[Đam mỹ] Đánh cương thi, nói chuyện yêu đương Trang 9

“Không sao đâu, tôi có thể chăm sóc anh, tôi là hộ lý chuyện nghiệp đó!” Không đợi mọi người mở miệng thì Hàn Thanh Hương đã cướp lời.

Đào Chân ghen tỵ trợn trắng mắt. Hàn Thanh Hương làm bộ không trông thấy.

“Các người tự mình quyết định đi, chúng tôi không có gì để nói. Nhưng cẩn thận đừng chết.” Nghiêm Học thở dài, nhíu mày.

Cậu không muốn trong đội của mình có ai nghi ngờ hay ghét mình và Tả Minh Vũ. Đặc biệt là kẻ nghi ngờ hoặc muốn tổn thương Tả Minh Vũ, cậu không biết mục đích của những người này cho nên lo lắng. Dường như Tả Minh Vũ hiểu được nỗi lòng Nghiêm Học bất an, vươn tay xoa chân mày cau lại của cậu, cười dịu dàng với cậu, ý bảo cậu đừng buồn phiền vì việc nhỏ này. Nghiêm Học cũng nở nụ cười cười.

Thế là đội ngũ cứ thế chia ra. Đối với việc An Tiểu Chi rời đi, không ai ngăn cản hoặc giữ lại. Chỉ là Hàn Thanh Hương nghĩ đến tình bạn trước kia, dặn An Tiểu Chi phải chú ý an toàn.

An Tiểu Chi thì hừ lạnh nói.

“Sớm muộn gì cô sẽ hối hận.”

Hàn Thanh Hương bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì thêm.

Đám Tả Minh Vũ mang theo ba người mới gia nhập cõng một bao đồ ăn, sau đó cùng đi lên lầu lấy một ít vũ khí phòng thân.

Lúc đoàn người Nghiêm Học ở trên lầu ‘vui vẻ mua sắm’, tình hình bên An Tiểu Chi không an bình như vậy.

Bảy người Nghiêm Học vừa đi không bao lâu thì An Tiểu Chi bắt đầu kể Tả Minh Vũ quái lạ cỡ nào, vân vân và vân vân. Kỳ thật Lan Kỳ rất muốn gia nhập đám Nghiêm Học. Tuy nghe An Tiểu Chi kể như vậy nhưng cô vẫn thấy mấy người kia có vẻ rất tốt, cho người cảm giác đáng tin. Người tên Tả Minh Vũ tuy có chút lạnh lùng nhưng cảm giác không phải người xấu. Thậm chí An Tiểu Chi nói những lời tổn thương người như thế mà họ không so đo, ngược lại còn bảo cô phải cẩn thận. Nhưng vừa thấy An Tiểu Chi quan tâm lắc đầu với mình, Lan Kỳ đã lâu không được người quan tâm đầu óc nóng lên đã từ chối. Bây giờ nếu mình đã chọn bên này thì không tiện nói thêm cái gì.

Trong lúc An Tiểu Chi tràng giang đại hải bịa chuyện thì Đường Tư đột nhiên quát to một tiếng.

“Đại Dương! Cẩn thận!”

Dương Nhuận Tự vội tránh né nhưng vẫn bị một con cương thi chưa chết cắn vào cổ chân. Gã giận dữ một gậy đập nát sọ não cương thi.

“Ui…má nó!” Dương Nhuận Tự đau đến chửi tục.

Ba cô gái luống cuống tay chân bao vết thương cho Dương Nhuận Tự, không ai phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng – bị cương thi cắn, nghĩa là sẽ biến dị.

“Đại Dương, cảm thấy đỡ hơn chưa? Vết thương còn đau không?” Đường Tư lo lắng hỏi.

“Ưm, đỡ hơn nhiều rồi.” Dương Nhuận Tự cảm thấy vết thương hơi ngứa, nhưng gã không nói ra.

“Sớm biết vậy nên đi cùng họ, có lẽ sẽ không bị thương.” Lan Kỳ nói lời nghe giống như oán trách thật ra chi là thuận miệng.

“Tôi không thèm đi cùng biến thái thân phận không rõ ràng!” Dương Nhuận Tự phản bác, gã cảm thấy mình bị xem thấu, bị khinh thường.

“Đúng! Loại đàn ông như đại Dương mới đáng tin. Nếu cô hối hận thì cứ đi đi, đi tìm đám biến thái kia đi!” Đường Tư nói giúp bạn trai.

Cô ôm bạn trai mình, để gã dựa vào ngực mình nghỉ ngơi. Dương Nhuận Tự nhìn Đường Tư, bỗng nhiên có loại cảm giác cồn cào khó hình dung, giống như là đói, rất rất đói. Gã bất giác liếm môi. Không ai chú ý tới Dương Nhuận Tự biến đổi.

“Tôi không có ý đó, nhưng các người gọi người ta biến thái cũng hơi quá đáng…” Lan Kỳ có chút không vừa mắt, nhưng bây giờ mình ăn nhờ ở đậu, không tiện nói quá rõ ràng.

“Bọn họ chính là biến thái!” An Tiểu Chi khẳng định nói.

“Nhưng mà họ…”: Lan Kỳ chưa nói hết lời thì bị Dương Nhuận Tự lên tiếng đánh gãy.

“Tư Tư…em thật thơm..em…em thật là dụ hoặc…Anh…anh nhịn không được muốn cắn em một miếng…”Dương Nhuận Tự nói xong lại liếm môi khô ráo, cảm giác đói bụng ngày càng mãnh liệt.

Chương thứ mười ba:

“Tư Tư…em thật thơm..em…em thật là dụ hoặc…Anh…anh nhịn không được muốn cắn em một miếng…”Dương Nhuận Tự nói xong lại liếm môi khô ráo, cảm giác đói bụng ngày càng mãnh liệt.

“Đáng ghét, đại Dương, anh nói gì vậy, có mặt người khác kìa…” Đường Tư hờn dỗi vỗ nhẹ Dương Nhuận Tự, hiển nhiên cô hiểu sai ý của gã.

Dương Nhuận Tự chộp lấy cánh tay Đường Tư vỗ mình, kéo tới trước cái mũi ngửi ngửi, liếm một cái. Đường Tư phát hiện có chỗ không đúng, dùng sức rút ra cánh tay nhưng bị Dương Nhuận Tự bắt chặt. Cô luống cuống không ngừng giật tay ra, hét to.

“Đại Dương! Anh làm gì vậy! Thả em ra! Dương Nhuận Tự! Anh mau buông em ra!”

Ai biết Dương Nhuận Tự nghe xong chẳng những không thả ra còn cắn sâu vào tay Đường Tư.

Đường Tư đau đớn bật khóc.

“A! Đại Dương, anh buông em ra! Anh đang làm gì vậy! Anh làm sao vậy? Xin anh thả em ra đi! Thả em ra!”

Dương Nhuận Tự không thèm nghe Đường Tư khóc kêu giãy dụa, răng nanh cắn mạnh, xé một khối thịt khỏi cánh tay Đường Tư. Đường Tư hét một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Dương Nhuận Tự ngon lành nhai thịt bạn gái, máu chảy ra khỏi khóe miệng gã, hòa lẫn với máu đọng bên khóe miệng. Lan Kỳ và An Tiểu Chi sớm bị biến cố đột ngột khiến sợ hãi không biết nên làm gì. Họ quên cứu người, quên kêu cứu, quên thét chói tai, thậm chí quên cả chạy trốn. Họ chỉ đứng đó ngây ngốc nhìn Dương Nhuận Tự và Đường Tư ‘trao đổi’.

Dương Nhuận Tự ăn xong thịt trong miệng, cảm giác đói khát chẳng những không giảm bớt, ngược lại cảm giác đói còn hơi cả trước đó lan tràn trong thân thể. Máu của Đường Tư không còn là mùi tanh và vị rỉ sắt trong cảm nhận của gã mà biến thanh vị thơm ngọt! Mùi thịt của Đường Tư trong cảm quan của Dương Nhuận Tự càng mãnh liệt hơn, loại mùi này tựa như chất độc, khiến Dương Nhuận Tự muốn ngừng mà không được. gã chưa từng biết Đường Tư ngon như vậy.

Gã lôi cô lên, liếm máu trên cánh tay cô. Đau đớn khiến Đường Tư tỉnh dậy. Cô thấy Dương Nhuận Tự mồm máu vẻ mặt thỏa mãn liếm máu trên tay mình. Cô sợ, rồi lại không dám mất lý trí la to, sợ kích động Dương Nhuận Tự chẳng biết tại sao trở nên như vậy, do đó khiến mình lần nữa bị tổn thương.

Cô nhẹ giọng nói:

“Đại Dương…đại Dương…anh…anh làm sao vậy? Sao anh biến thành như vậy? Đại Dương…anh bình tĩnh chút…trước tiên thả em ra được không?”

Dương Nhuận Tự nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, thấy Đường Tư sợ hãi nuốt nước miệng, cái cổ trắng ngần có thể lờ mờ thấy mạch máu. Gã vươn đầu tới gần cổ Đường Tư, liếm nhẹ. Đường Tư sợ đến không dám động đậy. Dương Nhuận Tự liếm vài cái, không hề báo trước bỗng cắn xuống! Đường Tư vừa đau vừa sợ nhưng không dám giãy dụa, cô sợ nếu mình giãy dụa sẽ giống như cánh tay, bị xé xuống một khối thịt.

Cô nhịn không được khóc la.

“Đại Dương! Anh thả em ra! Em là Đường Tư đây! Anh không nhận ra em sao? Đại Dương! Anh thả em ra được không? Em là Tư Tư đây! Em là Tư Tư…hu hu hu hu…”

Dương Nhuận Tự rời khỏi cổ Đường Tư, ngẩng đầu lên, dùng giọng khàn khàn nói:

“Tư…Tư Tư…em là Tư Tư….Tư Tư…của…của anh…”

“Đúng rồi! Em là Tư Tư, đại Dương, anh nhìn em này, em là Tư Tư đây, Tư Tư của anh…anh thả Tư Tư ra được không? Tư Tư sợ lắm…”

“Tư Tư…Tư Tư…em thật thơm…Tư Tư thật thơm…thơm quá…anh rất đói…đói….anh đói lắm…”

“Em kiếm đồ ăn ngon cho anh được không? Anh thả em ra, em kiếm đồ cho anh ăn có được không?”

“Anh rất đói…anh rất đói…rất đói…rất đói…anh rất đói…”

Đường Tư cố nén trên cổ và cánh tay truyền đến đau nhức, chậm rãi di động ra sau, động tác từ từ nhích từng ly, sợ khiến Dương Nhuận Tự chú ý. Nhưng không như mong muốn, đang lúc Đường Tư chuẩn bị đứng lên chạy trốn thì Dương Nhuận Tự ôm đầu Đường Tư, ở trên mặt cô cắn một miếng thịt, nhai nhai. Môi Đường Tư cũng bị xé xuống. Cô không có môi khóc nức nở, trên mặt và miệng cô không có thịt, lộ ra răng trắng hếu và máu, thoạt trông cực kỳ khủng bố. Dương Nhuận Tự xé rách quần áo trên người Đường Tư, cắn bụng cô, dùng tay tóm lấy ruột và nội tạng của cô nhét vào miệng.

“Tư Tư…em thật thơm…thật là ngon…” Dương Nhuận Tự vẻ mặt tham lam, Đường Tư chưa chết nhìn Dương Nhuận Tự như bị quỷ ám, trợn to đôi mắt trắng dã, dường như đang nói: tại sao anh làm vậy với em!?

Ngực Đường Tư cũng bị móng tay dần sắc bén của Dương Nhuận Tự rạch ra, trái tim chưa ngừng hẳn đang nhảy lên, huyết quản nhẹ run rẩy. Dương Nhuận Tự kéo trái tim ra khỏi người Đường Tư, tham lam gặm cắn. Trái tim tươi sống bị cắn tràn ra máu đỏ thắm.

Lan Kỳ ở một bên rốt cuộc không kiềm nổi ói ra. An Tiểu Chi vẫn ngây ngốc nhìn. Nhưng có lẽ tiếng nôn mửa của Lan Kỳ khiến Dương Nhuận Tự chú ý, gã ngẩng đầu lên nhìn phía Lan Kỳ và An Tiểu Chi, chậm rãi đứng dậy đi hướng hai người.

Chương thứ mười bốn: Phần I

Tả Minh Vũ giúp ba người chọn vài thanh đao, đại khái nói tình huống cương thi. Còn về tình trạng của mình thì anh không nói nhiều, chỉ bảo mình có năng lực đặc biệt, nếu gặp nguy hiểm sẽ sử dụng, khiến họ chuẩn bị tâm lý, đừng quá kinh ngạc. Anh không sợ ba người hiểu lầm mình cái gì, anh chỉ sợ họ lộ ra cảm xúc đặc biệt bị Nghiêm Học nhìn thấy sẽ lo lắng cho anh.

Lúc Tả Minh Vũ lựa đồ cho ba người thì Nghiêm Học, Đào Chân giúp Hàn Thanh Hương kiếm một ít nước thuốc và băng vải xử lý vết thương.

Tất cả chuẩn bị xong, Hàn Thanh Hương lại rửa sạch và bao vết thương cho Trì Nham. Bảy người bàn bạc chiến lược. Kỳ thật cũng không có gì đáng nói, chính là khi có cương thi thì do Nghiêm Học, Đào Chân, Tả Minh Vũ ba người chủ lực bảo vệ Trì Nham bị thương và Hàn Thanh Hương nữ giới. Khâu Tử Dạ, Khâu Tử Lộ trừ phụ trách giết cương thi bên cạnh mình ra còn phải giúp ba chủ lực đánh cương thi tập kích. Hàn Thanh Hương và Trì Nham thì dìu dắt nhau, cầm đao tự bảo vệ mình. Đào Chân khá bất mãn việc sắp xếp Hàn Thanh Hương cùng Trì Nham chung một chỗ, nhưng nghĩ tới đây là cách tốt nhất thì chỉ đành như vậy.

Loading disqus...