EM ANH - Hai đầu thế giới (1) Trang 26

Khỏi phải nói, sắc mặt người đối diện cực kì tồi tệ nói thẳng thừng: “Cậu mang thứ gì đến đây thì bây giờ có nhiệm vụ mang về!”

Nó nghe xong cười mà như mếu, lòng đầy uất hận nhưng vẫn phải ngoan ngoãn thu dọn. Đồ đạc vừa gom xong thì Thế Long cũng từ phòng tắm bước ra, âu phục chỉnh tề. Không nói không rằng, Thế Long phất tay ra hiệu “Đi thôi!” cho nó. Đương nhiên là Duy Minh răm rắp nghe lời… Chỉ có điều… Chỉ có điều vừa ra đến hành lang chính, một toáng nhân viên của công ty đã xuất hiện, điều đáng nói là khung cảnh lúc đó Thế Long hắn đang ăn mặc chỉnh tề, bộ vest được cắt may vừa với thân người, đặc biệt là cái khí chất tinh anh trác tuyệt, còn nó là “người phụ nữ đằng sau người đàn ông thành công”, tay xách nách mang đống quần áo của hắn, còn phải cầm theo một đống giấy tờ văn kiện của công ty. Trước cảnh tượng đó mọi người đều trố mắt ra nhìn, cũng phải thôi, ngay cả bản thân nó còn không biết “chức vụ” hiện giờ của mình là gì nữa mà! Nhân viên phục vụ thì không phải, trợ lý riêng cũng không đúng, chỉ còn nước là ô sin mà thôi!

An Thế Long thấy họ chỉ gật đầu lấy lệ, mọi người ai cũng gật đầu chào lại, chỉ có Duy Minh đứng đó như trời trồng, đến khi lấy lại tinh thần thì Tổng giám đốc đã đi đến đầu hành lang, báo hại nó chỉ kịp gật gật đầu với mọi người rồi vắt chân lên cổ chạy theo hắn.

Tên Tổng giám đốc càng thể hiện sự cường quyền quá quắt của mình khi cả hai lên xe, không thèm hỏi nó đi đâu thì Thế Long đã bảo tài xế đưa về nhà hắn. Hắn càng độc ác hơn khi vừa xuống xe đã ung dung đi vào trong, bỏ một mình nó lỉnh kỉnh đồ đạc, may là bác bảo vệ còn chút tình người ra xách phụ nó.

Xiêu xiêu vẹo vẹo đi mãi cũng vào tới nhà, vừa mang quần áo của hắn xếp vào tủ xong thì tên sếp tổng ác ôn này đã đứng khoanh tay ở cửa phòng, dáng vẻ nho nhã cất giọng: “Đến giờ cơm rồi!”

Duy Minh lười biếng kiếm cớ thoái thác: “Tổng giám đốc ơi, hay để em kêu cơm ở ngoài đem lại nhé!”

Thế Long nhướng nhướng mày: “Ăn cơm nhà mới tiết kiệm!”

“Nhưng… nhưng…” Nó không chịu thua, tiếp tục kiếm cớ “Nhà không có tạp dề, bẩn đồ em hết!”

Vừa dứt lời, Thế Long thoáng suy nghĩ rồi đi vào trong, nó đứng đó thở phào “Cuối cùng hắn cũng chịu vào trong kêu đồ ăn hehe!”! Nhưng sự đời trớ trêu, hạnh phúc ngắn ngủi bị dập tắt khi Thế Long bước ra tay cầm cái áo sơ mi!

Thế Long đứng đối diện nó, đưa cái áo sơ mi đến trước mặt: “Dùng tạm cái này được không?” rồi không đợi nó trả lời, đã nhanh chóng choàng tay sang tròng cái áo vào cho nó. Trong giây phút đó, Duy Minh cảm nhận được hơi thở hắn kề cận bên tai, một cảm giác… nhột nhột mà ấm áp! Còn Thế Long, đến giờ phút đó hắn mới biết cậu nhóc ngày thường ngốc nghếch kia hóa ra rất nhỏ bé, nhỏ đến nỗi có thể nằm gọn trong vòng tay của mình! [Duy Minh biết được chắc sẽ gào thét vào mặt anh “Nhỏ cái đầu anh, ai bảo anh cao trên mét tám làm chi, nên nhìn ai cũng ra nhỏ bé thôi]

Sau khi đã tròng cái áo vào cho nó xong, Thế Long phát hiện ra không khí có phần kì quái nên đã vội vàng đứng ra xa, sau đó không nói không rằng bỏ vào phòng.

Duy Minh đứng đó, nhìn nhãn hiệu cái áo, thầm khóc trong lòng, sếp ơi, anh muốn tiết kiệm tiền thật à? Một cái áo này thôi cũng đủ để anh ăn trong cả tháng đó. Nhưng vì công việc, nó ráng nhịn xuống, nhưng nhìn “nguyên liệu” nó lại muốn khóc nữa, cũng chỉ có trứng và mỳ gói. 

Sau một hồi trổ tài nấu nướng, nó cũng cho ra lò món mỳ xào và canh trứng xem như tạm ổn, trong lúc loay hoay chuẩn bị bưng ra thì chuông cửa kêu lên ầm ĩ, đúng là đã bận lại còn thêm phiền, nó cầm đĩa mỳ trong tay, hầm hầm bước ra ngoài phòng khách, mở giật cánh cửa.

Bên ngoài cánh cửa, đám nhân viên gặp lúc nãy ở bệnh viện gương mặt đang trưng ra nụ cười nịnh nọt đông cứng lại.

Bên trong cánh cửa, cái gương mặt đang méo mó vì tức giận của nó cũng đơ ra.

Lúc này An Thế Long từ phòng ngủ đi ra, chắc vừa tắm xong nên đang lấy cái khăn lau mái tóc còn ướt, không thèm quan tâm tới vẻ mặt cứng lại như hóa đá của mọi người, cất tiếng hỏi thăm: “Sao mọi người lại tới đây?”

Mấy cái đầu ở ngoài cửa nhìn hắn (đây đúng là nhà tổng giám đốc rồi), sau đó quay lại nhìn Duy Minh (sao cậu ta lại ở đây?), rồi tiếp tục quay sang nhìn hắn (không lẽ lời đồn đãi ở công ty là thật?), lại quay qua nhìn nó (khẩu vị của tổng giám đốc thật là ….vô cùng đặc biệt…)

Trưởng phòng Khoa là người phản ứng nhanh nhất, vừa bước vào trong phòng, vừa nói: “Nghe nói tổng giám đốc đã xuất viện, thế nên mấy người chúng tôi tới thăm, tiện thể báo cáo công việc mấy ngày nay.”

Những người còn lại cũng bước vào phòng bằng biểu tình rất kỳ quái, nói chuyện theo kiểu lấy lòng, nhưng tất cả đều không hẹn mà cùng hiểu, không hỏi tới Duy Minh cứ như người vừa ra mở cửa cho họ là ma chứ chẳng phải người.

Có lẽ vì thân phận của nó quá khó xử, tuy nói trong nhà sếp mà có người thì tốt nhất là nên nịnh nọt, nhưng người đó lại là nó, bọn họ không “đỡ” được nên đành làm lơ.

Không biết phải xử lý ra sao, nó đành chọn phương án an toàn nhất là làm như không thấy gì hết.

Duy Minh đứng chơ vơ cạnh cánh cửa hãy còn mở, hóng gió lạnh từ hành lang thổi tới, nghe bọn họ ngồi nói chuyện râm ran trong phòng khách. Đột nhiên một giọng nói lạnh băng vang lên: “Duy Minh”. Các nhân viên đang nói chuyện liền im bặt, nhìn nó bằng ánh mắt ngờ vực.

Thế Long nhíu mày cất giọng đều đều: “Nhà có khách, sao không mau nấu cơm đãi khách đi!”

Toàn bộ nhân viên có mặt ở đó đơ người, tất cả đều nhất trí tặng nó những ánh mắt ngạc nhiên tới khó tin.

Duy Minh cũng dùng y chang ánh mắt đó nhìn lại tên Tổng giám đốc ác độc, ăn nói ngắn gọn quá làm chi không biết, đáng lẽ anh nên nói “Nhà TÔI có khách, sao không mau nấu cơm đãi khách CỦA TÔI đi!” phải hay hơn không, đã vậy, bắt nó phải mang bao nhiêu thứ đi từ bệnh viện về đây, giờ lại còn muốn sai đi làm cả bàn tiệc, quá ác độc mà, dù có là osin miễn phí cũng không thể làm như thế được!!!!!

Nhưng với mức độ ô sin hóa ngày càng nặng như thế này, Duy Minh không dám phản bác, lẳng lặng đi vào bếp rồi năm phút sau lẳng lặng đi ra kéo kéo áo Thế Long: “Giám đốc ơi, nhà hết đồ ăn rồi!”

Thế Long xoay qua nhìn nó, oang oang bảo: “Vậy thì ra siêu thị đầu đường mua đi!”

Duy Minh đỏ mặt “Mình hỏi nhỏ vậy mà mắc gì phải trả lời lớn thế, lại bị dòm ngó nữa!” rồi nó chạy vù ra ngoài. 

+++

Mười phút sau, điện thoại Thế Long đổ chuông: “Alo…”

“…”

“Ừm, đợi tôi chút!” rồi đứng dậy, mặc chiếc áo khoác vào rồi xoay lại nói với mọi người “Cậu ta đi mà quên mang tiền, mọi người đợi tôi chút!”

Mọi người bề ngoài tỏ vẻ như “Không sao đâu, giám đốc cứ đi đi” nhưng Thế Long vừa khuất bóng mọi người đã nhao nhao như ong vỡ tổ. Từ lúc đó cho đến khi cả 2 nhân vật chính về thì cuộc “khẩu chiến” tìm “thân phận” cho Duy Minh vẫn chưa đến hồi kết, nhưng mọi người đành gác lại, giả vờ nghiêm túc và dĩ nhiên là tiếp tục làm lơ với nó.

Duy Minh mặt đỏ phừng phừng vì ngượng và tức, người ta quên đem tiền nhưng cũng là do đi mua thức ăn cho anh chứ bộ, vậy mà còn mắng người ta là “Ngốc!”

Nhưng Duy Minh lại là kiểu người có giận cũng không dám nói ra, tuy bụng đầy oán hận nhưng vẫn không dám hành động hồ đồ, gần một tiếng đồng hồ, từ trang trí tới xào nấu, cuối cùng các món ăn cũng đã hoàn thành.. 

Lúc món chính được bưng ra xong, nó mới thở phào ngồi bên cạnh cái bàn trong bếp nghỉ ngơi. Bên ngoài truyền tới tiếng bọn họ chúc rượu ầm ĩ, tiếng nói chuyện ồn ào, còn trong này, Duy Minh ngẩng đầu nhìn trần nhà sạch sẽ trong bếp, “Sao ông trời lại bất công thế này, sao lại có sự khác biệt giữa người và người lớn đến thế. Người ta hai lăm tuổi sự nghiệp ổn định, tài hoa tao nhã, còn mình, hai hai tuổi rồi mà chẳng có gì trong tay, trừ việc ngốc nghếch dễ bóc lột?” Rồi trong đầu nó lại khẳng định: “Chắc chắn Tạo hóa đã bị Tổng giám đốc đẹp trai này quyến rũ rồi, nếu không sao lại bất công như thế?”

Trong đầu Duy Minh đang suy nghĩ loạn xạ thì mọi người cũng đã lục tục ra về, đã làm ô sin thì phải làm cho trót, nó tự nguyện ra ngoài dọn dẹp tàn cuộc. Sau khi chén dĩa đã để hết trong bồn, nó mới bắt đầu xả nước vào và đổ xà bông một đống, đánh lên một bồn đầy bọt, đang lúc định nhúng tay vào rửa thì một giọng nói trầm trầm vang lên: “Để đó cho tôi!”

Duy Minh chậm chậm quay đầu lại, là Thế Long đang đứng ngoài cửa vừa mới nói “Để đó cho tôi!”, như vậy là có ý gì chứ?

Trong lúc nó đang căng não ra đoán ý câu nói của Thế Long thì hắn đã đến bên cạnh, giật lấy đôi găng tay cao su đang mang, chậm rãi đeo vào rồi nói với nó: “Cậu nghỉ một lát đi!”

Duy Minh dụi mắt nhìn kỹ, là hắn.

Nó lại dụi mắt nhìn lần nữa, chính là hắn.

Có âm mưu! Chắc chắn là có âm mưu! Nó giả vờ cười: “Tổng giám đốc, anh…”

Chưa nói xong, hắn đã khẽ nhăn mày: “Ngồi xuống!”

Bản tính sợ sệt trỗi dậy, Duy Minh răm rắp nghe lời, ngồi xuống chỗ ngồi ban nãy.
Ánh đèn bếp rất dịu dàng, Tổng giám đốc mặc một cái áo sơ mi màu hồng, rất hiếm người có thể mặc được màu này mà trông hợp như vậy, ống tay áo xắn lên tới tận khuỷu, tay mang bao tay cao su màu vàng, nghiêm túc thọt tay vào đám bọt rửa sạch bát đĩa. Công việc rửa bát đĩa bình thường đến vậy nhưng vẻ mặt của Thế Long hết sức nghiêm túc, như đang phê duyệt công văn quan trọng nào đó.

Nhìn một bên khuôn mặt hắn, nhìn dáng người cao lớn, nhìn cái áo bị dính nước, nhìn hai tay dính đầy bọt. Bỗng nhiên nó thấy tim mình đập nhanh, hai má ửng đỏ, miệng lưỡi khô khốc…

Loading disqus...