- Vậy tôi không phải là người à?
- Dạ không… - Nó trả lời mà lòng la hét “Anh là quỷ đội lốt người thì có!”
- Hay tôi không phải nhân viên công ty?
- Dạ không luôn ạ – Lòng nó không phục “Anh là Tổng giám đốc, không tính!”
- Thế tôi là người của công ty còn gì! Mau lên xe!
Duy Minh không dám tiếp tục cãi tay đôi với Tổng giám đốc, ngoan ngoãn lên xe. Sau khi nó rối rít cảm ơn (mà thực ra trong lòng thầm mắng mỏ) và đọc địa chỉ nhà (Thật ra cái này hắn cũng biết rồi) thì tựa mình vào ghế, lim dim mắt một hồi, nhưng có lẽ do đi đứng quá mệt, lại ăn uống qua loa (Quả thực là bát mỳ thịt bò còn chưa ăn xong) nên nó nhanh chóng ngủ say.
Từng ngọn gió đêm miên man nơi gò má, Duy Minh ngủ lúc tỉnh lúc mê, đúng lúc mở mắt ra thì thấy cái tiệm mỳ ban nãy, trong lúc đầu óc không tỉnh táo còn lớn giọng: “Taxi dừng lại, tôi muốn ăn mỳ!”
Lời nói vừa dứt, Duy Minh đột nhiên phát hiện ra không khí xung quanh hạ xuống âm độ, khí lạnh bao phủ nó liền dụi dụi mắt “Chết rồi, không phải mình đang ngồi trên taxi, tài xế ngồi bên là An Tổng.
“Tổng giám đốc, thật ra tôi bị bệnh dạ dày, ăn mỗi bữa không được quá no, nên buổi tối thường phải ăn đêm nếu không sẽ bị đói… Thức ăn ban nãy ít quá nên tiêu hóa hết rồi, híc híc”
Thế Long mắt đã chuyển sang tối đen, lần thứ 2, lần thứ 2 tư cách 1 Tổng giám đốc AJ, 1 xã hội đen như hắn bị hạ xuống ngang bằng với tài xế taxi, quả thật khó lòng chấp nhận, nhưng hắn cũng ráng dằn cục tức xuống vì Tô chủ tịch, quay đầu xe lại trước tiệm mỳ ban nãy: “Là tiệm này?”
“Đúng rồi, đúng rồi!” Duy Minh vừa trả lời vừa vội vàng xuống xe, lòng tự nghĩ lí do dở hơi như thế mà hắn cũng tin và cho qua, biết đâu chốc nữa dở chứng thì sao? Nên phải tránh xa hắn trước khi đầu óc hắn tỉnh táo mới được. “Tổng giám đốc, cám ơn anh đã đưa tôi tới đây, tôi xuống xe luôn đây, anh cứ về đi, từ đây tôi từ về nhà được rồi. Tạm biệt Tổng giám đốc!”
Duy Minh nói xong cũng đã bước xuống khỏi xe, gập người 90 độ tạo động tác chào tạm biệt cực chuẩn của nhà hàng, nhưng khi ngẩng lên khi đôi giày da bóng lộn của hắn đã hiện trước mặt, khóe miệng nó giật giật: “Tổng giám đốc, anh xuống xe làm gì?”
- Tôi muốn ăn mỳ, không được à?... – Hắn ngập ngừng rồi mỉm cười tinh quái – Tôi cũng tiêu hóa hết rồi!
- Hả?
- Không lẽ dạ dày tôi tiêu hóa không bằng cậu!?
Dưới ánh mắt như muốn giết người của hắn, Duy Minh nói không kịp suy nghĩ: “Không, không phải, tuyệt đối dạ dày của Tổng giám đốc tiêu hóa tốt nhất quả đất!”.
Hậu quả của việc nịnh bừa của nó là gương mặt của Thế Long tối sầm lại, khẽ ho một cái rồi quay người đi thẳng vào trong.
Vào đến cửa hàng, Thế Long định ngồi xuống thì Duy Minh vội ngăn lại: “Để em lau… Bộ vest này bẩn thì phí lắm!”
Thế Long ngồi xuống, định đặt tay lên bàn thì Duy Minh đã A lên 1 tiếng “Để em lau… Bẩn lắm!”
Thế Long thấy vậy không biết nói gì, chỉ nhìn nó lau qua loa chỗ ngồi của mình. Bà chủ quán mỳ thấy nó vào liền bước ra:
- Ồ, lại đến nữa hả cháu? Mới thấy cháu mấy tiếng trước mà, mau đói thế cơ à!
Duy Minh nghe bà chủ nói, mặt tươi cười nhưng khóc thầm nhìn Thế Long đang đẩy ánh mắt như muốn nói “Được lắm!” về phía mình. Nhưng bà chủ không biết gì vẫn ba hoa nói tiếp:
- Ủa? Không phải cậu trai lúc nãy hả? Cháu đổi người nhanh thật… À mà 2 người ăn gì?
Duy Minh tự hỏi “Cô ơi là cô, không phải vì mấy tuần cháu không tới mà cô lựa cơ hội trả thù không vậy?”. Thấy bà chủ chưa có dấu hiệu dừng lại, Duy Minh đã vội bịt giọng nói như khẩu pháo liên thanh đó lại: “Tổng giám đốc ăn gì ạ?”
Thế Long càng nghe nói mặt càng xám đen, không còn tâm trí để chọn mỳ nữa nên buông giọng lạnh lùng: “Cứ kêu như cậu đi!”
Duy Minh nghe vậy như mở cờ trong bụng, dự đoán tình thế vẫn chưa xấu lắm nên gọi “2 tô mỳ như cũ ạ!”. Thật ra nó vẫn muốn ăn một tô mỳ bò nữa nhưng suy đi nghĩ lại, tiền Tổng giám đốc không nên xài, xài nhiều mang nợ nhiều!
Duy Minh vốn thích ăn cay nên mỳ nó thường ăn ngoài trứng ra còn đỏ tươi bởi màu ớt. Mỳ làm cũng đơn giản nên được bưng lên rất nhanh, Duy Minh vui vẻ đón lấy. Đã ăn bốn năm đũa nhưng qua làn khói mỏng, Duy Minh liếc thấy Thế Long đang nhíu mày nhìn tô mỳ, trong lòng đắc ý bèn nói bằng giọng mỉa mai:
- Sao vậy Tổng giám đốc? Tôi đã nói anh ăn không hợp đâu…
- … - Thế Long nhíu mày, khẽ gằn giọng – Rất tốt! – rồi ăn bát mỳ đỏ tươi trước mặt.
Tuy 2 chữ “Rất tốt” nghe như khen ngợi nhưng khiến Duy Minh sởn gai óc, cảm giác như một lời đe dọa thì đúng hơn, khiến nó vừa ăn cứ vừa thấp thỏm. Ăn xong cũng giả vờ tranh tính tiền với Tổng giám đốc nhưng rất may là hắn trả, chứ để nó trả chắc nó tiếc đứt ruột quá.
Tính tiền xong, Thế Long đánh xe đưa nó về tận nhà, trên đường đi, chiếc xe mui trần đón trọn vẹn gió đêm, gió thổi bay mái tóc của Duy Minh, gương mặt nó nhẹ nhàng thanh thản đón lấy cảm giác mát mẻ đó, nó không để ý tới “tài xế” bên cạnh sắc mặt nhăn nhó, càng ngày càng khó coi.
CHƯƠNG 11: THĂM BỆNH
Bước xuống xe, đi lên nhà nhưng trong đầu Duy Minh vẫn bị ám ảnh. Ám ảnh về vụ đi xe với Đầu Đinh chỉ một nhưng bị hai chữ “Rất tốt” ám ảnh đến mười.
Duy Minh mang nỗi ám ảnh đó vào phòng tắm, ngồi vò vò bộ đồ nó mặc nãy giờ, dù sao cũng là tài sản công ty, giặt cẩn thận, không để mất mát rồi mai đem trả mới được! Giặt giũ đâu đó xong xuôi nhưng sợ ngày mai nó khô không kịp nên Duy Minh bấm bụng bật quạt máy “thổi” suốt đêm [Nhà không có máy giặt cũng khổ]
+++
Sáng hôm sau, khi đi làm, Duy Minh lén lén lút lút mang túi đồ giấu vào phòng nghỉ của nhân viên, suốt buổi làm cứ thấp thỏm không yên.
Đợi mãi, đợi mãi cũng tới giờ nghỉ trưa, trưa nay không có canh gan lợn. Trời ơi, lúc đó Duy Minh mở cờ trong bụng, chỉ chưa dám chạy lên bàn nhảy tưng tưng trên đó mà thôi. Thấy chị Hương đi ngang, Duy Minh kéo chị lại “cùng sugus sẻ chia niềm vui”:
- Chị, chị, hôm nay em không cần ăn canh gan lợn nữa!
Chị Hương từ tốn đáp: “Phải rồi, hôm nay giám đốc không đi làm mà!”
Duy Minh chưng hửng, mình ăn thì liên quan gì đến hắn: “Ủa 2 việc này có liên quan gì đến nhau hả chị?”
“Có chứ em! Cơm của em được đem tới cùng lúc với Tổng giám đốc mà!”
“Ax, vậy hả chị?” – Ngoài miệng Duy Minh hỏi vậy nhưng trong lòng nó đã tìm được lí do tại sao tin đồn lại lan truyền nhanh như thế, mới đầu nó còn nghĩ thư ký mang xuống thì có gì mà mọi người làm quá lên như thế! Thì ra phần cơm của mình cũng do đầu bếp riêng của Thế Long làm.
Thấy nó có vẻ trầm tư suy nghĩ, chị Hương nói tiếp: “Nếu em muốn tìm Tổng giám đốc thì không đúng lúc rồi, nghe nói anh ta bị bệnh, hôm nay không đến công ty”
“Bị bệnh?” Nó tròn mắt ngạc nhiên, chẳng phải hôm qua vẫn khỏe lắm sao, còn tươi rói chào khách nữa mà. “Nhìn hắn to xác vậy mà yếu nhỉ?” Duy Minh thầm chế nhạo.
Nhưng mà bị… bệnh. Đây có được xem là cơ hội để mình lấy lòng hắn bỏ qua vụ hôm qua không nhỉ?
Nghĩ đến đây, hai mắt nó lóe sáng, vội vàng chạy vào phòng nghỉ lấy túi quần áo, rồi lại ba chân bốn cẳng chạy lên phòng nhân sự. Lão Khoa trưởng phòng quả là người biết theo thời thế, vừa nhìn thấy Duy Minh không cần hỏi lý do đã cho nó nghỉ phép, còn bảo nghỉ mấy ngày cũng được. Trước khi Duy Minh bước ra ngoài lão ta còn nhìn túi đồ trên tay nó cười khoái trá: “Nhớ hỏi thăm Tổng giám đốc hộ tôi!”
Duy Minh nghỉ làm, không tiếc tiền đi taxi đến căn hộ riêng của hắn ở tận ngoại ô. Dọc đường đi hai mắt nó không rời khỏi đồng hồ tính tiền, nhìn những con số ngày một nhiều, nó lòng đau như cắt nhưng nghĩ đến cảnh hắn khỏi bệnh, đi làm trở lại thì tiêu đời, “thôi thì bỏ chút tiền này cũng đáng!”
Cứ chăm chăm nhìn đồng hồ tính tiền mãi, đến nỗi bác tài xế taxi cũng phải nhìn nó mấy phát, sau khi xuống xe, nó cầm tiền mồ hôi nước mắt của mình đưa cho người ta mà vô cùng đau khổ. Bác tài xế nhận tiền của nó xong liền phóng xe đi mất, trong lòng chắc đang thầm mong đừng gặp phải một người khách như nó nữa.
Duy Minh lúc đầu còn tưởng nhà ở ngoại ô sẽ khó tìm lắm nhưng khi đến nơi, căn nhà to nhất, đẹp nhất, vườn rộng nhất thì chính là nhà của hắn, đúng là không phải khó mà là quá dễ tìm. Duy Minh ngẩng đầu nhìn khu nhà trước mặt, thầm rủa xả: “Hắn ta giàu có vậy không biết phải bóc lột công sức bao nhiêu người. Trong căn nhà kia cũng có một phần nhỏ nhoi công sức của mình!”. Nó nghĩ vừa tự kỉ, tức đến mức nghiến răng trèo trẹo.
Duy Minh trong lòng khinh thường kẻ bóc lột như hắn, nhưng bảo vệ của hắn cũng khinh thường nó, không cho nó vào. Đứng giải thích mãi mà vẫn không được.
- Bác cho cháu vào đi mà, chủ nhà là giám đốc của cháu! – Duy Minh nói, bộ dạng vô cùng thành khẩn
- Cháu ơi, công ty của cậu chủ biết bao nhiêu người, không lẽ ai đến cũng cho vào, mà bác cũng nói thật, ngoại trừ người nhà thì cậu chủ chưa cho ai vào hết. – Bác bảo vệ thản nhiên nói, rồi đột ngột lia mắt nhìn khắp người nó từ trên xuống dưới – Huống hồ là người như cháu!
Ặc, như cháu là như thế nào? Tuy tối hôm qua có hơi mất ngủ mắt hơi thâm quầng một tí, quần áo hơi nhăn nheo 1 tí, tóc tai hơi rối một tí thì có gì nữa đâu! Mình bực mình lắm rồi nha.
Hết cách, Duy Minh đành đưa cái túi ra trước mặt bác bảo vệ: “Cháu đem đồ đến cho Tổng giám đốc, bác cho cháu vào đi mà!”
Thấy vậy bác bảo vệ liền nheo mày: “Ấy chà, đợi chú một chút!”
Bác ta nhấc điện thoại lên, nói mấy câu rồi kêu Duy Minh ngẩng mặt lên nhìn vào cái camera, hình như là để người ở trong xác nhận gì đó. Bên trong có nói gì đó mà nó không rõ lắm. Nhưng khi cúp máy, bác bảo vệ nhìn nó cười khà khà: “Được rồi, cháu vào đi!”