EM ANH - Hai đầu thế giới (1) Trang 32

“Cậu rất lý trý, không phải lúc nào cũng ngốc nghếch như tôi tưởng!”, lời khen là sự thật, Thế Long có phần khâm phục cậu nhóc.

“Thế còn anh?” Duy Minh bất ngờ hỏi, Tổng giám đốc hơi lặng người không trả lời ngay, nó lại tiếp tục “Có tiền tài, có địa vị, vậy anh đã nghĩ đến kế hoạch sẽ kết hôn chưa?”

Thế Long đã từng nghĩ, đương nhiên là đã từng nghĩ. Tính cách của Thế Long là việc gì cũng suy nghĩ thật kỹ càng và thận trọng thực hiện kế hoạch. Một gia đình hạnh phúc đương nhiên cũng nằm trong kế hoạch của anh. Từ rất lâu rồi, Thế Long đã tính toán chu đáo… anh nghĩ tới cô gái đó, cô gái mà dường khiến đôi mắt Thế Long chợt trở nên dịu dàng hơn, Duy Minh biết Tổng giám đốc đang nghĩ tới ai.

Là Khánh My chăng? Cô gái mà anh luôn nâng niu chiều chuộng…

+++

Thần người ra một lúc thì xe đã đến nơi, Thế Long bế Duy Minh lên lầu như mọi khi. Nhưng lần này đến khi hắn đã quay đi thì Duy Minh vẫn còn đứng đó… Là Khánh My, cô gái mà anh đích thân chọn quà cho, là cô gái khiến ánh mắt lạnh lùng ấy trở nên ấm áp…Thật làm người ta ngưỡng mộ, Duy Minh đoán cô gái ấy chính là một trong những cô gái hạnh phúc nhất.

“Không cần nhìn nữa, người ta đi rồi!” – Không biết từ đâu nhỏ Nhi nhảy bổ ra. Thằng Nhân bổ sung thêm một câu: “Mày thích người ta rồi à? Người gì đâu lạnh lùng như tảng băng!”. Nhỏ Nhi không hiền, lên tiếng bênh vực: “Đàn ông phải phong độ, lạnh lùng càng thêm hấp dẫn, ai láu táu không ra gì như mày?” bla…bla…

Trong lúc đó, Duy Minh đã len lét mang gương mặt đỏ bừng vì ngượng chạy vào nhà…

+++

Trở về với thực tại, lúc này Thế Long đã đưa ba nó lên đến nhà, Duy Minh vẫn đang lót tót theo sau. Ba nó định lần đầu vào bếp sao nhiều năm gác kiếm, í lộn gác chảo nhưng Thế Long báo có việc bận phải về, hình như bà nội hắn có việc gì rất gấp. Thế là ba nó đành gác chuyện nấu nướng lại, còn Duy Minh nhận nhiệm vụ cao cả là tiễn hắn xuống lầu.

Sau khi lên xe, Thế Long nhanh chóng phóng về nhà, nhà ở đây là nhà thật sự, nhà hắn ở cùng cha mẹ, bà nội, Khánh My và Thế Huy, nhưng công việc ở AJ bận rộn nên lâu rồi hắn cũng không về. Bây giờ nội kêu về gấp không biết có chuyện gì đây.

Nhà Thế Long là căn biệt thự vốn được xây theo lối kiến trúc cổ, trang nhã và cổ kính. Vì nhà không đông người nên không rộng lắm, chỉ có điều An lão phu nhân có sở thích trồng trọt, chăm sóc vườn tược nên bốn bề xung quanh đều bao phủ bởi vườn cây, vườn hoa tươi tốt. 

Thế Long lái xe chạy thẳng đến sân chính, khi bước qua phòng khách thì An lão phu nhân đang khấn vái gì đó trước bài vị tổ tiên. Kể cũng lạ, Thế Long vừa vào đến cửa, An lão phu nhân bỗng cất cao giọng.

“… Ông ơi, tôi thật vô dụng. Thằng cháu bất hiếu này năm nay đã hai lăm tuổi rồi, còn chưa có vợ con. Nhà họ An chúng ta hai đời độc đinh, hết ông rồi tới cha nó, may mà qua đời cha nó có được hai thằng cu. Thằng cháu này ngoan lắm, nhưng vẫn có điều bất hiếu, nó chưa chịu lập gia đình, sinh cho tôi đưa cháu đích tôn để tôi chăm sóc, cưng chiều… Vậy mà nó bỏ thân già tôi ở nhà đi suốt ngày… Con bé Khánh My rất khá, vậy mà nó còn chưa chịu lấy người ta làm vợ”

“Nội, đủ rồi!”

Thế Long nghe bà nội lẩm bẩm, lúc đầu còn cố gắng nhẫn nhịn, càng về sau thì không chịu nổi, khuôn mặt hiện lên vẻ bực dọc. Hắn hiểu bà muốn nói gì, gần đây, cứ nói bóng nói gió không dưới mấy trăm lần. Nhưng cứ nhắc tới Khánh My là hắn lại thấy bà thật quá đáng.

An lão phu càng gào khóc thảm thiết hơn:

“Đó ông thấy chưa,…” rồi quay quang bài vị của cha mẹ Thế Long “Hai đứa mày thấy chưa, cháu của ông đó, con của 2 đứa bây đó, nó bất hiếu, không coi thân già này ra gì!”

Hắn day day huyệt thái dương đang đau nhức của mình. Sai rồi, đáng lẽ Thế Long không nên động chạm tới vấn đề này.

“Nội…”, Thế Long mệt mỏi trả lời, “Cháu biết bà muốn cháu sớm cưới vợ, nhưng…”.

“Biết?”, An lão phu nhân trừng mắt, tức giận nói, “Biết sao không chịu làm đi? Anh có biết là nhìn anh thế này tôi lo thế nào không? Khánh My là cô gái tốt, xinh đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn, nhỡ bị người khác lấy mất… Uổng công chúng ta nuôi nó lớn tới chừng đó, để con bé đi làm vợ người khác thì chúng ta lỗ nặng rồi còn gì!”

Thế Long nghe xong liền chau mày lại, nói với vẻ không đồng tình:

“Nội sao có thể nghĩ thế? Chúng ta chăm sóc Khánh My đều là tự nguyện, đâu phải để chờ cô ấy báo đáp lại, hay gả vào nhà này.”

“Là anh không nghĩ tới chuyện đó!”, An lão phu nhân đuối lý phản bác, “Tôi đã sớm định nó làm cháu dâu nhà này rồi. Ngoài Khánh My ra, tôi không muốn bất cứ ai làm dâu nhà họ An hết”.

“Bà!” Cách nghĩ độc đoán của nội làm Thế Long thấy rất khó chịu. “Việc này không phải một mình bà là có thể quyết định được.”

“Hừ. Anh dám nói anh không thích con bé Khánh My?”

“Cháu…”, Giờ đến lượt Thế Long không thốt nên lời, khuôn mặt hơi ửng hồng.

Hai bà cháu cũng đã ở bên nhau nhiều năm rồi, chẳng lẽ bà lại không nhìn thấu những tâm sự của cháu mình. Thấy hắn có phần dao động, An lão phu nhân càng được đà nói tiếp:

“Anh đừng kéo dài thời gian thêm nữa, sớm cưới Khánh My đi.”

Không phải là hắn không muốn kết hôn, trên thực tế, tuổi tác càng lớn hắn càng mong muốn có một gia đình, có một người luôn ở bên cạnh mình. Chỉ có điều Thế Long không lạc quan như bà của mình.

“Cô ấy nghĩ thế nào, cháu không biết”, Thế Long nói giọng nhẹ nhàng hơn trước.

“Khánh My nghĩ thế nào? Con bé ngoan ngoãn, chỉ cần anh nói, chắc chắn nó không từ chối. Bao năm nay, có lần nào nó không nghe lời anh đâu?”

Thế Long yên lặng. Điều hắn băn khoăn nhất chính là sự nghe lời của cô ấy. Chắc chắn Khánh My sẽ không cãi lại mình, nhưng cô ấy có thực sự muốn lấy mình không?

Thế Long không muốn Khánh My phải chịu bất cứ áp lực nào, hắn muốn biết những suy nghĩ thực của cô ấy. 
CHƯƠNG 17: ĐĂNG KÍ KẾT HÔN!

Kết hôn với Khánh My, đó là điều Thế Long chưa bao giờ hoài nghi. Từ khi vừa đặt chân vào nhà họ An thì Thế Long đã chăm sóc cô, rồi khi ba mẹ mất, Thế Long kiêm luôn vai trò của họ. Thế Long nhận về mình mọi việc chăm sóc Khánh My, từ dạy học, chơi đùa,… dù có những lúc AJ khó khăn nhất thì hắn cũng không để cho cô thiếu thốn. 

Khánh My xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, mái tóc dài mềm mại, ngoan ngoãn dịu dàng… Ừm, cô gái ấy từ nhỏ đến lớn đều do một tay Thế Long chăm sóc. Vừa suy nghĩ đôi chân của hắn đã tự động đi đến phòng của Khánh My, cửa phòng chỉ khép hờ, Thế Long đứng bên ngoài thấy cô đang chăm chú ngắm nghía vật gì đó liền bước vào. Cô nghe tiếng động liền giấu vật đang cầm vào ngăn bàn.

Thế Long hơi ngại, “Anh xin lỗi, anh làm em giật mình phải không?”, giọng nói ôn hòa, dịu dàng, điều này Thế Long chưa từng thể hiện với người khác. “Anh… chỉ vì… anh rất yêu em…”

Khánh My bặm môi, nghe Thế Long nói hai từ “rất yêu”, khuôn mặt cô càng nhợt nhạt, đáng thương.

“Em biết. Anh đối với em như thế nào thì không còn gì để bàn cãi. Bao năm nay, anh nuôi nấng, chăm sóc em, em không bao giờ báo đáp hết ân tình của anh được…”

“Em đang nói gì thế?” Sao cô ấy lại có suy nghĩ như thế? Hắn cúi mặt, trầm giọng nói. “Những điều anh làm cho em đều là tự nguyện, em đừng nghĩ tới chuyện báo đáp!”

“Nhưng… nhưng bà nội nói…”

Bà đã nói những gì với Băng Lan? Thế Long nghiến răng suy nghĩ.

“Những lời nội nói em đừng bận tâm!”

“Thật sao?” Đôi mắt rưng rưng tuyệt đẹp của Khánh My ánh lên một hy vọng nhỏ nhoi…

“Chỉ cần em nói thật cho anh biết suy nghĩ của em.”

Cô gái lại cảm thấy sợ sệt trước khuôn mặt nghiêm túc của Thế Long. Cô rất tin những gì Thế Long nói. Từ nhỏ tới lớn, đối với cô, lời nói của anh đều như thánh chỉ. Cô tin Thế Long, nương tựa vào hắn và không bao giờ chống đối hắn cả.

“Em… em cũng thích anh…” Khánh My khẽ nói…

+++

“Mình không thích anh ấy!”

Những buổi chiều vắng khách, Khánh My thường hay lui tới chỗ làm thêm của Duy Minh để mua một vài vật cỏn con, nhưng cái chính là cùng trò chuyện với nó. Duy Minh không chỉ bắt đầu thân thiết với Thế Long mà sau lời hẹn với Khánh My ở bệnh viện, Duy Minh tưởng cô chỉ nói xã giao nhưng ai ngờ cô lui tới shop thật. Rồi với lứa tuổi xêm xêm nhau, cả hai bắt đầu trò chuyện rất ăn ý, thậm chí giờ đã là bạn rất tốt. Kháng My đã nhiều lần gặp vấn đề rắc rối hay khó nghĩ thì đều chia sẻ và xin ý kiến của nó.

Duy Minh vừa tính tiền xong cho một vị khách liền tranh thủ tâm sự với Khánh My như mọi khi.

“Duy Minh, không phải mình ghét anh ấy, mà tình cảm của mình đối với anh Long không phải là tình yêu nam nữ… Anh ấy giống như anh trai của mình, một người mà mình luôn luôn kính trọng, thậm chí còn có chút e dè sợ hãi…”

Duy Minh vờ chăm chú nhìn, không biết nên trả lời như thế nào… Ngay từ lúc cô bước vào cửa hàng và nói với nó chuyện được Tổng giám đốc tỏ tình, trái tim nó tự nhiên nhói, đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn…

“Phải làm thế nào đây? Em không thể nói thật với anh Thạch. Hôm đó em đã nói là thích anh ấy, anh ấy rất hài lòng và vui vẻ… Mình không dám nói ra suy nghĩ thật của bản thân…”

Lòng dạ Duy Minh tự dưng cuộn lên một niềm chua xót, nó ráng nặng ra một nụ cười: “Cậu không thấy Tổng giám đốc anh ấy rất tốt sao? Anh ấy rất thương cậu, rất yêu cậu… Cậu không thấy sao?” 

“Ừm, mình biết.” Khánh My cúi đầu bặm môi. “Anh ấy là người rất tốt. Về tình về lý, mình đều nên lấy anh ấy, có điều… có điều…” Đôi mắt cô ửng đỏ, có vẻ không biết quyết định thế nào.

Loading disqus...