EM ANH - Hai đầu thế giới (1) Trang 45

“Được lắm!” Duy Minh nhận được câu trả lời qua ánh mắt của hai đứa bạn liền tự nhủ trong lòng như vậy. “Sau này sẽ xử tụi bây sau”

Sau khi chúc rượu nhận lì xì của hai bên gia đình, đến lúc đi mời rượu bạn bè của Thế Long, Lão nhị, Lão tam và Lão tứ thân thiết bá vai, bá cổ hắn, Duy Minh đứng kế bên cười ngượng ngập:

- Hồi nãy mấy phút nhỉ? – Lão tứ hỏi không đầu không đuôi nhưng cả bọn ai cũng hiểu, phá lên cười hô hố, Duy Minh càng thêm đỏ mặt
- Kỉ lục thật – Lần này đến lão nhị phụ họa
- Được rồi, lo uống đi – Thế Long sầm mặt đưa rượu đến trước mặt bọn họ, ánh mắt đầy uy hiếp!

Duy Minh đứng bên cạnh từ nãy đến giờ chỉ biết cười giả lả cho qua chuyện. Tiếp theo là đến vô vàn khách quý của AJ, Duy Minh có biết ai là ai đâu, nên chỉ còn cách lẽo đẽo theo Thế Long, hết gật đầu đến mỉm cười, rối rít cảm ơn khi có ai chúc mừng bla bla… Cười cười cười, nó có cảm giác như mình cười đến mức hai cái quai hàm đã bị đơ, nụ cười chắc cũng đã rất méo mó. 

Cả hai đã tiếp được hơn một nửa thì bà của Thế Long đòi về, cả hai đành xin lỗi mọi người ra ngoài tiễn: 

- Hai cậu muốn làm gì thì làm, tôi mệt rồi, tôi về trước đây!
- Vâng, bà đi ạ! – Duy Minh lễ phép cúi đầu một góc bốn mươi lăm độ
- … - An lão phu nhân gần như không đếm xỉa gì đến nó.

Duy Minh vẫn còn đang cúi đầu, cảm giác bị hắt hủi này khiến nó nghẹn ngào, không lẽ bây giờ nước mắt lại tuôn rơi? Nó cúi đầu rất lâu, đã cố gắng hít thở sâu rất nhiều lần nhưng vẫn không sao cân bằng được cảm xúc, cảm giác uất nghẹn chặn ngang họng nó khô khốc. Nó không dám ngẩng đầu lên, không dám cử động vì sợ một cử động nhỏ thôi cũng đủ làm nước mắt vỡ òa.

- Được rồi!

Thế Long lạnh lùng nói, kéo nó thẳng người dậy, đột nhiên thấy đôi mắt nó hơi nhòe đi liền bối rối không biết làm gì tiếp theo. Nhưng Đầu Đinh thì biết:

- Xin phép mọi người, em có chuyện muốn nói với Duy Minh.

Rồi kéo nó đi một hơi ra góc khá khuất, Đầu Đinh dịu dàng: “Muốn khóc thì khóc đi!”

Duy Minh ngập ngừng… lắc lắc đầu.

Đầu Đinh đưa khăn giấy đến trước mặt, nó vẫn kiên quyết lắc đầu.

Đến nước này Đầu Đinh chỉ còn nước kéo nó gục đầu vào vai mình, khẽ nói: “Ngốc, khóc trước mặt mình thì mất mặt lắm sao?”

Như đã vượt qua giới hạn chịu đựng, Duy Minh đã khóc, khóc nức nở, khóc một trận trời long đất lở… Đầu Đinh dịu dàng đưa tay ra vỗ vỗ vào lưng nó như đối xử với một đứa bé. Nó nhận ra rằng, vai cậu nhóc này tuy có nhỏ hơn của Tổng giám đốc nhưng vẫn vững chãi lắm. 

- Mai mốt phải sống thật tốt, có gì đợi mình học xong thì cậu li dị anh ấy, mình sẽ lấy cậu.

Duy Minh đang thút thít mà nghe câu nói đó chợt đứng hình, đang tìm cách từ chối thì đằng sau vang lên một giọng nói cực kì lạnh lùng: “Thân mật đủ chưa? Bà đang đợi em cùng về đó Thế Huy!”

Nó giật bắn người, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Đầu Đinh như một phản xạ, đáng tiếc là trong trường hợp này, càng làm như vậy càng chứng tỏ hai người có gian tình. Nói xong, Thế Long lạnh lùng quay người đi, hai đương sự cũng lục tục theo sau. 

Thế Long tức giận, khó chịu, thậm chí có chút ghen tuông! Đó là sự thật, mọi người nghĩ xem, có chú rể nào “bình tĩnh” khi thấy “vợ” mình trong ngày cười vừa ôm vừa khóc nức nở trên vai người đàn ông khác, mà đó lại là em mình không? Đương nhiên là không rồi. Thế Long thấy nỗi bực tức càng lúc càng xâm chiếm suy nghĩ của mình, không lẽ lấy mình Duy Minh lại ấm ức đến thế sao? Rồi trước lời “thề non hẹn biển” của Thế Huy, Duy Minh cũng không từ chối! Hắn cũng phải thú nhận rằng, thấy Duy Minh lưỡng lự như thế, hắn sợ nếu mình không lên tiếng thì nó sẽ đồng ý với Thế Huy. 

Thế là ba người mỗi người một tâm trạng trở lại chỗ lúc nãy. Thế Long cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhớ lại cảnh tượng lúc này; Duy Minh thì lo lắng như trẻ con vừa làm chuyện xấu mà bị bắt quả tang; chỉ một mình Thế Huy là tỏ ra thản nhiên như vô tội!

Trong lúc Duy Minh đang loay hoay tìm cách phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa mọi người thì không biết từ đâu Quốc Bảo đã xuất hiện bên cạnh Khánh My, cô rụt rè giới thiệu:

- Bà nội, anh Long, đây là Quốc Bảo… là… bạn của con – Qua thái độ ngượng ngùng lắp bắp ấy, có thể dễ dàng nhận thấy đây không chỉ đơn thuần là “bạn” như Khánh My đã nói

Duy Minh và cả Thế Long đều biết là sau đám cưới này, Khánh My sớm muộn gì cũng sẽ đưa chàng trai đó về ra mắt nhưng không ngờ lại là lúc này. Không thể phủ nhận đây là một thời điểm rất khôn ngoan, dù Thế Long hay bà nội có suy nghĩ thế nào thì cũng không nổi giận hay làm ầm lên trong lúc này được.

Có điều… nó khẽ liếc nhìn bà nội, gương mặt bà đang thể hiện sự tức giận, hết mím môi rồi lại giậm chân như một đứa trẻ. Còn Thế Long với sắc mặt u ám, vốn chuyện lúc nãy giữa nó và Đầu Đinh đã khiến gương mặt hắn không sáng sủ gì, nhưng thấy Khánh My và Quốc Bảo nắm tay nhau, chàng trai đó còn lễ phép cúi đầu chào mọi người khiến Thế Long càng cảm thấy tức ngực, hai mắt trừng trừng nhìn chàng trai đã cướp Khánh My mà hắn đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn.

Duy Minh thật sự thất vọng, nếu lúc nãy còn mơ tưởng Thế Long thấy nó và Đầu Đinh như thế nên có chút ghen tuông, chứng tỏ hắn cũng có tình cảm với nó; nhưng bây giờ, nó đã thấy thái độ ghen tuông thật sự của hắn: môi mím chặt, ánh mắt lạnh băng, tay nắm chặt thành nắm đấm, trừng trừng nhìn Quốc Bảo như chỉ cần hắn có hành động nào thất thố thì Thế Long sẽ xông đến đấm cho hắn ta mấy quả. Thế hóa ra, thái độ lúc nãy của Thế Long chỉ là khó chịu thôi chứ không phải là ghen tuông, tức là hắn và nó vẫn chỉ là hai đường thẳng song song, đi bên nhau nhưng không dính líu, tác động đến nhau, nó làm gì thì làm cũng không ảnh hưởng đến Thế Long.

Đầu Đinh là người còn giữ được bình tĩnh nhất lúc này, cậu nhóc phong độ giơ tay ra bắt tay với Quốc Bảo: “Xin chào”

“Chào cậu” Quốc Bảo mỉm cười đáp lại.

Một lát sau Duy Minh cũng đã dần lấy lại bình tĩnh: “Cám ơn hai người đã đến tham dự hôn lễ”

“Chúc mừng hai người!” Quốc Bảo đáp lại.

Ừm, chúc mừng! Không biết bây giờ cảm giác của Thế Long như thế nào khi nghe hai chữ chúc mừng đó nhỉ? Có thể hắn đang muốn giết người và người đó là người đang nắm tay, đùa giỡn với Khánh My vô cùng tự nhiên trước mặt mọi người. Thậm chí Khánh My còn không ngại ngùng nép sát vào người Quốc Bảo, e thẹn như cô dâu mới về nhà chồng.

Duy Minh bắt đầu cảm thấy nộ khí đầy trời, Thế Long đứng bên cạnh như đang muốn sát sinh nên nó bèn túm lấy tay hắn, may mà lúc đó bà nội không chịu được nữa đã lên tiếng: “Đủ rồi, về thôi!” nó mới thở phào nhẹ nhõm. 

Lần này Duy Minh sợ có sự cố gì xảy ra nên đã vội vàng kêu tài xế của Thế Long ra, chiếc xe vừa dừng lại nó đã vội vàng cúi đầu tiễn bọn họ đi. Sau khi chiếc xe lăn bánh, chỉ còn ba người: Duy Minh, Thế Long và Quốc Bảo đứng đó vô cùng ngượng ngập.

- E hèm… Tổng giám đốc anh vào tiếp khách trước đi, em có chút chuyện muốn nói với Quốc bảo!
- … - Thế Long im lặng không nói, gương mặt cau có khiến Duy Minh phải nắm tay hắn kéo vào trong rồi mới yên tâm quay trở ra.

Bây giờ ngoài cổng chỉ còn lại Duy Minh và Quốc Bảo đối mặt nhau, mãi một hồi lâu hắn ta mới lên tiếng:

- Có gì em nói đi, đừng ngại.
- Ừm… 
- Trước tiên, cho anh xin lỗi vì mọi chuyện trước đây. Nếu có gì làm tổn thương em thì anh xin lỗi nhé!
- … - Duy Minh không biết nói gì, trong lòng trống rỗng trước lời nói của hắn ta – Thật ra mọi chuyện em đã quên lâu rồi, anh cũng không cần áy náy.
- … - Nghe nó nói vậy, Quốc Bảo hơi cúi đầu
- Thật ra… em nghĩ chắc anh cũng lo em sẽ lấy mối quan hệ trước đây của bọn mình kể cho Khánh My nghe đúng không?
- … - Hắn im lặng không nói, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời

Đến nước này Duy Minh phì cười: “Anh lo xa quá đó, em không chơi xấu như vậy đâu. Em kêu anh ra đây nói riêng chỉ là muốn nói Khánh My, cô ấy rất yêu anh, thậm chí có thể còn hơn em đã từng yêu anh, nên anh đừng phụ cô ấy nhé!”

Quốc Bảo nghe nó nói xong liền ngước mặt lên, ánh mắt lấp lánh cảm động: “Ừm, anh biết rồi. Em thật tốt”

Nói rồi Quốc Bảo đưa tay ra định ôm Duy Minh thì nó liền vội tránh sang một bên, cánh tay của hắn khựng lại giữa không trung rồi rụt về gãi gãi đâu. Duy Minh giả lả nói: “Anh em mình vào trong đi! Tiệc vẫn chưa tàn mà!”

Nhưng hắn ta đã lễ độ từ chối, còn lại một mình Duy Minh đi vào trong. Vừa vào đã nghe một góc ồn ào náo nhiệt, nó nhìn theo hướng đó liền thấy Thế Long đang uống hết ly này tới ly khác do các nhân viên trong cơ quan mời. Đúng là trong công ty còn cấp trên cấp dưới, nhưng trong tiệc cưới này hắn bị mọi người chuốc rượu hội đồng rồi. 

Nó tự nhiên nổi máu anh hùng, muốn “vợ chồng đồng cam cộng khổ” nên vội vàng chạy đến, bẽn lẽn đề nghị uống thay cho hắn. Mọi người cười ồ lên, không tiếc lời trêu ghẹo nhưng Thế Long chỉ nhìn nó bằng nửa con mắt, thậm chí lúc nó giật ly rượu trên tay hắn hắn cũng không thèm phản ứng. Điều đó khiến Duy Minh chợt chạnh lòng, nếu bây giờ là Khánh My chắc hắn đã giật lại và giáo huấn cô một bài không được uống rượu này nọ. Nhưng đáng tiếc, Duy Minh ơi là Duy Minh, mày không phải là cô ấy, mày uống đến chết đi sống lại người ta cũng không quan tâm. 

Loading disqus...