Hôm nay buổi trưa, tự nhiên nhỏ Nhi lại đột nhiên xuất hiện, sau lưng nó còn dẫn theo một người nữa, đó là quản lý Trịnh. Thấy Duy Minh trợn mắt nhìn, Thanh Hòa liền lên tiếng:
- Cậu bị thương sao lại giấu thế này? Tôi biết cậu không muốn làm mọi người lo lắng, nhưng tại tôi điều tra được đây là bạn của cậu nên mới nằng nặc đòi cô bé đưa tôi đến đây.
- … - Duy Minh cắn răng không biết nên nói gì, nhỏ Nhi mới lém lỉnh nói vào tai nó
- Mày chỉ bảo không được nói cho Thế Long biết thôi mà, đâu có nói là có cả anh chàng đẹp trai này.
- Mày… - Nó yếu ớt chống đối nhưng vô hiệu.
Thanh Hòa đã ngồi xuống bên giường, nhanh nhẹn bảy giỏ trái cây ra, không hỏi nó thích ăn gì đã tự nhiên gọt mỗi thứ một ít, Duy Minh háu ăn ngồi bên cạnh đương nhiên là mắt sáng rỡ, quên cả trách móc bạn mình.
Cả ba ngồi nói chuyện một hồi thì Thanh Hòa nhận một cuộc điện thoại, rồi sau đó tỏ vẻ ngại ngùng cáo từ, anh ta bảo nhà hàng có chút chuyện nên phải về gấp. Duy Minh nghe vậy nhìn đồng hồ mới thấy giờ này đang là giờ làm, anh ta còn dây dưa nữa chắc chắn về sẽ bị trách nên nó vội vàng “đuổi” khách, nhỏ Nhi thấy vậy cũng lót tót đi theo. Căn phòng đang náo nhiệt lại chìm trong im lặng.
Sau đó không lâu, ba mẹ cô bé ở giường bên cạnh nói có việc phải ra ngoài nên nhờ Duy Minh trông chừng con của họ giùm. Nó cũng yêu thích trẻ con nên không ngại chân đang thương tật mà gật đầu đồng ý.
Đó là một cô bé chừng ba bốn tuổi, gương mặt hơi xanh xao nhưng rất dễ thương, Duy Minh thấy vậy liền cà nhắc lân la sang giường cô bé, cúi người xuống giỡn với đứa nhỏ.
Đang giỡn ngon trớn, đột nhiên cô bé nhìn ra phía cửa, thì thầm: “Chú đẹp trai kìa”
Duy Minh không cần xoay lại cũng đoán được là ai, suốt một tuần nay nó biết được không có ông bố nào xứng danh “chú đẹp trai” nên người cô bé này nói chỉ có thể là Thanh Hòa, nó không thèm quay lại, miệng liến thoắng: “Quản lý Trịnh, anh để quên gì hả?”
Người sau lưng đáp: “Là tôi!”
CHƯƠNG 29:
“Là tôi” – Giọng nói quen thuộc đến mức đáng sợ, ngữ điệu lạnh lùng khiến Duy Minh bất giác rùng mình nhưng vẫn không dám quay đầu lại.
Thế Long đứng ở cửa, lông mày chau lại: “Thật đáng ghét, cậu ta không nói với mình mà để cho tên quản lý Trịnh gì đó đến đây ư?” Nghĩ đến đó, máu nóng của hắn đã bốc ngùn ngụt, nhưng Thế Long không dám hành động lổ mãng vì dù sao hắn vẫn đang trong thời gian án treo ly hôn [Anh cũng biết sợ à?]. Nhớ lại những ngày Duy Minh biến mất tự nhiên hắn thấy lo lắng phát điên. Lúc đầu, Thế Long cho nó đi mà không đuổi theo vì hắn cứ ỷ y rằng Duy Minh nhỏ bé chỉ có mấy chỗ để đi, từ từ nguôi giận rồi kiếm cũng không muộn, ai dè hôm sau nó không đi làm, Thế Long lại tự ái cao nên không thèm đi kiếm, nhưng một ngày, hai ngày rồi ba ngày, Thế Long bắt đầu lo lắng. Thế nên hắn mới cất công đến nhà ba vợ bề ngoài giả vờ thăm hỏi, làm rể có hiếu nhưng thực chất là kiếm vợ mình có trốn ở đây không, sau khi không có hắn mới hỏi con Nhi và thằng Nhân nhưng cả hai vẫn một mực nói không biết khiến Thế Long cũng không ép được.
+++
Thật ra, lần đầu tiên biết cảm giác bị đòi ly hôn đối với Thế Long rất rất khó chịu. Ngay sau khi Duy Minh đi, hắn không chịu đuổi theo nên chỉ biết đánh xe một vòng rồi chạy về công ty để trút giận.
Dưới tầng hầm bí mật của AJ, toàn bộ đồ đạc bị ném tứ tung, cái gì có thể vỡ cũng đã không còn nguyên, vỏ lon bia lăng lốc khắp nơi. Thế Long càng nhìn xung quanh càng tức, lập tức vớ điện thoại gọi cho lão nhị: “Tất cả về AJ ngay lập tức!”
Lúc này trùng hợp cả lão tam và lão tứ cũng đang ở đó, cả ba bọn họ đang ở quán bar, xung quanh gái gú ê chề, không khí vô cùng ồn ào nhưng giọng nói tức giận từ đầu dây bên kia truyền qua thật đáng sợ, nhưng lão nhị vẫn tưởng Thế Long đang đùa, cười cợt nhả đáp: “Lão đại, cậu đang đùa đấy hả?”
“Mười phút nữa tất cả phải có mặt ở đây, không thì đừng có trách” Giọng Thế Long hằn học đến mức đáng sợ, khiến lão nhị toát cả mồ hôi hột, vội vàng đẩy mấy ả tiếp viên đang quấn chặt bên cạnh ra, quay qua nói với lão tam và lão tứ: “Đi thôi, lão đại kêu chúng ta về ngay lập tức!”
“Sao thế?” Lão tam đang vui bị kêu về nên thái độ uể oải nói.
“Đêm hôm khuya khoắc mà kêu gì thế, để sáng mai đi rồi tính”, lão tứ cũng nói theo.
“Giọng lão đại vô cùng tức giận, chắc có chuyện gì quan trọng, về trễ coi chừng không bảo toàn được tính mạng”, lão nhị vừa nói vừa đứng dậy “Chúng ta có mười phút, bây giờ chỉ còn chín phút!”
Nghe đến đây, lão tam và lão tứ đang nằm ườn trên sô pha liền bật dậy, cả ba chạy như bay ra xe, may mà bọn họ là xã hội đen đã quen chạy xe như đua nên về AJ vừa kịp lúc.
Lúc cả ba vào thì căn phòng đã tan hoang, đồ vật không còn cái nào nguyên vẹn, bọn họ không ai dám nói gì, hết nhìn Thế Long rồi lại nhìn nhau, hoang mang tột độ.
Đứng một hồi thì lão nhị mới “xung phong” bước lên cầm một chai bia uống cạn: “Lão đại, có chuyện gì cứ nói ra, anh em chúng ta cùng nhau gánh vác!”
Hai người còn lại thấy vậy cũng cầm trên tay mỗi người một lon bia, nói bằng giọng vô cùng nghĩa khí: “Đúng đó lão đại, anh em chúng ta đồng cam cộng khổ!”
Tất cả đều bày tỏ sẽ theo đến cùng vụ này, đến đây, Thế Long mới giơ lon bia trong tay lên cao, nhìn lon bia đã vơi đi một nửa rồi cười đau khổ.
Lão tứ lập tức bước đến: “Lão đại, sức khỏe của cậu có vấn đề ư?”
“Cậu yên tâm, lũ bác sĩ trong nước không làm được gì thì chúng ta mang bọn thạc sĩ, tiến sĩ nước ngoài về, bệnh gì cũng sẽ nhất định chữa khỏi cho cậu!”
Thấy bọn họ lo lắng thái quá lại không đúng trọng tâm nên hắn càng cười đau khổ: “Không phải”
“Hay lão đại lo lắng vụ bọn đàn em bên Mỹ? Lão đại cứ yên tâm, bọn này đã lo cho tụi nó yên ổn rồi!”
Thế Long uống cạn lon bia trong tay, khoác tay tỏ ý bảo họ bình tĩnh, ngồi xuống từ từ nói chuyện. Đợi mấy người yên vị, hắn lại cảm thấy những lời mình sắp nói ra không xứng với nghĩa khí ngùn ngụt ngất trời mà mấy anh em vừa thể hiện? Điều này… hay là không nói nữa?
Thế Long càng do dự thì các anh em càng kích động. Hắn thấy lão nhị xông vào trong, xé toạc những tấm niêm phong trên cây đao ngày trước tự mình niêm phong, sau đó vác cây đao quay lại nói: “Lão đại, cậu còn nhớ những lúc chúng ta cùng vào sinh ra tử không? Mấy anh em chúng ta đối mặt với bao nhiêu cảnh sát, bao nhiêu súng chỉa vào đầu còn không sợ, đã cùng nằm gai nếm mật, đâm chém tới mức quên cả trời đất, lần này cũng thế. Đừng nói là trời chưa sập, cứ cho là sập rồi, bọn này cũng nâng nó trở về chỗ cũ.”
Những người khác nhao nhao hưởng ứng. Mấy người đã lâu không vận động bắt đầu làm nóng người, Thế Long cũng bị nhiễm tinh thần của mấy anh em, cuối cùng cũng bỏ qua tự trọng nói: “Mấy cậu nói xem, bị đối phương đòi ly hôn thì phải làm thế nào?”
Lão nhị đần cả người ra, thanh đao trong tay suýt rơi xuống đất, hai người còn lại suýt chút nữa cằm cũng rớt xuống đất rồi.
Một lúc sau bọn họ mới lấy lại bình tĩnh, lần này lão tam mới nói: “Có chuyện gì lão đại cứ nói ra, bọn này sẽ cùng nghĩ cách!”
Thế Long nén bực tức, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ nghe.
Nghe xong ai cũng ra vẻ trầm tư, lão tứ mới xoa cằm chất vấn:
- Lão đại, cậu bỏ cậu nhóc đó nhảy với người khác là không đúng rồi.
- Nhưng… đó là Khánh My sắp đi du học
- Vậy ít ra cậu cũng phải qua nói “Bà xã, anh nhảy với cô ấy một bài xem như tiễn trước khi đi nhé!”
- … - Thế Long im lặng, trong đầu hiện lên cảnh Duy Minh thu lu trong góc chỉ biết ăn bánh ngọt
- Lần này cậu không điều tra rõ quan hệ giữa hai người, lại còn ném chiếc nhẫn của người ta, cậu bị giận là đúng – Lão nhị nói chắc nịch, Thế Long nghe xong gương mặt đã xám đi vài phần
- Lão đại, cậu có muốn cứu vãn tình thế không? – Lão tam hỏi
- Vớ vẩn. Không lẽ lão đại kêu chúng ta tới đây ngồi chơi à? – Lão nhị châm chọc huynh đệ mình không thương tiếc
- … - Thế Long xoa xoa huyện thái dương, một hồi sau mới mệt mỏi hỏi - Thế bây giờ phải làm sao?
- Cậu phải tìm cậu ấy về chứ sao! – Cả ba đồng thanh.
Thế là nhiệm vụ “cao cả”: truy tìm giám đốc phu nhân được giao cho bọn họ, nhưng nhiều ngày trôi qua, các anh em xã hội đen đã được triệu tập không sót một ai để tìm kiếm nhưng Duy Minh vẫn bặt vô âm tín.
Rồi suốt một tuần sau đó, Thế Long hoang mang tột độ, trong đầu luôn hiện ra câu hỏi: “Cậu nhóc có thể bốc hơi đi đâu chứ?” rồi bèn sai bọn thuộc hạ tìm tung tích khắp nơi. Nhưng bọn chúng đúng là vô dụng, tìm cả tuần vẫn chưa ra, nếu hôm nay không tình cờ gặp tên quản lý đó vừa đưa nhỏ Nhi về thì không biết chừng nào hắn mới truy ra tung tích của Duy Minh.
Mà nhỏ Nhi quả thật cứng đầu, có ép cung đến đâu cũng không chịu khai. Nó bảo là Duy Minh đã cấm tuyệt đối không được dẫn hắn tới, Thế Long nghe xong liền cảm thấy tức giận vô cớ, nhưng hắn không giận quá mất khôn, liền lém lỉnh đề nghị: “Cậu ta không cho cậu dẫn đi nhưng đâu cấm tôi theo dõi cô, đúng không nào?”. Nhỏ Nhi nghe xong liền trầm ngâm “Ý anh là…”, nó vừa ngập ngừng vừa suy nghĩ rồi nói “Thôi! Được rồi!”. Trong đầu nhỏ Nhi thầm đắc ý: “Ai bảo hai người có cảm tình với nhau mà không ai nhận ra, ta đành hi sinh làm bà mối vậy… Duy Minh à, bây giờ mày đừng trách tao, mai mốt cám ơn tao không kịp đó con hehe”
Kết quả là cảnh tượng hiện giờ vô cùng kì quặc cộng thêm bầu không khí ngượng ngùng, nhỏ Nhi đành phải lon ton chạy vào: “Duy Minh mày đang làm gì vậy?... Ủa? Ông xã mày kìa? Chết rồi anh ta theo dõi tao…”