Bởi vì Khâu Tử Lộ tính hoạt bát nên luôn nói nhiều điều tiết không khí. Trước mắt bảy người ở chung coi như hòa hợp. Ngay cả lúc đánh cương thi thì không khí vẫn rất hào hứng.
Tất cả chuẩn bị sẵn sàng xong bảy người cùng đi xuống dưới lầu, định tiếp tục tiến tới thành thị khác. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học đi đầu, Đào Chân, anh em họ Khâu đoạn hậu. Khi bảy người tới lầu một thì đột nhiên nghe chỗ siêu thị thực phẩm tầng một truyền đến tiếng hét cho tai. Không cần nói cũng biết là ai, mấy người liếc nhau, chạy hướng tầng một.
Tuy biết tình hình mấy người An Tiểu Chi, nhưng khi trông thấy cảnh tượng thì mọi người vẫn hít ngụm khí lạnh. Đương nhiên mọi người không bao gồm Tả Minh Vũ ‘kinh nghiệm phong phú’. Chỉ thấy Dương Nhuận Tự toàn thân đẫm máu đuổi theo An Tiểu Chi và Lan Kỳ. Lan Kỳ từ trên kệ thực phẩm không ngừng chộp đồ vật ném hướng Dương Nhuận Tự. An Tiểu Chi thì cầm đao gập lúc ở tầng hai lấy dùng để phòng thân ra liều mạng vung vẫy sau lưng. Trên mặt đất, xác Đường Tư bị cắn máu thịt nhầy nhụa, đã không thể nhìn ra hình dạng ban đầu. Nếu không phải trên người cô có mảnh vải vụn, vốn không thể nhận ra đó là Đường Tư.
Mọi người trông thấy tình huống như vậy đều sững sờ ra đó. Tả Minh Vũ bất đắc dĩ thở dài, đi qua một đao giải quyết Dương Nhuận Tự, lại trở về bên cạnh Nghiêm Học. Lan Kỳ và An Tiểu Chi ở trên mặt đất gào khóc thảm thiết. Bốn người Đào Chân an ủi hai người, Trì Nham chân bị thương không động đậy. Tả Minh Vũ không vui nhìn An Tiểu Chi ở trong ngực Nghiêm Học khóc rống, nhưng xem bộ dáng dường như cô bị hù muốn chết thành ra không lên tiếng.
An ủi hai người xong, mọi người cùng nhau chạy đi. Lan Kỳ đi lướt qua bên cạnh Tả Minh Vũ nhỏ giọng nói cảm ơn. Tả Minh Vũ không nói lời nào, nhưng Lan Kỳ là thật tâm cảm tạ.
Cô đã hiểu trong tiểu tổ bảy người, Đào Chân, Hàn Thanh Hương, Tả Minh Vũ, Nghiêm Học và anh em họ Khâu đều là người tốt. Bình thường Trì Nham không giao lưu với người khác cho nên cô không nhìn ra, nhưng cô tin tưởng Trì Nham cũng là người tốt. Giống như Tả Minh Vũ, tuy không nói nhiều, biểu tình cũng không nhiều, nhưng con người rất tốt. Còn về An Tiểu Chi, tuy Lan Kỳ không biết giữa An Tiểu Chi và người khác xảy ra chuyện gì khiến cô nàng mắng chửi tổn thương bọn họ, nhưng cô hiểu An Tiểu Chi không phải người tốt. Lan Kỳ trải qua chuyện này xong rất khâm phục mấy người kia, quyết định phải giao lưu nhiều với họ. Hàn Thanh Hương cũng là con gái mà còn làm được, vậy tại sao mình không thể chứ? Chính mình cũng phải làm người có ích trong đội.
Hiện tại đội bảy người biến thành chín, tuy thêm hai nhưng gia nhập chỉ là đối tượng cần bảo vệ. Đương nhiên An Tiểu Chi kiên quyết tới chỗ an toàn sẽ rời đi, còn Lan Kỳ thì nhất quyết đi chung đường. Cô khiến mọi người lộ vẻ kinh ngạc nhưng không ai nói gì thêm.
Chín người một đường chém giết tiến quân tới thành D. Đào Chân, Tả Minh Vũ, Nghiêm Học, Khâu Tử Dạ, Khâu Tử Lộ, năm người từ mới bắt đầu giết quái lung tung đến phối hợp ăn ý, có thể nói là gặp thần sát thần, gặp quỷ giết quỷ. Trì Nham nói giỡn gọi năm người là ‘Thí Thần Ngũ Quỷ’. Khâu Tử Lộ còn vui vẻ nói cái tên rất có khí phách, sau này tiểu tổ năm người cứ kêu như vậy đi. Mấy người khác bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Cứ thế, đoàn người bình an tới D thị.
D thị là một tòa thành thị to lớn, cho nên khắp nơi tràn đầy vết máu, kiến trúc bị cương thi phá hư hỏng, nhưng vẫn có thể thấy phồn hoa trước kia. Sau khi chín người tới D thị, việc làm thứ nhất dĩ nhiên là ‘Siêu thị điên cuồng mua sắm’. Lúc mua sắm tất nhiên không thể thiếu đoạn nhạc dạo ‘giao lưu’ với cương thi. Một chuyến sau chín người đều hơi mệt.
Mọi người kiếm một nhà dân thoạt trông khá lớn, giải quyết xong cương thi quản gia và cương thi người hầu, mấy người đơn giản dọn dẹp một chút, chuẩn bị tạm trú mấy ngày. Hàn Thanh Hương giúp Trì Nham đổi thuốc, thanh lý vết thương. Nửa tháng nay, vết thương ở chân Trì Nham tốt hơn rất nhiều. Lúc trước cái động ở cẳng chân chảy máu ròng ròng đã bắt đầu kết sẹo. Đối với vết thương của Trì Nham, không ai hỏi nguyên do, gã đơn giản nói là lúc chạy trốn không cẩn thận bị thương.
Nửa tháng nay, chín người cùng trải qua kinh sợ chuyện lớn việc nhỏ. Anh em họ Khâu đã hoàn toàn dung nhập. Anh hai Khâu Tử Dạ dịu dàng cẩn thận, em trai Khâu Tử Lộ hoạt bát ngây thơ, rất được mọi người yêu thích. Trong thời gian nửa tháng này Lan Kỳ cũng thành bạn gái thân thiết với Hàn Thanh Hương. Càng hiểu về họ thì trong lòng cô càng khâm phục và sùng bái, thầm đem mấy người tính tình khác nhau này trở thành bạn bè người thân của mình. Mọi người đều thấy sự cố gắng của cô. Trì Nham vẫn không nói gì nhưng ngẫu nhiên sẽ trêu đùa một chút. Đặc biệt là sau khi An Tiểu Chi lạnh lùng trào phúng, bình thường gã sẽ mở miệng chuyển đề tài.
Còn An Tiểu Chi, bạn nghĩ cô ta sẽ yên phận sao? Cô ta dùng hết cách nghĩ tới chỗ an toàn sẽ lập tức rời khỏi hai người Tả Minh Vũ và Nghiêm Học. Bây giờ có thể gọi cô là biến thái rồi. Bởi vì cô không còn muốn đoạt lại Nghiêm Học, cô chỉ cố chấp muốn giết Nghiêm Học hoặc là Tả Minh Vũ, như là muốn để người còn lại thống khổ không muốn sống. Loại cố chấp này cho dù có mất mạng cũng sẽ không tiếc! Cô từng hỏi mình tại sao phải làm vậy, làm như vậy mình có thể vui vẻ không? Nhưng cô không thể hiểu rõ.
‘Có lẽ, đây mới là mình thật sự.’ Sau này An Tiểu Chi tự nói với mình như thế.
Chín người tạm thời tới nhà dân, chia phòng. Ba cô gái một phòng. Anh em họ Khâu một phòng. Đào Chân và Trì Nham một phòng. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học một phòng. Quy tắc cũ, có chuyện kêu người.
Mọi chuyện sắp xếp xong, Tả Minh Vũ nhỏ giọng thì thầm hai câu với Nghiêm Học liền đi ra ngoài.
An Tiểu Chi ly gián nói.
“Không biết lại muốn làm cái quỷ gì!”
Nói xong cô cảm nhận ánh mắt bất mãn của mọi người, hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Nghiêm Học chỉ lo lắng nhìn ra ngoài song cửa. Tuy biết Tả Minh Vũ rất mạnh, có thân thể bất tử, nhưng cậu vẫn kiềm không được lo lắng. Trong nhà yên tĩnh, không ai hỏi Tả Minh Vũ đi làm cái gì, mọi người đều chọn tin tưởng. Khâu Tử Dạ nhẹ vỗ vai Nghiêm Học, ý bảo cậu đừng quá lo.
Chương thứ mười lăm: Phần II + ngoại truyện nhỏ
Gần một tiếng đồng hồ sau, phía xa dần xuất hiện bóng dáng Tả Minh Vũ. Nghiêm Học thấy anh, chớp đôi mắt mỏi, đứng dậy ra ngoài đón. Tả Minh Vũ lộ nụ cười hạnh phúc với cậu, nắm tay cậu cùng đi vào nhà.
“Cho các người biết một tin tốt.” Đây là câu nói đầu tiên của Tả Minh Vũ.
Xem đám người vừa định trêu chọc mình và Nghiêm Học, Tả Minh Vũ vừa vào nhà lập tức thốt ra câu này. Không ngoài dự đoán, mọi người tràn ngập mong chờ nhìn anh.
“Biên giới thành phố này toàn là rừng hoang, mới rồi tôi xem xét một lần, thành thị này là do rừng hoang làm thành.” Tả Minh Vũ bổ sung.
“Có ý gì?” Nghiêm Học hỏi.
Tả Minh Vũ chỉ cười không đáp.
“A! Tôi hiểu rồi!” Đào Chân kích động vỗ tay một cái. “Thành rừng hoang, chính là không có người đi cũng không có động vật ở, đúng không?”
“Thì ra là như vậy.” Khâu Tử Dạ cũng hiểu ý cười.
“Ồ~ Thì ra là thế~” Trì Nham, Hàn Thanh Hương, Khâu Tử Lộ và Lan Kỳ cũng hiểu ra ý nghĩa trong đó.
An Tiểu Chi không lên tiếng, cũng không ai hỏi cô có hiểu hay không, hỏi cô coi như tự tìm khó chịu rồi.
Nghiêm Học vẫn là ngơ ngác không hiểu.
“Rốt cuộc là sao vậy? Các ngươi hiểu cái gì? Vì sao chỉ một mình tôi không hiểu?” Nghiêm Học sốt ruột nói.
“A Học ngốc thật! Không có người và động vật thì chứng tỏ không có cương thi!” Khâu Tử Lộ giải thích.
“A! Thì ra là vậy!” Nghiêm Học ngại ngùng gãi đầu.
“Ha ha ha ha…”
Mọi người bị bộ dạng của cậu chọc cười. Nhưng trong lòng mỗi người thầm cảm thán, Tả Minh Vũ đi xa như vậy mà chỉ dùng hơn nửa tiếng, rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Mấy người ở trong nhà nghỉ ngơi một đêm sau đó lập tức lên đường. Vốn họ định nghỉ ngơi thêm hai ngày nhưng Tả Minh Vũ đem đến tin tức tốt như vậy, mọi người đều muốn ở thành thị không có bệnh độc thả lỏng một phen. Nhưng họ không dám chậm trễ nhiều, vì gần đây cương thi ngày càng lợi hại. Không chỉ có khứu giác và thính giác, tốc độ cũng nhanh hơn. Trừ Tả Minh Vũ ra đòn còn thảnh thơi, mấy người khác có chút cố hết sức. Số lượng ít còn đỡ, đa số là anh em họ Khâu một tổ, Đào Chân và Nghiêm Học một tổ phối hợp đánh. Mấy người còn lại có thể né được thì né, không tránh được thì đánh bừa. Cứ vậy bồi dưỡng Trì Nham và các cô gái cũng bị rèn luyện mạnh mẽ hơn nhiều.
Ngoại truyện nhỏ: Làm sao để Nghiêm Học thành công biến dị
Gần đây Tả đại nhân rất buồn bực, bởi vì Nghiêm Học nói muốn biến dị cùng mình sinh hoạt đến vĩnh viễn. Dĩ nhiên Tả đại nhân rất vui, tuy nhiên bản thân anh cũng rất lo lắng. Bởi vì anh không biết làm sao để Nghiêm Học thành công chịu đựng lực lượng biến dị. Vì lực lượng biến dị sẽ từ bản chất biến đổi thân thể, máu của Nghiêm Học. Hơi chút sai lầm thì Nghiêm Học sẽ vì không thể chịu đựng lực lượng lớn như như vậy mà tự nổ. Tả Minh Vũ chết cũng không muốn thấy điều đó. Bởi vì nghĩ không ra nên không khí xung quanh Tả đại thân thấp đến sắp đóng băng. Nghiêm Học không vui, nắm Tả Minh Vũ nhất định phải hỏi rõ ràng. Tả đại thần không ương lại cậu, chỉ đành nói rõ năm mười. Ai biết Nghiêm Học bình thường ngây ngô nghe xong lại cười, đưa ra cách giải quyết. Tả đại nhân cũng cười, trời biến trong xanh.
Nghiêm Học nói:
“Một lần chịu không nổi thì làm vài lần là được.”