Vừa về đến nhà Duy Minh đã kêu đói bụng. Cũng không trách nó được, sáng sớm chuẩn bị phỏng vấn hồi hộp quá nên không ăn gì, rồi đợi đến gần một giờ trưa gã biến thái kia mới phỏng vấn hết “đưa nó về nhà lấy tài liệu quan trọng”, rồi giờ này về đến nhà đã là buổi chiều mà bụng nó vẫn chưa có gì, nó có cảm giác như bao tử sắp dính vào lưng mất rồi. Nên vừa về đến nhà bụng nó cũng bắt đầu sôi òng ọc.
Vừa mở cửa bước vào trong, việc đầu tiên nó làm là chạy vào bếp, rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu nấu nướng. Thấy tóc nó còn chưa khô, lâu lâu lại hắt xì, lại còn bận rộn trong bếp nên Thế Long lấy cái khăn chụp lên đầu nó, còn không kìm được khẽ nói: “Đi tắm đi, cẩn thận không bị cảm”
Duy Minh hơi cảm động trước sự quan tâm của Thế Long nhưng tay vẫn thoăn thoắt rửa rau, không kịp ngẩng mặt lên nói: “Tổng giám đốc, em đói lắm rồi, ăn xong đã rồi tính”
Không biết trời xui đất khiến thế nào mà Thế Long lại buộc miệng nói: “Đi tắm đi, tôi nấu cơm”
Duy Minh nghe xong liền khựng lại ba giây, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn như sinh vật lạ, dường như cảm thấy mấy câu Thế Long vừa nói không thể tin được. Kẻ chuyên bắt mình nấu cơm cho ăn bây giờ lại đòi nấu cơm cho nó ăn, thật sự khó tin, kiểu như cáo chúc tết gà, chắc chắn có âm mưu. Duy Minh đang bận suy nghĩ thì Thế Long có chút ngượng ngùng trước cái nhìn “kinh dị” của nó, sờ mũi nói:
- Sao? Không tin à?
- Tổng giám đốc, nấu cơm được thì em tin… - Duy Minh ngập ngừng rồi lí nhí nói – Nhưng ăn được hay không thì em không dám chắc.
- … - Trước sự đả kích dữ dội của nó, Thế Long cau mày, lạnh lùng đẩy nó ra khỏi bếp rồi nói – Lát nữa cậu sẽ biết.
+++
Duy Minh đứng trong phòng tắm, nhìn gương mặt hơi thiếu sức sống của mình trong gương rồi thầm hỏi: “Tổng giám đốc đúng là ngang ngược, mình đã 22 tuổi đầu, tứ chi phát triển đầy đủ, không tàn cũng không phế… vậy mà lúc nào cũng bị hắn lôi xềnh xệch như bao gạo!” Suy nghĩ một lúc lâu, Duy Minh cũng đành phải thở dài mở nước bồn tắm, kể từ khi ở đây nó mới biết tắm trong bồn tắm nước ấm thật thoải mái hơn nhiều cái vòi sen ở nhà. Trong thời gian đợi nước nóng đầy bồn, Duy Minh lon ton chạy vào phòng lấy bộ quần áo, đêm tân hôn đáng lẽ sẽ dọn đến nhà chính nhưng Thế Long lại chở nó qua nhà riêng ở ngoại ô, Duy Minh không chuẩn bị quần áo nên trong thời gian Thế Long đi công tác, nó đã về nhà dọn sơ sơ tủ quần áo của mình qua đây, nhưng mà vẫn để trong vali vì không biết lấy ra để đâu, tủ quần áo trong phòng ngủ thì kín mít đồ của Thế Long rồi, nó thấy nếu mình để chen vô thì trơ trẽn quá.
Khi Duy Minh lấy đồ từ vali vào phòng tắm thì trong bếp, Thế Long cũng đã bắt tay vào công việc nấu nướng. Thế Long không theo quan điểm truyền thống “Đàn ông tránh xa việc bếp núc” mà ngược lại, khi ba mẹ vừa qua đời, bên cạnh việc tiếp quản cả AJ đang trong thời kì khó khăn thì việc chăm sóc Thế Huy và Khánh My cũng do anh một phần gánh vác, đương nhiên việc nấu ăn cũng nằm trong số đó. Nhưng về sau, khi Khánh My trở thành một thiếu nữ thì công việc này được cô giành lấy, cộng thêm việc mở rộng AJ bận tối mắt tối mũi khiến Thế Long dang dở việc vào bếp, buổi sáng, buổi trưa thì có thức ăn của nhà hàng mang lên, buổi tối thì thường xuyên tiệc tùng nhân tiện giải quyết qua loa buổi tối. Nên trước đây trong nhà quá lắm cũng chỉ có một thùng mỳ và mấy chục hột gà, nhưng từ khi Duy Minh nấu bát mỳ lúc hắn bị bệnh lúc trước, hắn bắt đầu thích cảm giác ấm áp trong bếp hơn, thích ăn đồ ăn của nó nấu hơn,… nhưng lần này, vì không muốn thấy Duy Minh vừa nấu ăn vừa run cầm cập nên hắn đã chủ động giành về mình nhiệm vụ “vinh quang và cao cả” ấy.
Chẳng mấy chốc trên bàn ăn đã bày ra ba món mặn một món canh, mùi thức ăn thơm phức tràn đầy cả căn bếp, Thế Long phủi phủi tay đắc ý nhìn những món ăn mình vừa nấu, trong lòng không khỏi đắc ý, tự khen mấy câu “Công nhận bỏ nấu ăn lâu như vậy nhưng vẫn chưa bị lục nghề”
Nhưng Thế Long đợi lâu ơi là lâu mà vẫn chưa thấy Duy Minh bước ra, trong lòng hơi bồn chồn, xen chút lo lắng… “Không lẽ cậu ta đã ngất trong phòng tắm?”
Trong lúc nhà bếp giao cho Thế Long, Duy Minh cũng lấy đồ xong rồi chui vào bồn tắm đã ngập đầy nước. Nó nghịch ngợm đùa giỡn với đám bọt xà phòng, toàn thân chìm trong làn nước ấm khiến nó cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu nhắm mắt lại thư giãn. Cả ngày mệt mỏi nên nó thiếp đi lúc nào không biết.
Không biết bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa từ lịch sự ban đầu trở thành tiếng đập cửa rầm rầm đáng sợ. Nhưng tiếng động ồn ào đó vẫn không thể đánh thức được Duy Minh đang say giấc nồng… trong bồn tắm! =.=
“Rầm”, cánh cửa phòng tắm đã bị phá.
- …
- … - Tiếng rầm lớn này mới đủ sức khiến Duy Minh choàng tỉnh dậy, đưa tay dụi dụi mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, cả lại rơi vào im lặng. Thấy Duy Minh nằm trong bồn tắm, mái tóc ướt sũng, một vài giọt còn nghịch ngợm rơi từ tóc chảy qua gò má rồi lăn dài theo từng đường nét khuôn xuống ngực, làn da mịn màng của Duy Minh thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp xà phồng, hai mắt nó từ trạng thái ngái ngủ, mơ màng chuyển qua đầy kinh ngạc, Thế Long trước cảnh tượng ấy cũng có chút dở khóc dở cười. Thế mày hắn lại lo Duy Minh có xảy ra chuyện gì không, có bị… chết chìm trong bồn tắm không? Hay là bị trượt chân té đập đầu vào đâu đó rồi xỉu rồi? Nếu không thì sao lại lâu như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì? Nhưng xem ra Thế Long đã lo bò trắng răng rồi! Tuy không phải là chết chìm trong bồn tắm nhưng cậu nhóc cũng làm việc khá ngốc nghếch không kém – ngủ quên trong bồn tắm!
Duy Minh bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Thế Long làm cho hoảng sợ, vội vàng nịnh nọt lấy lòng:
- Tổng giám đốc, anh cần đi vệ sinh à? Em tắm xong rồi, chuẩn bị ra liền, không phiền anh đâu.
- Không cần đâu, cậu cứ tiếp tục đi. – Thế Long lạnh lùng nói
- Tổng giám đốc không sao đấy chứ? Anh có chìa khóa không dùng mà lại phá cửa vào đây, khiến em tưởng Tổng giám đốc đang bị đau bụng gấp lắm! Kết quả xông vào chỉ để… nói tiếp tục đi thôi hả? – Duy Minh phụng phịu nói nhỏ trong miệng nhưng Thế Long vẫn loáng thoáng nghe được.
Thế Long sắc mắc khó coi, hóa ra hành động quan tâm của mình lại trở thành… biến thái như thế trong mắt Duy Minh. Càng nghĩ càng thấy oan ức và khó chịu, nhưng so với việc bị cho là biến thái hắn càng cố chấp không muốn nhận mình quan tâm đến cậu nhóc như vậy. Sợ Duy Minh xảy ra chuyện nên đập cửa như đi ăn cướp, đã vậy còn quên việc mình có chìa khóa mà lại phá cửa xông vào như thế, đúng là mất phong độ quá. Thế Long đã từng làm nhiều việc hồ đồ như đánh chém, thanh toán giữa các băng nhóm..v…v… nhưng đây là việc hồ đồ ấu trĩ nhất hắn từng làm. Tâm trạng của Thế Long bây giờ rất phức tạp, im lặng một lúc rồi mới nói như… giận lẫy:
- Tôi tưởng cậu bị chết chìm rồi.
- … - Duy Minh sững người rồi bật cười hả hả tưởng Tổng giám đốc mình đang nói đùa.
- Cậu ngốc nghếch như vậy ai dám chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. – Thế Long hơi chau mày
Lần này Duy Minh bắt đầu thấy cảm động: “Cảm… cảm ơn Tổng giám đốc đã quan tâm, em không sao”
Ai quan tâm đến cậu, Thế Long tự nói như vậy trong lòng rồi quay người đi cứng đơ: “Tiếp tục đi, gặp chuyện gì nhớ gọi tôi.” Hắn đi được một đoạn, trước khi đóng cửa liền khựng lại rồi nói: “Cơm nấu xong rồi đó”
Duy Minh ngồi trong bồn tắm rất lâu, trong đầu suy nghĩ có rất nhiều người mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân, không lẽ Tổng giám đốc của mình lại mắc chứng khủng hoảng hậu hôn nhân? Nếu không sao lại có hành động kì quặc đến như vậy? Nhưng nghĩ mãi mà không ra, nó cũng không thèm nghĩ nữa, nhớ đến câu cuối cùng của Thế Long trước khi ra ngoài, Duy Minh lại bất giác nhìn xuống cái bụng đang biểu tình nãy giờ liền đứng dậy đi ra ngoài.
+++
Bước vào phòng bếp, nó đã thấy Thế Long đang ngồi, gương mặt tỏ ra cực kì khó chịu. Duy Minh biết người biết ta nên vội cười hì hì mon men lại gần:
- Tổng giám đốc chưa ăn à?
- Ờ – Thế Long thờ ơ trả lời, sắc mặc lại đăm chiêu
Duy Minh bỏ qua thái độ của Thế Long, bây giờ nó chỉ quan tâm đến cái dạ dày trống rỗng của mình, vừa chuẩn bị động đũa thì phải khựng lại vì Thế Long lên tiếng: “Mai bà nội triệu tập một cuộc họp gia đình”. Nó định trả lời “Ờ, vậy giám đốc đi đi, em đâu cấm” nhưng sực nhớ bây giờ nó cũng là 1 phần trong cái “gia đình” đó nên Duy Minh lập tức mếu máo.
- Vậy… vậy Tổng giám đốc tính sao? – Duy Minh nói ngập ngừng, đứt quãng.
- Sao là sao? Không đi cũng không được. – Thế Long lạnh lùng nói
- … - Duy Minh á khẩu, ngậm đắng nuốt cay ăn cơm, dù là nói vậy nhưng nó cũng công nhận Thế Long nấu ăn ngon thật. Nghĩ đến lúc trước phải nấu cho Thế Long ăn, nó liền hậm hực, tự nấu ăn ngon vậy mà còn đày ải mình.
+++
Tối hôm đó Duy Minh cứ trằn trọc mãi, trở mình qua trở mình lại sợ ngày mai không biết phải đối mặt với An lão phu nhân ra sao, tính ra từ lúc kết hôn đến giờ nó chưa một lần về nhà đó, thật thất lễ quá. Thiệt ra lúc Thế Long đi công tác nó cũng muốn qua mấy lần nhưng lại không dám, vả lại có Đầu Đinh chủ động qua nhà này chơi nên nó cũng không để tâm lắm. Thế nên thức đến nửa đêm, khó khăn lắm nó mới chìm vào giấc ngủ.