EM ANH - Hai đầu thế giới (1) Trang 46

Nghĩ như vậy, nó nghiêng người uống hết ly này đến ly khác, uống từ bàn này qua bàn khác. Quả nhiên Thế Long chỉ đứng bên cạnh nó, ai mời hắn thì hắn uống, mời nó thì nó uống, dù uống nhiều đến mấy hắn cũng không phản ứng gì.

Sau khi bàn nào cũng đã uống qua, ai Duy Minh cũng đã chúc rượu cũng là lúc nó say đến mức không còn biết trời trăng mây nước là gì. Thế Long thấy vậy bèn ngoắc cô thư kí và cậu trợ lý lại, giao nhiệm vụ tiễn khách cho họ rồi bế Duy Minh ra xe về nhà.

“Bỏ tôi xuống” Nửa tỉnh nửa mê nhưng Duy Minh bị hắn bế như vậy, cơ thể cứ lắc lư theo mỗi bước chân của Thế Long thì càng thêm chóng mặt.

Thế Long không để ý đến sự vùng vẫy của nó, nhẹ nhàng nói: “Đừng bướng nữa, cậu còn tự đi nổi không?”

“…”.

Duy Minh im lặng, nghĩ đến đôi chân đau nhức của mình, nó quyết định mặt dày, khoác tay lên vai Thế Long, bề ngoài nhìn vào ra chiều rất âu yếm. Thế là trước sự chúc phúc và tiếng vỗ tay của mọi người, Thế Long bế nó bước qua tấm thảm dài, mở cửa xe, dịu dàng đặt nó vào xe. Sau đó, hắn lên xe, khởi động rồi phóng vụt đi. 

+++

Vốn dĩ Thế Long phải đưa Duy Minh về nhà bà, nhưng sợ lúc say rượu nó lỡ miệng nói gì bậy bạ nên quyết định đưa nó về nhà riêng của mình. Vừa bước vào phòng khách đã khiến Thế Long hết hồn: căn phòng không có gì thay đổi nhưng có tấm ảnh cưới phóng to treo giữa phòng. Trong bức ảnh, hắn đặt hờ tay mình lên eo Duy Minh, còn nó ngước mặt lên nhìn hắn e thẹn. Hai người nhìn nhau đắm đuối, ra vẻ làm như tình yêu sâu đậm lắm không bằng. 

Vì bức ảnh quá lớn nên biểu hiện trên gương mặt hai người rất rõ ràng. Thế Long nhìn bức ảnh chợt thấy có gì đó là lạ, hắn tự hỏi: “Chẳng phải lúc chụp ảnh cưới, mình rất bực tức, còn tỏ ra không phối hợp với ý kiến “phải nhìn người ta với ánh mắt dịu dàng” của bác thợ chụp ảnh đó sao? Nhưng bây giờ bức ảnh được phóng to, sao ánh mắt của mình lại dịu dàng đến vậy?” Thế Long cảm thấy bực tức với ánh mắt của mình lúc đó, cảm giác như tội lỗi vì phản bội Khánh My (Hình như anh chàng này ấu trĩ quá nhỉ?) rồi không kìm được hắn hỏi: “Này, cậu có đói không?”
Duy Minh vẫn không có phản ứng. Thế Long cúi đầu nhìn. Cậu nhóc này đúng là hết nói, nãy giờ nằm ngủ ngon lành trong tay của hắn. Thế mà hắn còn lo Duy Minh bị tê chân từ sáng đến giờ, không dám để nó xuống đi bộ, bế từ cổng vào nhà mất hơn mười phút, lại vất vả lắm mới vừa bế nó vừa bấm mật mã vào nhà, vậy mà Duy Minh lại ngủ ngon lành như thế? Nghĩ đến đó, Thế Long không kìm được gầm lên một tiếng. 

Mặc dù rất muốn ném người đang bế trên tay xuống nền nhà, nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ lựng vì say rượu, nhớ đến cảnh Duy Minh nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác thì Thế Long không nhẫn tâm. Hôn lễ hôm nay nó cũng đã vất vả rồi, mới sáng sớm đã bị các chuyên gia trang điểm lôi đầu dậy, sau đó chân lại bị đau mà phải đứng nguyên ngày, chưa kể tới một người lười biếng như Duy Minh mà một ngày không ngủ đủ tám tiếng sao chịu nổi, nên ngủ gục trên tay hắn thế này cũng là chuyện bình thường. Chưa kể tới cảm giác nó ngủ gục trên tay như vậy khiến Thế Long rất… thỏa mãn, cảm giác làm chỗ dựa cho người khác cũng thú vị lắm. 

Nhưng có thú vị đến đâu thì Thế Long cũng không thể bế nó hoài như vậy được, hằn đành đặt nó lên giường ngủ của mình. Từ sáng đến giờ, đây là lần đầu tiên Thế Long có cơ hội ngắm kĩ “vợ” mình như vậy: gương mặt đổ hồng vì rượu, đôi môi chúm chím, vòm ngực nhấp nhô theo nhịp thở, mái tóc ban sáng được chải chuốc gọn gàng giờ đã hơi rối, vài sợi tóc rũ xuống mắt, đặc biệt là bộ quần áo rất đẹp, một bộ trắng tinh tươm, rất sang trọng nhưng không cứng nhắc, ngược lại còn rất phù hợp với vẻ ngoài mong manh, trong sáng của Duy Minh. Nhưng, chữ “nhưng” này mới là điều quan trọng: Âu phục vẫn là âu phục, rắc rối, gò bó và khó chịu, nếu mặc bộ đồ này đi ngủ chắc sẽ rất khó chịu. Mình có nên giúp cậu nhóc thay đồ ra không? Dù gì cũng là kết hôn trên danh nghĩa, chuyện nhỏ nhặt này chắc cũng không vấn đề gì.

Thế Long chau mày, bắt đầu cẩn thận cởi từng chiếc cúc áo. Một chiếc, hai chiếc,… mỗi một chiếc cúc cởi ra là một lần Thế Long hồi hộp, sau lớp áo đó là làn da trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo theo từng nhịp thở. Thế Long hồi hộp đến nín thở, nhưng tới chiếc cúc thứ ba thì đột nhiên Duy Minh trở mình, mắt nhắm mắt mở tưởng mình trong mơ, đưa tay quờ quạng trong không trung, thậm chí còn bạo gan sờ mặt của Thế Long… Hắn không nói gì, tỏ ra rất căng thẳng, khoảng cách giữa hai người bây giờ rât gần, hơi thở của Duy Minh đều đặn phả vào mặt Thế Long, đôi môi gợi cảm đang ở rất gần, chỉ còn vài centimet là môi Thế Long có thể chạm vào môi nó. Đột nhiên hắn nhớ đến cảm giác tim đập rộn ràng khi hôn Duy Minh trong buổi hôn lễ hôm nay. 

Hai người càng im lặng thì không khí càng ngột ngạt, Thế Long chưa biết giải thích thế nào về việc mình đang làm thì Duy Minh đã chép chép miệng, lẩm bẩm: “Ác mộng, chắc chắn đây là ác mộng lớn nhất trong đời mình!”

Sau đó nó lại nhắm mắt, đến khi đầu Thế Long bốc khói vì tức thì “thủ phạm” đã ngáy khò khò. Nhìn Duy Minh thản nhiên ngủ bên cạnh, nỗi tức giận trong người Thế Long tăng lên theo cấp số nhân, nhưng lại không thể phát tác lúc nó ngủ say nên hắn phải hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng ngủ.

Mọi thứ trôi qua yên ổn, nhưng đến khoảng nửa đêm thì Duy Minh tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Nó thấy cổ mình lạnh lạnh nên cúi xuống nhìn mới tá hỏa thấy hai chiếc cúc đã bị cởi ra… Lập tức đầu nó tua lại “ác mộng” lúc nãy. Cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một vở kịch, nó và Thế Long vốn không có tình cảm gì. Sao hôm nay Thế Long làm gì lạ vậy? Hết hôn rồi lại giở trò cởi nút. Nghĩ đến đây, Duy Minh không kìm được khẽ rùng mình, lén lén chạy ra khóa trái cửa.

Còn bên ngoài lúc này Thế Long đang ôm một bụng đói đi đi lại lại. Trong lòng đang tính cách gọi đồ ăn bên ngoài về, vừa nghĩ đến đó Thế Long cười đau khổ, chú rể trong đêm tân hôn bị bỏ đói đến mức gọi đồ ăn bên ngoài có lẽ chỉ có một mình hắn. Thế Long đang cầm điện thoại định gọi cho cửa hàng McDonald thì chợt nghĩ đến Duy Minh cả ngày nay chỉ uống rượu cũng không ăn gì, nên định vào đánh thức nó hỏi xem có muốn ăn gì không.

Thế Long bước đến phòng ngủ, đẩy cửa mới phát hiện cửa đã bị khóa. Thế Long cau mày quay đi lấy chìa khóa. Trong suy nghĩ của hắn cũng không ngờ rằng người khóa cửa là Duy Minh, hắn chỉ nghĩ lúc đi ra mình đã vô tình khóa cửa. Nhưng khi cửa mở rồi, Thế Long chợt sững người “Hay lắm, Huỳnh Duy Minh, cậu thắng rồi!”

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt hắn là Duy Minh đang ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt là dĩa trái cây hắn để trên bàn tiếp khách nhỏ trong phòng. Thế Long bước vào là lúc Duy Minh đang há mồm chuẩn bị cắn quả táo to thật to trên tay. Trước cảnh tượng đó, Thế Long chỉ còn biết rít qua kẽ miệng: “Duy Minh, cậu hay lắm, tôi bên ngoài đói rã ruột, cậu trong đây ngồi ăn ngon lành, vậy mà tôi còn có lòng tốt định hỏi cậu ăn gì không tôi gọi luôn!” Thế Long muốn đặt một câu hỏi: “Đã bao giờ bạn thấy “cô dâu” trong đêm tân hôn nhốt và bỏ đói chú rể bên ngoài, còn mình lại ngồi ăn hùng hục bên trong không?” Nếu chưa thấy thì bây giờ mọi người đã được mở rộng tầm mắt rồi đó. Thấy sắc mặt u ám của Thế Long, nó đánh trống lảng: 

- Tổng giám đốc, anh đói à? Trong tủ lạnh có gì không? Em nấu cho Tổng giám đốc ăn!
- Trong tủ lạnh có ít rau sống… Ừm… còn 1 ít mỳ.

Duy Minh gật gù không nói, sau đó đứng dậy phủi phủi tay, nhai nốt miếng táo cuối cùng trong miệng, vừa nhồm nhoàm vừa nói: “Được, vậy em sẽ nấu cho Tổng giám đốc ăn!”

“Cậu định mặc bộ đồ này nấu ăn sao?” Thế Long nói với giọng e ngại pha chút chễ giễu.

“Ừm, Tổng giám đốc nói đúng, để vậy bất tiện lắm!” Duy Minh ngoảnh mặt đi rồi lại quay lại “À, trong lúc em thay đồ, Tổng giám đốc nhặt rau nhé!”

Thế Long tròn mắt kinh ngạc “Sao?”

“Không lẽ Tổng giám đốc không biết?” Duy Minh cười khúc khích chọc quê hắn “Tất cả rửa sạch, cà bổ ra làm tư, còn cà rốt, cải thì cắt khúc khúc, mỗi khúc khoảng 3cm là được rồi! Em không tin Tổng giám đốc anh minh thần dũng của AJ không biết làm những việc này!”

Nói rồi nó ngúng nguẩy bỏ đi vào nhà tắm, sau một hồi vật lộn với nội thất xa hoa bên trong, Duy Minh đã cơ bản tắm rửa sạch sẽ, nhưng vấn đề là quần áo đâu nó thay? May quá, người giúp việc của Thế Long thật chu đáo, đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ ngủ cho Thế Long, xem như “của chồng công vợ”, Duy Minh mặc đỡ chắc cũng không sao!

Còn Thế Long, sau khi Duy Minh đi tắm rửa thay đồ thì hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của nó mà đi vào bếp. Chuyện thật cứ như đùa, Tổng giám đốc AJ cao to, kiêu ngạo, lạnh lùng trong bếp, cầm dao trong tay mà không biết cắt cà trước hay cải, cà rốt trước; nếu các bạn thấy chắc chắn sẽ cười vỡ bụng. Duy Minh từ nhà tắm bước ra, đứng đằng xa khoanh tay trước ngực nhìn hắn “chiến đấu” với mớ rau củ ấy suốt nửa tiếng đồng hồ, đến lúc hắn nhíu mày, dường như đoán xem đúng 3cm chưa thì Duy Minh nhịn không được nữa nên bật cười thành tiếng. Thế Long nghe tiếng cười ấy liền quay đầu lại, sắc mặt xám ngắt. 

“Tổng giám đốc đáng yêu quá, còn đoán xem đúng 3cm chưa nữa hả? Hehe”

Loading disqus...