EM ANH - Hai đầu thế giới (1) Trang 60

- Quản lý đừng hiểu lầm, tại tôi thấy kính anh sắp rớt mà hai tay anh đã bận cầm hai dao nên tôi mới giúp đẩy nó lên thôi.

Lúc này Thanh Hòa đã trở lại bình thường, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt.

- Được rồi, hôm nay cũng muộn rồi. Về thôi.
- Hả? Về… về hả? – Nhưng mà Thế Long chưa về, Duy Minh vừa suy nghĩ lại tự cốc đầu mình, mày đợi gì nữa chứ rồi nói lại – À, cảm ơn quản lý đã chỉ bảo. Anh đi thong thả nhé.
- Cái gì mà thong thả? Cậu không về sao?
- À à, về chứ - Duy Minh lưỡng lự rồi lắp bắp
- Vậy đi thôi. Năm phút nữa, bãi đỗ xe.
- … - Duy Minh vẫn chưa hiểu ý câu nói này bèn hỏi lại – Năm phút nữa sao ạ?

Thanh Hòa quay lại trợn mắt với nó: “Là tôi rảnh, tôi dư xăng nên muốn đưa cậu về, năm phút nữa ra bãi đỗ xe được chưa?”

Lần này thì nó đã hiểu, trước ánh mắt sắc lẹm của anh chàng quản lý khiến nó không có cơ hội từ chối, bèn gật gật đầu như chẻ củi. 

Lên xe, Duy Minh đọc địa chỉ nhà mình, à nhà Thế Long như cái máy, sau đó cả hai chìm vào im lặng. Thanh Hòa đã mấy lần định bắt chuyện nhưng thấy nó lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ nên thôi. 

+++

Liên tục hai tuần sau đó, Duy Minh và Thế Long như hai kẻ xa lạ sống chung nhà, sáng thì hắn đi sớm hơn, tối thì về muộn hơn. Còn Duy Minh tối nào sau giờ làm việc lại thực hành thêm với Thanh Hòa, lâu lâu hứng chí hắn còn rủ nó đi ăn khuya. Báo hại công ty lại râm ran vài lời đồn thổi giám đốc phu nhân và quản lý mới có gian tình, Duy Minh nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu cười cười, có ý nghĩ thoáng qua trong đầu nó: “Tổng giám đốc nghe được tin đồn này có mắng nó không nhỉ?” rồi sao đó lại tự mắng mình ngốc “Thế Long còn phải lo cho Khánh My đi du học nữa mà, đâu có rảnh rổi hóng tin tức của mày chứ”

Duy Minh thật không hiểu nỗi, tự nhiên hai người trước đây dù không thân thiết nhưng cũng không xa lạ như bây giờ, cả hai chiến tranh lạnh hoàn toàn vô cớ. 

Hết tuần thứ hai, cũng là ngày Khánh My chuẩn bị lên đường, nhà họ An quyết định tổ chức một bữa tiệc kết hợp giữa hợp tác làm ăn với tiễn cô con gái nuôi lên đường sang New York, cũng trong bữa tiệc này, cục diện chiến tranh giữa Duy Minh và Thế Long đã có nhiều biến chuyển, nhưng cuộc chiến không khoan nhượng này có chiều hướng “nóng” lên hay “lạnh” đi thì phải chờ chap sau rồi. Hihi
CHƯƠNG 27:

Cuối tuần, Duy Minh như thường lệ vẫn được quản lý tận tình đưa về tới nhà. Sau hai tuần mày mò học hỏi xem như nó đã có thể bày một bàn ăn hoàn chỉnh, chuyên nghiệp, nhưng khoảng cách giữa nó và Thế Long càng lúc càng xa nhau, nhiều khi xếp xong bàn ăn, nó chợt nhớ đến ý định xếp cho Tổng giám đốc xem lúc trước mà thấy lòng mình chùng xuống, lặng lẽ bày lên rồi lại dọn xuống. Cộng thêm mấy hôm nay ngày nào ra về nó cũng đứng dưới sân lén lén nhìn lên tầng 40 vẫn còn sáng đèn, chứng tỏ chủ nhân căn phòng ấy vẫn đang làm việc. 

Cứ như vậy rồi hai tuần trôi qua, hôm nay Duy Minh đã thực sự thấy việc làm ấy hoàn toàn vô ích nên đã dằn lòng ra về không ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn tầng 40 như thường lệ, vậy mà vừa về đến nó đã thấy cả căn nhà đều sáng đèn, đẩy cửa vào trong thì thấy Thế Long đang ngồi lặng im trên sô pha, nhìn từ xa như một pho tượng, đẹp tuyệt vời nhưng lạnh lùng xa cách. 

Chắc chắn Thế Long đã phát hiện sự xuất hiện của Duy Minh nhưng vẫn giữ im lặng, Duy Minh cũng ngượng ngùng không biết nói gì. Đột nhiên Duy Minh thấy như mình vừa vụng trộm, cảnh tượng chồng ngồi ở nhà đợi vợ, trong khi vợ lại để người đàn ông khác đưa về thì thật khó coi, nhưng chẳng mấy chốc, cảnh tượng nó đợi suốt hai tuần qua hiện ra, nó hừ mũi, tự trấn an mình “Anh ta đợi có một ngày, mình đợi suốt hai tuần còn không nói gì nữa là…” rồi nó hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên dám ra vẻ lạnh lùng lướt qua Thế Long, xem hắn như người vô hình.

Sự kinh ngạc xuất hiện trong ánh mắt Thế Long chỉ nửa giây rồi hắn đã lấy lại nét lạnh lẽo vốn có, lần này chính hắn phải xuống nước phá tan thế im lặng giữa hai người:

- Duy Minh, tối mai cậu sắp xếp thời gian cũng tôi đi dự tiệc.

Duy Minh đang đi liền khựng lại, nét vẫn ráng giả vờ lạnh lùng nhưng trong lòng muốn nhảy cẫng lên mà hò hét: “Thắng rồi, thắng rồi, Tổng giám đốc đã mở miệng trước” nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên tư thế, giọng điệu thờ ơ: “Vâng” – câu trả lời mà nó tự cho là “vừa lễ phép lại vừa xa cách” rồi đi thẳng lên phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, Duy Minh đã thở phào, đưa tay lên xoa xoa mặt sắp cứng đơ “Hóa ra giả vờ lạnh lùng lại khó đến vậy”

+++

Sáng hôm sau vẫn như thường lệ, Duy Minh lọ mọ bước xuống giường thì người trong phòng đối diện đã đi từ lúc nào. Nó cũng xem như không thấy, rề rà đánh răng rửa mặt rồi bắt xe buýt đi làm. Hôm nay, mọi việc vẫn như thường lệ, lâu lâu được anh quản lý khen làm rất tốt nên trong lòng nó cũng sướng rơn, vừa làm vừa cười chúm chím.

Nhưng sau giờ nghỉ trưa, cô thư kí Tổng giám đốc xuống tầng trệt, đưa cho Duy Minh một cái hộp to đùng rồi báo với Thanh Hòa là nó được nghỉ phép nửa buổi. Anh ta hơi tò mò nhưng nhìn cái hộp cũng đoán được vài phần, vả lại đây là chỉ thị của Tổng giám đốc cũng không thể kháng lệnh, chỉ có điều là đang giờ làm, Thanh Hòa không thể lấy xe đưa nó về như thường lệ, đành để Duy Minh bắt xe buýt về.

Vừa vào nhà, Duy Minh đã không kìm được tò mò liền mở cái hộp ra xem, Duy Minh bất ngờ khi thấy bên trong là một bộ quần áo, giày dép, phụ kiện,… nhưng điều đáng nói là hình như không phải style của Tổng giám đốc thì phải? Một chiếc áo thun trắng cổ tròn ở trong và một chiếc áo thun đen mỏng cổ tim khoác ngoài, kết hợp với quần jeans đen đơn giản, í, lại còn có cả một đôi giày bụi bụi, không ngờ Tổng giám đốc cũng biết mix đồn cool đến vậy. Nhưng các buổi tiệc của Thế Long ăn mặc như vậy có được không? Anh ta không sợ mất mặt hả? 

Nỗi lo lắng chỉ thực sự được dỡ bỏ khi Thế Long về nhà, sau đó hắn cũng chỉ diện một bộ đồ đơn giản nhưng vẫn vô cùng thu hút, Duy Minh lúc này mới gật gù suy đoán buổi tiệc này chắc là tiệc họp mặt gì đó thôi.

- Nhẫn đâu?
- … - Duy Minh đang suy nghĩ thì bị giọng nói lạnh lùng này cắt ngang.
- Nhẫn cưới đâu?
- À… ờ… trước khi đi làm em sợ mất nên tháo ra bỏ vào cặp rồi, Tổng giám đốc đợi em kiếm chút. – Vừa nói nó vừa tá hỏa lục tung cái cặp nhỏ xíu “Quái lạ, rõ ràng mình để trong đây mà ta”

Kiếm đã đời mà vẫn chưa thấy, Duy Minh biết mình chắc làm mất rồi nên mới “giả ngu” ngước mặt lên cười: “Hì hì, Tổng giám đốc, khỏi đeo cũng đâu có sao đâu ha!”

“Không được”, đáp lại với lời nói yếu ớt của nó là giọng nói bá đạo của Thế Long “Đây là lần đầu tiên chúng ta xuất hiện trong một sự kiện như thế này với tư cách đã kết hôn, không có nhẫn cưới thì ra thể thống gì nữa”

Duy Minh vội rụt cổ lại, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc bình tĩnh, em thấy dù sao nhẫn đó cũng đeo có một ngày trong hôn lễ, sau này đi làm mà đeo trên tay sẽ không ổn cho lắm nên…”

Chưa nói hết câu thì nó đã bị Thế Long gầm lên cướp lời “Cậu. Nói. Lại. Một. Lần. Nữa. Xem!”

Nghe giọng nói lạnh băng của Thế Long, Duy Minh biết hắn ta chắc đang bực chuyện gì nên mới giận cá chém thớt như thế, Tổng giám đốc này khi thì hờ hững, lạnh nhạt như hao tuần qua, rồi đột nhiên đùng một cái nổi trận lôi đình vì một chiếc nhẫn. Đương nhiên Duy Minh không dám dùng vũ lực để phản kháng, nó biết nếu như vậy mình chắc chắn sẽ nắm phần thua nên đành dùng chiêu “lấy nhu khắc cương”, nó ngẩng đầu, hai mắt chớp chớp nhìn Thế Long hết sức chân thành: “Em thấy dù sao nhẫn đó cũng đeo có một ngày trong hôn lễ, sau này đi làm mà đeo trên tay sẽ không ổn cho lắm nên mới lỡ tay làm mất. Hì hì, em không cố ý”

Cái gì? Cậu ta dám nhắc lại không sót một chữ? Đã vậy còn cười hì hì nữa chứ. Thế Long gườm gườm nhìn nó, cố nén cơn giận, im lặng rất lâu rồi mới nói tiếp: “Đi thôi”

Duy Minh trợn mắt, định nói còn chưa đến giờ mà, nhưng thấy ánh mắt muốn giết người của Tổng giám đốc nên biết điều im bặt, lẳng lặng đi theo sau hắn.

Sau khi lên xe, Duy Minh không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu chăm chú chơi game, khi thắng thì reo lên khe khẽ, lỡ thua thì chun mũi lại, nhìn rất… dễ thương. Thế Long vừa nghĩ đến đó liền tự trấn tỉnh mình, mày nghĩ cái quái gì vậy? Phải tập trung lái xe chứ.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước một trung tâm trang sức lớn nhất thành phố, Duy Minh ngước đầu nhìn bảng hiệu nhấp nháy không kìm được liền hỏi:

- Chúng ta lộn đường hả Tổng giám đốc?
- Không hề, vào đó chọn lại một chiếc nhẫn mới cho tôi.

Duy Minh nghe xong mà muốn mếu máo ghê, bắt nó vào cái trung tâm đắt đỏ này chọn trang sức, đúng là muốn hại chết nó mà. Dù trong lòng có không muốn đến đâu vẫn bị Thế Long lạnh lùng kéo vào trong, nó ấm ức nhưng vẫn tự nhận “Ai bảo mày làm mất nhẫn, xuất tiền túi mua đền lại là đúng rồi”. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nó vẫn nghĩ không thông, muốn hét lên ba chữ “Không cam tâm” quá đi mất!

Bước vào trong Duy Minh mới nhớ đây là cửa hàng trang sức lần trước lại chọn nhẫn cưới nhưng không cái nào vừa ý nè, để ý kĩ thì đây đúng là một trong những trung tâm trang sức lớn nhất vùng, gồm 9 tầng lầu, những ngăn tủ kính nối liền nhau bày ra đủ thứ trang sức lấp lánh dưới ánh đèn, khiến người ta nhìn đến không kịp chớp mắt.

Loading disqus...