Thế Long đứng trên lập trường người từng bị mất đi hai người thân yêu nhất nên rất hiểu cảm giác của nó lúc này, nghĩ lại lúc đó, dù hắn có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn còn nội, Thế Huy và Khánh My bên cạnh, huống chi Thế Long thừa biết Duy Minh thường tỏ ra ương ngạnh nhưng lại rất yếu đuối nên đã mủi lòng, “đã giúp thì giúp cho trót”, hắn ngồi xuống bên cạnh giường và khẽ nắm bàn tay nhỏ nhắn của nó.
Cái nắm tay thật nhẹ ấy dịu dàng đưa Duy Minh chìm vào giấc ngủ.
+++
Sáng hôm sau Duy Minh thức dậy thì thấy Tổng giám đốc đang gục đầu bên cạnh, nó khẽ bóp trán rồi nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ đến cảnh ba mình đang nằm trong viện liền bước xuống giường định tắm rửa thay đồ liền khẽ thét lên “Á” rồi té dúi dụi xuống nền nhà. Thì ra chân nó vẫn còn rất đau, thậm chí bây giờ còn sưng to hơn hôm qua.
Thế Long nghe tiếng động liền tỉnh dậy, hơi nhíu mày khom người định đỡ nó dậy, nhưng Duy Minh vai run rẩy, ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn hắn, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Tổng giám đốc, em thật vô dụng, thật vô dụng, ba em đang nằm bệnh viện mà em như thế này… Huhu”
Thế Long tự dưng thấy tim mình nhói lên trước cảnh tượng đó, liền bế bổng nó lên đưa vào phòng tắm! Căn phòng tắm nhỏ bé bây giờ càng trở nên chật hẹp khi hai người đứng trong đó, nhưng Thế Long tuyệt nhiên không có suy nghĩ gì, chỉ đưa nó vào trong rồi bước ra ngoài, trước khi đi còn dặn “Khi nào xong kêu tôi!”.
Duy Minh bây giờ đầu óc không còn cảm thấy gì nữa, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, tay làm các động tác đánh răng, rửa mặt, cởi quần áo, xối nước, rồi lại mắt quần áo vào một cách máy móc, trong đầu nó không còn gì ngoài suy nghĩ ba mình đang nằm trong bệnh viện, thậm chí nỗi đau trong lòng còn đau hơn vết thương ở chân.
Tất cả xong xuôi, nó đờ đẫn bước ra, lại vấp té, lại gượng dậy, rồi lại vấp té. Thế Long nghe liền chạy đến, định mắng nó sao không nghe lời nhưng không nỡ, chỉ không nói không rằng bế nó lên tay, đưa thẳng xuống xe đến bệnh viện.
+++
Đến nơi, Duy Minh bị Tổng giám đốc bắt đứng đó đợi hắn đi cất xe xong rồi mới được lên, kết quả là đợi xong nó lại “bị” bế lên phòng bệnh, hên là bệnh viện có thang máy. =]]
Bước vào phòng bệnh, Duy Minh mới dám thở phào, thật ra bác sĩ nói là ông được sơ cứu kịp thời nên không bị tai biến, chỉ cần nằm viện vài ngày để theo dõi là được, nhưng nó cứ không tin, đến bây giờ thấy ông đang nằm đó, tay đang truyền dịch, miệng thì ba hoa với cô y tá nó mới dám tin.
Thế Long tinh ý thấy phản ứng của nó, khẽ vỗ vỗ vai: “Đó, tin chưa. Hết khóc nhè chưa?”
Duy Minh bị chọc liền đứng hình, mặt đỏ tía tai chỉ biết ra sức gật đầu như gà mổ thóc, vừa ngụ ý “Tin rồi” vừa trả lời “Hổng khóc nữa đâu”. Thế Long đứng bên cạnh thấy vậy phì cười, vừa lúc đó ba Duy Minh thấy 2 đứa liền lên tiếng:
- Duy Minh, con đến rồi à… - Rồi xoay sang nhìn Thế Long - … Còn cậu này là…?
- Là Tổng giám đốc công ty con – Duy Minh nhanh nhảu trả lời, quên chân bị đau nên định chạy về trước đã suýt té, may mà được Thế Long đỡ lại. Duy Minh gãi gãi đầu rồi nói tiếp chữa ngượng – Hôm qua anh ấy giúp đưa ba đến bệnh viện đó!
- Ồ, cám ơn Tổng giám đốc… Bây giờ hiếm có Tổng giám đốc nào tốt với nhân viên vậy đâu.
- …
Duy Minh đang lo lắng sợ Tổng giám đốc mở lời “chặn họng” người khác như mọi khi thì Thế Long đã lễ phép lên tiếng: “Có gì đâu bác, bác cứ yên tâm nghỉ ngơi, mau chóng khỏe lại, nếu không thì Duy Minh lo lắm…”
Thấy thái độ ôn hòa, cử chỉ nhã nhặn của Thế Long thì nó hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng ăn ý “phối hợp”.
Ngồi đó nói chuyện thêm chút nữa thì Thế Long bảo phải về công ty nên đã cáo từ.
+++
Tổng giám đốc đi, Duy Minh cũng bất chấp sự ngăn cản của hắn nhảy lò co ra tiễn tới cửa… phòng bệnh! Sau khi quay vào, nó chăm chú ngồi bên giường lột cam cho ba mình ăn, đột nhiên ông cất tiếng hỏi:
- Con thích Tổng giám đốc hả Minh?
- Ơ… - Duy Minh ú ớ rồi lắc đầu kịch liệt – Không, không phải, tuyệt đối không thể!
Sau khi định thần lại nó mới thắc, “Ba hỏi vậy là sao? Chẳng lẽ ba đã… đã… biết!” Rồi không đợi nó hỏi, ông đã chậm rãi nói tiếp: “Ba biết lâu rồi!”
Duy Minh vẫn ngẩng mặt nhìn ba mình, gương mặt ông đang ngược sáng, một vài nếp nhăn đã hằn sâu, một số nếp nhăn mới xuất hiện, nó đột nhiên nước mắt lưng tròng, “lâu rồi” của ông là kể từ ngày đầu tiên nó biết bản thân mình là gay, hay “lâu rồi” là ngày nó biết yêu, là ngày nó thất tình hay chỉ mới ngày hôm qua? Nhưng dù kể từ khi nó thì nó vẫn cảm động, một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong tim rồi vỡ òa trên khóe mắt, nó và ba tuy không máu mủ ruột rà nhưng ông vẫn luôn yêu thương nó, rồi bây giờ biết nó như vậy vẫn không xa lánh, ghẻ lạnh nó.
Nghĩ đến đó, Duy Minh bất chợt dúi đầu vào bụng ba mình, người đàn ông ấy khẽ đưa tay lên vuốt ve tóc nó, trách yêu: “Con ngốc! Có gì đâu phải khóc?”, nhưng nghe như vậy, nó càng khóc to hơn, đúng là dù lớn đến đâu thì con vẫn muốn làm nũng với ba mẹ!
+++
Cứ thế một tuần trôi qua, sáng sớm đưa đi, chiều tối Thế Long lại đến rước nó về, đáng lẽ công việc rước thuộc về Đầu Đinh nhưng do Tổng giám đốc bảo gần đây cậu nhóc bận học gì đó nên nó cũng không tiện làm phiền.
Cũng trong một tuần đó, ba nó đã có thể xuất viện, chân Duy Minh cũng đã hoàn toàn bình phục, trong giây phút ba nó xuất viện, cảnh tượng Thế Long dìu ba nó từng bước, từng bước lên lầu đã khiến Duy Minh vô cùng cảm kích, tuy lúc trước trong lòng hay mắng Tổng giám đốc ác ôn này nọ nhưng thật ra hắn cũng rất tốt, bề ngoài lạnh lùng vì Thế Long không biết cách bày tỏ cảm xúc của mình như thế nào. Một tuần, tuy chỉ có 7 ngày ngắn ngủi nhưng Duy Minh tưởng như mình đã hiểu Thế Long lắm lắm.
Còn Thế Long trong một tuần đó cũng bắt đầu hay suy nghĩ về nó nhiều hơn, hắn ngẫm lại thì thấy từ lần đầu gặp mặt tới giờ mỗi lần gặp nó, đi với nó đều đặc biệt. Cuộc sống đơn điệu của hắn nhờ Duy Minh mà cũng sôi nổi hơn một chút. Vốn dĩ cậu nhóc ấy là người sôi nổi, ban đầu còn dè về thân phận giữa nhân viên và sếp, nhưng đôi lúc cũng dám trêu chọc anh, có những lúc Duy Minh hiểu hắn cần gì, khi lấy đồ ăn biết món gì nên lấy món gì không nên. Cũng có lúc nó không nói gì, không làm gì. Khi nào Thế Long cần nói chuyện Duy Minh cũng sẽ lắng nghe, lâu lâu còn đưa ra ý kiến. Tóm lại, chỉ một tuần ngắn ngủi nhưng đã khiến mối quan hệ giữa 2 người có thể xem như mối quan hệ bạn bè, vì dù sao, Duy Minh cũng là người duy nhất Thế Long có thể trò chuyện và lắng nghe, vì Duy Minh vốn dĩ rất trong sáng, đôi khi ngờ nghệch, thích nịnh nọt nhưng tuyệt nhiên không có ý xấu, không âm mưu, không thủ đoạn,…
Vì thế, dù Thế Long không phải là người hay bộc lộ tình cảm cũng từng có lúc trò chuyện với Duy Minh như thế này…
Hôm đó đang ngồi trên xe để Thế Long đưa về nhà, đài radio trên xe có chuyên mục Hạnh phúc Gia đình, MC đang thao thao về tình trạng kết hôn bồng bột rồi dẫn đến ly hôn. Duy Minh chợt thở dài nói:
- Cũng thật lạ, lúc cưới thì yêu nhau say đắm, yêu điên cuồng, thậm chí yêu đến chết đi sống lại… Vậy mà càng yêu nhau lại càng dễ làm cho đối phương bị tổn thương.
Duy Minh lại tiếp tục thở dài rồi tự rút ra một kết luận: “Tổng giám đốc, mai mốt em tính rồi, nếu có kết hôn thì sẽ không chọn người mà em yêu nhất! Anh thấy sao?”
Thế Long cũng đã cởi mở hơn, cất giọng trêu nó: “Cậu cũng định kết hôn à? Lấy chồng chứ hả?”. Thế Long nheo mắt tinh nghịch, thực ra có lúc Duy Minh rất trẻ con nhưng cũng có lúc rất ngang bướng, thậm chí còn tỏ ra không cần người khác bảo vệ.
Duy Minh bị chọc cũng không thấy ngượng, cười haha: “Em cũng không chắc sau này sẽ lấy chồng hay lấy vợ nữa giám đốc ơi. Nhưng ít ra em sẽ không tự lãng mạn hóa hôn nhân, chỉ cần có người bầu bạn, hiểu nhau, cùng nhau vượt qua sóng gió là đủ rồi!”
“Sao lại không lấy người em yêu nhất?” Thế Long vừa lái xe vừa hỏi
“Bởi vì yêu thường đi kèm với đố kỵ, nghi ngờ, muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy người đó, muốn trói buộc người đó ở bên mình; lúc không nhìn thấy nhau lại có cảm giác mất mát vô cùng. Để tâm xem mình có vị trí như thế nào trong trái tim đối phương, lo sợ một ngày nào đó tình yêu bị đánh mất. Em không muốn phải trải qua ngày tháng với những cảm giác rối bời đó. Giám đốc nghĩ xem đúng không”
Thế Long phớt lờ câu hỏi của nó, tiếp tục hỏi nó như đang phỏng vấn xin việc: “Vậy cậu nghĩ thế nào mới là một cuộc hôn nhân lý tưởng?”
- Hôn nhân lý tưởng phải là hai người đều hiểu và thông cảm cho nhau, là bạn bè và cũng là người nhà, sống bên nhau thoải mái, lúc xa nhau cũng không quá đau khổ. Mỗi khi đối phương gặp khó khăn thì sẽ là người đầu tiên tới để giúp đỡ. – Duy Minh khẽ ngập ngừng - Ưm! Có lẽ là như thế đấy!
“Em không giống với những người phụ nữ mà anh từng gặp.” Thế Long nhún vai. Thế Long hoàn toàn không hiểu nổi Duy Minh, phải chăng do nó quá đặc biệt: “Nếu không chú trọng tới tình yêu thế thì theo cậu, cuộc hôn nhân lý tưởng lấy gì làm nền tảng? Là tiền bạc sao?”
Duy Minh thoáng nhíu mày, gật gù: “Kinh tế ổn định cũng là điều quan trọng. Nhưng quan trọng nhất vẫn là sự hòa hợp trong cuộc sống của hai người, không có tiền và tình yêu thì sự hòa hợp giữa hai cá nhân là tiêu chí rất quan trọng!”