EM ANH - Hai đầu thế giới (1) Trang 61

Lúc này đang là giờ cao điểm mua sắm, trung tâm có rất nhiều đôi tình nhân khoác tay nhau đứng trước các quầy hàng, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Còn Duy Minh thì đang tò tò đi theo hắn, gương mặt bí xị. Trên đường đi, nó đã lén nhìn giá tiền mấy chiếc nhẫn rồi không kìm được lè lưỡi. Trong lúc nó đang nhẩm tính giá một chiếc nhẫn ở đây có thể ăn được bao nhiêu cái hamburger hay được bao nhiêu gói mỳ thì giọng nói hờ hững của Thế Long đã lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ:

- Chọn được cái nào vừa ý chưa?
- …

Đương nhiên là nó có hứng thú với trang sức, đặc biệt là một trung tâm sầm uất như thế này, nó thích quá trời món nhưng nhìn tới giá tiền rồi bàn tay siết chặt cái hầu bao đã lép xẹp từ đời nào nên Duy Minh không dám mơ mộng. Nó đành liếc nhìn một lượt, rồi đưa tay chỉ chỉ vào chiếc rẻ nhất:

- Cái này đi.

Thế Long nhìn Duy Minh là đã biết nó đang suy nghĩ gì, nét mặt liền trở nên khá tệ, trầm giọng:

- Xem ra không thể trông cậy vào mắt thẩm mỹ của cậu rồi.

Sau khi nhìn một lượt thì đúng là vẫn chưa có cái nào vừa mắt, Thế Long đang định hỏi cô nhân viên có mẫu nào khác không thì chợt thấy sau lưng cô ta là một tủ kiếng riêng biệt, trong đó là một cặp nhẫn khá tinh tế và sắc sảo. Ánh mắt Thế Long dừng lại tại cặp nhẫn đó:

- Phiền cô lấy cho chúng tôi xem cặp nhẫn đó.
- … - Cô nhân viên nhìn theo hướng chỉ tay của Thế Long, định mở miệng nói gì đó rồi lại thôi, nhanh tay lấy hộp kính nho nhỏ đó đặt trước mặt của Thế Long.

Thế Long nhìn hai chiếc nhẫn đang lồng vào nhau đó chân mày khẽ giãn ra. Duy Minh cũng không khỏi xuýt xoa trước vẻ đẹp của cặp nhẫn này, tuy phần nào không thể bằng nhẫn cưới bị mất nhưng như vậy cũng đã đẹp lắm rồi. Nhưng… cái gì? 8000USD? Nhìn con số không có gì để nói nhưng cái đuôi USD làm cho tròng mắt Duy Minh sắp lọt ra ngoài. Thế Long kế bên nhìn chăm chú, không hề để ý đến sắc người bên cạnh đang từ trắng bệch chuyển sang xanh lè rồi tối sầm, hắn thản nhiên bảo cô phục vụ: “Tôi lấy cái này!”

“Rầm”, Duy Minh suýt nữa té nếu không kịp thời bấu vào vai Thế Long mới đứng vững lại được. Trời ơi, 8000 này là 8000USD đó Tổng giám đốc của tôi ơi, để nhẩm xem, ăn được bao nhiêu cái bánh hamburger? Ôi trời ơi, nhiều quá, ăn 10 năm không biết hết chưa nữa. Duy Minh đang đau lòng thì may là cô nhân viên đon đả nói: “Xin lỗi ngài, đây mới là hàng mẫu trưng bày, cửa hàng chúng tôi chưa bán”

“Oh yeah!!!” Duy Minh nghe từng lời từng chữ của cô gái ấy liền mở cờ trong bụng, nhưng Thế Long không cho nó cơ hội vui lâu: “Gọi cho giám đốc ở đây nói An Thế Long muốn mua bộ sản phẩm này thì khi nào mới mua được?”

Vừa nói Thế Long vừa không tiếc “tặng” ngay cho cô nhân viên một cái nhìn tóe lửa, khiến cô ta liền sợ sệt nhấc điện thoại lên, sau một hồi giải thích tình hình cụ thể và vâng vâng dạ dạ thì cô ta quay qua nhìn Thế Long, ánh mắt đầy vẻ nịnh nọt: “Tổng giám đốc An, giám đốc chúng tôi nói ngài có thể mua ngay lập tức, và cửa hàng sẽ giảm giá cho ngài 10% nữa ạ!”

Thế Long không nói gì, chỉ lấy tay phất phất ra hiệu sao cũng được, nhưng khi cô ta định gói là thì Thế Long liền lên tiếng rồi giật lấy, không nói không rằng kéo tay Duy Minh lên đeo vào ngón áp út cho nó, sau đó còn giơ tay nó lên ngắm nghía rất kĩ. Chiếc nhẫn trông rất hợp với tay Duy Minh, thậm chí như được thiết kế riêng cho nó vậy, đeo vừa khít. Thế Long nhìn bàn tay của cậu nhóc đang ở trước mắt, không khỏi có chút thất thần. Không hiểu vì sao khi Thế Long nhìn chăm chú vào ngón tay mình, Duy Minh cảm thấy ngượng ngùng và vô cùng căng thẳng nên mới rụt tay lại.

Thế Long thấy vậy cũng không nói gì, tự nhiên lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út của mình. Cô nhân viên đứng đó không khỏi ngạc nhiên, nhưng kinh nghiệm bán hàng giúp cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lên tiếng phá vỡ sự ngại ngùng này: “Xin hỏi ngài thanh toán tiền mặt hay bằng thẻ ạ?”

Nhắc đến vụ thanh toán mới nhớ, Duy Minh vội vội vàng vàng tháo chiếc nhẫn ra, vừa tháo vừa thì thầm với Thế Long: “Tổng giám đốc, cái này rất đẹp nhưng quả thực em trả không nổi, tiền tháng này em ăn hết rồi, mà dẫu chưa ăn cũng khong đủ để mua một phần mười cái nhẫn này nữa”

Thế Long thản nhiên đẩy tấm thẻ của mình đến trước mặt cô nhân viên, trong lúc cô ta đang quẹt thẻ thì hắn mới quay qua nói với Duy Minh: “Ai nói tôi bắt cậu trả tiền? An Thế Long này chưa phá sản mà”

“Nhưng…” Duy Minh không biết phải nói gì, nó nhìn chiếc nhẫn tự nhiên xuất hiện trên tay bèn thấy trong lòng rất kỳ quặc. 

Trong khi đó, Thế Long nhận lại thẻ từ tay cô nhân viên, thô bạo kéo tay nó đi sang hướng khác, nhưng Duy Minh phát hiện đây không phải hướng đi ra cửa bèn tròn mắt hỏi:

- Mình đi đâu nữa vậy Tổng giám đốc?
- Lâu lâu mới tới đây, sẵn tiện mua cho cậu cái đồng hồ nữa. – Hắn im lặng một chút rồi nói tiếp – Sẵn tiện cất cái đồng hồ yoyo trẻ con của cậu đi.
- Nhưng đây là đồng hồ thằng Nhân và con Nhi tặng cho em. – Duy Minh yếu ớt phản kháng.

Thế Long không nói gì nữa nhưng cũng đã vừa đến trước chỗ bán đồng hồ, Duy Minh không dám ý kiến vì hắn đã nhanh chóng giành quyền lựa chọn, rồi chẳng mấy chốc đã tiện tay lấy 1 cái rất đẹp đeo cho nó.

“OK…” Hắn tự gật gù, thanh toán rồi lại lôi nó đi tiếp.

Nhưng Duy Minh nhìn cái cách gật gù ấy liền tự hiểu ra lý do tại sao Tổng giám đốc mua hết món này tới món khác cho mình rồi, chẳng qua hắn muốn đưa nó đi dự dạ hội gì đó, không muốn “vợ” hắn xuất hiện quê mùa nên mới tốn công đầu tư dữ như vậy.

Mua xong nhẫn, đồng hồ,… đúng là mày đã vịt hóa thiên nga rồi đó Duy Minh! Như thế “vợ” của Tổng giám đốc AJ sẽ không khiến anh ta mất mặt. Làm “ma đơ canh” đứng cạnh một người ưu tú như Thế Long cũng phải xuất sắc chứ. Nhìn động tác gật gù của hắn, Duy Minh càng khẳng định thêm điều đó. Nhưng Thế Long không biết nó đang suy nghĩ gì bèn nói tiếp: “Còn mua dây chuyền, kính râm, thắt lưng,… nữa”

Nghe đến đây Duy Minh đã sực tỉnh: “Không, không cần đâu Tổng giám đốc, chúng ta dù sao cũng giả vờ, em vốn làm cái bóng giả vờ đi sau lưng anh thôi mà, không cần đầu tư dữ vậy đâu…” Giọng nói của nó càng ngày càng nhỏ “… Vả lại mai mốt li dị cũng không vướng mắc mấy chuyện tranh chấp rắc rối”

Dù nó nói nhỏ như vậy nhưng Thế Long vẫn nghe thấy hết, lâu lâu mới có tâm trạng mua sắm vậy mà bị nó làm cho biến mất hết, hắn đưa tay ra định nắm tay Duy Minh nhưng đã bị nó nhanh chóng né qua: “Bây giờ cũng không đông người, chưa cần giả vờ sớm như vậy đâu”

Nó nói xong rồi quay đầu đi một mạch vào thang máy, cánh tay của Thế Long đang chơi vơi giữa không trung rồi từ từ hạ xuống, siết chặt lại.

+++

Cả hai im lặng ra xe, trên suốt đường đi khó khăn lắm Thế Long mới lên tiếng được:

- Chút nữa tại bữa tiệc, cậu và tôi nên thay đổi cách xưng hô…
- … - Duy Minh nãy giờ chăm chú ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường bèn trố mắt nhìn Thế Long.
- … Chẳng hạn như “anh – em” – Thế Long nghiêm túc nói
- … - Mắt Duy Minh càng mở to hết cỡ
- … - Nét mặt Thế Long cũng đồng thời sa sầm đi – Không lẽ cậu muốn gọi “anh xã, em xã”?
- Khụ khụ… - Duy Minh nghe tới đó liền ho mấy tiếng, vội vàng trả lời – Được rồi Tổng giám đốc, anh em thì anh em.

Duy Minh phụng phịu trả lời rồi cả hai lại không ai nói với ai lời nào, Thế Long thì chuyên tâm lái xe, còn nó thì chăm chú nhìn ra ngoài cửa kính. 

Chẳng mấy chốc đã tới nơi tổ chức tiệc – đương nhiên là AJ, nhưng lần này khác bữa tổ chức hôn lễ lần trước, lần này cả hội trường được trang trí rất phóng khoáng. Các quý ông comple chỉnh tề, giày da bóng lộn; các quý bà diện váy dạ hội sặc sỡ đeo trang sức lấp lánh hoàn toàn không thấy ở bữa tiệc này, tất cả từ lớn đến bé đều ăn mặc rất đơn giản, thoải mái. Nhưng bữa tiệc này mục đích gì nhỉ? (Có ai như nó không, đi dự tiệc mà không biết gì về bữa tiệc đó hết!)

Nó đem thắc mắc này hỏi Thế Long, sau khi nghe xong sắc mặt hắn liền rất tệ, trả lời bằng giọng rất trầm “Tối nay Khánh My bay rồi”

Duy Minh trợn tròn mắt khi nghe câu trả lời này, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa đã bật mờ, “nhân vật chính” của bữa tiệc cười tươi tắn đón hai người: “Sao muộn vậy? Mọi người đợi anh và Duy Minh lâu lắm rồi đó” 

Đương nhiên câu hỏi này chỉ là một câu khách sáo, không hề hàm chứa ý trách móc gì nhưng lại khiến Duy Minh liên tưởng đến lí do Thế Long “chưng diện” cho mình nên lòng hơi chùng xuống. Khánh My nói xong thì một tốp bạn bè khác cũng vừa đến nên Khánh My đã vội vàng chạy sang đó, để Thế Long lại đây ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng cô.

Duy Minh đứng bên cạnh đương nhiên là thấy hết tất cả, nhưng nó không dám lên tiếng cũng không dám làm gì, vì nó biết mình chỉ là một diễn viên trong vở kịch này, mình không có quyền ý kiến, chỉ có thể diễn tròn vai làm phông nền của Thế Long là được. Một lúc lâu sau Thế Long mới như người bừng tỉnh sau cơn say, luống cuống nhìn Duy Minh đứng bên cạnh nãy giờ nên đưa tay ra, ngụ ý kêu nó khoác tay mình.
Thế là hai người bắt đầu diễn vai vợ chồng hạnh phúc đi vào trong. Tuy Khánh My mới là chủ nhân của bữa tiệc nhưng khách mời của cô ấy chưa chiếm tới 1/3, còn lại đều là khách hàng của Thế Long nên không tránh khỏi họ đến chào hỏi. 

Loading disqus...