Hôm đó hắn đã không ngủ trưa như thường lệ mà lục tung cái phòng lên để tìm chai Ocean mà nhỏ Bảo tặng hắn hồi sinh nhật năm… nào đó.
--End Flash Back—
Phong liếc nhìn đồng hồ, 4h30. Rít một hơi thuốc dài, từng làn khói trắng khiến hắn trông mơ màn như đang dùng thuốc. Hắn nhớ cái mùi nước hoa Ocean vị biển nhạt, từ hôm đi với tụi nhỏ Lâm hắn đã có thói quen dùng nước hoa. Hôm thứ bảy đó, ngày đầu tiên Nguyên Phong xuất hiện mà không kèm theo mùi thuốc lá nồng.
Hắn ngồi dậy, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối vì hắn chỉ nằm hút thuốc khi vừa tỉnh giấc. Nhìn mình trong gương, Phong bật cười, ai thấy hắn lúc này chắc sẽ chẳng nhận ra Nguyên Phong nổi tiếng trong làn ăn chơi của thế giới thứ ba. Mái tóc rối trông xơ xác đến tệ hại, đôi môi hơi thâm vì thuốc lá. Cái áo thun màu cam ngắn tay trông giản dị với cái quần đùi hình con bạch tuộc. Trước giờ hắn nổi tiếng đơn giản nhưng phong cách. Phải, hắn lại nhớ lần đầu tiên Bảo qua nhà hắn, con nhỏ đã bò ra mà cười vì vẻ “đơn giản nhưng phong cách” của hắn.
Huýt sáo một điệu nhạc tự chế, Phong bắt đầu chuẩn bị cho công việc của mình.
Tiếng nước phát ra từ phòng tắm khuấy động không gian yên tĩnh của căn nhà.
Lâm cảm nhận rằng tụi nó đang chơi trốn tìm. Lần trước là nhỏ tránh mặt nó bây giờ thì ngược lại. Nhỏ quyết tâm phải tìm Vĩ ngay khi vừa nhận được tin nhắn cầu cứu của Như, bạn gái nó. Chuyện này không lạ, hầu hết những trận cãi nhau của hai đứa ấy đều do nhỏ giảng hoà nhưng lần này thì khác. Nhỏ dừng lại giữa sân, kiểm tra tin nhắn một lần nữa. Dòng chữ của Như lại đập vào tâm trí nó: “ma, chuyen j vay?Taj sao Ox con len mang ma laj ko chat voj con,nhan tjn cung vay?da may ngay roj,ma hoj Vi dum con xem”. Lâm lắc đầu, dường như nhỏ đã đưa mọi chuyện đi quá xa rồi.
Nhỏ giật mình khi thấy thấp thoáng cái dáng quen thuộc trong đám đông chen lấn nhau ra về. Mọi người ai cũng muốn ra sớm bằng mọi cách trong khi đường ra cổng thì lại nhỏ. Lâm lách người qua những cái áo trắng khác, bỏ mặc cho tiếng chửi rủa vì đụng trúng họ. Nhỏ níu lấy vai Vĩ kéo mạnh.
-MÀY LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY??
Một lần nữa nhỏ lại hét lên. Dòng người như chậm lại để xem chuyện gì đang xảy ra giữa tụi nó. Mặt Lâm đỏ gay vì tức, nhỏ tức vì khuôn mặt tỉnh như không của nó, tức vì cái quái gì đang diễn ra trong đầu nó. Rốt cuộc nó có yêu Như hay không? Sao lại chấm dứt nhanh đến thế?
-Mày muốn gì? Nói nhanh tao còn về.
-Mày tính chia tay với Như à? Mày yêu nó lắm mà?!
Lâm bắt đầu mất bình tĩnh. Chưa bao giờ nhỏ tức như bây giờ. Những chuyện trong trường lớp không bao giờ khiến nhỏ mất bình tĩnh đến mức không suy xét. Nhưng lần này thì khác. Nhỏ đang rất nóng.
-Ai bảo với mày?
Vĩ bình thản gỡ từng ngón tay của nó trên vai mình, nó hành động nhanh đến nổi như gạt tay nhỏ ra. Trong đầu nó hiện giờ là gì? Hẹn, phải, nó có hẹn với Phong, lúc 6h. Nó tính quay đi thì nhò kéo nó lại, Vĩ không quan tâm lắm về khuôn mặt Lâm lúc này, nếu là bình thường nó đã nhận ra. Một lần nữa, nó đối mặt với nhò, nụ cười chua chát trên môi nhỏ làm nó hơi chùng mình.
-Ai nói à? Thế cái này là gì?
Nhỏ rít lên trong cuống họng, nó rùng mình bởi thứ âm thanh lạ lùng mà nó chưa từng nghe. Vĩ nhìn cái điện thoại của nhỏ, những dòng chữ như đập vào mắt nó. Lâm chưa bao giờ giơ cái điện thoại ra trong trường vì nhỏ sợ bị tịch thu, nhưng bây giờ ngay trong dòng người đông đúc. Nó biết, nhỏ đang bực dến cỡ nào.
-Thế chẳng phải mong muốn của mày là vậy sao?
-Phải. Nhưng mà mày vô lý quá.
-À~, hối hận à? Mặc cảm tội lỗi sao?
Vĩ kéo dài giọng. Nó trêu chọc nhỏ, nó cảm nhận ánh mắt nhỏ có chút tia nhìn sợ hãi. Vĩ cười trừ, chậc, con bạn nó thật là…
-Cái….
Nhỏ tính quát lại, nhưng Vĩ lại chặn nhỏ. Nó muốn chứng minh cho nhỏ thấy là nó không ngốc. Đôi lúc cũng phải xứng đáng là một đứa con trai chứ.
-Đó là chuyện của tao, mày đừng có xía vô.
-Được. Tùy mày, nhưng nhớ lấy câu này.
-Câu gì?
Nó nhíu mày, bắt đầu khó chịu bởi cái tính ưa lấp lửng của nhỏ. Nó biết Lâm không cố ý, nhưng cách nói này nó như ăn sâu vào nhỏ không bỏ được, cũng như bản tính thích dây dưa.. của nó.
-Là bạn thân của mày, tao nói. Nếu như mày mãi mãi không yêu Phong, hãy lôi kéo hắn. Còn nếu yêu, thì chính tao sẽ nhấn mày xuống vũng lầy đó.
-Gì mà mâu thuẫn vậy?
Nó thộn mặt ra, nhưng nhỏ không để kịp làm hành động đó. Lâm đã bước đi lướt qua khỏi nó, để lại hàng tá thứ bay nhảy trong đầu. Nhưng rồi nó cười, nếu như yêu Phong, Vĩ cười thành tiếng, nhỏ bạn thân của nó sao mà ngốc thế? Nhỏ nghĩ rằng nó chậm hiểu đến mức không nhận ra nhỏ đang nghĩ cái gì sao? Nhỏ nghĩ rằng nó không biết mối mâu thuẫn ngầm giữa Phong và nhỏ sao? Và… nhỏ nghĩ rằng nó dễ bị Phong lôi cuốn thế sao?
Lấy chiếc điện thoại trong túi ra, những ngón tay của nó liên tiếp lướt trên bàn phím. Một tin nhắn vừa được gửi đến Như, bạn gái cũ của nó. Vĩ cười khẩy, thì thầm:
-Ai sẽ thua trong cuộc chơi này đây?
Đôi môi mọng đỏ. Làn da trắng hồng. Mái tóc dài còn ẩm nước mang màu nâu dưới ánh đèn phòng. Người ta luôn bảo nó đẹp.
Vĩ nhìn nó trước gương, đôi mắt đen xoáy vào chính bản thân nó. Nó luôn được ba đứa bạn thân khen rằng trông nó rất dễ thương. Ngay đến cả thầy cô cũng bảo rằng nước da nó rất đẹp. Bạn bè thì khỏi nói, ai cũng nói nhìn nó khiến họ ghen tị. Đôi lúc nó khó chịu bởi những lời khen này, vì bản thân nó cảm nhận rằng đó là cách nói dành cho con gái. Vĩ luôn cho rằng nó là đứa rất nam tính, nhưng nhiều khi lại bị bọn bạn thân gọi là “chị”. Nó cho rằng tụi ấy giỡn, nhưng bây giờ thì nó nhận ra tại sao. Chưa bao giờ nó nhìn mình thật kỹ trong gương, nếu có cũng chỉ là chải lại mái tóc hay kiểm tra xem trông mình đã gọn gàng chưa. Phải, có lẽ nó đẹp cái nét của con gái thật.
Nó thở dài. Những chuyện gần đây khiến nó suy nghĩ rất nhiều, nhưng việc nó nhận ra cái lạ trong ánh mắt của Lâm đã giải đáp tất cả. Có lẽ con nhỏ đã có cuộc đấu tranh tâm lý. Nhưng Lâm à, nó đâu phải đứa ngu, nó chỉ chậm tiêu thôi. Cái cách mà nhỏ lấp lửng nửa ngăn nửa đẩy nó đến bên Phong đã khiến nó hiểu mọi chuyện. Để ý một chút, nó sẽ thấy ánh mắt đề phòng của Hoàng khi nhắc đến Phong, thử coi sao nó không nhận ra. Vĩ lắc đầu, đôi lúc Lâm ngây ngô và vô tâm đến mức kỳ lạ. Nó cười bởi con bạn ngốc của mình, Lâm lo cho nó thái quá khiến nhỏ trông có vẻ giống má nó. Nếu như nó có một người mẹ như người má nuôi này, có lẽ nó đã rất hạnh phúc.
Chỉnh lại mái tóc một lần nữa. Hôm nay nó không vuốt keo, Vĩ nhớ mỗi lần đi chơi nó đều dùng keo để rồi bị Lâm mắng. Mặc dù nhỏ than với nó hoài rằng tóc nó mỏng và mềm, vuốt lên sẽ thấy da đầu và không đẹp nhưng nó không nghe. Kể cả hai lần đi với tụi bạn của nhỏ, nó vẫn dùng. Nhưng hôm nay, khi Vĩ chạm vào chai keo thì nó lại nhớ lời nhỏ Lâm: “thử không dùng xem, sức hút sẽ tăng gấp 10 lần. Tin tao đi, stylist đầy triển vọng đó.” Nó đã bật cười, nhỏ đã bảo nó như thế khi nói về tụi con gái ngoài đường cứ kêu nó hoài. Phải công nhận rằng nhỏ luôn biết làm nó đẹp hơn, duy chỉ có chuyện dùng keo là nó không làm theo. Và hôm nay, nó nghe lời nhỏ, ăn mặc theo cách mà nhỏ vẫn thường chọn cho nó. Nó muốn thử, giữa nó và Phong ai sẽ lôi kéo ai?
Nó ngã lưng lên ghế. Đôi mắt đen liếc nhìn đồng hồ, 6h. Vĩ nhắm hờ đôi mắt, chờ đợi giọng hát trong của cô ca sĩ Hilary Duff vang lên.
----~o0o~----
Lâm ném mạnh cái điện thoại lên giường. Điện thoại của nó không gọi được, có lẽ nó đã sử dụng chức năng không nhận cuộc gọi từ số máy của nhỏ. Lâm gãi đầu, bây giờ là 7h45, buổi học thêm ban đêm ở trường ngốn quá nhiều thời gian của nhỏ. Vừa về nhỏ đã vội online để tìm nó, nhưng không thấy, nhỏ biết nó hay invi nên đã kêu nhưng nó không trả lời. Gọi đến nhà thì ba nó bảo đã ra ngoài với một thằng nào đó, nhỏ đoán ngay là Phong. Và bây giờ, số điện thoại của hai người đó đều không liên lạc được.
-AGHHHHH~
Nhỏ bước vội vào phòng tắm, nhanh chóng quay ra với mái tóc sũng nước, kèm theo đó là bộ đồ trông khá bụi. Lâm chồm người lên giường, với tay lấy cái điện thoại và bắt đầu bấm những chữ cái. Một tin nhắn được gởi đi cho tất cả những số máy thuộc nhóm danh bạ L.A.S.T.L.I.G.H.T: “Ngay bây giờ, tại Sonata.”
----~o0o~----
Sonata bar. Một quán bar với phong cách phương tây hiện đại. Nằm ngay mặt tiền đường Cách Mạng Tháng Tám, nhưng bar không hài hoà với con đường nó toạ lạc. Với tông màu chủ đạo bên ngoài là đen, dòng chữ Sonata trắng được viết một cách khéo léo chạy dài trên bảng hiệu. Chỉ có vài ánh đèn nhỏ hắt lên càng bar thêm tách biệt. Màu sắc được dùng bên trong chủ yếu là đen. Những chiếc ghế mang màu đen êm dịu được sắp xếp khéo léo cho từng cặp đôi. Hay những dãy ghế sofa dài tiệp màu với nền tường đen lạnh lùng dành cho những nhóm đông người. Thoạt nhìn thì trông bình thường như các quán bar khác, nhưng nếu để ý bạn sẽ chẳng thấy bóng dáng một cặp tình nhân đúng nghĩa ở đây. Vì đây là nơi dành cho thế giới thứ ba.
Ngày hôm nay, bar náo nhiệt hơn bình thường. Vì từng thành viên của L.A.S.T.L.I.G.H.T đang đến mỗi lúc một đông. Người pha rượu ở góc quầy mỉm cười, cứ một thành viên đi vào là ngay sau đó lại có thêm vài người vào bar. Làm ở đây từ khi bar vừa mở, kinh nghiệm cho anh thấy rằng ngày hôm nay doanh thu sẽ hơn mọi ngày. Đặt thêm một chiếc ly sáng óng ánh màu tím lên chiếc khay đặt trên quầy, chín ly, mỗi khi các thành viên đến đông đủ họ đều uống loại này. Anh ra hiệu cho người phục vụ mang đến cái bàn ở giữa góc bar, nơi đông vui nhất.
-Chậc ghen tị ghê.
Người phục vụ vừa đưa khay thức uống đến bàn liền trở lại quầy tặc lưỡi. Chàng trai đứng ở quầy cười trừ, chống cằm nhìn về phía mấy cái đầu đang nhao nhao lên. Liếc mắt về phía cửa, lại thêm vài người vào nữa. Anh thờ dài.
-Biết sao được, ai bảo có mấy bé quyến rũ quá chi.
-Nói ai quyến rũ đó?
Hai người vận bộ phục vụ đen quay phắt người về phía giọng nói lạnh tanh vừa phát ra. Một con nhỏ tóc bồng chấm vai, đeo kính, dáng tròn. Dù bar có hơi tối nhưng nhìn thế nào thì cũng nhận ra đây là Lâm – con nhỏ “trùm” của cái đám ở góc kia.
-Làm gì có, đến rồi thì vô bàn đi.
Người đứng trong quầy đuổi khéo, gì chứ con nhỏ này thì họ ngán kinh. Nhưng vừa dứt câu thì con nhỏ cũng lết đến bàn của nhóm, điều đó làm họ lạ. Trước giờ mỗi khi họ lơ đi thì con nhỏ lại càng tiến tới. Cho nên hai người kết luận rằng, ngày hôm nay L.A.S.T.L.I.G.H.T gặp nhau là để bàn chuyện đại sự.
Lâm nhận ra cái nhìn lạ lẫm trong ánh mắt hai người ở quầy, nhưng nhỏ không quan tâm. Thể nào thì Phong cũng đưa nó đến đây, nhỏ chắc chắn điều đó. Lâm biết rõ ý của Phong ở một số lĩnh vực, nhưng nhỏ chẳng bao giờ đoán được hắn nghĩ cái quái gì. Mong muốn nhất của nhỏ là chờ xem hắn đưa nó vào đây trong tình trạng nào. Lâm cười khẩy, nhỏ bước đến phía bàn của nhóm, nơi những đứa bạn thân đang đợi.
Ngồi xuống bàn, Lâm nhấp một ngụm chất lỏng màu tím, nhỏ luôn thích thứ nước uống này, vị bạc hà tan nhẹ trong lưỡi. Kế bên nhỏ là anh Tâm và vài đứa nữa, tụi nó đang túm xụm lại kể với nhau những chuyện đâu đâu. Nhìn chung thì nhóm đã đến đông đủ, chỉ còn Giang và bé Luân, nhỏ nhướng mày, cái cặp này luôn trễ giờ. Vì nhóm chưa đến đủ nên nhỏ quyết định ngồi ngắm cửa bar, công việc mà nhỏ cho là khá thích.
Đôi mắt đen của Lâm bắt đầu mờ, nhỏ lại suy nghĩ về việc làm ngông cuồng của mình. Nhỏ chỉ nghĩ rằng nó sẽ giống như khi giới thiệu Luân cho Giang, nhỏ cho là vậy. Nhưng mà phản ứng khác quá, có lẽ chính Lâm cũng quên rằng Giang khác Vĩ. Nhỏ lắc đầu, lần đầu tiên nhỏ tức vì hành động thiếu suy nghĩ của mình. Chỉ một phút nhất thời mà lại lôi Vĩ vào chuyện rắc rối, bây giờ kéo nó ra được không đây? Tự nhiên nhỏ thấy nhớ chị nó, nếu có bả ở đây thì nó đã không nhức đầu như vầy.
Tiếng chuông báo có khách của bar vang lên, âm thanh trong nhưng đè hẳn lên tiếng nhạc jazz trong bar. Nhỏ ngước nhìn khi đang suy nghĩ mà quên mất công việc hiện giờ là canh cửa của mình, thầm nghĩ rằng đó là Giang và Luân, hay vị khách nào đó, nhưng không phải vậy. Là thằng bạn thân của nhỏ, Vĩ, kế bên nó, Phong. Và.. hắn đang vòng tay ôm lấy eo nó.
Nhỏ hoàn toàn không tin vào mắt mình.
Vĩ có cảm tình với hắn. Đó là ấn tượng đầu tiên của nó về tối nay.
Có lẽ là ngày đi chơi khá nhất trong vòng mấy tuần qua của nó. Theo Vĩ thấy, Phong đối xử rất tốt với nó. Dường như nó chẳng phải làm gì ngoại trừ đi theo hắn. Đôi lúc nó mở miệng vòi vĩnh một số thứ để xem phản ứng của hắn, nhưng tất cả mà nó cảm nhận được là chiều chuộng.
Phong đưa nó đi gần như khắp thành phố, cả hai hoàn toàn không ở một nơi nào đó cố định. Nó rất ít khi lên khu trung tâm mặt dù Lâm luôn rủ nó, nhưng hầu hết thời gian nó dành cho con bạn gái cũ, Như, nên nó chẳng thể nào đi với nhỏ. Và lần này Phong đưa nó đi. Nó cảm nhận được ở Phong khá nhiều thứ, hắn nói chuyện rất có duyên và vui tính. Phong luôn làm nó cười, đôi khi vui đến mức nó dựa vào cả vai hắn. Và theo nó, hắn dường như chẳng phiền gì về chuyện đó.
Đến tầm 7h, nó bảo muốn hóng gió, thế là Phong đưa nó đến cầu Sài Gòn ngay. Quả thật gió ở đây rất mạnh, vừa bước xuống xe từng đợt gió đã vồ lấy nó khiến Vĩ mất thăng bằng, kết quả là nó lọt lõm vào lòng hắn. Phong bảo với nó rằng chiếc cầu này là nơi hắn thư giãn và đây là lần đầu tiên hắn đưa một ai đó đến. Nhưng nó không tin, dĩ nhiên là vậy, với một người như Phong thì sao mà tin được, hơn nữa hắn lại đang có ý vờn nó. Những lời nói này chẳng tác động gì đến nó, rõ ràng là thế.
Phong rất biết cách chiều người khác, hắn làm mọi việc rất ngọt ngào, theo cách mà nó nghĩ.
Thả tầm mắt đi xa ra phía chân cầu, khi bắt đầu thích nơi này thì nó thấy một điều mà nó không muốn chút nào. Nó thấy người bạn gái cũ của nó, Như, đang đi với một thằng khác, tay trong tay, quấn lấy nhau như nó và Như hay làm. Nó hờ hững nhìn, đoan chắc đây là người mà Như luôn nói tốt trước mặt nó, thảo nào khi nhắn tin chia tay con bé chẳng gọi cho nó. Thì ra là vậy.
Vĩ cười khẩy, nó thấy vị nhạt trong miệng. Nó tự hào bởi sự dứt khoát của mình. Tình cảm với nó dành cho Như đã nguội lạnh từ rất lâu trước đây, nhưng nó vẫn giữ mối quan hệ đó. Bây giờ, nó cười, cười trước sự phản bội của Như dành cho nó. Dù sao đi nữa, nó cũng từng rất yêu Như, chia tay nhanh quá, nó cũng buồn. Tia nhìn của nó bắt đầu nhạt nhoà… Vĩ khóc, bởi sự ngu ngốc của bàn thân mà bây giờ nó mới nhận ra.
----~o0o~----
Nguyên Phong thấy ánh nhìn của nó. Và hắn nhận ra người nó đang hướng về, bạn gái nó. Hắn hơi chột dạ vì Vĩ bắt đầu nép người vào hắn một cách vô thức, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nó yếu đuối như thế. Chẳng khó gì để nhận ra cái nhìn tiếc rẻ của nó dành cho con bé đó. Khi bắt đầu thấy mắt nó hơi đỏ, Phong hiểu, hắn thấy tội lỗi.
Phong di chuyển ra trước mặt nó, che đi cái cặp đôi đang tiến lên cầu. Tay hắn ôm chặt lấy tâm lưng nhỏ, ép nó vào thành cầu, cả cơ thể hắn bao lấy nó. Hắn chỉ định ngăn nó thôi không nhìn nữa. Nhưng dường như vô thức, khi nhận ra ngực áo bắt đầu ướt, hắn lại ôm chặt nó hơn. Trong lòng hắn cũng thấy xót xa bởi tiếng nấc nhỏ, nhưng hắn không lung lay, Nguyên Phong đâu dễ đổ thế.
Đôi mắt đen thả về một nơi xa xăm nào đó, hai cánh tay rắn chắc vẫn đang bao lấy nó. Hắn dụi mặt vào mái tóc mềm. Hắn thích cái mùi bạc hà nhè nhẹ của nó, vị lạnh nhưng rất thông thoáng. Đây không phải là mùi keo vuốt tóc mà hắn ghét, mà là vị bạc hà đậm nhưng không nồng.
Hắn bị đẩy ra, rất mạnh. Hai bàn tay nó giữ chặt cánh tay Phong ra khỏi người nó. Hắn cúi người nhìn thằng nhóc trước mặt. Hắn gọi.
-Vĩ..
Phong thấy đôi mắt nó mở to hết mức, một chút màu đỏ nhạt trong mắt nó pha lẫn hàng mi còn nước. Vẻ mặt nó nhìn hắn đầy sợ sệt. Phong hơi ngạc nhiên, đôi mày cau lại vì thằng nhóc này chưa sa lưới. Hắn gãi đầu, thằng nhóc này rốt cuộc là gì?
-Em sợ à..?
Hắn hỏi nhỏ, cúi người lần nữa vì Vĩ lại nhìn xuống. Hắn biết rõ mắt đang nhìn về phía cặp đôi kia. Hắn nhìn theo, con bé ấy có hơi quay đầu lại nhìn, có lẽ vì trông quen. Phong nắm lấy hai bàn tay nó, đan những ngón tay thô ráp vào bàn tay mềm của Vĩ. Hắn cười khẩy, thằng nhóc đang rùng mình. Vĩ đang muốn rút tay lại, hắn biết rõ điều đó.
-Có tiếc nó không?
Vĩ chầm chậm lắc đầu. Phải, nó không tiếc vì nó đã không còn yêu Như. Nhưng nó khóc vì cái sự phản bội của Như mà nó không nhận ra. Nó thấy ấm áp khi Phong ôm lấy nó, ở bên hắn nó biết mình an toàn. Vốn rất thích mùi Ocean mà hắn dùng, nó muốn cảm nhận mãi, nhưng vẫn phải đẩy hắn ra. Vì Vĩ không muốn thua, nó không muốn thua trong cuộc chơi này chút nào. Và nó biết rõ rằng nó chỉ thích cái cảm giác bên cạnh hắn, thích những thứ thuộc về hắn. Nhưng nó chắc chắn rằng nó không yêu hắn.
-Thế.. chúng ta quen nhau nhé?
Nó giật mình. Vĩ không ngờ hắn nhanh đến thế. Thầm than rằng phải làm sao, hắn lại tiếp. Nó cảm nhận đôi bàn tay đang nắm lấy nó siết nhẹ. Một lần nữa nó lại nhìn vào mắt hắn. Nhưng nó chẳng đoán được gì trong ánh mắt đen dịu dàng đó. Hắn nhìn nó, gương mặt chẳng có gì là giả dối. Nó sợ, nó muốn biết hắn đang thật hay đang giả. Bản thân nó cảm nhận rằng Phong không phải là người dễ đoán, kể cả chuyện này. Cảm xúc duy nhất nó có hiện nay là sợ.
Vĩ thầm mong sự bình tĩnh quay lại với mình. Nó cúi mặt, không nhìn vào mắt hắn. Nó biết Phong đang im lặng chờ đợi, nó hít một hơi sâu. Bàn tay của Phong lại giật nhẹ các ngón tay của nó. Vĩ nhẹ nhàng gật đầu
-Nhưng chúng ta sẽ không yêu nhau. Được chứ?
Phong nhướng mày, hơi ngập ngừng trước cái nhìn của nó. Lại một cuộc chơi nữa ư?
-Ok thôi, nếu em muốn. Nhưng tại sao?
-Vì em không bao giờ yêu anh.
-Chà, thẳng thừng quá đấy nhóc.
-Anh cũng phải thế.
-Rồi. Hứa đấy.
-Chắc chứ?