Tất tả chạy ra khỏi tòa nhà AJ, Duy Minh liền bắt một chiếc taxi rồi đưa địa chỉ cho tài xế xem, liên tục hối thúc bác tài chạy nhanh một chút. Vừa đến nơi, nó đã vội vàng trả tiền rồi chạy một mạch vào chỗ ba nó chỉ – một cái nhà kho cũ bị bỏ hoang.
+++
Duy Minh đẩy mạnh cái cửa đã mục nát, cảnh tượng bên trong khiến nó đau lòng: ba nó đang bị đẩy ngã dúi dụi xuống đất, ông run rẩy dưới sự bao vây của mấy tên đầu gấu, hình xăm đầy mình, tay mỗi đứa đều lăm le mấy cây gậy sắt. Duy Minh chạy nhanh vào đỡ ba nó dậy, mọi sự chú ý của bọn chúng đều dồn vào sự xuất hiện của nó.
Một trong những tên đó cười hô hố: “Chú em, mang tiền đến trả à…?”
Duy Minh ngẩng đầu lên, đầu nó khẽ lắc: “…” thì một tên khác, có lẽ là thủ lĩnh bước lên một bước, giọng nói như tiếng thú gầm: “Không có tiền vậy mày vác mạng đến đây làm gì?”
“Tôi… Xin cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ kiếm để trả hết cho mấy người?”
“Vậy mày biết ba mày đã nợ tụi này bao nhiêu không hả?”
“Bốn…bốn mươi triệu phải không?”
Tên đầu sỏ nhếch mép cười đểu cáng: “Bốn mươi triệu là lúc nãy, đến khi mày trả là tiền lãi lẫn vốn là sáu mươi triệu”
“Cái gì? Các người, các người đừng ép người quá đáng!” Duy Minh đang run lẩy bẩy nhưng cũng ráng hét lên. Đúng là bọn cho vay nặng lãi, hút máu người mà!
“Tao không có ép ba mày vay!” Tên đó mặt mày hung hãn, gầm lên thành tiếng “Mày không trả chứ gì? Sáu chục triệu tao lấy sáu ngón tay thôi!”. Tên ác ôn đó thấy Duy Minh mặt mày trắng bệch liền hăm dọa thêm “Tụi bây, xử thằng già đó cho tao!”
Duy Minh thấy cả đám lâu la bặm trợn đang phăm phăm tiến lại gần liền ôm chặt lấy ba mình: “Được, được, tôi trả, tôi trả! Cho tôi gọi điện mượn tiền bạn tôi được không?”
Tên đầu sỏ hơi suy nghĩ, chắc sợ nó báo công an nên ra điều kiện “Đưa đây, đọc số rồi tao bấm số!”
Nó răm rắp nghe lời, đưa điện thoại cho hắn ta, trong đầu nó bây giờ chưa biết gọi cho ai, thằng Nhân và con Nhi thì tuy không khó khăn gì nhưng mượn một số tiền lớn như vậy nhất thời chắc chắn không có, còn Thế Long? Hắn ta chắc chắn có tiền, nhưng… mối quan hệ của nó và hắn đã rất rắc rối, nó không muốn phải vướng mắc thêm vấn đề tiền bạc nữa… Vậy chỉ còn một mình Đầu Đinh thôi! Nghĩ thế nên Duy Minh đọc số điện thoại của Đầu Đinh cho tên đó nghe, hắn bấm gọi, đợi chắc chắn rồi mới đưa cho nó nghe.
Điện thoại vừa kết nối nó đã nói một hơi một tràn: “Đầu Đinh giúp tôi với, tôi…”
Nó chưa dứt câu thì tên đại ca đã hung hăn giật lấy điện thoại: “Sao, mày giúp nó chứ?”
- …
- Ba nó nợ tụi tao sáu mươi triệu, còn mày không giúp tao cũng chỉ lấy của ổng sáu ngón tay thôi.
- …
- Mày hỏi đại ca tao làm gì? Mày biết Tứ ca nổi tiếng khắp thành phố này không?
- …
- Được, vậy mày lại nhà kho X ngoại thành, đường YY
- …
- Tao cho mày năm phút!
Đại loại cuộc hội thoại Duy Minh chỉ có thể nghe được như vậy, nhưng nó đoán chắc Đầu Đinh đã chịu giúp đỡ nên mới thấp thỏm chờ đợi, vừa chờ vừa ôm ba nó, mắt rưng rưng.
Nhưng năm phút sắp trôi qua, chỉ năm phút nhưng nó cảm giác như lâu thật lâu mà chưa có động tĩnh gì. Duy Minh sợ hãi khi nghe tên đầu sỏ tức giận hét lớn: “Hay thằng đó cho mình leo cây? Tụi bây, lôi ông già đó ra xử cho tao”
“Đừng mà, chút nữa sẽ đến, chắc chắn sẽ đến mà… huhuhu” Duy Minh vừa khóc nức nở vừa van xin.
Nhưng bọn hung thần ấy phớt lờ lời van xin yếu ớt của nó, thô bạo hất Duy Minh ra rồi lôi ba nó đi xềnh xệch đến chiếc bàn cũ. Tên đầu sỏ huơ cây mã tấu sáng loáng lên, khi hắn chuẩn bị vung xuống, Duy Minh hét lên thảm thiết, đồng thời cánh cửa cũ kỹ bị ai đó đá tung. Cả cái nhà kho nãy giờ mù mờ trong bóng tối bị một luồng sáng bất ngờ chiếu vào, Duy Minh nằm sóng soài trên mặt đất phải nheo mắt lại “Sao người đến lại là Thế Long? Mình bị ảo giác rồi ư?”
Nó ú ớ chưa kịp nói gì thì Tổng giám đốc đã chộp lấy một cái ghế gần đó, phan vào đầu tên đầu sỏ, khiến hắn bất ngờ ngã nhào xuống đất, cây mã tấu chạm đất nghe loảng xoảng.
Lũ lâu la thấy đại ca mình bị đánh liền nhào vào Thế Long, Duy Minh thấy vậy chỉ còn biết run rẩy co rúm người lại sợ hắn bị nguy hiểm. Nhưng hình như sự lo lắng của nó chỉ bằng thừa khi Thế Long uyển chuyển né tránh rồi tung đòn. Hắn dễ dàng tước được khúc gỗ trên tay một thằng du côn nào đó, nện ngược lại nó và đồng bọn nó tơi bời.
Ở góc xa, tên thủ lĩnh lồm cồm bò dậy nắm chặt cây mã tấu lao vào Thế Long. Duy Minh thấy liền hét to: “Coi chừng” rồi theo quán tính lao ra chặn hắn lại. Thế Long nghe tiếng hét của nó liền vội vàng đập vào cổ thằng trước mặt, không màn an nguy của mình lao đến ôm Duy Minh xoay một vòng, tránh được đường đi của cây mã tấu ấy trong gang tấc.
Tên thủ lĩnh mất đã té nhào về phía trước, Thế Long đẩy Duy Minh ra rồi phóng đến tước cây mã tấu ây, nét mặt đanh lại, ánh mắt như toát lên luồng khí lạnh, giơ cây mã tấu lên định chém lại hắn một nhát hay gì đó, Duy Minh sợ không nói nên lời, đồng thời lúc đó một người lao vào, miệng hét to: “Đao hạ lưu nhân!”
Thế Long nghe xong liền khựng lại, nhíu mày nhìn ra cửa, thì ra là lão tứ! Lão tứ thở hổn hển bước vào, chưa kịp nói gì thì Thế Long đã cắm phập cây mã tấu cách cổ tên thủ lĩnh kia chỉ vài milimet, miệng buông ra câu: “Cậu dạy đàn em của cậu lại cho đàng hoàng!” rồi phủi phủi tay thản nhiên đi lại chỗ Duy Minh đỡ nó dậy.
Lão tứ mặt hơi biến sắc, bước đến túm cổ tên thủ lĩnh mặt nãy giờ cắt không còn hột máu: “Mày biết mày đang đụng đến ai không hả?” rồi xoay qua cả lũ lâu la đang nằm la liệt trên sàn nhà quát “Cả bọn ngu si đần độn tụi mày nữa?”
Thế Long cắt ngang “Lão tứ, cả chú im đi, dạy có một đám thuộc hạ cũng cần An Thế Long này ra tay à? Chẳng phải tôi đã kêu chú giải tán bọn nó rồi ư? Làm ăn sạch không muốn muốn bọn cốm sờ gáy nữa hả?”
“An…An Thế Long” Tên thủ lĩnh mới lồm cồm bò dậy nghe ba chữ đó liền đứng không vững ngã nhào xuống đất! Đây không phải đại ca của đại ca hắn sao? Cái tên này từ lâu đã nghe thấy nhưng chẳng phải mọi người bảo Thế Long đã gác kiếm, không động tay đánh đấm nữa sao? Vì vụ này mà Đại đại ca lại ra tay? Vậy lão già và thằng oắt con kia là ai?
“Cậu lo giải tán cái đám rác rưởi này đi, một lũ cả chục người mà không ai đấm được ta một cái! Thật mất mặt!!!”
“Vâng”, lão tứ khúm núm tuân lệnh!
Tên đầu sỏ giờ đây đã thấy mặt được Đại đại ca trong truyền thuyết, mọi người đồn đại hắn đã quy ẩn giang hồ, nhưng lần này, được đại đại ca đánh một trận tơi bời hắn không biết nên tự hào hay lo lắng.
Thế Long khí thể vẫn ngút trời, tỏ vẻ chưa muốn buông tha, cất giọng lạnh tanh không chút biểu cảm “Ai muốn sáu ngón tay? Bước ra đây!”
Khẩu khí khi nói câu đó của Thế Long hết sức nhẹ nhàng nhưng nội lực toát ra thật khiến người khác lạnh sống lưng. Tên thủ lĩnh không dám đứng dậy, vừa quỳ vừa bò lại trước mặt Thế Long: “Xin lỗi An đại đại ca, là em có mặt như mù…”
“Câm họng, tôi chỉ hỏi ai lớn lối đòi sáu ngón tay?” Thế Long lạnh lùng lặp lại.
Tên thủ lĩnh biết mình vẫn chưa được bỏ qua, cúi mặt lí nhí nói: “Là em!”
Đến nước này, lão tứ đành lên tiếng: “Lão đại à, xem như nể mặt tôi, tha cho lũ tép riu này đi!”
“Tha hay không hãy hỏi cậu ta!” Thế Long đúng là cường quyền, giăng cái vấn đề này ra rồi đá qua cho Duy Minh giải quyết.
Lập tức lão tứ liền để ý đến người ngồi trong góc kia, cậu nhóc đó là ai nhỉ? Hình như là nhân viên của AJ, nhưng tại sao lão đại lại vì nhóc ta mà tái xuất? Dù trong lòng ngổn ngang thắc mắc nhưng lão tứ vẫn xuống nước: “Cậu là…”
“Tôi là Duy Minh!” Duy Minh ngượng ngùng xưng tên.
“Ừm, cậu Duy Minh, cậu có rộng lòng lượng thứ cho lũ nhãi nhép này không?”
Nó lần đầu bị đặt vào thế khó xử thế này, lần đầu tiên quyết định của nó có sức ảnh hưởng đến người khác đến vậy. Dù bọn này có làm gì thì cũng nên tha thứ, nhất là chúng cũng đã bị Tổng giám đốc đánh cho tơi bời rồi: “Ừm, cũng chưa có chuyện gì xảy ra, tha được thì cũng nên tha!”
Tên thủ lĩnh và lũ đàn em nãy giờ chờ đợi quyết định của nó đã được dịp thở phào, lão tứ tuy không tỏ vẻ gì rõ rệt nhưng đôi mày cũng đã giãn ra! Riêng Thế Long tỏ vẻ khá hài lòng, thật sự hắn cũng không muốn trở lại việc cũ, chém giết máu me như ba hắn từng làm, thấy Duy Minh vẫn tỏ ra tốt bụng với người khác như vậy hắn tự nhiên thấy vui, vì mình không nhìn lầm người.
Lão tư sao một lúc nhẹ nhõm liền thắc mắc: “Lão đại, đó là Duy Minh còn kia là…”
- Ba tôi!
- Ba vợ!
Duy Minh nghe lão tứ hỏi, sợ Thế Long không muốn trả lời nên đã bộp chộp giành nói, không ngờ Thế Long lại thẳng thắng nói hai chữ “Ba vợ” như thế. Lúc nãy dù có sợ đến đâu, lo lắng đến đâu thì cũng không bằng lúc này, tự nhiên đối diện với thái độ nghiêm túc đó của Thế Long, Duy Minh hơi bất ngờ, xen lẫn sợ sệt, lo lắng, pha chút hồi hộp, ngượng ngùng… và đặc biệt là tự nhiên nó thấy hạnh phúc!
Trái lại với cảm xúc của Duy Minh, mặt Thế Long hơi sầm lại, nó nhận “Ba tôi” là đúng nhưng tại sao không để hắn trả lời mà phải giành lấy? Hay tại cậu nhóc không muốn công khai? Lấy hắn là thiệt thòi lắm sao?
Duy Minh cũng phát hiện ra ánh mắt kì lạ của Thế Long, lại sực nhớ đến người mình cầu cứu là Đầu Đinh cơ mà, sao Tổng giám đốc lại xuất hiện ở đây? Nên nó thắc mắc: “Tổng giám đốc…”
Chưa nói hết câu thì Thế Long đã cất giọng khàn khàn: “Ngoài công ty không cần gọi Tổng giám đốc” rồi hơi khựng lại một chút, ghé sát vào tai nó nói “Vả lại chúng ta đã kết hôn rồi”