Cô gái ấy còn chưa đụng tới một cọng rau mà hắn cũng dám mặt dày nói chuyện cưa đôi?! Lại còn chín bỏ làm mười nữa?! Duy Minh cứng người, tổng giám đốc của mình là dạng người gì vậy,…
Cô gái ấy tỏ vẻ bối rối rồi móc ví, đặt lên bàn tờ 200 nghìn rồi lập tức đi ngay, càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy.
Nó nhìn cô gái đi như bay lòng đầy nỗi niềm, hóa ra Tổng giám đốc vô cùng nham hiểm, không chỉ lợi dụng mình làm bia đỡ đạn mà còn tự phá hoại hình tượng của mình. Thật là tội nghiệp cho cô gái đó.
Sau khi cô gái đó vừa khuất bóng thì Thế Long mới thở phào, thật ra cô Lý là cháu gái bên đàng vợ của lão Tô chủ tịch, lão nhất quyết giới thiệu cô ta cho Thế Long dù hắn đã hết mực từ chối, bảo là đã có ý trung nhân là Khánh My, nhưng lại không muốn mang Khánh My ra lúc này nên mượn Duy Minh vậy; một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Đi thôi!”
Duy Minh nghe mệnh lệnh liền vội vàng đứng dậy, nhưng có lẽ do ngồi quá lâu nên chân đã tê đến mức đứng không vững, dáng người loạng choạng, sơ ý thực hiện “cuộc tiếp xúc thân mật với đất mẹ hiền từ” bắt một con ếch thật là hoành tráng.
Thực ra trong nhà hàng có trải thảm, dù ngã thế nào cũng không có gì đáng ngại, nhưng khi Thế Long đến trước mặt Duy Minh, nó đã đỏ hoe mắt, nhìn hắn, cắn chặt môi.
Thế Long bỗng thấy tim mình hơi nhói, bất giác quỳ xuống kéo nó, “Đứng lên.”
Thế Long vốn lạnh lùng trầm tĩnh, câu nói ấy cũng mang chút ngữ khí lạnh lẽo và mệnh lệnh thường ngày. Vốn đã cuống quýt, Duy Minh nghe thế càng cho rằng mình đã làm Tổng giám đốc mất mặt liền cắn răng định đứng lên thì mất thăng bằng, lại ngã ngồi xuống đất. Duy Minh lại càng mếu máo: “Xin lỗi, xin lỗi Tổng giám đốc, em không cố tình làm Tổng giám đốc mất mặt đâu,…” Nói được một nửa, Duy Minh đã tự động im thít. Vì Thế Long – Tổng giám đốc trong truyền thuyết đã lẳng lặng cúi xuống, bế bổng nó lên như kiểu bế công chúa. Là kiểu bế công chúa đó, không phải kiểu vác bao gạo như mấy lần trước đâu! Duy Minh thầm hí hửng: “Có phải trong cái rủi còn có cái may?”
+++
Khi Thế Long đưa nó đi khám chân xong, bác sĩ tuyên bố chỉ bị thương phần xương, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn, có nghĩa là nó phải nghĩ việc mấy ngày? Nghĩ vậy nên nó liền quay qua phía Tổng giám đốc nói nhỏ:
- Tổng giám đốc, anh xem đây có phải là tai nạn khi tăng ca không?
- … - Hắn nhíu mày – Ai bảo đây là tăng ca?
- Nhưng chuyện này là chuyện cá nhân Tổng giám đốc mà, đâu phải chuyện công, đó là tăng ca còn gì!
- Giải quyết việc cá nhân của Tổng giám đốc là trách nhiệm của mỗi nhân viên – Thế Long thật quá quắt, sau đó còn ngang ngược nói thêm – Đó là qui định tôi mới thêm vào.
Duy Minh nghẹn không nói nổi lời nói, thấy vậy Thế Long động lòng: “Nhưng tôi sẽ cho cậu nghỉ phép một tuần, mỗi ngày đưa cậu đến đây tái khám được chưa?”
“Hử?” Duy Minh ngạc nhiên
Hắn tay khoanh tay trước ngực nhìn ra cửa sổ, “Đã lâu quá rồi tôi không thấy ai mất mặt đến thế.” =.=
Ẩn ý trong đó là, Duy Minh cậu hôm nay ngã rất đẹp, khiến ta được một trận cười sung sướng, thù lao như vậy xem ra cũng xứng đáng. Trong một giây bồng bột, Duy Minh chỉ muốn đấm một cái vào mặt người đang cười khoái trá kia.
+++
Băng bó chân xong, Thế Long còn đưa nó về tận khu chung, vấn đề đã giải quyết xong. Duy Minh chỉ còn lại một chân là đi được, phải nhảy lò cò hết sức khó khăn để leo lầu, thực sự là có hơi khó khăn, huống hồ nhà nó lúc trước ở lầu 2 mà bây giờ phòng nó có vấn đề về ống nước nên mới chuyển lên tầng 5.
Nó ngồi bên ghế phụ, len lén nhìn sắc mặt Tổng giám đốc, đối phương vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, “Để tôi đưa cậu lên.”
Nghe đến chữ “đưa”, Duy Minh liền mơ tưởng ngay đến kiểu bế công chúa lúc nãy, mặt đỏ bừng, “Không cần đâu, hôm nay đã phiền anh quá rồi. Để tôi gọi bố tôi xuống đón.”
Khựng lại một lúc rồi hắn ngoảnh đầu sang, ánh mắt cười châm biếm, “Cậu có chắc là bố cậu… vác nổi cậu không?”
Duy Minh… uất hận… rất muốn cắn người.
Anh ta đang khiêu khích về vấn đề cân nặng không thể chấp nhận của mình!!! Nhưng hắn ta tỏ vẻ không quan tâm, vẫn tiếp tục khiêu khích, “Không cần lo, bình thường tôi cũng tập luyện thể thao, cậu chỉ nặng hơn quả tạ nhà tôi một tí thôi mà.” Nói vậy cũng không quá, Duy Minh vốn đã nhỏ con nhưng khi bế lên tay càng thấy nhẹ, Thế Long chỉ muốn chọc ghẹo vậy thôi chứ cậu nhóc này có nặng nề gì đâu, quan trọng là thấy gương mặt nhỏ nhắn với đôi môi hơi mím của cậu rất dễ thương.
Còn Duy Minh lúc đó nắm chặt tay, quyết tâm: Được thôi, nếu anh đã bất nhân thì tôi cũng bất nghĩa vậy!
“Nhà tôi ở tầng năm, không có thang máy.”
“…”
Oh Yeah, Tổng giám đốc anh minh thần dũng trong truyền thuyết cuối cùng cũng đã… nghẹn!
CHƯƠNG 16: TÌNH CẢM TIẾN THÊM 1 BƯỚC
Thế Long dù nghẹn đến đâu nhưng vẫn phải giữ lời bế Duy Minh lên nhà. Vừa đến nơi, Duy Minh đã nằng nặc đòi xuống, thấy đèn trong nhà đang sáng, nó biết ba mình đang ở trong nên bèn kêu cửa, nhưng kêu một hồi không thấy có động tĩnh gì nên lấy chìa khóa giấu dưới ngạch cửa ra mở. Nhưng vừa bước vào trong, không khí trong nhà vô cùng bất thường, tivi vẫn đang bật nhưng người thì không thấy đâu, Duy Minh tập tễnh đi tìm khắp nơi. Đột nhiên khi bước vào phòng tắm, cảnh tượng trước mắt khiến nó hét lên như khóc: “Ba, ba ơi…”
+++
Trong bệnh viện, Duy Minh co rúm người trên ghế, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, vai run lẩy bẩy…
Trống rỗng… trống rỗng…
Một tiếng trước đó, Thế Long sau khi đưa nó lên tới nhà vốn cũng định về, nhưng nghe tiếng hét thảm thiết của ai đó vang lên thì nhíu mày quay đầu lại, cảnh tượng trong phòng tắm khiến hắn hơi hoảng: một người đàn ông đang nằm co rúm trong đó. Nhưng bản lĩnh vững vàng khiến Thế Long nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn lập tức kêu Duy Minh kiếm kim trong nhà rồi hơ lửa sát trùng, sau đó lấy đâm vào mười đầu ngón tay của ông. Sau khi thấy người đàn ông mà nó gọi là ba đó dần cử động được chân tay mới bế xuống năm tầng lầu, lên xe đưa vào bệnh viện. Duy Minh lúc đó mặt mày trắng bệch, dù cuộc sống trước giờ không dư dả gì nhưng chưa bao giờ nó thấy mình thiếu thốn, chỉ cần có ba bên cạnh cũng đủ rồi, nên vào những lúc thế này, Duy Minh mới thấy mình thật yếu đuối, nhỏ bé; đứng trước sức khỏe, sự sống chết của người thân duy nhất nó mới biết được mình thật sự không chịu nổi.
Suốt cả buổi Duy Minh chỉ biết quýnh quáng tay chân, chỉ biết làm việc theo sự sai bảo của Thế Long, ngoài miệng luôn lẩm nhẩm “Ba không sao đâu, tuyệt đối không sao đâu” như đang tự an ủi mình. Cuối cùng, chỉ có một mình Thế Long tự nhiên trở thành người tốt, đưa ba Duy Minh đến bệnh viện, sắp xếp chỗ nằm, tìm bác sĩ quen biết,… còn nó chỉ biết ngồi co người ngoài hành lang đợi kết quả.
Duy Minh từ nhỏ dù không được cưng chiều nhưng cũng được ba mình hết lòng yêu thương, bây giờ gặp cớ sự này lòng dạ thật sự rất rối bời, chưa bao giờ nó nghĩ ba sẽ rời xa mình, ít ra là không nghĩ sẽ nhanh như thế! Vậy mà bây giờ người đang nằm trong phòng bệnh kia là ba nó, người dù không phải máu mủ ruột rà gì nhưng đã nuôi nó suốt hai mươi mấy năm qua…
Trong tích tắc, Duy Minh thấy lòng rối như tơ vò, trong tim đầy ứ những suy nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất, thật sự muốn trấn tĩnh lại nhưng đầu óc không chịu nghe sự sai bảo của bản thân nó nữa. Đang sợ hãi thì nó cảm thấy một bóng đen to lớn đang bao trùm lấy mình. Duy Minh hơi ngước lên thì thấy một gương mặt đẹp trai, lạnh lùng đang đứng trước mặt.
Phát hiện Tổng giám đốc đang chăm chú nhìn mình, Duy Minh không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ào ạt: “Tôi… Tôi không nên khóc… Ba sẽ không sao đâu” rồi sau đó như một quán tính của người cần an ủi, nó ôm chặt lấy thân hình to lớn của Thế Long như bấu víu vào một điểm tựa.
Thấy vậy, Thế Long cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó dịu dàng vỗ vỗ vào lưng nó, an ủi bằng vài câu vụng về: “Được rồi, đừng khóc nữa, không sao đâu…”
Một lúc lâu sau đó, khi nó đã khóc gần hết nước mắt thì bác sĩ cũng chịu bước ra, trấn an rằng ba nó bị trúng gió nhẹ, may là sơ cứu kịp thời nên cũng không nguy hiểm. Đến lúc đó Duy Minh mới chịu yên tâm, nhưng tiếp tục vật vã cả buổi tối ba nó mới tỉnh dậy trong mơ màng, Thế Long khuyên nhủ một hồi, rồi còn hứa sẽ nhờ một y tá chăm sóc cho ông thì nó mới chịu về nghỉ ngơi.
Lúc đã ngồi yên vị trên xe, Thế Long mới hỏi thăm về vết thương ở chân nó. Duy Minh nãy giờ vốn lo lắng nên không cảm thây đau, nhưng bây giờ nhắc lại mới thấy đau buốt nên nó gật đầu, nhưng nỗi đau ngoài da ấy sao sánh được với nỗi lo lắng trong lòng nó, nghĩ vậy, nó lại liên tục lắc đầu.
Trước tình cảnh vừa gật vừa lắc ấy của Duy Minh, Thế Long đành giữ im lặng.
Khi chiếc xe thắng lại trước chung cư, Duy Minh lại tập tễnh bước xuống, nhưng lần này chắc vết thương đã nặng hơn rất nhiều nên nó khẽ rên lên trong miệng. Tổng giám đốc không nói không rằng giằng Duy Minh ngồi xuống rồi nhanh chóng vòng qua bên nó, thực hiện kiểu bế công chúa lần thứ ba trong một buổi tối. Nhưng lần này Duy Minh tuyệt nhiên không còn tâm trí để suy nghĩ vẩn vơ nữa, nó như người vô hồn để mặc cho Thế Long bế lên nhà; do lúc nãy đi gấp quá không kịp khóa cửa nên lúc này Thế Long chỉ cần dùng chân đẩy nhẹ rồi bế nó vào nhà, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Đang mơ màng nằm trên giường thì đột nhiên có tiếng khóa cửa vang lên, Duy Minh hét toáng một tiếng rồi bật dậy. Thoáng chút, Thế Long đã chạy vào phòng, xót xa nhìn nó.
Duy Minh cúi mặt, cất giọng nghẹn ngào trong tiếng nấc: “Đừng đi, xin Tổng giám đốc đừng đi… Em sợ, sợ ba ngã bệnh, sợ ông ấy sẽ rời xa em,…”