Thắng bất ngờ lên tiếng, kéo cậu ra khỏi dòng suy tưởng vẩn vơ…
- “Sao???...”
- “Tao sẽ đi…không…tao muốn đi với mày…Dù tao ghét việc đó, nhưng tao vẫn muốn đi với mày…”
- “Mày…”
- “Mình là người yêu mà, phải không??? Tao chưa từng đi xuống V với mày…trên danh nghĩa là người yêu…”
Thắng nhìn cậu, cười lặng lẽ. Cậu quay qua ôm lấy Thắng, siết chặt:
- “Xin lỗi…và cám ơn mày…”
CHƯƠNG 10- B
Tôi.
Tôi và Hải đang trên đường đi xuống thành phố V…Hải ngồi phía sau, thỉnh thoảng vòng tay ôm lấy tôi thật chặt…
- “Em yêu, không sợ người ta nhìn thấy sao???”- Tôi cười, và hỏi cậu ấy…
- “Kệ người ta…ê…mà ai cho mày cứ kêu tao là em yêu hoài vậy…”
- “Chứ không kêu bằng em yêu thì kêu bằng gì…Nè, được cưng chiều vậy mà còn kêu ca gì chứ, em yêu…”
- “Mày…”
Hải không nói tiếp, chỉ cắn nhẹ vào vai tôi. Tôi nắm lấy bàn tay của cậu ấy, nhẹ nhàng:
- “Ngốc…Muốn kêu gì cũng được, mày biết tao không quan trọng chuyện đó mà…”
Đến nơi thì trời đã tối hẳn, Hải tính thuê một phòng nơi resort sang trọng mà cậu ấy thường tới nhưng bị tôi phản đối:
- “Đến nhà nghỉ tao hay ở là được rồi, không cần vô chỗ đó của mày…”
- “Nhưng mà…”
- “Mày biết lý do rồi đó, nếu muốn thì mày ở lại đi, tao qua bên kia…”
- “Được rồi…”- Hải xịu mặt xuống- “Thì đi qua bên kia…”
Tôi bất giác mỉm cười, cậu ấy bây giờ trông cứ đáng yêu làm sao ấy…
Nó.
Nó ngồi đợi anh Tuấn trong một quán cà phê nhỏ, và xinh, đúng phong cách ưa thích của nó. Đã hai tuần nay, nó và anh vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Tất nhiên, đa số là qua mạng và điện thoại. Anh có công việc, nó cũng còn phải học hành…
- “Ngồi đợi anh lâu chưa, nhóc con?...”
Giọng nói ấm áp của anh Tuấn vang lên bên cạnh. Nó ngước mặt, mỉm cười nhìn anh:
- “Dạ, em cũng mới tới thôi…”
Buổi chiều hôm nay nắng không gay gắt, nó bước cùng anh dưới ánh vàng dịu dàng và thoảng nhẹ vài cơn gió. Lòng nó dạo này đã bình thản hơn nhiều. Có lẽ, một phần cũng nhờ anh Tuấn…
- “Dạo này thấy nhóc cười nhiều hơn, dễ thương vậy chắc sắp có người “xin chết” bây giờ thôi…”
- “Anh Tuấn chọc em hoài. Em thấy anh mới là đúng là đối tượng “có nhiều người xin chết” á…Hồi nãy ngồi trong quán, thấy có mấy chị cứ liếc nhìn anh hoài nha…”
- “Uhm…Đẹp cũng khổ lắm em…”- Anh Tuấn cười vang, đúng là…tự tin quá nha anh…
Cậu.
Cậu bước vào nhà nghỉ cùng với Thắng, một nhà nghỉ nhỏ nhưng ấm cúng. Đúng kiểu ưa thích của tên này. Cô chủ đón Thắng với nụ cười đon đả:
- “Lâu quá mới thấy con đó nha. Ủa, bữa nay không thấy cậu nhóc dễ thương đợt trước…”
- “Dạ…”- Thắng trả lời, hơi ngập ngừng- “Dạo này nhóc đó bận học quá cô ơi…”
Là nhóc nào đây???...
Cậu thấy hơi bực bực trong người. Thắng rất ít khi đi chơi xa, và thường là đi với cậu. Chỉ có đợt trước là đi một mình thôi. Vậy, sao tự nhiên lại lòi ra nhóc nào ấy nhỉ???...
- “Làm gì mà cái mặt xụ một đống vậy, đau bụng hả???”
Thắng mở cửa phòng, quăng ba lô xuống rồi quay qua nhìn cậu. Đau bụng à, đang tức mình muốn chết…
- “Sao không trả lời vậy, hay đau quá á khẩu luôn rồi…”
- “Mày đi xuống đây với ai vậy???”
Cậu hỏi, giọng hơi gằn. Thắng nhìn cậu, thoáng bối rối. Rồi cười:
- “Ghen hả, em yêu???...”
- “Mày trả lời đi…”- Tên này, người ta đang tức muốn chết lại còn cà rỡn…
- “Nói xong không được tức à nha…”
- “Có nói không???...”
- “Rồi, nói, tao đi với nhóc Quân đó…”
Câu trả lời của Thắng làm cậu sượng cả người…Là…nhóc Quân sao???...
(Hết phần hai)
PHẦN CUỐI
A.
Tôi.
Tôi biết, cậu ấy đâu thể dễ dàng quên đi nhóc Quân như vậy… Phản ứng của cậu ấy, đúng như dự đoán của tôi…Có phải…
Nếu sự thật là như vậy, tôi cũng chẳng biết nên làm gì???...
Có thể…là kết thúc tất cả…
Đúng không???...
Cậu.
- “Mày…đi với nhóc Quân làm gì???”
- “Mày…biết để làm gì??? Đó là chuyện giữa tao và nhóc Quân…”
Cậu nhìn Thắng, ánh mắt tức giận. Trả lời như vậy là ý gì đây???…
- “Tao muốn biết…chẳng phải tao là người yêu của mày sao??? Nếu đã coi tao là người yêu, chẳng phải mày nên cho tao biết mày đã đi với ai và làm gì sao???”
Thắng lại im lặng. Cậu rất ghét mỗi khi Thắng im lặng như thế này…Có gì thì nói đi, úp úp mở mở gì chứ…Hay là…giữa Thắng và nhóc Quân…
Có phải…vì vậy mà nhóc Quân chia tay với cậu???...
Nó.
Nó lại lên mạng, để nói chuyện với anh Tuấn. Đối với nó, việc này giờ đây đã trở thành thói quen….Cũng chẳng hiểu sao, mà dạo này nó lại thích nói chuyện với anh Tuấn đến như vậy…Thật ra, xưa giờ nó vẫn là một đứa dở hơi…Thế giới của nó, thường chỉ quanh quẩn bên một người…Người đó có thể là nó, có thể là một ai…Nhưng vẫn chỉ luôn là một người…Đôi lúc nó tự hỏi, tâm trí của nó có phải rất lạ không??? Một khi đã chú ý tới ai đó, thì tâm trái của nó, thường làm lu mờ và khiến nó chẳng còn quan tâm đến bất kỳ người nào khác…
- “Vẫn còn thức hả nhóc???”
Tiếng máy tính khiến nó chợt tỉnh. Anh đã lên rồi à…
- “Dạ.”- Nó làm một icon mặt cười- “Anh đi về trễ vậy, công việc bận lắm hả anh???”
- “Uhm…dạo này bận túi bụi, chắc phải đến cuối tuần mới xong. Chủ nhật nhóc rảnh không, đi uống cà phê với anh nha…”
Có gì đó đang diễn ra trong lòng nó…Là…niềm vui chăng…
- “Dạ.”- Và thêm một icon mặt cười…
Cậu.
Cậu không nói gì nữa, hay đúng hơn, cậu không biết phải nói gì. Trong người cậu đang hỗn loạn. Thắng thì vẫn nhìn cậu, một cách điềm tĩnh…
- “Mày nói đúng, mày là người yêu của tao mà…”- Thắng bất ngờ lên tiếng- “Nhưng tao không muốn nói lúc này. Đến cái hẹn đó, nếu mày muốn nghe tao sẽ nói, được không???”
Cậu ậm ừ. Thật sự cậu cũng chẳng biết phải làm gì. Có gì đó xáo trộn và khó hiểu quá…
- “Mày tắm trước không??? Hay để tao???”
- “Mày tắm trước đi, tao vô sau…”- Cậu ngồi xuống chiếc ghế nơi góc phòng- “Tao đang mệt…”
- “Uhm…”
Tôi.
Tôi bước vào phòng tắm, thản nhiên hết mức có thể. Nhưng thật ra, tôi đang không hiểu nổi mình. Nói đúng hơn, là tôi từ chối làm cho mọi chuyện trở nên đơn giản. Tại sao ư???
Có thể, là tôi đang chờ đợi một phản ứng nào đó…
Có thể, là tôi đang tìm kiếm một hành động nào đó…
Có thể, là tôi đang thử thách một tình cảm nào đó…
Có phải là ngu ngốc không, khi bạn yêu một người mà thậm chí, bạn không thể tin người ta…
Là…quá ngu ngốc…
Hay…vô vọng…
PHẦN CUỐI
B.
Nó.
Nó và anh lại gặp nhau. Buổi chiều chủ nhật mưa như trút nước. Ngồi trong quán cà phê quen thuộc bên tách capuchino nóng hổi, anh nhìn nó không nói gì. Có khoảng lặng nặng nè đeo đuổi cả hai. Mà nó thật sự không biết là chuyện gì…
- “Nhóc…Anh…sắp lấy vợ…”
Câu nói nghe như vọng về từ rất xa, nhưng lan rộng cả trong tâm tưởng. Anh Tuấn…sắp lấy vợ…Một chuyện…vui?!!!...
- “Vậy..sao anh…Em…phải chúc mừng chuyện vui này rồi…Nhưng…Chị ấy là ai vậy???”
- “Hàng xóm của anh ở dưới quê…tụi anh quen nhau từ bé tới giờ…Ba mẹ anh lớn tuổi, nên sau khi anh chia tay người kia, muốn đôn đốc chuyện giữa hai đứa…”
- “Là…vậy à…”
Cậu.
Thắng bước ra, thả mình lên giường. Cậu vẫn ngồi im trên chiếc ghế. Hai đứa nói với nhau những câu vô nghĩa. Rồi chẳng biết là bao lâu, cậu nghe thấy tiếng Thắng thở đều…
Cậu đứng dậy, bước tới phòng tắm. Cậu đang muốn gì??? Cậu đang làm gì???...Tại sao…chỉ nghe về việc của Thắng và nhóc Quân lại làm cho cậu chấn động đến như vậy???...
Rốt cuộc…cảm xúc này là gì….
Là cậu chưa quên Quân…hay là cậu chưa quên quá khứ…
Nó.
Nó phải vui cho anh chứ, đúng không??? Nó phải chúc mừng khi anh sắp sửa lập gia đình, như bao người con trai khác…Đúng không???...
- “Anh…có yêu chị ấy???”
Một câu hỏi thật quá dở hơi. Nhưng nó vẫn muốn hỏi. Và cũng chẳng biết là cho nó, hay cho người con gái hiền lành đang ở dưới quê…
- “Em xin lỗi, em…không nên hỏi chuyện này…Tại…em thấy anh vẫn còn nặng tình với người kia…”
Anh cười, nụ cười chua chát…Nụ cười làm tin nó như vỡ ra…Anh…có phải là vẫn còn yêu người con gái kia…
- “Nhóc…có thích anh không???”
Cậu.
- “Anh Hải…”
- “Nhóc ra trễ vậy…học có mệt lắm không???”
- “Không…tại em bận chút chuyện trong trường thôi…Anh đợi em lâu chưa…”
- “Hì…anh cũng mới tới à…”
………………….
- “Nhóc đang đi đâu vậy???”
- “Dạ…em đang đi chơi với mẹ…có gì không anh???...”
- “Không…”- Cậu ráng giữ giọng bình thường khi nhìn thấy người mình yêu đang bước vào khách sạn với một người con trai khác…- “Uhm…nhóc đi chơi vui hen…”
……………………..
- “Sao…em lại lừa dối anh???”
- “Tiền. Anh nghĩ là có tình yêu ở thế giới này à. Đừng có mơ, nếu không có tiền, tôi cũng chẳng quan tâm tới anh…”
- “Em…”
………………………
- “Hải…Hải…”- Tiếng đập cửa cùng giọng của Thắng làm cậu sực tỉnh- “Hải…có nghe tao nói không???”
- “Uhm…sao vậy???”
- “Sao con mắt mày, mày biết mày ở trong đó bao lâu rồi không???”
- “Ah…xin lỗi, tao đang suy nghĩ vậy thôi…”
- “Mày không sao thiệt chứ???”
- “Tao ổn mà, lát tao ra liền…”
- “Uhm…tao đợi mày ra rồi đi ăn khuya đó nha…”
PHẦN CUỐI
C.
Nó.
- “Nhóc…có thích anh không???”
- “Anh…”- Nó đỏ mặt, anh Tuấn tự nhiên hỏi câu không ăn nhập chủ đề gì hết- “Sao bỗng dưng hỏi câu kỳ cục quá???”
- “Anh chỉ muốn biết, nhóc có thích anh không thôi???”
- “Em…”
Tôi.
Tôi và cậu ấy ra ngoài ăn khuya. Hai đứa đi bên cạnh nhau mà im lặng không nói gì. Tôi có cảm giác, cậu ấy đang dần nhận ra mọi chuyện…cũng chẳng sao…cho dù tình cảm đó chỉ là ngộ nhận, thì việc nhận ra nó chẳng phải sẽ tốt hơn…
- “Mày muốn ăn gì???”
Đến chỗ ăn rồi, và tôi chỉ có thể hỏi một câu như vậy. Không có gì khác hơn cả…
- “Mày ăn gì tao ăn đó…”
- “Vậy sao…”
Nó.
- “Anh…chỉ muốn biết…trước khi kết hôn…nhóc…có thích anh không???”
- “Sao anh lại muốn biết??? Chuyện em có thích anh không thì có ảnh hưởng gì đến việc kết hôn của anh???...Chẳng phải…người mà anh nên nói…chính là người yêu từ thời đại học của anh…”
- “Ngốc…”- Anh Tuấn đột ngột nắm lấy tay nó. Hơi ấm dịu dàng truyền qua đôi bàn tay- “Nhóc nghĩ vì sao anh lại muốn biết chuyện này???...”
Tôi.
- “Tao muốn đi dạo…Mày có muốn đi cùng tao không???”- Tôi cất tiếng hỏi khi tôi và cậu ấy vừa kết thúc bữa ăn…
- “Đi chứ, sao lại không???...”- Hải ngước mặt nhìn tôi, ánh mắt có gì đó rất lạ…
- “Uhm…sao lại không…”- Tôi bất giác lập lại câu nói của cậu ấy.
Biển đêm đẹp, cái đẹp bình lặng và u uất. Cái đẹp làm lòng người bình thản và buồn. Tôi và cậu ấy vẫn bước đi bên nhau, nhưng sao cảm giác lại xa vời như vậy…
- “Còn hai ngày nữa là tới cái hẹn đó, mày còn nhớ không???”
- “Đương nhiên còn…”
- “Uhm…tao hy vọng…lúc đó mày đã có thể chắc chắn về tình cảm của mình…Chỉ cần hứa với tao một điều, mày sẽ không nói dối tao, được không???”
Hải nhìn tôi, vẫn với ánh mắt rất lạ, nhưng lần này buồn hơn…Rồi cậu ấy nhẹ nhàng trả lời:
- “Tao sẽ nói thật…chắc chắn…”