EM ANH - Hai đầu thế giới (1) Trang 40

Duy Minh nghe Thế Long thản nhiên nói đến chuyện kết hôn liền đỏ mặt cúi đầu, Thế Long thấy nó ngượng liền nhếch mép cười khoái trá. Thật ra hôm nay Thế Huy ra ngoài nhưng để quên điện thoại, nhớ hắn mang đến giúp, nhưng đang trên đường đi thì có một cuộc gọi đến. Đáng lẽ bạn của Thế Huy gọi thì hắn không nên nghe, đó là xâm phạm đời tư của em mình nhưng vì người gọi tới là Duy Minh nên hắn tò mò bắt máy. Vừa bắt máy chưa kịp nói gì thì Duy Minh đã hét lên, sau đó âm thanh hỗn loạn, hình như đã chuyển máy cho một tên nào đó, nói chuyện một hồi Thế Long biết Duy Minh gặp chuyện chẳng lành, gặp thêm lũ lâu la đó là đàn em của lão tứ nên vội vàng quay đầu xe, vừa gọi cho lão tứ đến chỗ chúng nói.

Vấn đề đánh đấm, thậm chí là chém giết như thế này đối với hắn một thời từng thấy như cơm bữa, tuy đã mang tiếng quy ẩn nhưng vì Duy Minh hắn chấp nhận xuất hiện. Thế Long đã lâu không động tay động chân nên việc này cứ xem là thư giãn gân cốt, nhưng điều đáng nói là Duy Minh tỏ ra rất thân với Thế Huy, mở miệng ra là “Đầu Đinh, Đầu Đinh” nghe rất thân mật, đến lúc nguy nan nhất, khó khăn nhất người mà cậu nghĩ đến vẫn là Thế Huy chứ không phải hắn… 

Bất giác Thế Long thấy không vui, cảm xúc chùng xuống, quay qua nhìn 2 ba con Duy Minh nói với giọng lạnh lẽo: “Đi thôi!”
CHƯƠNG 20: LỘ TẨY RỒI, ĐÁM CƯỚI THÔI!

“Đi thôi” Thế Long ra lệnh, đương nhiên Duy Minh không dám phản kháng.

Cứ thế, Thế Long đi trước, Duy Minh dìu ba nó tập tễnh theo sau. Ít ra, dù sắc mặt u ám nhưng Thế Long vẫn nể mặt “ba vợ” dìu ông lên xe.

Lên xe rồi bầu không khí càng kinh khủng, vừa kì cục vừa ngột ngạt. Duy Minh vẫn còn bàng hoàng, sốc, ngượng,… vì hai chữ “ba vợ” mà Tổng giám đốc tự nhận lúc nãy. Còn Thế Long trong lòng bực dọc vì trong lúc nguy cấp, Duy Minh chẳng ngại gọi cho Thế Huy mà không thèm để ý đến người “chồng” (dù là chồng trên danh nghĩa) này! Còn ba Duy Minh được một phen sợ mất mật, gương mặt vẫn còn rõ sự sợ sệt, đến nỗi Thế Long tránh một chú chó băng qua đường, xe phanh gấp cũng đủ làm ông kinh hãi. Tóm lại, trên xe, 3 người 3 tâm trạng, không ai nói với ai lời nào.

Xe cứ lao vun vút trên đường, cảnh vật vèo vèo lướt qua bên cửa sổ, Thế Long không thèm hỏi ý kiến ai đã cho xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Duy Minh nãy giờ lơ đãng thấy xe vừa thắng lại đã như người mất hồn bước xuống: “Vào nhà thôi ba!”

Ba nó nheo mắt, khóe miệng giật giật, liếc nhìn nó rồi liếc nhìn Thế Long, quả nhiên sắc mặt hắn ta càng thêm u ám. Không bực tức mới lạ, khi người đi chung xe với bạn không hề chú tâm đến việc đã đi đâu, vô cùng lơ đãng suốt quãng đường chỉ nhìn ra cửa sổ, cơ bản là không hề nhìn đến “tài xế” kiêm “ông xã” trước mặt.

Nó linh cảm có gì đó khác thường, ba nó đứng đó liên tục nháy mắt ra hiệu mà nó vẫn chưa hiểu lắm liền nhìn qua Thế Long thì thấy sắc mặt hắn đang không được tốt lắm, nếu không muốn nói là rất xấu! Nó nhìn ra sau lưng hắn, đập vào mắt là hai chữ Thiên Vũ.

- Đây là bệnh viện
- A thì ra đây không phải là nhà mà là bệnh viện!

Thế Long chịu hết nổi phải lên tiếng thì cũng vừa đúng lúc Duy Minh nhận ra đây là đâu, kết quả là 2 người cùng nói một lượt. Thế Long gằng giọng:

- Cũng nhận ra rồi à?

Một câu hỏi vừa như hỏi mà vừa như không, lại hàm ý mỉa mai nó, Duy Minh gãi gãi đầu rồi tròn mắt: “Mà Tổng giám đốc, anh bị bệnh gì hả?”

Đùng đùng… Duy Minh vừa dứt lời, trên Thế Long đã mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng. Thật là hết nói nổi, không biết nó quá ngây thơ hay thật sự là ngốc nghếch, đến nỗi ba nuôi nó còn phải đau khổ day day hai bên thái dương, trong đầu thầm than thở: “Con ơi là con, người ta có lòng tốt đưa mình đến bệnh viện kiểm tra mà!”

“Cậu không quan tâm đến sức khỏe của cậu nhưng tôi thì lo cho sức khỏe ba vợ tôi, không được à?” Thế Long hết sức kiềm chế nói ra từng chữ, tránh không cho bản thân chạy đến bóp cổ cậu nhóc ngờ nghệch kia.

“Ba vợ! Ba vợ! Ba vợ!” hai chữ ấy mỗi lần được Thế Long thốt ra là y như rằng Duy Minh bị đứng hình, cảm xúc đan xen khiến nó không thể tập trung suy nghĩ được. 

Trong lúc nó đang bần thần suy nghĩ thì Thế Long đã dìu “ba vợ” đi vào trong, khi đi ngang, ông lấy tay huých Duy Minh một cái mới kéo được nó về thực tại. 

Kết quả khám bệnh cho thấy Duy Minh và ba nó chỉ bị xây xát nhẹ, chủ yếu là tinh thần hơi hoảng loạn. Sau đó, bác sĩ dặn dò vài điều, nó đã cố tập trung nhưng những lời dặn dò đó vẫn không tài nào lọt vào tai nó được.

Một lúc sau, Thế Long đứng dậy chào bác sĩ, Duy Minh đang ngơ ngẩn ngẩn ngơ cũng lục tục đứng lên cáo từ. Cơ bản là nãy giờ ngồi đó nhưng những lời bác sĩ nói vào tai này ra tai kia mất rồi, nó chỉ chú tâm suy nghĩ “Sao lại gọi “ba vợ” nghe thân mật thế chứ? Thế Long đón nhận mối quan hệ này bình thản đến vậy ư?”

+++

Thế Long lại đánh xe đưa 2 ba con Duy Minh về nhà. Hai người vừa xuống xe chưa kịp chào một tiếng thì hắn đã chạy mất hút, Duy Minh quay lại nhìn ba nó cười ngượng nghịu. 

Ba nó tuy không trẻ tuổi cũng không học rộng hiểu sâu, nhưng với tính tình con mình thì nắm rõ như lòng bàn tay, qua con mắt tinh tường của ông thì tính cách của An Thế Long sẽ không dễ gì chịu kết hôn với một người mà hắn hoàn toàn không có tình cảm, hay nói trắng ra thì tuy không một lòng một dạ với Duy Minh nhưng có chút tình cảm là chuyện chắc chắn. Nhất là phản ứng lúc nãy của cậu ta, đích thị là giận hờn, giận hờn vì bị chạm vào lòng tự ái. 

Thậm chí trong lúc Duy Minh lơ đãng, ông và cậu con rể cũng đã trò chuyện được mấy câu. Đại loại là ông bảo Duy Minh rất ngốc, lại hay vô tâm, làm việc thì ít suy nghĩ, nên có gì nó làm sao cũng đừng trách mắng, thấy mình sai nó sẽ tự sửa, nhưng cái gì càng cấm thì nó càng ương ngạnh làm, tóm lại tính toán với thằng con này chỉ thêm bực mình. 

Thế Long chăm chú lái xe, mắt nhìn thẳng nhưng hai tai “vểnh” lên nghe ông nói không sót một chữ. Nghe xong hắn trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói giọng trầm trầm “Con nghe nói ba từng làm đầu bếp. Hay ba vào AJ làm đầu bếp lại đi!”

Ba Duy Minh hơi bất ngờ, thằng nhóc này lạnh lùng thích ra lệnh thế mà cũng có lúc lễ phép thế này, ông lại rùng mình khi nhớ lại cảnh hắn tả xung hữu đột lúc nãy với cảnh tượng lúc này quả thật khác xa một trời một vực. Ông hơi bất ngờ vì sự thay đổi thái độ đột ngột của con rễ mình, nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Một phần vì máu đầu bếp vẫn luôn chảy trong người ông, một phần vì nhớ đến cảnh tượng lúc nãy ông sợ mình từ chối sẽ bị con rễ quý này đá xuống xe mất!

Thế nên ông thấy đứa con rễ này bề ngoài lạnh lùng nhưng cũng biết quan tâm, tuy không biết cách biểu lộ cảm xúc nhưng rất biết che chở. Duy Minh chưa biết có được hạnh phúc hay không nhưng ít ra con gả vào nhà họ An chắc sẽ không bị bắt nạt.

Lên nhà, Duy Minh bảo ba đi nghỉ rồi ở ngoài một mình dọn dẹp, đi chợ rồi nấu ăn. 

Tối đến, vết thương trên mình bắt đầu đau nhức, gặp cả ngày hôm nay nó làm việc luôn chân luôn tay nên càng đau dữ dội. Bởi vậy suốt đêm nó không ngủ được, đến gần 2 giờ sáng vừa chợp mắt chút xíu, nhưng vừa mở mắt nó đã phát hiện mình trễ giờ làm. 

Duy Minh bất giác run lập cập, hôm qua không biết đã làm gì mà Tổng giám đốc nhìn mình với ánh mặt “hận thù” như vậy, hôm nay thì đi muộn, chắc chắn bị trừ lương, huhuhu. Thà đến muộn còn hơn vắng mặt, Duy Minh liền ba chân bốn cẳng vệ sinh cá nhân rồi đến công ty trong tích tắc.

Kết quả là vừa đến nơi, tình cờ Trưởng phòng nhân sự cũng đang ở đại sảnh, vừa thấy nó liền ngoắc lại: “Hôm nay cậu không cần đi làm nữa!”

Nghe đến đó, Duy Minh nước mắt lưng tròng, đây là 1 cách đuổi khéo của công ty đó ư? Tên An Thế Long đó nhỏ nhen không nghĩ đến tình cảm vợ chồng gì hả??? Duy Minh tức khí, lấy hết gan trong mình, cộng thêm sức mạnh của tờ giấy đăng ký kết hôn nên liền một mạch đi thẳng lên tầng 40.

Trưởng phòng Khoa đứng đó không hiểu gì, rõ ràng sáng nay, lần đầu tiên Tổng giám đốc đích thân xuống tầng Nhân sự, lại đích thân bảo hôm nay Duy Minh có việc cá nhân xin nghỉ phép. Chỉ riêng việc Thế Long xuống tận đây thôi đã là chấn động, huống chi lại đến xin nghỉ cho một nhân viên cỏn con, thế nên cả phòng Nhân sự chỉ còn nước đứng hình, đồng loạt gật gật đầu như gà mổ thóc. Trưởng phòng Khoa nhớ lại còn phải rùng mình, vậy mà Duy Minh sao lại đến đây? Lại còn hùng hổ vào thang máy bấm lên tầng 40 nữa chứ?

+++

Duy Minh hít vào rồi thở ra, một lần nữa nó lại thua trận tâm lý trước đối thủ – An Thế Long, vừa lên đến tầng 40, mới tới cửa phòng làm việc của hắn thì nó đã cảm nhận khí thế áp đảo, lạnh băng của hắn. Vừa nghĩ đến, chân nó đã nhũn ra nhưng vẫn cười cười với cô thư kí, cô ta ra hiệu nó cứ gõ cửa.

Cộc cộc cộc…

“Vào đi!”

Duy Minh lén lút bước vào như đi ăn trộm, vừa mở miệng ra thì đã xu nịnh như một “bản năng”, đúng là mức đồ nô tỳ hóa của nó ngày càng cao: “Tổng giám đốc, anh làm việc vất vả quá…”

Nghe giọng Duy Minh, hắn liền ngẩng mặt lên, bỏ ngoài tai lời nịnh nọt ấy, Thế Long lên tiếng: “Vừa hay tôi cũng tính hết giờ sẽ đến chỗ cậu”

Loading disqus...