EM ANH - Hai đầu thế giới (1) Trang 62

Bằng chứng như vừa bước vào đã có một người đàn ông trung niên xa lạ đứng chắn trước mặt họ, tươi cười rạng rỡ. “Giám đốc An, lâu lắm không gặp!”

Thế Long chỉ lạnh lùng gật đầu đáp lại, không buồn nở lấy một nụ cười: “Giám đốc Trần, cũng lâu lắm không gặp”

Người đàn ông đó cũng quay qua Duy Minh, mỉm cười thật tươi: “Còn vị này là… là phu nhân Tổng giám đốc đây sao? Đúng là khí chất, xinh đẹp hơn người”

Duy Minh thề với lòng mình là việc nó muốn làm nhất lúc đó là nôn vào mặt lão ta ngay lập tức, dù sao nó cũng ý thức được bản thân, một kẻ như nó lấy đâu ra “khí chất” và “xinh đẹp” để mà “hơn người” chứ, đúng là nịnh nọt không có kĩ thuật. Trong lòng thấy buồn nôn nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ tươi cười, nó bắt chước mấy câu học lóm được khi phục vụ ở AJ: “Trần tổng, từng nghe Thế Long nhắc nhiều về ngài nhưng giờ mới có cơ hội gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền!”

Nghe nó nói vậy, ông ta liền cười khoái chí “Hahaha, cậu khách sáo quá. Tôi và An tổng cũng là chốn thâm tình, nhưng công việc bận rộn nên không thể tham dự hôn lễ hai người, thật là thất kính, bây giờ xin mời cậu một ly, chúc hai người đầu bạc răng long”

Nói rồi liền ngoắc nhân viên phục vụ đi ngang qua, lấy một ly rượu đưa cho nó. Duy Minh giơ tay ra định cầm lấy đã bị Thế Long chặn lại: “Duy Minh nhà tôi không uống rượu”

Nói rồi, hắn vui vẻ nâng cốc uống cạn, còn người đàn ông mời rượu cũng biết điều, mời rượu xong cũng nhanh chóng lui đi. Để lại Duy Minh và Thế Long “ngất ngư” ở đó, nếu Thế Long đang suy nghĩ về việc lúc nãy nó buột miệng nói hai chữ “Thế Long” rất tự nhiên thì Duy Minh bên này đang rất nhột về Tổng giám đốc gọi mình là “Duy Minh nhà tôi”. 

Nhưng cả hai không có cơ hội ngượng ngùng hay phân vân nhiều, vì khách hàng của Thế Long bước đến nườm nượp, hết nhóm này đến nhóm khác đến mừng rượu, chào hỏi. Thế Long rất lịch thiệp tiếp đón còn Duy Minh đứng bên cạnh có một câu “…, từng nghe Thế Long nhắc nhiều về ngài nhưng giờ mới có cơ hội gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền” nói như một cái máy, nụ cười trên miệng cũng sắp cứng đơ rồi. 

May là vừa lúc đó tiếng nhạc du dương nổi lên, nhân vật chính là Khánh My được mời lên sân khấu phát biểu, sau đó đến Thế Long rồi cuối cùng cả đại sảnh chìm trong tiếng nhạc. Tiếng nhạc dạ hội vang lên trầm bổng, các đôi bạn nhảy nhanh nhẹn bước ra trổ tài, những ai còn lẻ cặp cũng mời nhau ra khiêu vũ, Duy Minh đứng một mình cô độc trong góc, tay cầm đĩa bánh, tay cầm ly nước ép, lòng tự an ủi “Nhảy cái gì chứ, ở đây ăn uống có phải ngon hơn không!”

Thế Long sau khi phát biểu xong lại bị mọi người vây kín, trong đám đông có người lên tiếng đề nghị hắn trổ tài khiêu vũ. Tổng giám đốc AJ sững người, không phải hắn không biết nhảy mà là mọi khi hắn luôn có bạn nhảy là Khánh My, nhưng bây giờ còn có cả Duy Minh và cậu bạn trai của cô ấy nữa, Thế Long hơi bối rối liền nhìn về phía Duy Minh thăm dò ý kiến. 

Duy Minh hiểu được Tổng giám đốc liền chúi mũi vào ăn tiếp, giả vờ làm lơ “Gì chứ, bảo mình khiêu vũ à? Khác nào bắt lợn trèo cây, kêu mình giẫm lên chân tất cả mọi người trên sàn còn dễ hơn ấy”

Thấy Duy Minh cúi đầu không quan tâm, Thế Long trong lòng vừa mừng vừa bực tức nắm tay Khánh My bước vào trong, vừa lúc bản nhạc mới vang lên. Một tay Thế Long để lên eo của Khánh My, cô cũng đặt một tay lên vai anh, cả hai phối hợp rất ăn ý, di chuyển nhịp nhàng uyển chuyển, cả hai xoay người theo tiếng nhạc trầm bổng du dương, các động tác tạo dáng quay người, xoay tròn… đều hết sức khéo léo linh hoạt, sự kết hợp giữa trai thanh gái lịch như họ đúng là dễ dàng gây chú ý nhất giữa sàn khiêu vũ.

Duy Minh vừa nhìn vừa lấy nĩa chọc chọc vào cái bánh, đến khi cái bánh đã tan nát thì có người đến bên cạnh vỗ vỗ vào vai nó:

- Này…
- … - Duy Minh vô cỡ giận dữ quay lại, định nạt vài tiếng nhưng bất ngờ đáp – Quản lý, ảnh cũng đến đây à?
- Ừ… - Trịnh Thanh Hòa nheo nheo mắt – Cậu ghen à? 
- Hứ… sao phải ghen chứ? – Duy Minh cãi bướng, nhưng lòng chợt chùng lại khi nghĩ đến chữ “ghen”
- Vậy muốn học nhảy điệu Valse này không? – Anh ta không chọc ghẹo nó nữa mà nói tiếp
- Không, tôi sợ sẽ giẫm vào chân của anh.
- Haha – Anh ta cười lớn, nhưng may là căn phòng đang chìm trong tiếng nhạc nên không ai để ý – Không thử sao biết được?

Thanh Hòa định kéo tay nó ra sàn nhảy nhưng bị nó giật lại: “Hay là… tập trong góc này được không?”

Anh hơi bất ngờ trước đề nghị này nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý, đồng thời trấn an nó “Cứ bình tĩnh, Valse dễ học lắm, cứ di chuyển theo bước chân của tôi là được”

Duy Minh thấy anh ta tận tình quá nên cũng miễn cưỡng bước theo, nhưng căng thẳng quá lỡ giẫm vào chân Thanh Hòa một cái bèn rối rít xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đã nói là không được mà, quản lý có sao không?”

Anh ta vẫn giữ nụ cười rất phnog độ “Không sao, lần đầu tiên khiêu vũ mà, tập lại là được thôi”

Thấy Trịnh quản lý không để tâm, tâm trạng của Duy Minh cũng thoải mái hơn nhiều. Sau đó nó dần nhảy nhịp nhàng hơn, các động tác quay người, xoay tròn cũng dễ dàng hơn. Duy Minh dần cảm thấy thích thú, cảm giác xoay xoay như đang bay thật thú vị.

Tâm trạng thoải mái nên Duy Minh không để ý thấy đằng xa, có ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt tóe lửa. Thật ra Thế Long nhảy với Khánh My nhưng vẫn không an tâm lắm, lâu lâu lại liếc mắt nhìn nó ở trong góc. Hắn dần thấy an tâm khi thấy nó chịu an phận không đi lung tung, nhưng nó không đi lung tung không có nghĩa là những gã đàn ông khác không biết tự tìm đến. Đúng là mới đó mà đã có một gã thư sinh, đeo kính cận trông rất nho nhã, lịch sự đến làm quen, đã vậy nó không những không tỏ ra khách sáo mà còn nhảy nhót với người ta nữa chứ, đúng là không xem mình là chồng mà {Ê ê anh Thế Long kia, anh cũng có vợ mà đang nhảy với con bánh bèo khác đó}

Ở trong góc, Duy Minh và Thanh Hào vẫn tiếp tục khiêu vũ, vừa nhảy vừa trò chuyện nên nó vô ý giẫm vào giày người ta, suýt nữa là ngã vào cái bánh trước mặt. May mà anh ta nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra đỡ nó. Duy Minh đang ngã về phía trước đột nhiên bị một lực giữ lại nên ngã về phía sau, vô tình nằm gọn trong vòng tay của Thanh Hòa. Anh ta cúi đầu nhìn Duy Minh, mỉm cười rất dịu dàng.

Thế Long đang nhảy thì nghe mấy người xung quanh bàn tán:

- Này, kia phải là “vợ” của Tổng giám đốc An không?
- Ừ đúng rồi, mọi người nhìn cậu ta nhảy kìa
- Haha, nhìn như bị điện giật ấy
- Tôi để ý nãy giờ thấy cậu ta suýt té mấy lần rồi.

Thế Long nghe loáng thoáng nhưng đã cảm thấy nóng mặt, lại thêm cảnh tượng đó thật sự rất chướng mắt.

Đằng này, đang nhảy thì đột nhiên Thanh Hòa dừng lại, nhìn vật thể lấp lánh trên ngón áp út của nó liền hỏi:

- Ủa, nhìn thấy chiếc nhẫn mới nhớ, cậu có làm mất cái nào không? Sao hôm nay tôi nhặt được một cái trên xe, mà gần đây tôi chỉ chở có cậu về thôi à.
- Á…có, có. Đâu, quản lý cho tôi xem thử đi.
- Ừ – Thanh Hòa vừa đáp vừa móc trong túi ra một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn lấp lánh trong góc tối như một vì tinh tú.

Thế Long từ xa thấy có người đàn ông lạ mặt móc nhẫn ra trước mặt vợ mình liền không kìm chế được, bỏ mặt Khánh My lao đến chỗ đôi “gian phu dâm phụ” đó đang đứng.
CHƯƠNG 28:

- A, đúng rồi, nhẫn của em đây mà! – Duy Minh vừa thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên lòng bàn tay liền reo lên.
- Ồ… Quả thật là của cậu nhỉ? Đúng là lớn già đầu rồi mà còn bất cẩn. – Thanh Hòa vừa mắng vừa lấy tay cốc đầu nó một cái. 

Duy Minh cụp đầu né tránh nhưng vẫn né không khỏi, tuy anh ta chỉ cốc một cái nhẹ nhưng nó vẫn giả vờ nhăn mũi khiến Thanh Hòa tưởng mình hơi mạnh tay nên liền rối rít xin lỗi. Lúc này nó mới ngẩng mặt lên cười hi hi, anh quản lý biết mình đã bị lừa nên giơ tay lên định cốc nó một cái nữa nhưng Duy Minh đã đoán trước nên vội vàng né tránh.

Cảnh tượng vui đùa thoải mái đó lại rơi vào mắt của Thế Long với nhận định “bọn họ vô cùng thân mật”, tay hắn càng lúc càng siết chặt, chân bước càng lúc càng nhanh. Trên đường đi, Thế Long còn va phải một cô gái nào đó, trong cơn bực tức hắn còn không buồn xin lỗi, nhưng cô ta không có ý định “buông tha” hắn dễ dàng như vậy. Cô gái đó mặt dày bắt chuyện, rồi nói gì mà có duyên, đòi trao đổi số điện thoại,… Thế Long muốn quay người bỏ đi nhưng như thế lại không có phong độ nên mới từ tốn giơ ngón áp út đã đeo nhẫn của mình lên, đến nước này cô ta không còn gì để lôi kéo nữa, đành xụ mặt rồi bỏ đi.

Nhờ vậy mà Thế Long ý thức được hình tượng của mình lúc này, cơn giận lên tới cổ đành phải nuốt xuống, dẹp bỏ ý định đánh cho người đàn ông đang tán tỉnh vợ mình bầm dập. Nghĩ đến ý định đó Thế Long khẽ giật mình, từ ngày tiếp quản công ty hắn luôn giữ vẻ điềm tĩnh nhất có thể, cũng không còn đánh nhau hay gây rối, vì hắn ý thức được trên mình là hình tượng của cả tập đoàn AJ, vậy mà kể từ khi quen biết Duy Minh, hắn rất dễ mất bình tĩnh, thậm chí còn đánh nhau mấy lần mà lý do đều vì cậu nhóc đó, mà đặc biệt là vừa lúc nãy hắn còn có ý định đánh nhau giữa buổi tiệc này nữa chứ. 

Thế Long nghĩ xong đứng tại chỗ hít thở thật sâu, tuy đã cố gắng từ bỏ ý định đánh người nhưng sắc mặt hắn vẫn không tốt hơn là bao.

Trong khi đó, Duy Minh đang đưa tay ra chuẩn bị lấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của Thanh Hòa liền thấy không khí lạnh sau lưng, nó ngoảnh đầu lại thì thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang đứng cách chưa đầy nửa mét, gương mặt không chút biểu cảm. Duy Minh nhìn ánh mắt lạnh băng ấy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nó chắc mẩm rằng tâm trạng của Thế Long đang rất tệ, trong đầu đang nghĩ không biết nói gì thì đối phương đã hầm hầm kéo nó ra ngoài. Vừa nghe dứt câu “Cậu theo tôi ra ngoài” thì nó đã đứng ở ban công.

Loading disqus...