EM ANH - Hai đầu thế giới (1) Trang 20

Vào thì vào, nhưng bác làm ơn đừng nhìn nó bằng con mắt như nhìn người ngoài hành tinh thế được không?

Duy Minh đi vào trong mà lòng đầy ấm ức, mình xin gãy lưỡi không cho vào mà một túi quần áo đã cho vào là sao? Từ khi nào giá trị mình bị hạ thấp đến như vậy?

Bước vào trong, Duy Minh càng choáng váng, “Cái nhà hay cái công viên đây. sao mà rộng thế này?”, báo hại nó đi bộ từ cổng vào đến cửa chính đã mỏi chân muốn chết. Duy Minh đứng trước cửa, bấm chuông một hồi mà không thấy ai xuống mở cửa liền định lấy tay đập cửa, “ngộ nhỡ hắn ngất xỉu trong nhà thì mình trở thành ân nhân cứu hắn rồi hehe” [Cái thằng này cũng ít có ác quá] nhưng khi vừa chạm tay vào cửa, cánh cửa nặng trịch đã tự mở ra. “Ặc, cửa không khóa mà nãy giờ mình bấm chuông muốn chết!”

Cửa đã mở, Duy Minh bước vào phòng khách, ngó trái ngó phải nó thầm rủa Thế Long thêm mấy câu: “Hắn không phải là người mà, ở nơi xa hoa như vậy chắc chắn không phải là người rồi!”

Ngó nghiêng khắp phòng khách một hồi không thấy bóng dáng hắn, Duy Minh đoán hắn không ở phòng khách thì chắc đang ở phòng ngủ, nghĩ là nghĩ thế nhưng việc tìm được phòng hắn không mới là một vấn đề, vừa đi nó vừa công nhận “Căn nhà rộng thật, nhưng mà ngoại trừ bác bảo vệ ra hình như không thấy người giúp việc!”

Loanh quanh một hồi thì Duy Minh cũng đã tìm được phòng ngủ của Thế Long. Hắn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, phí công Duy Minh “nặn” ra nụ cười tươi rói trước khi bước vào đây!

Nhưng Tổng giám đốc quả là xuất quỉ nhập thần, Duy Minh vừa đến kế bên giường bệnh hắn khẽ khàng mở mắt, tuy có hơi bất ngờ nhưng vì cứu vớt công việc lương cao, đãi ngộ tốt như vậy, Duy Minh bắt đầu đọc như đọc diễn văn:

- Lúc hay tin Tổng giám đốc bị bệnh, toàn thể nhân viên trong công ty đều lo lắng… - Đang lấy hơi định đọc tiếp thì Thế Long đã chặn họng nó
- Vậy sao chỉ có mình cậu tới đây?

Duy Minh “đơ” người, liền tìm cách lấp liếm:

- Mọi người tuy lo cho giám đốc nhưng công việc ở công ty không chịu hiểu gì hết, cứ dồn dập không cho ai cơ hội rảnh rỗi đến đây thăm sếp!
- Vậy là cậu trốn việc?
- Ơ, không có không có, Trưởng phòng Khoa đã cho em nghỉ phép đến thăm giám đốc rồi!

Nghe nó nói, đôi mày Thế Long đang chau lại khẽ giãn ra: “Còn cậu?”

- Dạ? – Duy Minh lại bị câu hỏi của hắn làm cho bất ngờ
- Mọi người lo lắng cho tôi, vậy còn cậu?

Thế Long đặt câu hỏi, ánh mắt nhìn nó chằm chằm, ánh lên sự trêu chọc, còn trái tim Duy Minh đang nhảy nhót như điên, vã mồ hôi hột, đến thở cũng không dám thở mạnh. Một lúc sau nó mới chợt phát hiện ra đây là cơ hội bày tỏ tốt nhất bèn khua môi múa mép: “Em là người lo lắng nhất, buồn nhiều nhất!”

Nghe câu trả lời đó, Thế Long nhìn nó một hồi, bị nhìn chằm chằm khiến Duy Minh thấy… nhột. Nó chợt nghĩ ra tình thế này hơi “nguy hiểm” bèn kiếm cớ chuồn ra ngoài: “Em ra ngoài rót cho Tổng giám đốc cốc nước nhé!”, rồi không đợi Thế Long trả lời nó đã phi nhanh ra ngoài phòng khách. Vừa rót nước mà Duy Minh vừa phát hiện ra tim mình đang đập rất mạnh, sau đó phải lấy tay vuốt vuốt ngực mấy cái rồi mới dám bưng ly nước vào phòng.

Thế Long khó nhọc gượng người dậy, hớp được mấy miếng nước đã thều thào: “Tôi vừa uống thuốc xong, giờ buồn ngủ quá…”

Không đợi hắn nói hết câu, Duy Minh đã hiểu và lên tiếng cáo lui: “Chúc giám đốc ngủ ngon, em về đây ạ!”

Thế Long làm động tác khoác khoác tay ngầm ý cho nó về, Duy Minh thở phào đi xuống nhà, nhưng khi ra đến cửa nó mới mếu máo: “Sao hồi nãy mình không phát hiện cái cửa này là cửa mật mã, hồi nãy lỡ đóng lại rồi giờ sao ra được đây?” sau đó nó lại tự kỉ “Vậy là hồi nãy mình vô cửa đã được mở sẵn và khép hờ thôi, bây giờ lên kêu hắn xuống mở nữa có được không ta?”

Dù chưa biết Thế Long có chịu mở cửa cho nó không nhưng trước tiên là nó chỉ dám đứng nhìn hắn ngủ, đến gọi người ta dậy còn không dám thì huống chi là nhờ… mở cửa!

Từ tình thế đi thăm bệnh trở thành bị nhốt, đã vậy còn tự mình nhốt mình nữa chứ, Duy Minh xấu hổ ngửa mặt lên trần nhà ca thán: “Đúng là tự mình làm tự mình chịu, ham hố đi thăm bệnh, nịnh nọt gì chứ, để bây giờ bị nhốt rồi nè! Huhu”. Không ra ngoài được, cũng không biết làm gì, Duy Minh đành đi qua đi lại, đi tới đi lui khắp nhà, bên đây sờ một tí, bên kia sờ một tẹo. Căn phòng thì rộng mà không có gì giải trí cả, chứng tỏ chủ nhân nó không thường xuyên về đây. “Ủa mà không phải Tổng giám đốc ở chung nhà với bà nội và cô gái nào sao? Không lẽ đây là nhà riêng? Đúng là nhà giàu nhờ bóc lột nhân viên có khác!”, Duy Minh nghĩ ngợi còn thời gian thì chậm chạp trôi như rùa bò.

Đi mãi cũng chán, lại không có gì để giải trí, Duy Minh nhắn tin cho hai đứa bạn thân thì không đứa nào thèm trả lời, còn kêu chị Hương hay đồng nghiệp đến mà họ biết mình tự nhốt mình như vậy chắc bị cười thối mũi, nghĩ đi nghĩ lại nó quyết định lên sofa đánh một giấc. 

Lúc nó trở mình tỉnh dậy thì trời đã tối, An Thế Long vẫn còn ngủ li bì trên giường, nhưng bụng nó thì đã kêu òn ọt. Duy Minh lén lén lút lút mò vào bếp định kiếm gì lót dạ. 

Quái, gian bếp thật đẹp, sang trọng và rộng rãi nhưng… trống trơn: ngoại trừ nửa thùng mỳ gói và một hộp trứng gà còn chưa tháo bao bì thì không còn gì nữa. Nhưng dưới sự biểu tình quyết liệt của cái bụng và dù sao cũng mang danh con của đầu bếp thì 2 thứ đó cũng không làm khó được nó. Loáng một cái, Duy Minh đã cho ra lò món mỳ trứng hương thơm thật hấp dẫn, nó hít một hơi thật sâu, lòng đang hưởng thụ hương thơm món ăn mình vừa nấu thì một giọng nói vang lên:

- Thơm quá nhỉ?

Duy Minh khẽ giật mình, chắc hắn vừa mới tỉnh, đầu tóc hơi rối, mặc thì ngô ngố. Nhưng cũng rất nhanh chóng, nó đứng lên nhường ghế cho hắn rồi nịnh nọt: “Tổng giám đốc tỉnh rồi à?”

“Ờ, mới tỉnh” Thế Long đáp gọn lỏn.

“Giám đốc có đói không? Mỳ em vừa mới nấu này!” – Duy Minh đau khổ đẩy tô mỳ đầy tâm huyết của mình qua cho Thế Long, hắn hít hà một hơi nhưng nhìn thấy tô mỳ đỏ tươi màu ớt thì tỏ ra e ngại, gương mặt hết sức khổ sở “Thôi, tôi hơi mệt. Cậu tự ăn đi, ăn xong rồi tự nhiên về đi, tôi vào nghỉ đây!” Nói xong, không đợi Duy Minh trả lời hắn đã quay về phòng.

Duy Minh mừng muốn rớt nước mắt, lần đầu tiên thấy Tổng giám đốc có chút lương tâm, không cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người khác! Không kịp nghĩ ngợi nhiều, nó nhanh chóng “thủ tiêu” tô mỳ của mình. 

Ăn xong rồi dọn dẹp, Duy Minh tự bóp trán đau khổ và trách mình, sao lúc nãy không chịu nhờ Thế Long mở cửa giúp chứ, bây giờ không lẽ lại ở đây chịu trận nữa sao!? Không, không thể như vậy được, nó lấy hết dũng khí bước đến trước phòng ngủ của hắn, đưa tay lên gõ cửa: “Tổng giám đốc ơi”

Không có tiếng trả lời.

Tiếp tục gọi: “Tổng giám đốc ơi, Tổng giám đốc ngủ chưa vậy?”

Tiếp tục im lặng, nhưng lần này có khuyến mãi thêm tiếng thở dốc.

Duy Minh đành len lén đẩy cánh cửa đang khép hờ, trong phòng, Thế Long đang nằm co quắp trên giường, đầu toàn mồ hôi.

Nó nghĩ bụng: “Quả nhiên là bị bệnh nặng rồi.” Nhưng vẫn chạy vào phòng, nắm chặt lấy hai vai hắn lay kịch liệt: “Tổng giám đốc làm sao thế?! Làm sao thế?! Nói em nghe, rốt cuộc là Tổng giám đốc bị làm sao vậy?!”

Trán phủ đầy mồ hôi lạnh, hắn nghiến răng: “Cậu cứ thử lay tôi nữa xem.”

Đúng là đồ mù nghệ thuật, phải lay vai như thế mới có thể biểu hiện được hết tình cảm hay đúng hơn là sự nịnh nọt mãnh liệt trong lòng chứ, Duy Minh ngường ngượng rút tay lại, hạ giọng hỏi thêm một câu rất nhảm: “Tổng giám đốc, anh thấy khó chịu ở đâu à?”

Hắn cười khổ: “Vừa uống thuốc rồi.”

“Vậy chúng ta đi bệnh viện hen?”

Hắn đúng là cái đồ ốm sắp chết rồi còn cứng đầu cứng cổ, nhất quyết lắc đầu.

Nhưng nhìn hắn ốm đau thế Duy Minh cũng không nỡ về, chỉ có thể ngồi lại đắp khăn ướt cho hắn, nửa tiếng trôi qua, nó bắt đầu nghĩ, cứ như này cũng không phải cách hay. Bệnh tình của An Thế Long mãi vẫn chưa có chuyển biến tốt, mình không thể cứ ngồi đần ra được, cứ xách hắn tới bệnh viện mới là thượng sách.

Thế nên, với tình cảm “tràn trề”, nó liều mạng bấm mình một cái thật đau cho ra nước mắt: “Tổng giám đốc, anh coi mặt anh đã tái nhợt ra rồi, cứ đi bệnh viện khám xem thế nào đi.”

Hắn nhìn Duy Minh nước mắt rơm rớm cũng động lòng, đành gật đầu: “Được.”

+++

Lại là bệnh viện Thiên Vũ, nhưng Thế Long bảo bác sĩ quen của hắn làm ở bệnh viện này nên Duy Minh đành bấm bụng gọi taxi đưa hắn một quãng đường rất xa đến đó (Ai bảo không biết lái xe còn tài lanh thì ráng chịu, phải tự chi tiền taxi chứ!)

Trên taxi, Thế Long mặt mày nhăn nhó, trắng bệch nhưng vẫn ráng lấy sức gọi điện thoại cho vị bác sĩ đó báo trước tình hình. Quả nhiên khi đến nơi, một vị bác sĩ đã đứng trước cổng bệnh viện sẵn sàng “tác chiến” với băng ca và đội ngũ y tá hùng hậu.

Thế Long nhanh chóng được đưa lên băng ca đến ngay phòng cấp cứu, nhưng Duy Minh không được vào trong, chỉ biết đứng ở ngoài thấp thỏm lo âu “Híc, mình bây giờ trực tiếp liên quan đến tính mạng của hắn, hắn mà có mệnh hệ gì mình sẽ là người đầu tiên bị “xét xử”! Lạy trời cho hắn tai qua nạn khỏi!”

Cũng may, dường như ông trời sau nhiều năm bạc đãi nó cũng đã chịu nghe lời nó cầu xin một lần, không lâu sau bác sĩ bước ra, nhìn nó tươi cười: “Không sao đâu, chỉ là bệnh loét dạ dày tái phát thôi!”

Duy Minh nghe 3 chữ “không sao đâu” liền thở phào…

Nhưng… loét dạ dày? Loét dạ dày tái phát cơ á?

Loading disqus...