Con người sống, tàn ác.
Nó đi khỏi hàng game. Nhiều người nhìn nó. Có những người khuyên nó về nhà đi từ lâu, khi nó thấy nó ốm, nó vạ vật. Có những người vì quá thương nó mà có lần mua cho nó đồ ăn, cho một vỉ thuốc cảm. Thấy nó đi, họ thở phào. Có thể vì họ nghĩ khỏi phải nhìn nó thêm nữa, cái hình hài khiến họ phải cau mày, phải tặc lưỡi ngán ngẩm, cũng có thể vì họ nghĩ thế là nó đã biết đường lo liệu lấy thân. Chắc chẳng ai nghĩ là nó đã chán chường cùng cực. Nên nó mới lê ra ngoài đường vào một ngày mùa xuân, mưa phùn, trời nồm, bẩn thỉu, ẩm thấp. Thứ thời tiết mà người thường cũng đã muốn đổ bệnh.
An ngã gục trên đường, không biết mình đang ở đâu, vào lúc nào, sáng hay tối. Nó chỉ thấy tất cả đổ sầm trước mắt nó. Và những màn nước mỏng manh nhưng dày đặc phủ lên khắp người nó.
---
An tỉnh dậy, thấy mình đang ở một con phố nào đó. Nó gượng đứng lên nhưng lại ngã sấp xuống mặt đường ướt nhẹp. Nó cố bò đi. Hơi thở của nó đứt quãng, nặng nhọc. Da dẻ nó bở lợt, tím tái. Những mong tay cáu bẩn cũng đã mềm ra vì ngấm nước.
"Mình sẽ chết." Nó lẩm bẩm. "Chỉ một chút nữa thôi mình sẽ chết."
Và một người đàn ông tới đứng trước nó, cái bóng to lớn phủ lên người nó. Dượng? Nó nghĩ. Vậy là ông sắp đánh nó. Nó sẽ chết nhanh hơn. Nó đã quá ốm yếu rồi. Chỉ một trận đòn bình thường của ông cũng đủ giúp nó thăng thiên.
Nhưng mãi cũng không có tiếng vun vút nào của roi vọt trên lưng nó.
Kiên? Nó cười khẩy. Vậy là anh ta đang nhíu mày nhìn nó, đang ôm miệng quay mặt đi khi nhìn thấy nó. Sau một lúc, anh ta sẽ đỡ nó dậy, lại vỗ nhẹ lên lưng nó, an ủi như với một đứa trẻ con. Nó sẽ giằng khỏi anh. Nó sẽ tát anh. Cắn anh. Chửi anh. Làm tất cả để anh phải xa lánh nó như xa lánh một con chuột gầy đét hôi hám đang phát cuồng. Rồi nó sẽ lại gục xuống, trút ra những hơi thở cuối cùng, rồi chết đi khi vẫn mở trừng trừng đôi mắt.
Nhưng không có bàn tay nào chạm vào nó, cũng không có tiếng nói khẽ khàng bên tai nó.
Nó chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu, tiếng mưa rơi tanh tách, tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng trái tim hồn hển.
"Ai?"
Nó cố ngẩng đầu lên. Người đàn ông mờ nhạt, càng lên trên càng mờ nhạt. Nó chỉ có một cảm nhận gần gũi, một cảm giác máu thịt.
"Bố?"
Nó mở bừng mắt, bật dậy. Người đàn ông biến mất như một làn sương. "Bố!" Nó gào. "Bố!"
Nó chơi vơi. Giữa con đường đen đặc không một bóng người, mưa đổ ào ào. Nó biết nó sắp chết. Mà ước muốn cuối cùng của đời nó cũng vẫn không thành, ước muốn được một lần nhìn thấy bố.
Nó thấy mình nhỏ bé, lọt thỏm. Thấy mình vẫn đang mặc một cái quần đùi thủng đũng, đeo một cái yếm dãi. Một người phụ nữ nhỏ nhắn, tóc đuôi sam tới gần nó. Nó nhìn thấy nụ cười yêu thương của bà, ánh mắt âu yếm của bà. Nó giơ hai bàn tay bé xíu lên với lấy bà. Bà cúi xuống, ôm nó và nhấc bổng nó lên. Nó ngả vào bầu vú của bà, tròn đầy, ấm nóng, mềm như bông, thấy đôi môi bà hôn lên trán mình, lên má mình, nghe thấy tiếng cưng nựng của bà rung rung trong tai. Bà ôm nó đi. Những nhịp chân của bà làm nó cảm thấy con đường như cũng nhấp nhô. Và những chuyển động đều đều, êm ái khiến nó buồn ngủ, muốn được ngủ mãi mãi.
---
An không biết bất cứ chuyện gì xảy ra trong đời thực, từ sau khi nó ngã gục xuống đường, những con người xa lạ đi qua nó, một số con người xa lạ dừng lại nhìn nó và rồi, một người tới cạnh nó và gọi điện cấp cứu.
Nó nằm mê mệt hơn một ngày trời. Lúc nó tỉnh dậy, anh ta ngồi cạnh nó, đang nhắn tin điện thoại.
Nó chỉ thấy anh ta có gì hơi quen quen mà không rõ đã gặp ở đâu. Nhưng đầu óc nó cũng chưa đủ tỉnh táo để nó nhận thấy cần phải biết về anh ta. Nó vẫn mệt, vẫn muốn ngủ. Nó vùi đầu vào gối và có lẽ đã ngủ thêm một giấc nữa nếu anh ta không đột ngột quay lại nó.
- Này em! Tỉnh hơn chút nào chưa?
Nó lắc đầu, quay mặt đi. Anh ta vỗ vào má nó, nói:
- Từ từ đã em! Đọc cho anh số điện thoại nhà. Anh gọi bố mẹ đến cho. Anh thấy chứng minh thư của em nhưng lại không có địa chỉ nhà.
Ngay cả dây thanh quản của nó cũng không muốn rung lên. Nó tiếp tục lắc đầu, nhắm mắt lại.
- Không được đâu nhé. Là bệnh viện họ bảo đấy. Không thì ai trả tiền viện phí cho chú em bây giờ.
Lần này thì nó mở mắt. Nó nhìn anh ta, chán ngán. Không phải vì anh ta, mà vì những điều anh ta vừa nói. Nó chống tay muốn ngồi dậy nhưng lập tức gập người xuống.
- Anh không bắt em phải dậy - Anh ta vội đỡ lấy lưng nó - Anh chỉ muốn có số điện thoại của bố mẹ em thôi mà.
- Xin lỗi - Nó nói thều thào - Em không có bố mẹ.
Anh ta thoáng ngạc nhiên.
- À thế thôi - Anh ta chép miệng - Em có muốn ăn uống gì đấy không?
- Anh đưa em ra khỏi đây đi - Nó nói - Em không có tiền đâu.
- Ờ thì - Hay là em cứ ở lại đây - Bao giờ hết giận dỗi bố mẹ thì anh đưa về.
- Em nói em không có! - Nó nằm vật xuống.
- Em có chứng minh thư, có thẻ sinh viên, nói thật anh tìm bố mẹ em cũng chẳng khó lắm đâu. Nhưng nếu em đã không muốn về nhà, anh cũng không ép. Thôi cứ để mấy hôm. Khỏe mạnh đã. Rồi anh em tính tiếp.
An không buồn nhìn anh ta nữa, trong lòng đầy bực tức. Bực tức đến phát bệnh. Nó ôm chặt cái bụng, ngả người ra khỏi giường, nôn khan.
- Chán chú em lắm - Anh ta đứng khoay tay, nói - Đằng nào cũng thế. Anh làm thủ tục nhập viện cho chú em rồi. Có ai đời cứ dạt ngoài hàng net cả tháng trời như thế không? Ốm là phải. Giận dỗi bố mẹ cũng vừa vừa thôi chứ.
Anh ta nói một hồi An mới thấy trí nhớ của mình sáng lên đôi chút. Vậy ra anh ta cũng là khách của hàng game, mà vì bình thường nó chẳng buồn nói chuyện với ai, nó chẳng biết. Nó muốn nói với anh ta gì đó, để chặn lời anh ta lại, để dập tắt cái suy nghĩ thường thấy của anh ta khi gặp những thằng ngồi lì ở hàng net. Nhưng nó không nói được. Nó bải hoải cả người, thấy mình rời rã khi nằm lại xuống.
Một y tá tới gần nó, thay bình nước truyền, bảo nó cặp sốt. Còn anh ta, một người mà nó chỉ thấy quen mặt chứ chẳng hề biết tên, đã đi mua cho nó cái gì đó để ăn, theo như lời anh ta nhắn lại.
10.
- Tôi đã nói với anh rồi đấy! Tôi không có tiền. Anh cũng đừng có mất công tìm đến nhà tôi làm gì. Tôi mồ côi, ở nhờ nhà dì dượng. Dượng tôi cũng chẳng yêu quý ...
- Thôi không cần trình bày - Anh ta xua tay - Thế giờ mày có định trả tiền anh không?
Nó định ương gàn nói "việc quái gì đến tôi, là do anh tự nguyện" nhưng tự nó nuốt lại câu nói ăn cháo đá bát ấy. Dẫu thế nó vẫn ngang ngạnh.
- Tôi chưa biết làm thế nào để trả tiền cho anh. Acc game của tôi mới bị hack, giờ tôi chẳng có gì đáng giá trong tay.
- Có - Anh ta nhếch mép cười với nó - Mày có muốn kiếm tiền không?
- Sao?
- Chẳng những mày trả nợ được anh chỉ trong một phím đàn, mà còn thoải mái tiêu xài nữa kìa - Anh ta ngửa người ra cái ghế salon, bắt chéo đầu gối, nói - Kể cả nếu mày nghiện game, mày cũng có thừa tiền mua một cái acc mới gấp mười lần con cũ của mày.
- Đéo tin. Hay anh bảo tôi đi buôn ma túy cho anh?
- Đ.t mẹ. Anh đ.éo ngu gì tự đưa mình đi dựa cột. Cái này đ.éo phạm tội gì. Vừa được sướng vừa có tiền.
- Đ.t mẹ - Nó đứng phắt dậy - Tôi thà đi chết còn hơn làm cái trò anh bảo.
- Không, ý anh không phải thế. Mày từ từ đã nào. Anh đâu có bắt mày làm đĩ.
- Thế chứ còn cái gì?
- Nhẹ nhàng hơn nhiều. Mày không biết gì cả. Trai bao thôi.
- Khác cái chó gì nhau?
- Thằng đần. Giữa đứng đường chổng đít với cả đi cặp kè với các bố già lắm tiền, mày thấy giống nhau à? Người ốm o như mày bình thường cũng đ.éo có cơ hội, chẳng qua anh đang có mối ngon, muốn giới thiệu cho mày.
- Không! - Nó thẳng thừng - Bệnh hoạn. Vô liêm sỉ!
- Ngu lắm em ạ. Thôi anh tùy mày nghĩ. Nợ của mày vẫn ở đây, anh không phải thánh mà bố thí tiền cho thiên hạ. Hoặc mày về nhà xin tiền ra đây trả anh, hoặc thử làm theo lời anh. Anh hứa đảm bảo là anh chỉ cần mày đi một hai đêm, trả đủ tiền cho anh, rồi anh cũng chẳng bắt mày phải làm gì nữa. Mày đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Coi như anh với mày chưa từng gặp nhau.
An nhìn Thành, người đàn ông ấy, nửa lo lắng, nửa nghi ngờ. Rồi, phân vân một hồi, nó quyết định đồng ý.
---
An đã nằm viện gần một tuần. Ra viện, Thành đưa nó về nhà và cuộc nói chuyện kia diễn ra chỉ trong mấy phút trước khi nó gật đầu chấp thuận. Nó nợ Thành toàn bộ số tiền viện, tiền ăn uống thuốc thang mà anh ta đã ghi chi ly chẳng thiếu mục nào.
Nó đồng ý vì mấy lý do.
Nó không có tiền. Đó là lý do lớn nhất. Nó không muốn về nhà, chắc chắn không muốn về, và nhất là không muốn dì dượng nó bỏ tiền trả nợ cho nó.
Nó không có sức lao động, hiện tại là thế. Nó mới ốm dậy, và kể cả có không ốm, nó cũng không phải đứa đủ khỏe mạnh để có thể kiếm tiền nhờ chút ít sức lực đó.
Nó đã bỏ học. Tương lai rỗng tuếch.
Nó không còn lạ lẫm với những cái thứ ấy nữa, mặc dù nó chưa từng quan hệ. Nó vốn là đứa cả đời bị bắt nạt, từ khi học cấp hai đã phải làm cho mấy thằng đại ca trong lớp, trong trường.