Duy Minh nhanh nhảu trả lời: “Đương nhiên rồi giám đốc, nó có xe rồi còn khao em nữa mà. Vừa tiết kiệm tiền ăn vừa tiết kiệm tiền xe, hời quá còn gì, hehe”. Ánh mắt nó hiện lên hai chữ $ và “khuyến mãi” thêm nụ cười ranh mãnh.
Do mải mê nhớ lại hồi ức “sung sướng” đó mà Duy Minh quên để ý đến sắc mặt của người đối diện đang ngày càng tối lại: “Vậy sau đó tôi mời cậu đi ăn thì sao? Không phải cũng có xe và trả tiền cho cậu à?”
Nghe Thế Long nói vậy nó liền cứng người, “Đừng, đừng mà, đừng suy đúng bụng dạ mình như thế chứ!”, nó khóc không ra nước mắt trả lời: “Ấy, Tổng giám đốc phải khác chứ…”
“Khác chỗ nào?” Thế Long thản nhiên hỏi vặn lại
“Khác nhiều lắm chứ, bữa tối đó là Tổng giám đốc thể hiện tình cảm, sự quan tâm của mình đối với nhân viên, khiến em cảm động còn không hết chứ làm sao dám lợi dụng sếp!” Duy Minh thấy hình như lời thuyết phục chưa đủ “đô” nên mạnh mồm nói tiếp: “Chỉ cần được ăn một bữa cơm cùng Tổng giám đốc thì em có chi tiền xe, trả tiền cơm cũng có gì đâu, dùng cơm với anh là danh dự to lớn của bất cứ nhân viên nào!”
“Rất tốt!” Thế Long nhẹ nhàng nói.
Duy Minh giật mình, một khi hắn ta nói hai chữ này thì y như rằng mình gặp chuyện chẳng lành, híc híc.
Chính xác là như vậy, Duy Minh chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì hắn đã nói tiếp: “Mai mốt ra viện cậu dẫn tôi đi ăn đi!”
Duy Minh đành phóng lao thì phải theo lao, đau khổ gật đầu, nhưng nghĩ đến con người như hắn ăn uống chắc chắn rất sang trọng, toàn đi ăn nhà hàng, khao 1 lần chắc mình phải ăn mỳ gói trừ cơm một tháng quá.
Nhưng hôm nay không biết Thế Long chạm dây thần kinh nào mà thực hiện bài thực tập của nó đưa ra một cách rất triệt để, tiếp tục dồn Duy Minh vào chân tường mới hả dạ hay sao đó!
- Cậu nhận lời thằng nhóc đó ngay khi chưa quen biết gì sao? Cậu không thấy mình như vậy là tùy tiện lắm hả?
Duy Minh mặt mày trắng bệch, trong lòng than thở “Tùy tiện cái đầu anh đó, tôi chỉ đi ăn cơm chứ có làm gì đâu mà sử dụng từ “tùy tiện” nghe thật đen tối!” sau đó suy nghĩ tiếp “Khai sự thật chắc sẽ được khoan hồng, nếu nói ra đã biết Đầu Đinh từ trước chắc tội danh “tùy tiện” của mình sẽ được tha bổng”. Nghĩ là làm, Duy Minh kể một lèo mấy lần gặp mặt với Đầu Đinh cho Tổng giám đốc nghe. Quả nhiên là có tác dụng, sắc mặt của Thế Long đã thay đổi nhưng là một sự thay đổi tiêu cực, sắc mặt hắn càng ngày càng xấu khiến Duy Minh thấp thỏm không yên. Thấy tình hình càng lúc càng bất lợi cho mình, nó đã mấy lần định ngưng kể thì hắn lại bảo “Tiếp đi” khiến nó không dám.
Câu chuyện vừa dứt, nó đang lo không biết Thế Long sẽ có phản ứng xấu đến cỡ nào thì cánh cửa bật mở!
- Anh hai!
Duy Minh thầm thở phào, cảm ơn vị cứu tinh đã tới đúng lúc này. Khi kịp nhìn kĩ lại người vừa bước vào phòng rất quen, nó vừa nói vừa như reo lên: “Đầu Đinh!!!”. Vừa nghe giọng nó, cậu nhóc đã quên sự hiện diện của “nhân vân chính” trong phòng bệnh, chạy ào đến trước mặt Duy Minh, cười tít mắt: “Sao cậu lại ở đây?”
Nó cũng cười ngố định trả lời thì não bộ nó đã kịp phân tích thông tin: “Anh hai? Anh hai? Cái gì… Anh…anh hai???” Duy Minh môi mấp máy, bất chợt lùi về sau hai bước như bản năng bảo vệ trước quân thù!
- Cậu… cậu nói lại. Vừa vào đây cậu kêu gì vậy?
- Anh hai. – Đầu Đinh thản nhiên nói, cậu nhóc bước lên 1 bước, Duy Minh lùi một bước
- Vậy cậu là… là…
- Em trai tôi.
“Đùng!” Duy Minh cảm giác như một thiên thạch vừa rơi vào đầu nó. Ba chữ “Em trai tôi” đã giải thích vì sao khi nãy kể chuyện, sắc mặt Thế Long lại xấu đến vậy. Hóa ra đều tại mình, lợi dụng em trai người ta còn vui vẻ kể lại cho anh người ta nghe. Cũng may là Tổng giám đốc vốn giỏi giữ bình tĩnh, nếu là nó chắc nó đã tự đấm vào mặt mình mấy cái.
Như đã đoán trước phản ứng của nó, Thế Long chẳng mảy may để ý, xoay qua Đầu Đinh:
- Thế Huy, em đến đây làm gì?
- Anh hai bị bệnh không lẽ em không được đến thăm?
- Em chắc chứ? Hình như từ khi vào đây đến giờ anh chưa hỏi thăm anh câu nào, ngoài câu “Sao cậu lại ở đây?” – Thế Long cố tình lặp lại câu nói mà Đầu Đinh – Thế Huy nói với nó. Duy Minh nghe vậy theo phản xạ liền rụt cổ lại.
- Từ khi nào anh hai của em trở thành ông già khó tính thế này? – Đầu Đinh cười cợt chọc ghẹo anh mình – Ủa mà sao bệnh anh lại tái phát vậy?
Thế Long không nói, đánh mắt sang Duy Minh. Nó đứng trong góc nãy giờ im lặng, thầm hi vọng mình có khả năng biến đổi màu da như tắc kè, sẽ núp vào bức tường này luôn cũng được; nhưng khi thấy ánh mắt như dao của Thế Long chĩa vào mình, Duy Minh không thể im lặng được nữa, cười hềnh hệch đánh trống lảng: “Hai anh em nói chuyện đi ha, Đầu Đinh, Tổng giám đốc em ra ngoài đây!”
- Anh hai, em thấy anh hai khỏe rồi mà, cũng không có gì, em ra ngoài luôn ha!
Đầu Đinh nhanh nhảu nói rồi kéo tọt nó ra ngoài. Thế Long trợn mắt nằm trên giương bệnh, lòng thầm nguyền rủa đứa em của mình.
+++
Một lúc lâu sau, cửa phòng bật mở, Duy Minh “phờ phạc” bước vào, Thế Long lại nhíu mày nhìn nó. “Hai anh em trái ngược ghê, Thế Long ít nói bao nhiêu thì Đầu Đinh lại nói nhiều bấy nhiêu”
- Thế Huy đâu rồi?
- Dạ? Đầu Đinh… à không, em giám đốc về rồi. Hồi nãy cậu nhóc cứ một mực đòi đưa tôi về…
- Rồi sao? – Thế Long lại chau mày
- Nhưng nghĩ tới giám đốc còn nằm ở đây, em là nhân viên sao bỏ về được, nên đã từ chối.
Thế Long không chút biểu cảm, giương mắt lên nhìn nó, rõ ràng câu trả lời nịnh quá lộ liễu. Nhưng Duy Minh lại hiểu sai ý của ánh mắt đó, trong lòng cứ run lên cầm cập vì tự quy tội “Dụ dỗ em trai giám đốc!” cho mình bèn giải thích:
- Tổng giám đốc, anh đừng hiểu lầm, em và Thế Huy gặp nhau tình cờ, “xem mắt” cũng tình cờ, không phải em có ý dụ dỗ em trai Tổng giám đốc đâu!
Thế Long chưa kịp trả lời thì ngoài cửa vang lên tiếng nói: “Anh hai… lúc trước… là em…” giọng nói ngập ngừng “Tóm lại là không liên quan tới cậu ấy!”
Hai người trong phòng mắt chữ A mồm chữ O đầy kinh ngạc, Duy Minh xoay lại hỏi: “Không phải cậu về rồi sao?”
Đầu Đinh nhún vai trả lời: “Mình để quên đồ nên quay lại lấy!” rồi bình tĩnh xoay sang Thế Long nhấn mạnh lần nữa: “Mọi chuyện không liên quan tới cậu ấy”
Duy Minh khóc mà không ra nước mắt, ngửa mặt nhìn trời nghẹn ngào. Đồ ngốc, cậu không biết cái câu bao che điển hình “Mọi chuyện không liên quan tới cậu ấy” nó có sức nặng như thế nào hả? Lại còn vẻ mặt tỏ ra anh hùng của cậu chỉ càng khiến tên sếp này nghi ngờ thêm thôi! Tiêu tôi rồi, cậu càng bao che càng hại tôi rồi.
Đầu Đinh đang ngập ngừng định nói gì đó thì đã bị ánh mắt của ông anh giết chết trong tích tắc, khẽ đằng hắng, Thế Long nói: “Cậu ấy là nhân viên công ty anh! Anh và nhân viên mình nói chuyện có vấn đề gì à?”
Lần này đến Đầu Đinh há hốc mồm kinh ngạc, xoay qua nhìn nó nói: “Cậu… cậu đi làm rồi à?”
- Ừ, tôi 22 tuổi rồi.
Cậu nhóc kinh ngạc, mấp máy môi một hồi mới lẩm bẩm: “Tuổi tác không quan trọng?”
Anh em nhà họ An rõ ràng không khoan nhượng, cậu em vừa xoa dịu tình hình thì ông anh đã nói tiếp: “Anh và CHÚ Duy Minh có chút chuyện, em về được rồi đó!”
Gì, gì chứ? Chú? Tâm trạng nó đang bối rối thì đã bị chữ “chú” của Thế Long làm cho chấn động đứng hình. Dù biết rõ tâm trạng của Tổng giám đốc, muốn lấy cách xưng hô đó để kéo dài khoảng cách tuổi tác giữa mình và Đầu Đinh, nhưng… “chú” thì có quá lắm hông?
Duy Minh oán thán ngồi sụp xuống 1 góc, tự kỉ vẽ vẽ những vòng tròn? Mình có già đến như vậy đâu? Huhu, nếu là chú Duy Minh thì mình là trưởng bối của Đầu Đinh, đồng thời cũng già hơn Tổng giám đốc nhưng thật ra mình nhỏ hơn hắn đến mấy tuổi mà?
Nhưng cho dù không muốn đến mấy thì chữ “chú” ấy đã đánh đòn tâm lý nặng về vào Đầu Đinh, cậu nhóc lủi thủi ra về, để lại bầu không khí nặng nề trong phòng bệnh!
CHƯƠNG 13: XUẤT VIỆN
Cả hai im lặng, mỗi người đang trong lòng một tâm trạng khác nhau. Thế Long đang suy nghĩ về những hành động của thằng em quỷ quái của mình, rõ ràng thái độ như vậy tỏ ra nó có cảm tình với cậu nhóc này. Thật ra hắn cũng khá thoáng trong chuyện tình cảm nam nữ, nam nam hay nữ nữ gì yêu nhau cũng được, nhưng không ngờ em mình lại thích một người hơn nó 4 tuổi. Vả lại, năm nay cũng là năm cuối cấp, rồi còn chuyện đại học sau này nữa, Thế Long thật sự không muốn tình cảm ảnh hưởng đến việc học của em mình chút nào!
Còn Duy Minh lấm lét quan sát sắc mặt của Thế Long, thầm phán đoán tình hình quân địch nhưng không đoán được gì. Nó lại khóc ròng, bị chính hai chữ “dụ dỗ” do mình tự tưởng tượng ra hù dọa đến phát kiếp. Lần này xem ra mình đã phạm trọng tội, nếu bị hiểu lầm thì nguy cơ bị “giảm biên chế” là rất lớn.
Càng lâu cả 2 càng im lặng khi không khí càng ngột ngạt, nó có cảm giác căn phòng càng ngày càng thu hẹp lại, khó khăn lắm mới dám mở lời:
- Tổng giám đốc, anh nói có “chút chuyện” là chuyện gì vậy?
- Chuyện công!
- Nhưng chuyện công là chuyện gì thế ạ?
- Ăn cơm.
- Ặc, từ khi nào chuyện này trở thành chuyện công vậy giám đốc? – Duy Minh phản kháng yếu ớt
- Chăm sóc sức khỏe giám đốc là trách nhiệm của mỗi nhân viên. Đó là quy định tôi vừa mới thêm vào.