Đến khi nào... Trang 6

Có thể là ngày mai, khi tỉnh giấc, cậu ấy sẽ quên đi chuyện này…

Cũng có thể…là tôi sẽ muốn quên…

Mặc kệ, mọi chuyện tới đâu thì tới…

Tôi…đã chẳng còn đường lùi nữa rồi…

Nắng chiếu nhẹ xuyên qua cửa sổ phòng, đọng trên mi mắt làm tôi thức giấc…Đã sáng rồi sao???...

Chuyện đêm qua…phải chăng chỉ là giấc mộng???...

Mấy giờ rồi nhỉ???

Tôi vớ lấy cái điện thoại, bật lên tính xem giờ thì phát hiện có tin nhắn…

- “Dậy chưa, my love. Cái hẹn là một tuần, đúng không???”

CHƯƠNG 8

Đã một tháng trôi qua rồi nhỉ?!!!...

Một tháng trôi qua, mà nó lại có cảm giác giống như là một thế kỷ. Một mình thẫn thờ trong phòng. Nó chẳng thiết làm gì, cũng chẳng có ai để sẻ chia. Nó vốn không có bạn thân…

Thế giới của nó…trước đây chỉ có một mình…

Rồi có anh…

Một chút gì đó với anh Thắng…

Tất cả, bây giờ lại quay trở lại điểm khởi đầu…

Thế giới của nó, và chỉ một mình nó mà thôi…

Lại thêm một ngày dài nữa…

Nếu không bước ra khỏi phòng, chắc nó phát điên mất thôi…Cứ nghĩ mãi về chuyện cũ…

Nó mở tủ quần áo, chọn đại một bộ đồ. Rồi bất chợt nhìn thấy…

Nó quên bẵng mất chuyện này…

Phải đi trả áo cho “người lạ” chứ…

Làm một vài vòng quanh thành phố, đầu óc nó cũng nhẹ đi. Ừ thì, nếu đã không mang lại hạnh phúc thì nên mỉm cười quay lưng ra đi…

Mãi nghĩ, mà đêm đến lúc nào không hay…

Đêm, lặng lẽ. Nó về nhà cất xe, rồi bước ra ngoài tản bộ…

Lần này, nó có đem theo chiếc áo trả cho người ta…

Hai tiếng đồng hồ trôi qua…

Nó vẫn ngồi chỗ cũ, và chờ đợi. Cũng chẳng biết tại sao mình lại muốn chờ. Chợt nhớ lại câu nói cuối cùng mà nó được nghe tối hôm đó…

“Nếu có duyên gặp lại, thì phải là nụ cười hạnh phúc nha nhóc…”

Bất giác mỉm cười…

Thêm một tiếng nữa…

Trời đã khuya rồi, gió lạnh bắt đầu thổi. Nó ngồi thẫn thờ nơi chiếc ghế bên đường. Chắc là anh ấy không đến…

Phải rồi, chỉ là một cái áo thôi mà…

Đối với người ta, có lẽ chẳng có gì quan trọng…

Lại nhìn đồng hồ…

So với lần trước mà nó gặp anh, đã qua mười lăm phút rồi…

Chắc, không có duyên với “người lạ”…

Lại thêm nửa tiếng…

Nó đứng dậy, phủi phủi quần áo theo phản xạ. Chờ tiếp có lẽ cũng chẳng ích gì. Mà thật khùng quá, làm sao nó lại nghĩ là người ta sẽ đến đây nhỉ?!!!

Đúng là…đồ đầu óc không bình thường…

Bị bỏ, cũng đáng lắm…

Nó tự cười mình, rồi xếp lại chiếc áo của “người lạ” đang cầm trên tay…Về thôi, dạo này càng ngày càng đi khuya quá rồi đấy…

- “Phải…nhóc thất tình không???”

Có tiếng nói vọng lên từ sau lưng nó…Lẽ nào…

Đúng là “điên khùng” thật, “người lạ” chào nó bằng một nụ cười…

Nụ cười sáng lên trong đêm…

CHƯƠNG 9

Cậu phóng xe tới trước nhà Thắng…

Quá quen thuộc, cậu bước vào nhà chào hai vị phụ huynh rồi đi lên phòng…

Thắng đã thay đồ xong…Nhưng mặt mày hình như còn chút ngái ngủ…

- “Hi, my love. Đi ăn sáng hen…”
- “Mày bỏ cái từ “my love” đó đi dùm tao, nghe sến chết được…”
- “Chứ thích kêu bằng gì, honey???”- Cậu chọc Thắng, và được ăn một cái gối ngay lập tức…
- “Cứ như cũ đi, thằng giặc…Mày tao quen rồi đổi đổi cái gì???”
- “Nhưng cặp với nhau mà kêu vậy sao được, baby…”- Cậu cười, thấy mặt Thắng hình như hơi đỏ lên, đáng yêu thật…
- “Mày mà nói một tiếng nữa tao đạp xuống dưới nhà đó nha…”

Đi ăn sáng…

Cảm giác cũng lạ thật. Hồi xưa hai đứa đi ăn với nhau bao nhiêu lần mà chẳng thấy sao. Giờ cậu mới phát hiện ra nhiều điều thật thú vị từ vẻ mặt của Thắng, cử chỉ của Thắng…

- “Mày không ăn hả, nhìn tao hoài vậy???”
- “Không ăn, nhìn mày là tao…no rồi hehe…”
- “Tao táng cho mày một táng đó nha, tao chứ không phải mấy đứa người yêu trước của mày đâu mà nịnh nọt…”
- “Rồi rồi, dữ quá, ăn đây ăn đây…”

Đi ra ngoại thành chơi…

Thắng chở, còn cậu ngồi phía sau…Cảm giác lại càng lạ…Tự nhiên thấy vai của Thắng thật rộng…Bất giác, cậu nhớ lại những chuyện mà hai đứa từng trải qua…

Phải rồi, Thắng lúc nào cũng ở bên cạnh cậu…

Là người, hiểu cậu còn hơn cả bản thân cậu nữa…

Nhưng…có khi nào cậu đang ngộ nhận???...

Tới nơi…
Hai đứa gửi xe, rồi bước vào phía trong quán. Buổi sáng nên khách vắng hơn. Thắng chọn chiếc bàn quen thuộc mà hai đứa hay ngồi, rồi kêu hai ly cà phê đen không đường đúng như sở thích của cả hai…

- “Mày…còn nhớ điều mà tao đã nói không???”

Thắng khuấy nhẹ ly cà phê đen, và hỏi cậu. Giọng Thắng có vẻ băn khoăn. Cậu mỉm cười:

- “Quên rồi…”

- “Vậy à???”
Thắng gật nhẹ đầu, rồi im lặng. Thật là, dạo này cái tính hài hước của tên này bay đi đâu mất tiêu…

- “Mày thật là…nói vậy mà cũng để yên được…Tao chưa có quên đâu…Tao đâu có dễ quên một chuyện như vậy…”

Thắng không nói gì, chỉ lơ đãng nhìn ra dòng sông trước mặt…Hành động này làm cậu nổi điên:

- “Mày…không tin tao hả???”

Thắng nhìn cậu, cái nhìn đầy nghiêm túc và có vẻ gì đó…đáng sợ.

- “Nói thật với mày, tao…không tin…”

Thắng buông một câu gọn lỏn, và vẫn nhìn cậu đầy kiên định. Tim cậu tự nhiên nhói lên một nhịp. Tại sao, sao Thắng lại không tin cậu cơ chứ???...Lẽ nào…

- “Đúng đó…Mày đang nghĩ đúng rồi đó…Bao nhiêu người tin mày, nhưng rốt cuộc họ được gì??? Chính vì tao đã chứng kiến bao nhiêu trường hợp, nên, xin lỗi nếu tao làm mày buồn, nhưng bảo tao tin mày thì…tao chưa làm được đâu…”

Là…thật à…

Đây…có phải là cái giá phải trả…

Thắng nói đúng, nếu chuyện này là do cậu ngộ nhận thì sao???...

Nếu…đúng là cậu ngộ nhận…

Thì…lại làm tổn thương Thắng thêm mà thôi…

CHƯƠNG 10- A

Tôi.

Tôi biết, mình đang nói những điều làm cậu ấy hụt hẫng. Nhưng, tôi không muốn bắt đầu một mối quan hệ dựa trên sự dối lừa. Tôi chưa tin cậu ấy, và cũng không chắc đến khi nào thì mình mới mất đi cảm giác bất an…

Hải nhìn tôi, im lặng. Vẻ mặt đăm chiêu. Tôi tự mỉm cười, đã lâu lắm rồi tôi không được ngắm khuôn mặt rất đáng yêu này của cậu ấy…

- “Mày…cười gì vậy???”
- “Không có gì…”
- “Xạo, không có gì tự nhiên lại cười…Mày đâu phải hạng người khùng điên như vậy…Hay…mày mê tao quá nên phát điên…Haha…”
- “Mày đúng là “chuyên gia tự sướng”, xuống bớt đi cho thiên hạ nhờ…”- Tôi chọc cậu ấy- “Mê mày, tao họa có điên mới đi mê một đứa như mày…”
- “Vậy hả…vậy mà hôm bữa có người nói với tao là: “tao thích mày đó”…Đúng là…lời nói gió bay…”
- “Mày…ừ…thì tao thích mày mà…thích…y như thích con Milu nhà tao vậy đó…Haha…”
- “Dám so sánh người yêu với chó hả, thằng giặc...Coi đây…”- Cậu ấy lao tới, và cắn vào tay tôi thật mạnh…Thật là…xài chiêu “cẩu xực xí quách” đây mà…

Chơi đùa chán chê ở ngoại thành, chúng tôi đi ăn trưa. Một nhà hàng thịt nướng kiểu Brasil. Ăn uống xong xuôi, chúng tôi quyết định đi uống cà phê tiếp. Một ngày thật bình thường, chỉ khác ở một điểm là…có cảm giác gì đó rất ấm áp…

Quán cà phê quen thuộc của hai đứa…

Chúng tôi bước vào không gian tĩnh lặng, đúng như tên gọi của quán…Lượng khách ở đây luôn vừa vặn như vậy, vừa vặn đủ để không làm phiền đến bất kỳ một ai…Tôi bước tới chỗ góc phòng khuất người, chỗ ngồi ưa thích, rồi kêu hai ly cà phê…

Y hệt buổi sáng nhỉ…

Lại tự mỉm cười…

- “My love, mày cười nhiều quá rồi đấy.”- Hải nhìn tôi, nhíu mày- “Hay là…đang tơ tưởng đến ai…”
- “Còn đến ai nữa, đến em đó em yêu…”- Tôi cười, cố lấy giọng thật nghiêm túc…
- “Ê ê…ai là em yêu của mày hả…Đừng có mơ mà lên làm anh…”
- “Em thật là…cặp với nhau rồi mà ăn với nói như vậy đó…”- Tôi cố nín cười- “Là tại anh, tại anh nuông chiều em quá…Thật tình, để anh dạy dỗ em thêm mới được…”
- “Mày…”

Hải nhìn tôi, có vẻ tức tối lắm. Tôi lấy tay ôm bụng mình. Nhìn điệu bộ của cậu ấy, tôi thật không nhịn cười thêm được nữa…

Nó.

- “Phải…nhóc thất tình không???”

Câu hỏi cất lên thêm một lần nữa, đủ để nó biết người lạ thật sự đang đứng trước mặt nó. Nó nhìn người lạ, mỉm cười bối rối. Tự nhiên có cảm giác ấm áp len lỏi trong tim…

- “Sao vậy, giờ này còn ở ngoài đường??? Con nít đi đêm không tốt à nha…”- Người lạ nhìn nó, vẫn nụ cười sáng như ánh trăng…
- “Em…đem trả áo cho anh…”- Nó chìa chiếc áo đang cầm trên tay, lí nhí- “Tại không biết phải liên lạc như thế nào…nên…”
- “Ngốc vậy trời, lỡ anh không trở lại thì làm thế nào…”
- “Em…cũng không biết…”

Nó cúi đầu, lặng lẽ. Người lạ tiến thêm một bước đến bên cạnh nó, bất chợt xoa đầu…

- “Lần sau đừng làm như vậy, biết không???”

- “Nhóc tên gì nhỉ???”
- “Dạ…Quân…”- Nó trả lời, cứ thấy ngượng ngùng thế nào…
- “Quân, tên đẹp nhỉ…”- Người lạ cất lời khen- “Uhm…anh tên Tuấn…đang làm kiến trúc sư…Nhóc học lớp mấy rồi???...”

Nghe câu hỏi “học lớp mấy rồi”, nó tự nhiên bật cười:
- “Dạ, em đang học năm nhất ngành kinh doanh quốc tế của trường đại học C…”
- “Chà…đại học rồi sao, nhìn nhóc cứ như là học sinh cấp ba ấy…”- Anh Tuấn gật gù- “…Hèn chi được đi đêm, hết teen rồi còn gì…”
- “Đâu có anh, năm sau mới hết teen chứ…”- Nó cười- “Em cũng đang tận hưởng năm cuối cùng được làm teen đây…”
- “Nhóc có vẻ ổn định hơn rồi nhỉ?!!!”

Anh Tuấn đổi câu hỏi. Đột ngột. Nó nhìn anh Tuấn, lặng lẽ nói:
- “Dạ, em nghĩ mình đã đỡ hơn…Cũng chẳng biết sao nữa…”

Nó ngước mắt nhìn xa xăm…

- “Con nít đừng suy nghĩ nhiều, mau già lắm…”- Anh Tuấn lại xoa đầu nó- “Cứ để tình cảm phát triển tự nhiên, còn nhiều người khác mà…”

Lại thêm một nụ cười ấm áp…

Cậu.

- “Ê mày, đi xuống V…chơi không???”
Cậu nhìn Thắng, rồi cất câu hỏi. V…một nơi quen thuộc với cả hai…

- “Sao tự nhiên lại muốn xuống đó???”

Thắng nhìn cậu, hỏi như thăm dò…Lại có vẻ ái ngại gì đó…Là sao???...
- “Thì lâu rồi hai đứa mình chưa đi, bữa nay muốn đi không được hả???”
- “Thì…được…”

Cái thằng này, lâu lâu nói chuyện làm cậu muốn nổi điên…
- “Không thích thì nói, đừng miễn cưỡng…”
- “Không phải không thích…uhm…thì cũng có thể nói là không thích…nhưng không phải không thích xuống V…”
- “Bắt đầu rồi đó, mày muốn nói gì thì huỵch toẹt ra đi…”

Thắng vẫn điềm tĩnh nhìn cậu. Cậu thì lại đang mất bình tĩnh. Thắng nhấp một ngụm trà, từ tốn:
- “Tao ghét, nơi mà mày hay đưa người ta “vào tròng”…vậy thôi…”

Cậu ngồi im lặng. Thắng cũng vậy. Có bức tường nào cứ đứng chắn ngang. Cậu đưa mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, tự hỏi mình đã làm Thắng mất lòng tin đến thế sao???...

Có lẽ…đó cũng là cái giá mà cậu phải trả…

Để…bắt đầu bất cứ một mối quan hệ nghiêm túc nào…

- “Nhưng…tao sẽ đi…”

Loading disqus...