Bảy giờ sáng, bàn ăn trong phòng bếp đã có sẵn hai phần ăn sáng khói bốc nghi ngút. Thật ra Thế Long đã dậy từ sớm, thấy Duy Minh vẫn chưa dậy, lại nhớ đến chuyện hôm qua nó quá mệt mỏi và hoảng loạn nên không nỡ đánh thức dậy, lại tốt bụng nấu bữa sáng cho cả hai. Loay hoay một hồi mới xong bữa sáng thì cũng đã bảy giờ, vậy mà con heo lười kia vẫn còn chưa chịu dậy. Thế Long hơi nhíu mày chậm rãi đi lên lầu, đẩy cửa bước vào phòng ngủ thì thấy Duy Minh còn đang nằm ngủ khì trên đó, đã vậy cậu nhóc còn cuộn tròn trong cái chăn như đòn bánh tét. Hắn trợn mắt nhìn rồi phì cười, nhẹ nhàng đến bên cạnh vỗ vỗ vào má nó: “Dậy, dậy ăn sáng nè!”
Duy Minh đang ngủ ngon thì thấy má mình nhột nhột, sau đó nghe gì đó tiếng được tiếng mất, nhưng chữ “ăn” lọt vào tai nó cực kì dễ dàng khiến nó ngồi bật dậy như lò xo. Thế Long đang ngồi bên cạnh giường, nó ngồi dậy đột ngột quá nên không kịp tránh đi, kết quả là trán nó đập cái kinh vào trán Thế Long, quan trọng hơn cả đau là gương mặt cả hai đang rất rất gần với nhau, Thế Long vốn điềm tĩnh nhưng trong tình huống này cũng hơi bối rồi, còn Duy Minh đương nhiên là ngạc nhiên hết cỡ, không biết sao mới sáng sớm mà Tổng giám đốc đã có mặt ở đây.
Trong lúc Duy Minh còn đang há hốc mồm kinh ngạc thì Thế Long đã lấy lại được bình tĩnh, ngượng ngùng đứng thẳng dậy ho mấy tiếng rồi nói: “Tôi nấu bữa sáng rồi, cậu rửa mặt rồi xuống ăn cùng đi”
Nói rồi hắn lạnh lùng quay người đi ra cửa, nhìn dáng người thẳng đứng, không vest hay comple nhưng vẫn toát lên khí chất của người lãnh đạo, Duy Minh lại nhớ đến cảnh lúc nãy liền đỏ mặt tía tai, lúc đó gương mặt của Thế Long ở rất gần, Duy Minh thấy rõ từng sợi tóc mái rũ xuống, lông mi dài che phủ đôi mắt sáng rực, sống mũi rất đẹp, khóe miệng khẽ nhếch lên. Duy Minh hồi tưởng lại rồi khẽ xuýt xoa, tuy là chồng hờ nhưng mang danh có chồng đẹp trai như vậy nó cũng thấy… sướng rơn.
Nhưng đột nhiên nó chợt thét lên, lòng thầm ca thán, sáng sớm thức dậy còn chưa đánh răng, ở cự li gần như vậy không biết Tổng giám đốc có nghe thấy mùi gì không ta? Hên là đêm qua mình đã cẩn thận đánh răng trước khi đi ngủ rồi.
Lúc chắc chắn rằng mình đã có một hơi thở thơm tho, Duy Minh mới tung tăng bước vào bếp, nhìn bàn ăn ngon lành vào sáng sớm nó không kìm được reo lên: “Tổng giám đốc, hóa ra anh đã nấu xong thật rồi à?”
Thế Long không thèm ngẩng đầu lên nhìn nó một cái: “Đợi con heo lười như cậu dậy nấu chắc tôi chết đói luôn quá”
Duy Minh gượng cười ngồi vào bàn ăn, trên bàn, Thế Long cũng lặng lẽ ngồi ăn sáng, lâu lâu lại liếc mắt nhìn nó, phát hiện Duy Minh rất chuyên tâm ăn bánh mì, cắn một miếng sandwich rồi ăn một miếng trứng ốp la, rất đều đặn, luân phiên mà ăn, nhưng gương mặt lại tỏ ra hết sức thỏa mãn. Thế Long lại nhìn xuống phần ăn của mình, cũng sandwich và trứng ốp la y như vậy, hắn cũng cắn một miếng bánh mỳ, chau mày nghĩ: “Có gì mà Duy Minh phải tỏ ra như đang ăn sơn hào hải vị như vậy chứ?”
Một người bận rộn như Thế Long không thể tốn quá nhiều thời gian cho việc ăn uống, hắn nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi đứng dậy:
- Tôi đi làm đây.
- Ừm, bye bye Tổng giám đốc.
“Chỉ chào như vậy thôi sao?” Thế Long thầm suy nghĩ. Lẽ nào cậu ta không biết nói những câu ngọt ngào như “Lái xe cẩn thận”, “Nhớ làm về sớm”, “Đừng làm việc quá sức”, “Nhớ về ăn tối”,… hay sao? Chỉ mấy chữ đó là chào buổi sáng thôi ư? Thế Long suy nghĩ mà trong lòng thấy rất phức tạp. Không cam tâm nên hắn nói tiếp:
- À, chiều nay tan sở tôi về là chúng ta đi gặp bà nội luôn, cậu tự chuẩn bị đi.
- Ừm… - Duy Minh ngoan ngoãn đáp
- Cậu không có gì muốn nói nữa sao? – Thế Long cố nhấn mạnh ý này nhưng Duy Minh dường như chưa hiểu ý trong câu đó
- Ừm, bye bye.
“Ừm, bye bye”, còn tiết kiệm hơn câu “Ừm, bye bye Tổng giám đốc” nữa, Thế Long bước ra cửa, mặt mày hầm hầm “Lần này còn rút mất ba chữ nữa chứ!”
Cả ngày hôm đó, Thế Long mang bộ mặt kinh dị đó làm việc, báo hại mọi người ai không có việc quan trọng thì tuyệt đối không dám đến gần. Nhưng nếu mọi người biết được nguyên nhân bộ mặt đó của hắn chỉ vì mấy câu chào buổi sáng thì sao nhỉ? Chắc sẽ sụp đổ hình tượng của Tổng giám đốc mất thôi.
+++
Mới bốn rưỡi chiều, Duy Minh đã bắt đầu chuẩn bị đến nhà họ An tham gia buổi họp gia đình. Đúng năm giờ, Thế Long đã có mặt ở nhà, cả hai lên xe chạy thẳng về nhà họ An. Trên xe, Thế Long khẽ liếc thấy nó hơi căng thẳng, ánh mắt sợ sệt, mồ hôi đổ đầm đìa nên an ủi vài tiếng: “Cậu còn sợ gì nữa, có tôi đây rồi, lát không ai hỏi thì không cần nói gì!”
Lúc trên xe Thế Long là người an ủi nó, bảo nó bình tĩnh nhưng lúc trở về hai người đã đổi vai cho nhau…
Chuyện là thế này…
Trong buổi họp mặt gia đình đó, bà nội tuy vẫn còn tỏ vẻ ác cảm với nó nhưng điều đó không còn quan trọng. Điều quan trọng trong cuộc họp đó là:
Thứ nhất: Đầu Đinh chuẩn bị đi du học
Thứ hai: Khánh My cũng đòi đi du học
Thứ ba: Do cả hai đòi đi du học nên An lão phu nhân nhất quyết đòi Thế Long và Duy Minh thực hiện lời hứa dọn về ở chung lúc trước.
Xem ra đối với Thế Long thì điều thứ nhất và thứ ba không hẳn là khó khăn, nhưng lúc Khánh My trong cuộc họp ngồi đối diện hắn và Duy Minh, cô nàng vặn vẹo ngón tay:
- Bà, anh Long, con có chuyện muốn hỏi ý kiến mọi người…
- Việc gì thế? – Thế Long hỏi bằng giọng quan tâm.
Khánh My sợ sệt cúi mặt xuống, mất một lúc sau mới dám ấp úng:
- Em, em muốn đi du học cùng Thiên Bảo…
“Du học?” Cô gái bé bỏng một tay Thế Long chăm sóc đã đủ lông đủ cánh để bay khỏi hắn rổi sao? Hắn không thể đồng ý liền viện lí do: “Em thân gái một mình, đi xa không nên, học trong nước cũng chất lượng mà…”
- Em… em không đi một mình. – Khánh My càng nói càng đứt quãng
- Em đi với cậu ta? – Thế Long gầm lên.
Ai cũng hiểu “cậu ta” mà Thế Long muốn nhắc đến là ai. Khánh My thấy thái độ của Thế Long liền co rúm lại, Duy Minh ngồi bên cạnh khẽ nắm chặt tay hắn ra hiệu bình tĩnh lại.
- Anh không đồng ý. Đi du học cùng một người đàn ông xa lạ như thế không an toàn, có thể em sẽ bị cậu ta lợi dụng, bị câu ta lừa gạt. – Thế Long nói một hơi
- Quốc Bảo rất tốt, em tin cậu ấy mà – Cô yếu ớt chống chế.
- Không được, dù thế nào anh cũng không chấp nhận! – Hắn tiếp tục cứng rắn.
Đến nước này thì Duy Minh đành phải lên tiếng: “Tổng giám đốc, bình tĩnh lại đi, anh không có quyên ngăn cản cô ấy!”
Từng lời Duy Minh nói ra như những gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Thế Long, không có quyền, đúng là Thế Long không có quyền gì thật, giờ Khánh My đã lớn, cô có quyền tự định đoạt cuộc sống sau này của mình rồi.
- Em biết anh muốn quan tâm, chăm sóc cô ấy. Nhưng cô ấy đã lớn, cũng cần có cuộc sống riêng của mình, Tổng giám đốc hãy để Khánh My tự lập đi.
Những lời nói của Duy Minh rất có lý, Khánh My nhìn nó bằng ánh mắt cảm kích, dưới gầm bàn, nó đã siết chặt tay của Thế Long. Cuối cùng Thế Long cũng đã gật đầu, chấp nhận buông tay để Khánh My rời xa mình, không chỉ dùng từ bứt rứt, khó chịu để diễn tả cảm giác lúc đó của Thế Long được, cảm giác lúc đó như Thế Long đang dùng dao cắt rời một phần thân thể của mình vậy.
CHƯƠNG 26:
Trong suốt một tuần sau đó, sự quan tâm của Thế Long đối với Khánh My không có gì sánh nổi, từ việc chọn trường, chọn chỗ ở, mua các dụng cụ học tập, vật dụng hằng ngày đều do một tay Thế Long chuẩn bị. Thậm chí Thế Long còn dành hẳn một tuần để bay sang New York – nơi Khánh My sẽ đến để lo liệu chu đáo cho cô.
Duy Minh đã nghỉ việc, suốt ngày ở nhà nên thấy hết tất cả nhưng lại không nói gì, vì nó hiểu rõ mình cũng không có quyền can thiệp vào chuyện đó.
Đến giờ này, Duy Minh thoáng ân hận, chẳng phải nó đã biết rõ người quan trọng nhất trong lòng Thế Long là ai rồi sao vẫn như con thiêu thân lao vào cuộc hôn nhân này chứ. Rõ ràng biết như vậy nhưng vẫn quyết định liều mình, để đổi lại được gì chứ? Để bây giờ ngay cả ghen tuông nó cũng không có quyền.
Nhưng Duy Minh cũng nhận được giải “an ủi” của Thế Long khi trong một tuần bận rộn đó, Thế Long vẫn có chút xíu để mắt đến nó. Thật ra Duy Minh cũng không muốn ngồi một mình ở nhà trong khi chồng mình ra ngoài chạy đôn chạy đáo nên nó đã chủ động ra ngoài tìm một lớp đào tạo khác. Nhưng rút kinh nghiệp lần trước, lần này Duy Minh lựa chọn rất cẩn thận, hậu quả là do cẩn thận quá nên không chọn được khóa nào vừa ý. Thế Long phát hiện ra nó vẫn ráng tìm một khóa học khác, nghĩ đến chuyện cũ liền cau mày, hắn đang rất bận, lỡ nó lại gặp chuyện gì phiền càng thêm phiền nên tối cuối tuần, hắn tranh thủ về sớm ngoắc Duy Minh lại bàn bạc.
Mấy hôm nay bị bỏ rơi, nay được Thế Long chủ động đòi nói chuyện nên nó vừa mừng rơn cũng có chút rụt rè: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”
Thế Long bỏ qua thái độ ngập ngừng của nó, gương mặt hắn thấy rõ sự mệt mỏi do chạy đông chạy tây mấy bữa nay: “Cậu vẫn đang tìm lớp học à?”