+++
Về đến nhà, Thế Long lại nổi đóa, trút mọi bực tức lên đầu Duy Minh. Mọi dồn nén mà từ tối đến giờ Duy Minh phải chịu đựng nó cũng xả ra hết: “Tổng giám đốc à, tôi không ngờ anh là người ham muốn hư danh như vậy, anh đưa tôi đến bữa tiệc, bắt gọi anh em gì đó, chưng diện cho tôi đều vì không muốn tôi làm anh mất mặt chứ gì! Xung quanh người ưu tú như anh có biết bao nhiêu người xuất sắc, sao lại phải chọn tôi!”
Duy Minh nói xong liền quay người bước đi, (lâu lâu cũng phải vùng lên như thế chứ) nhưng bị Thế Long nắm tay kéo lại: “Cậu nói gì?”
Chỉ ba chữ nhưng lại nói rõ ràng mạch lạc, khí thế ngút trời khiến Duy Minh khẽ lùi một bước nhưng miệng vẫn nói cứng: “Hơ, tôi nói rõ hơn nhé, hối hận, TÔI. HỐI. HẬN. RỒI! Nếu anh muốn kết hôn với người có khí chất thì tôi là một lựa chọn rất tồi. Vì khí chất là bẩm sinh, tôi sinh ra đã mồ côi, sống với ba nuôi chạy ăn từng bữa nên cũng chả có thời gian để học ăn uống, giao tiếp, nhảy nhót,… ra sao, nên đã mất mặt quen rồi, nếu anh sợ mất mặt thì thôi.” Nó ngừng một lát rồi khẽ nói: “Diễn kịch với anh thật sự rất mệt, rất áp lực. Mục đích kết hôn của anh đã toại nguyện, Khánh My đã đi rồi, và dù sao bà của anh vẫn không chấp nhận tôi,…”
Thế Long ngắt lời: “Duy Minh, cậu muốn nói gì?”
“Chúng ta ly hôn đi!”
Nghe thấy câu nói ấy, Thế Long cảm thấy không khí xung quanh như bị ai đó hút sạch, cảm giác khó chịu, tức ngực như ai đó đang bóp nát trái tim.
“Chúng ta ly hôn đi!”, không ngờ một người yếu đuối như Duy Minh có thể nói ra câu nói ấy nhẹ nhàng đến vậy. Giống như thanh sắt nóng bị một gáo nước lạnh dội vào, mọi bực tức nãy giờ liền bị dập tắt. Hóa ra trong mắt cậu nhóc hắn là người như vậy? Chỉ là một Tổng giám đốc sĩ diện ảo, thích diễn kịch,… Có lẽ lúc đầu, kết hôn chỉ là trò bịp bợm để gạt mọi người, mới đầu chỉ là hợp đồng nhưng thời gian qua ít nhiều gì hắn đã có suy nghĩ khác về Duy Minh, cũng đã có chút tình cảm gì đó với nó. Cảm giác quan tâm, lo lắng cho nó ngày một nhiều, từ lúc nó và ba bị xã hội đen bắt giữ cho đến lúc gặp phải ông thầy biến thái, mỗi lần Thế Long đều lo lắng đến phát điên, phóng xe như bay đến, chỉ khi thấy nó an toàn mới dám thở phào. Còn nhẫn, đồng hồ,… đơn giản thấy đẹp là mua thôi, quần áo nó mặc cũng do Thế Long chọn, cảm giác Duy Minh mặc lên rất dễ thương, sống động. Còn chuyện đưa cậu nhóc đến bữa tiệc đêm nay hoàn toàn không phải vì khoe mẽ hay ngoại giao gì, mà là… mà là… hình như Thế Long muốn khẳng định địa vị, thân phận của Duy Minh trước mọi người.
Thế Long bất lực nhìn dáng vẻ ngoan cường của nó mà lòng nhói đau. Hắn không biết phải giải thích như thế nào, mà nổi nóng lại càng không được. Chỉ là vì hôm nay Khánh My ra đi nên Thế Long có rất nhiều áp lực, lại thêm nó có nhiều cử chỉ thân mật với người đàn ông kia trong bữa tiệc khiến hắn vô cùng đố kị. Nhất thời mất bình tĩnh nên mới có những hành động quá đáng, nhưng không ngờ Duy Minh lại nhắc đến chuyện “ly hôn”
Thế Long siết chặt tay, ráng hít thở thật sâu, làm bộ điềm tĩnh nói: “Duy Minh, cậu muốn ly hôn đúng không?”
Duy Minh e dè gật gật đầu, hắn liền nói tiếp: “Tôi không đồng ý!”
“Vì sao?” Nó lập tức gào lên “Tôi đã nói rồi, xung quanh anh còn nhiều người xứng đáng để anh khoe mẽ hơn tôi…”
Nghe nó hỏi vì sao, Thế Long mới bất ngờ với chính mình, thật ra là vì sao chứ? Hắn cũng không biết nữa, chỉ nói bừa: “Vì… chúng ta mới kết hôn chưa được ba tháng, ly hôn bị dị nghị”
“Lại là sĩ diện của anh chứ gì?” Duy Minh mỉa mai khiến hắn ức lắm, định phản bác nhưng nó đã hỏi vặn lại: “vậy nếu không ly hôn thì điều kiện gì anh cũng đồng ý đúng không?”
Thế Long hơi lưỡng lự nhưng một hồi vẫn ậm ừ đồng ý. Duy Minh mỉm cười “Vậy tôi muốn ly thân!”
“Không được!”, Thế Long trả lời theo phản xạ, Khánh My vừa rời bỏ, hắn sao có thể đồng ý để Duy Minh cũng bỏ đi chứ.
Nhưng chưa đợi Thế Long trả lời nó đã quay người bỏ đi, hắn chỉ biết đơ người nhìn theo, không ngờ một người ngốc nghếch như Duy Minh lại có lúc mạnh mẽ, cương quyết đến vậy. Hắn suy nghĩ một hồi rồi cũng không đuổi theo, đành để cho Duy Minh bình tâm lại rồi khuyên nhủ sau.
Duy Minh đi một hồi đã ra đến sân lớn, trước khi đi lén ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, bốn mắt giao nhau, Duy Minh vội vàng cụp mắt lại rồi rảo bước nhanh hơn một chút. Ra đến ngoài rồi Duy Minh mới thấy sống mũi mình cay cay, đưa ra quyết định ly hôn này cũng là do một phút nhất thời bồng bột. Lúc lao vào cuộc hôn nhân này Duy Minh biết mình chỉ là một quân cờ nhưng nó vẫn chấp nhận, nhưng tại sao bây giờ quyết định ly hôn lại khiến nó đau đến vậy? Trước giờ nó đọc tiểu thuyết vẫn hay thấy tác giả bảo đau xé tâm can, nỗi đau thấu trời xanh,… nhưng chỉ phẩy tay bảo là bịp bợm. Nhưng đêm nay, hai chữ “ly hôn” ấy đã khiến nó biết rằng văn chương không hẳn xa rời thực tế, cũng chẳng phải khoa trương. Ở đây không chỉ đau, mà là đau thấy mồ luôn!
Vừa “đau” vừa đi vậy mà nó đã đi được một khoảng xa, Duy Minh vô hồn băng qua đường làm sao chẳng may lại bị một chiếc xe máy tông phải. Nhưng rất may người điều khiển là một cặp tình nhân đang dạo phố, nên cũng chạy với tốc độ khá chậm. Cú va chạm này khiến Duy Minh bị ngã xuống đất, tay bị xây xát nhẹ, nhưng vết thương ở chân thì không nhẹ chút nào. Vì cả chân phải của nó bị chiếc xe đè lên nên máu chảy khá nhiều, cô gái ngồi đằng sau mặt mày tái mét, còn chàng trai thấy nó ít ra không bất tỉnh nên vẫn ráng hỏi nó bằng giọng lắp bắp: “Cậu… cậu có sao không?”
Duy Minh nhìn thái độ đó của cậu ta cũng dở khóc dở cười, lỡ mà nói có sao chắc cậu ta té xỉu luôn quá, nên nó đành cắn răng lắc lắc đầu: “Cũng không sao, nhưng bạn có thể đưa mình tới bệnh viện không?”
Thấy nó vẫn còn nói chuyện được, cặp đôi gây tai nạn mừng rối rít gật đầu ngay, Duy Minh thấy họ chịu giúp cũng mừng, vì dù sao đây cũng là đoạn đường vắng, lại thêm nó bất cẩn qua đường không quan sát nữa.
Trong thời gian đợi xe cứu thương đến, Duy Minh cũng đã vắt chút sức cùng lực kiệt để gọi cho hai đứa bạn “tri kỉ” đến. Vừa nghe tin, con Nhi và thằng Nhân đã tức tốc có mặt, vừa đến nơi nhỏ Nhi đã nổi máu sư tử Hà Đông mắng sa sả vào mặt hai bạn gây tai nạn tội nghiệp kia, nhưng may là xe cứu thương đã đến, lại thêm Duy Minh lên tiếng can ngăn yếu ớt nó mới chịu im.
Đến bệnh viện, chân phải của Duy Minh bị băng một đống bông băng. Thấy nó không sao, hai thủ phạm đã xin đóng tiền viện phí rồi ra về, hứa sẽ trở vào thăm. Bây giờ chỉ còn lại ba đứa, nhỏ Nhi hết người mắng lại quay qua mắng tôi: “Mày đó, cái đồ chỉ biết làm khổ bạn bè, báo hại tụi tao sợ phát khiếp, đi đứng không biết nhìn đường hả mạy?”
Thằng Nhân nãy giờ im lặng mới chen vô: “Haizzz, hên là tụi tao giấu ba của mày đó, không là làm ổng lo lắng còn mệt dữ nữa”
Nghe thằng bạn thân nói, Duy Minh mới rưng rưng nắm tay nó biểu lộ sự cảm ơn qua ánh mắt.
Vị bác sĩ ngồi bên cạnh xem vở kịch ba đứa nó đóng nãy giờ nhịn không được cũng phì cười, vỗ vỗ vai tụi nó nói: “Yên tâm, vết thương không sao đâu. Chỉ cần chú ý điều trị hai ba tuần là khỏi rồi”
Duy Minh nghe xong liền trợn mắt, phải nằm viện hai ba tuần mà “không sao đâu”? Nhưng nghĩ lại nó mới đòi ly thân, về nhà chắc chắn ba sẽ đuổi đi, bảo gì mà con nít không biết suy nghĩ, còn ở nhà hai đứa này thì làm phiền quá, nên ở bệnh viện xem như trong cái rủi cũng có cái may, với lại gặp hai thủ phạm có lương tâm đã trả viện phí trước rồi nên nó cũng yên tâm ở lại.
Duy Minh thấy tình hình của mình cũng không đến nỗi nào bi đát nên đuổi không cho hai đứa nó đòi ở lại thăm nuôi. Vả lại tụi nó cũng còn phải đi học, đi làm thêm,… nên cũng không thể lúc nào cũng túc trực ở đây được.
Trước khi rời khỏi, nhỏ Nhi đòi giật điện thoại gọi cho Thế Long bảo hắn đến chăm sóc nó, Nhìn bức tường trắng bóc, ngửi mùi thuốc khử trùng đặc trưng, tuy biết chuyện cũng chẳng có gì, nhưng trong lòng Duy Minh vẫn thấy rất sợ hãi, nó như một con mèo muốn tìm người tới chơi cùng. Cho dù không gần gũi, cho dù không nói với nhau câu nào, chỉ cần ngồi là được. Nhưng nghĩ một lát, nó vẫn lắc đầu: “Không cần.”
Người không thể không có chí khí.
Duy Minh công nhận mình hay nịnh nọt thật đấy, nhưng còn chưa tới mức người ta tát má phải, còn phải đưa má trái ra cho người ta tát nốt.
Từ đó hai đứa bạn thân tối tối rảnh rỗi mới đến trò chuyện, ban ngày ở một mình lã những lúc buồn chán nhất mà Duy Minh phải trải qua. Vì hôm đó gấp quá chỉ có thể đến bệnh viện gần nhất, đó là một bệnh viện tư, quy mô khá nhỏ nhưng lại đông nghịt người. Vì Duy Minh bị thương nhẹ nên bị xếp ở giường còn trống ở khoa nhi. Trong phòng có mấy bệnh nhi nhỏ xíu, kèm theo đó là phụ huynh của bọn chúng, nên suy ra cả phòng chỉ có mình Duy Minh là không có người nhà theo cùng.
Con người yếu đuối nhất là khi bị bệnh, mà Duy Minh lại là người duy nhất phải chịu cô đơn trong những người yếu đuối. Nhìn cả căn phòng ngập tràn tình thân, nó cảm thấy não nề, ghen tị vô cùng.
Suốt một tuần đầu tiên, cả căn phòng chỉ có mấy người hay lui tới, đa số là phụ huynh của bọn trẻ, nhìn người ta dỗ ngọt, đút cháo, ru ngủ,… mấy đứa bé mà Duy Minh nằm đó thầm ao ước. Điều đáng nói là ở đây, Duy Minh gần như bị tước đoạt quyền phát ngôn, có khi cả ngày chưa nói được hơn mười câu. Chủ yếu chỉ có thể nói khi nhỏ Nhi hay thằng Nhân đến thăm, còn lại chỉ là trả lời mấy câu hỏi thăm của bác sĩ, y tá mà thôi.
+++