CHƯƠNG 25:
Được ôm Duy Minh như vậy tự nhiên khiến Thế Long thấy rất dễ chịu, nhưng ở đây nhiều người, hắn ý thức được nên đành bỏ tay ra.
Sau khi rời khỏi cơ thể Thế Long thì nó mới phát hiện gã đàn ông xấu xa kia đang nằm dài trên đất, mặt mũi bầm tím, không kìm được thốt lên:
- Tổng giám đốc, có cần khoa trương thế không? Còn kéo theo lực lượng hùng hậu như thế?
Thế Long hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng Duy Minh không nhận ra sự thay đổi đó, cúi đầu nói nhỏ: “Tha được thì tha cho hắn đi, dù sao bị đánh tơi tả như vậy chắc hắn không dám càng nữa đâu”
Thực ra Thế Long có thể đi một mình, nhưng sợ nhỡ hắn ta có đồng bọn một mình hắn đối phó cũng được nhưng nó thì phải làm sao? Nên lần đầu tiên kể từ khi rửa tay gác kiếm hắn triệu tập đám người này, khiến cả bọn hồ hởi tưởng sắp có trận tả xung hữu đột nào đó cực kì lớn ai dè chỉ đến xử một tên như thế này. Tóm lại cũng tại hắn muốn chắc chắn an toàn, không có chút sai sót nào, thuận lợi giải cứu cho Duy Minh mà thôi. Có điều Thế Long sẽ không chịu thừa nhận điều đó, hắn chỉ nhíu mày nhìn gã đàn ông đang nằm sóng soài trên mặt đất: “Đánh hắn xem như trút giận cho cậu rồi còn đòi gì nữa?”
Duy Minh nghe thấy vậy liền suy nghĩ trong lòng “Em không có máu bạo lực như Tổng giám đốc đâu!” nhưng ngoài miệng không dám nói ra, chỉ lấy tay khều khều tay áo hắn: “Thôi được rồi, tiếp tục đánh nữa sẽ có án mạng thật đó!”
Quả nhiên Duy Minh thật ngốc, lòng dạ lại tốt bụng đúng như Thế Long nghĩ, hắn chỉ nhếch mép cười rồi nhìn nó: “Yên tâm, bọn chúng sẽ biết dừng đúng lúc”. Nói rồi hắn cởi áo khoác, khoác lên người Duy Minh: “Về thôi”
“Vâng”
Duy Minh gật đầu rồi được Thế Long dìu đi xuống, trong lòng hơi ái ngại vì hành động thân mật này của Thế Long. Lên xe, Thế Long liếc thấy nó run cầm cập vì lạnh liền với tay tắt máy lạnh, hành động nhỏ ấy cũng đủ khiến trái tim của Duy Minh không an phận đập loạn xạ.
Chiếc xe từ từ phóng ra đường cao tốc, Thế Long nhìn qua gương chiếu hậu thấy nó mặt mày như vừa từ cõi chết trở về, không kìm được khẽ nở một nụ cười dịu dàng rồi nói: “Không sao đâu, ổn rồi”
Duy Minh gật đầu, “ừm”, im lặng một lúc rồi nó lại ấp úng: “Trước đây em cũng nghe phong phanh chuyện nhiều người đồng tính trong ngành này, không ngờ hôm nay xui xẻo gặp đúng một tên như thế, đã vậy còn biến thái như thế…”
Thế Long quay sang nhìn nó, khẽ ho một tiếng: “Đã vậy còn không có mắt nhìn người… Cuộc phỏng vấn này chắc không hiếm người vừa xinh đẹp vừa thông minh vậy mà lại chọn ngay cậu”
Duy Minh nghe vậy vò vò tóc, bực tức chu môi: “Được rồi, Tổng giám đốc cứ đả kích đi, cười trên nỗi đau của người khác tiếp đi”, tuy bề ngoài nói vậy nhưng trong lòng nó cũng thấy khá bất ngờ, lần đầu tiên thấy Thế Long đùa thoải mái đến như vậy.
“Haha” Thế Long cười lớn, tỏ ra vô cùng sảng khoái, thật ra trong lòng hắn đang nghĩ “Tại cậu nhóc cũng dễ thương mà, quan trọng là người rất ngốc nghếch và dễ gạt, đôi khi lại rất trẻ con!”
Duy Minh nhanh chóng lấy lại tinh thần, kiếm lý do tự khen mình: “Nhưng em không ngốc đâu, trong lúc nguy hiểm đó còn có thể giữ được bình tĩnh, biết điện thoại cầu cứu Tổng giám đốc, đã vậy còn khiến hắn bị đánh đến mặt mày sưng húp đó! Ai bảo hắn dám có ý đồ xấu thế kia”
Thế Long nhìn nó vuốt mũi tự cao tự đại như thế không kìm được khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười như có như không. Vừa nghĩ hắn vừa quay qua nhìn Duy Minh, “Chết rồi, sao càng nhìn lại càng thấy cậu nhóc này dễ thương nhỉ?” Gương mặt không thể gọi là siêu cute nhưng các đường nét rất rõ ràng, ánh mắt hồn nhiên, khóe miệng hay cười, cơ thể nhỏ nhắn,… Đúng là càng nhìn càng đáng yêu. Nhưng Thế Long nghĩ đến đây lại tự nhíu mày trước suy nghĩ của mình, đột nhiên hắn lại hỏi:
- Hôm nay cậu gọi tôi là gì nhỉ?
- Tổng giám đốc muốn nói về “ông xã” sao? – Nó hơi sững người trước câu hỏi đó
- Dù sao cũng đã kết hôn, cậu muốn gọi cũng không sao. Nhưng có gì thì gọi lúc chỉ có chúng ta, còn trong công ty đừng mang chuyện đó vào, hôm nay trong phòng họp mọi người đều nghe thấy thì không hay cho lắm. – Thế Long từ tốn nói
- Tổng giám đốc cứ yên tâm… - Duy Minh sợ cách xưng hô đó khiến Tổng giám đốc không thích nên liền hứa hẹn – Sau này em sẽ không gọi Tổng giám đốc như vậy nữa.
- … - Thế Long không có ý đó, thật ra hắn nghĩ được gọi như vậy cũng hay hay, hắn thầm tưởng tượng hai chữ ấy được thốt ra từ cái miệng xinh xinh kia với chất giọng dịu dàng như thế cũng thú vị lắm chứ. Nhưng hình như Duy Minh đã hiểu chệch qua hướng khác mất rồi.
Thế Long còn đang định giải thích thì Duy Minh đã tiếp lời:
- Lúc đó chỉ tại tình thế khẩn cấp, em định mượn Tổng giám đốc gọi như vậy để cho tên háo sắc kia biết được em đã kết hôn mà dẹp bỏ ý tưởng đó, ai dè hình như phản tác dụng. Nhưng dù sao em sẽ tuyệt đối không gọi như vậy nữa, không làm Tổng giám đốc mất mặt nữa đâu. – Duy Minh hùng hồn nói
- …
Nhìn Duy Minh gãi đầu, tít mắt nói tự nhiên khiến Thế Long bực tức, khó chịu. Thôi, không muốn gọi thì đừng gọi, ai thèm nghe chứ…
+++
Vốn dĩ Thế Long định chạy thẳng về nhà nhưng thấy Duy Minh ngồi bên ghế lái phụ, toàn thân run lẩy bẩy, lâu lâu lại hắt xì một cái khiến hắn chạy qua trung tâm thương mại.
Duy Minh thấy hướng đi đột ngột thay đổi liền tròn mắt hỏi: “Tổng giám đốc, không phải chúng ta về nhà sao?”
“Bộ dạng cậu thế này về tới nhà cũng cảm mất rồi còn đâu” Thế Long lườm lườm nó cảnh cáo, lòng thầm mắng “Sức khỏe mình còn không biết tự chăm lo thì bắt ai lo đây hả?”
Duy Minh định mở miệng ra hỏi vậy rốt cuộc là đi đâu nhưng không dám, đành im lặng ngồi đó không dám hỏi han gì nữa.
Hắn ngồi trong xe cũng im lặng, nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe. Chỉ khi đến nơi Thế Long mới lạnh lùng lên tiếng: “Vào trong chọn vài bộ đồ cho cậu thay, không bị cảm mất”
Duy Minh đứng trước trung tâm thương mại AJ, nhớ lần trước đến đây mua đồ bị Thế Long hù cho một phen khiếp đảm nên cuống cuồng chặn hắn lại: “Tổng… Tổng giám đốc đứng đây được rồi. Để em vào trong chọn rồi ra liền! 5 phút, 5 phút thôi…” Duy Minh sợ hắn từ chối nên hứa hẹn với thời gian nhanh nhất có thể rồi không đợi đồng ý đã chạy biến vào trong, chỉ sợ đứng thêm chút nữa sẽ nghe Thế Long từ chối, rồi mọi chuyện lần trước sẽ tái diễn.
Đúng như lời nó hứa, chỉ mất năm phút đã thấy nó tức tốc chạy ra, trên người mặc bộ quần áo phải nói sao nhỉ? E hèm, cứ cho là cực kì ngố! Quần ngố kết hợp với áo thun trắng, chiếc áo vô cùng đơn giản, ngoại trừ hình Pucca to tướng thì không còn gì nữa.
Thế mà bộ dạng đó của nó lại khiến Thế Long hơi “kích động”, đơn giản nhưng không quê mùa, ngố mà rất dễ thương, tóm lại nhìn rất… vừa mắt.
Thấy Duy Minh đến gần, đột nhiên hắn không muốn bị nó phát hiện mình đang “ngẩn ngơ” nên vội vàng “nạt:
- Không phải cậu chọn bộ đồ rẻ nhất đó chứ? – Thế Long khoanh tay trước ngực, thong thả dựa lưng vào cục cưng Audi của hắn.
- … - Duy Minh chớp mắt suy nghĩ – Ừm, không hẳn, gần rẻ nhất thôi à! Vì cái rẻ nhất không có size của em thưa Tổng giám đốc.
Thế Long tức nổ đom đóm mắt vì sự thật thà đến ngờ nghệch của Duy Minh, ráng kìm chế lắm mới không chạy tới cốc đầu nó một cái:
- Thẻ ATM tôi đưa cậu đâu sao không xài? – Thế Long hầm hứ
- À à… Tổng giám đốc không nhắc em cũng quên.
Duy Minh vừa trả lời vừa xoa xoa đầu, thật ra nó không quên, lúc nãy bên trong có rất nhiều quần áo đẹp, nhưng cái nào cái nấy đều bằng cả tháng lương của nó, nó cũng nhớ đến cái thẻ này nhưng nó tự hỏi, nó lấy tư cách gì để sử dụng đây? Vợ chồng ư? Nghĩ đến đó lòng nó chợt quặn thắt vì tất cả chỉ là vở kịch, nếu nó xài tiền của Thế Long, mà còn xài một số tiền lớn như thế thì quả thật nó là một “diễn viên” tồi, một “diễn viên” quả thật rất vô liêm sỉ nên Duy Minh chỉ còn cách đặt những bộ quần áo đắt tiền đó xuống, bước chân rời đi nhưng vẫn ráng ngoái đầu lại nhìn thêm chút nữa. Rồi Duy Minh tiến qua khu vực bán đồ giảm giá, quần áo đổ vào những cái thùng lớn, mọi người bu đông, nó mạnh dạn bon chen vào, lựa tới lựa lui một hồi mới chọn được bộ này. Khi bước ra quầy tính tiền, Duy Minh tự nhắc nhở mình: “Đồ giảm giá, đó mới là những thứ thuộc về thế giới của mày Duy Minh à!”
Thanh toán xong, giá bộ quần áo vừa đủ với số tiền còn lại trong túi nó. Duy Minh thở phào nhẹ nhõm rồi vào toilet thay đồ, vừa thay vừa tiếc rẻ số tiền “vay” Thế Long đóng học phí vậy mà chưa học buổi nào đã đánh cho thầy giáo một trận te tua, số nó đúng là số con rệp, đã mắc nợ mà không học hành được gì, không biết làm cách nào để có tiền trả lại đây.
Duy Minh suy nghĩ chưa đâu vào đâu thì đã thay đồ xong, thời gian cũng vừa kịp lúc nên nó lập tức chạy ra ngoài, thấy Thế Long đang đứng từ xa nhìn nó với ánh mắt là lạ, nhưng khi vừa đến gần thì ánh mắt đó lại trở thành ánh mắt lạnh lẽo thường trực. Duy Minh cốc đầu mình: “Chắc lúc nãy là ảo giác!”
+++
Từ trung tâm thương mại Thế Long đã đưa Duy Minh về nhà, suốt đường đi hắn không kìm được nên lâu lâu lại lén liếc nhìn nó một cái, ánh nắng nhàn nhạt chiếu nửa khuôn mặt của Duy Minh, nó đưa tay ra nghịch ngợm vẽ gì những hình thù kì lạ lên cửa kính, chốc chốc lại tự cười hi hi. Tự nhiên Thế Long thấy nhẹ nhàng và dễ chịu, lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác này, cảm giác nhẹ nhõm và không cần đề phòng một ai đó.