyện của mình dở tới như vậy sao?”
Thế Long đứng đó nãy giờ đã nghe hết câu chuyện mà nó kể từ đầu đến cuối, òng cảm thấy hơi nhói khi suy nghĩ về mình, về Khánh My và Duy Minh, hắn khẽ giật mình khi nghe Duy Minh vừa vỗ cô bé vừa lẩm bẩm: “Đừng cố ở bên một người chỉ để quên và thay thế một người khác… Bởi vì người đến sau, họ vốn dĩ không có lỗi”
Hắn vừa suy nghĩ vừa không nói gì, bước đến bế cô bé đang quấy khóc lên một cách rất tự nhiên. Thấy Duy Minh trố mắt nhìn mình, Thế Long khẽ nói: “Tôi nghe nói nếu bế lên thì nó sẽ không khóc nữa!”
Duy Minh nheo mắt nghi ngờ nhìn hắn, nhưng quả thật vừa được bế nên cô bé đã nín ngay. Đôi mắt to tròn ầng ậng nước nhìn Thế Long từ từ khép lại.
Cả căn phòng chìm vào im lặng…
Duy Minh và Thế Long không ai dám nói chuyện, một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên hỏi bằng giọng rất nhỏ: “Nó ngủ rồi, làm sao bây giờ?”
Duy Minh nghe xong muốn té giường, đúng là… Tổng giám đốc ơi, anh biết vỗ nó nín khóc mà nó ngủ rồi thì đặt xuống giường cũng không biết à? Suy nghĩ như vậy nhưng nó không nói ra, chỉ hạ thấp giọng trả lời: “Đặt nó nằm xuống giường đi”
Thế Long vụng về đặt cô bé nằm lại xuống giường, lúc ngẩng đầu lên thì cả hai lại im lặng không biết nói gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Duy Minh, tôi có chuyện muốn nói với cậu”
Duy Minh cúi đầu, nhìn chăm chăm xuống đất nói: “Tổng giám đốc, em cũng có chuyện muốn nói với anh”
Lời nói lạnh lùng đòi ly hôn đêm hôm đó lại chập chờn trong tâm tưởng của Thế Long khiến hắn thoáng ngẩn người rồi mới ngập ngừng hỏi: “Chuyện gì?”
Duy Minh ngước đầu lên nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn rồi lập tức cụp mắt xuống, giọng nói run rẩy: “Lúc cô bé ngủ chảy nước bọt ướt áo Tổng giám đốc rồi”
o_0 – Thế Long méo mặt.
+++
Duy Minh cầm áo khoác tập tễnh đi vào toilet, lấy nước giặt sơ xem như là chuộc lỗi giùm con bé đó.
“Duy Minh”
Nó giặt xong, vừa mở cửa toilet đi ra thì đã thấy Thế Long đứng tựa cửa, cất giọng gọi tên mình. Thấy Duy Minh nhìn mình, Thế Long chậm rãi nói tiếp: “Về nhà đi”
Bã chữ đơn giản thế thôi nhưng lại khiến sóng lòng Duy Minh nổi dậy, cảm giác nghèn nghẹn ở ngay cổ họng khiến nó không biết nói gì.
Duy Minh muốn về nhà, rất muốn về nhà… Mỗi sớm tỉnh giấc sẽ không phải thấy không gian bốn bề trắng toát, không muốn nhìn mấy đứa trẻ bên cạnh có người quan tâm mà mình chạnh lòng, cũng không muốn nửa đêm khát nước phải tự cà nhắc cà nhắc đi rót nước, cũng không muốn tự mình chen chúc ăn dưới căn tin.
Nhưng căn nhà đó còn có bà nội, mà điều quan trọng hơn nữa là nơi đó là nơi Khánh My cùng Thế Long lớn lên, dù bây giờ cô ấy có rời khỏi thì hình ảnh của cô vẫn tràn ngập khắp nơi. Vậy liệu về đó nó có chịu được không? Khi về căn nhà bề ngoài là của mình nhưng bên trong chỉ có hình ảnh của người khác?
Thế nên Duy Minh lắc đầu, đáp bằng giọng mũi nghèn nghẹn: “Không về!”
Thế Long ngẩn người hỏi lại: “Tại sao?”
“Thưa Tổng giám đốc, tôi không phải con cún anh nuôi, vẫy vẫy cái đuôi theo sau anh, lúc buồn bực thì đá cho một cái, lúc vui vẻ ngoắc một cái thì tôi phải cun cút về nhà à?” Duy Minh nói một mạch nhưng vẫn chưa thấy hả dạ nên nói tiếp: “Nếu Tổng giám đốc muốn tôi cút đi thì tôi sẽ đi, nhưng nếu anh muốn tôi về, thì anh cút đi”
Thế Long giật mình, hóa ra trước giờ cậu nhóc suy nghĩ như vậy sao, mình thật sự chưa bao giờ xem thường Duy Minh, cũng chưa bao giờ xem cậu nhóc là vật nuôi hay vật trang trí bên cạnh, lại càng không ngờ cậu nhóc ngốc nghếch này lúc nổi giận cũng có thể nói những lời lạnh lùng, cứng rắn như vậy. Thế Long mím chặt môi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Được!”
Thực ra thì Duy Minh vốn dĩ chỉ muốn làm cao, chỉ cần Tổng giám đốc chịu xuống nước năn nỉ thêm một câu nữa để thỏa mãn lòng “kiêu hãnh” của nó thì nó sẽ cuống gói về cùng ngay. Nhưng đáng tiếc Thế Long chỉ nói đúng một chữ “Được” khiến mọi kế hoạch “ngược đĩa” của nó tan thành mây khói. Trong lòng nó không khỏi cảm thấy thất vọng.
Nhưng nỗi thất vọng của Duy Minh chưa duy trì được ba giây thì hắn đã nói tiếp: “Từ nay tôi sẽ đến đây!”
Suýt nữa là Duy Minh đã cắn phải đầu lưỡi của mình, lắp bắp một hồi nó mới nói được: “Tổng giám đốc, không phải anh còn đi làm sao?”
“Không sao” Thế Long nhún vai “Dù sao không có tôi AJ vẫn hoạt động được”
Nói là nói vậy thôi nhưng thật ra nhiều khi có việc quan trọng hắn vẫn phải vào công ty buổi sáng, chiều lại bệnh viện, tối ghé đầu lên giường ngủ. Chẳng mấy ngày mà thấy hắn đã có quầng đen, chắc là ngủ không quen đây mà. Dù trong lòng thương xót nhưng bề ngoài Duy Minh vẫn tỏ ra cứng đầu không chịu về nhà. Mà mỗi khi hắn đến công ty là có hai người mặc áo đen đứng trước cửa phòng bệnh, Duy Minh đoán ngay đó là hai trong số những vệ sĩ lần trước đã theo hắn đến cứu nó, không lẽ Thế Long sợ mình trốn đi ư? Duy Minh tự hỏi rồi cười ngố, tự nhiên thấy lòng ấm áp lên đôi chút.
+++
Giờ này đã gần trưa, cũng sắp đến giờ Thế Long vào thăm nên Duy Minh có cảm giác mong mỏi như mọi khi. Nhưng hôm nay, cô bé giường bên cạnh hình như sắp chuẩn bị xuất viện, nó thấy vậy bèn hỏi thăm:
- Ô, cô bé sắp xuất viện rồi sao?
- Ừm, bác sĩ đã kê đơn thuốc về nhà tự uống cũng được – Bà mẹ ân cần đáp
- Vậy sau này ghé lại nữa nhé!
Duy Minh cười hớn hở nói, nhưng bố mẹ cô bé sau khi nghe xong thì khóe miệng giật giật, nhìn nó bằng ánh mắt muốn giết người rồi nhanh chóng kéo con mình đi theo cùng làm thủ tục xuất viện.
Căn phòng lập tức trở lại im lặng như mọi khi, Duy Minh đứng ngoài cửa đang cười ngốc thì có tiếng bước chân quen thuộc vọng đến. Nó lập tức trưng ra bộ mặt lạnh lùng mấy bữa nay.
Duy Minh đứng ngoài cửa nhưng Thế Long lách người đi ngang như không có gì, hắn vào giường bệnh, kéo cái bàn ăn nhỏ xíu ra rồi lúi húi bày biện ra đủ thứ chén dĩa, đâu đó xong xuôi mới kêu Duy Minh lại: “Vô ăn cơm đi”
Thật ra nãy giờ nó nghe tiếng bát đũa lại ngửi được mùi thơm nức mũi đã muốn quay lại hỏi hắn ăn gì vậy, nhưng vì sĩ diện nên đành giả vờ quay mặt ra ngoài, bây giờ được Thế Long kêu vào đương nhiên nó sẽ cà nhắc vào trong với tốc độ nhanh nhất có thể.
- Nào, ăn thôi! – Thế Long nói bằng giọng hồ hởi hiếm có.
Nhưng Duy Minh lại dở chứng, cố tình làm khó hắn, mặc dù mũi thì hít lấy hít để, mắt thì nhìn thức ăn hau háu nhưng nó vẫn ráng nuốt nước bọt mạnh miệng:
- Không ăn.
- Tại sao? – Hắn bị cụt hứng liền hỏi vặn lại ngay
- Ăn gì chứ? Tổng giám đốc nghĩ xem, sao em lại có thể tùy tiện ăn cơm với người lạ được.
- Người lạ? – Hắn thản nhiên lặp lại lần nữa, nở nụ cười đáng sợ quen thuộc – Rất tốt!