Bốn người bọn họ vô tư chạy giỡn trên bờ cát, rồi lâu lâu người con trai ra sức bế cô gái quăng xuống nước, cậu thanh niên thì tay ôm cứng ngắt cái phao to mà miệng cứ liên tục la oai oái mặc cho ai đó cố sức kéo ra ngoài xa…
Biển hôm nay đầy ấp những tiếng cười vang vọng…
……..
Sau một ngày đã cười đùa ăn uống thoải mái bên những người bạn thân, thì giờ đây dưới ánh hoàng hôn chiều, anh và cậu tìm cho mình không gian riêng:
_ Những gì mọi người nói là thật sao? – cậu cúi đầu hỏi nhỏ.
_ … Phải!...Sắp tới có lẽ tôi không bên cậu thường xuyên nữa rồi!...cậu… hãy tự lo cho mình nhé!
_.........
_ Mặc dù vậy nhưng tôi sẽ cố gắng gặp cậu mõi khi có thể.!! Thật đó!!
_... Sao cũng được…
_.........
Cả hai đều hướng ánh nhìn ra ngoài biển khơi, biển quả thật rất bao la, nó mãi mãi không cho ai thấy được bờ bên kia thế giới có màu sắc gì.
_... Hứa với tôi…- chợt cậu lên tiếng.
_ ?? Gì cơ??
_ Anh …sẽ mãi mãi thích mưa….
_.......... “ mưa sao? Mãi mãi ư?..”
…..
Ánh hoàng hôn trên biển đang dần khuất dạng nơi chân trời, đâu đó trên bãi cát có hai tâm hồn ngồi cạnh nhau nhưng lại cách xa nhau…
-------------------------
Tập đoàn Đặng Gia
_ Tuần sau con hãy cùng Mỹ kiều lên Đà Lạt khảo sát dự án khu qui hoạch đi.
_ Sao lại là Mỹ Kiều?- anh ngạc nhiên hỏi
_ Từ bây giờ tập đoàn Phương Thịnh chính thức cùng với chúng ta tham gia gói thầu lần này. Nói cho dễ hiểu thì con và Mỹ Kiều đang đứng cùng một giới tuyến.
_.......
_ Lần này hai đứa thể hiện cho tốt vào.
_ …Được! con nghe theo ba. …Nhưng con cũng nói luôn, con bắt đầu thất vọng ở ba rồi đó!!!!
_ MÀY….Ra ngoài!!!
“ Đừng ép con quá ba à!!!”
Đóng mạnh cánh cửa, rời nhanh cái nơi mà sắp làm nổ tung đầu anh lên suốt thời gian qua, chỉ vì cuộc hôn nhân này mà mọi thứ vốn tưởng đã ổn định nay lại bị đảo ngược lên.
Bao nhiêu tâm huyết anh dành cho công ty, giờ chỉ với một tiếng nói là anh phải buông tay tất cả.
Anh thừa sức biết ba đang từng bước can thiệp vào đời riêng của mình. Không lên tiếng, không có nghĩa là anh để yên mọi chuyện.
Chưa đến lúc phải làm điều đó, nhưng nếu chạm vào thứ quan trọng nhất của anh. Lúc đó sẽ thấy nước có sức mạnh như thế nào.
------------------------
Chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn lại, cậu hít thật sâu trước khi bước vào công ty. Hôm nay là ngày cuối cùng của anh ở vị trí giám đốc.
Đang đi thì sau lưng cậu có tiếng nói vang lên:
_ Này Nhóc! Cho hỏi …đường nào đi đến văn phòng giám đốc vậy?
_.......- khựng lại chút, nhưng không trả lời cậu bước đi tiếp.
_Công ty đào tạo nhân viên tốt đó chứ! Nhóc có biết phép lịch sự tối thiểu không?
_.......- giờ thì chân cậu đã dừng lại.
_ Thế nào? Tôi nói đúng chứ n.h.ó.c !!!- Hắn bước lên ngang với cậu nhưng ánh mắt thì nhìn thẳng.
_.... Đi thẳng, tầng hai, quẹo trái.- cậu nói mà không nhìn hắn.
_ Tốt! Cảm ơn nhóc, Nhóc sáng suốt đó.
_ Không dám!.. nhưng chữ nhóc của anh, tôi nghe thấy nhột !!
Không đợi sự phản hồi, cậu bỏ mặt người đàn ông lạ phía sau mà đi vào trong.
“ Hoàng Hàn! Cái tên ấn tượng, rất thu hút đối phương… không uổn là người đứng đầu của cuộc chơi…”
Chap 15
Đứng trước toàn thể nhân viên của công ty. Anh tuyên bố mình chính thức chuyển công tác về trụ sở chính của tập đoàn Đặng Gia, tiếp quản chức vị tổng giám đốc tập đoàn.
_ Giờ đây vị trí bỏ trống tại công ty sẽ được ông Đặng Quốc Thiên đây tiếp nhận và chính thức thay thế Tôi trong thời gian tới.
Mọi ánh mắt điều đổ dồn về người đàn ông đứng sau anh im lặng từ nãy giờ, Hắn ta tiến lên bước tới micro nói:
_ Tôi Đặng Quốc Thiên! Kể từ ngày hôm nay sẽ chịu mọi trách nhiệm trước quyết định điều hành hoạt động của công ty.
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
_ Không biết bằng cách nào, ra sao. Với mọi giá Tôi sẽ đưa công ty ngày càng tiến bước mạnh hơn trên thị trường Việt Nam. Và …..
Đứng phía dưới, cậu mở to mắt nhìn người đàn ông đang phát biểu. Hoá ra hắn chính là kẻ sáng nay gây chuyện với cậu, thảo nào Hắn lại kêu ngạo đến vậy.
“ Người như hắn ta không đáng để được tôn trọng…”
Một ý nghĩ thoáng qua trong cậu.
----------------
_ Lâu rồi không gặp chú em, trông chú khá ra đấy!
Ngồi gác chân lên bàn. Hắn dựa người vào ghế mà nhìn anh.
_ Cám ơn! Nhưng vẫn thua xa anh lắm, anh họ àh.- ngồi đối diện hắn, anh bình thản trả lời- Mà sao lần này anh lại có nhã hứng về đây vậy? Chức Phó Tổng anh chán rồi sao?
_ Ha ha ha! Nào có nhã hứng chứ chú em, chẳng qua có người mời anh tham gia cuộc chơi “ Đấu trường hôn nhân” đó thôiii.
_.... Vậy sao? Cực cho anh rồi.- đứng dậy anh tiến đến cửa sổ.
_ Nào có, anh thấy thú vị lắm!... nhất là người chơi chính , trong đáng- yêu -vô -cùng. HaHaa…
_.......
Nhíu mài nhìn ra quang cảnh bên ngoài, anh thừa biết hắn ta đang nói gì. Sự lo âu bắt đầu xuất hiện.
“ Quốc Thiên! Anh vẫn như xưa!...Không ai biết được anh đang nghĩ gì! Và hành động tiếp theo như thế nào…”
……..
Nụ cười tắt hẳn trên môi, nheo mắt nhìn cánh cửa khép lại. Hắn biết, trong cuộc chơi này, kẻ thua và người thắng đều mất tất cả.
Bác hai muốn hắn giúp, tất nhiên hắn sẽ giúp! Còn hắn có được gì thì chỉ phút cuối cuộc chơi hắn mới quyết định.
Trước khi về đây, hắn đã có trong tay tất cả những thông tin cần thiết, hắn không đơn giản chỉ là con rối cho người khác điều khiển.
“Sắp tới có kịch hay xem rồi. Hahaaa! … H.o.à.n.g H.à.n. Nhóc là người đầu tiên.!!! ”
------------------
Vừa nhận được thông báo của trưởng phòng, cậu tức tốc lao nhanh vào văn phòng của hắn.
“ Gì đây? Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ!!!”
Không cần gõ cửa xin phép. Cậu xông thẳng vào trong và để nhanh tờ thông báo xuống trước mặt hắn:
_ Giám đốc, tôi -không- nhận -lệnh- này!!
Vẫn thái độ thờ ơ. Hắn gác chân lên bàn nghênh mặt nhìn cậu
_ Đúng là cậu rất được dạy dỗ đó nhóc àkk!!!
_ Tôi xin lỗi. Nhưng làm ơn đừng gọi tôi là NHÓC!
_Haha! Sao thế?? Kêu vậy thì nhóc sẽ thích tôi sao?
_.... ANH...- cậu nổi máu thật rồi.
_ Thôi thôi! Nhóc cứ ra ngoài đi, bắt đầu từ mai sẽ làm trợ lý riêng cho tôi, còn không muốn nhóc cứ việc đi theo sếp Quân của nhóc, tôi không dám cản đâu.
_....anh...anh nói vậy là sao?
_ Nghe đâu… Nhóc rất được giám đốc Quân “ Đặc cách” lắm đúng không?
_.... Tôi nói lại, đừng bao giờ gọi tôi là n.h.ó.c !! và việc anh vừa nói tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.
……..
-------------------------
Thời gian gần đây xem ra ai cũng căng thẳng. Kể cả Phụng cũng không là ngoại lệ, mọi việc thay đổi ngột khiến nó không thể đỡ kịp, hết việc ở công ty rồi khi về nhà lại tiếp tục chuyện của anh hai. Đủ thứ rắc rối.
Bước vào phòng anh, nó ngạc nhiên khi thấy anh đang thu dọn va-li, hỏi ra thì biết anh chuẩn bị đi công tác với Mỹ Kiều. Nhìn anh mình mà nó cứ lo cho anh, nó thừa biết anh đang cố gồng mình chịu đựng.
Anh cứ dặn đi dặn lại với nó rằng: “_Mọi việc ở công ty anh trông cậy vào em, hãy lo giúp anh!.. anh nói vậy chắc em hiểu??”
Đúng! anh không nói thẳng và nó cũng đã hiểu anh đang ám chỉ điều gì. Lo ở đây là lo cho người đó, người mà hết sức quan trọng với anh.
Anh yêu rồi, yêu sâu đậm là khác. Vậy mà anh lại cố bác bỏ cái ý nghĩ đó, anh không thừa nhận để nhìn thẳng vào tình yêu của mình. Thấy anh mà nó muốn đập cho anh tỉnh ra.
Nhưng có lẽ, anh có cái lý của riêng mình.
Vài phút trước khi đi công tác với anh hai, Mỹ Kiều đã điện thoại hẹn gặp riêng nó.
Từ lúc về nước đến nay nó và chị rất ít khi gặp nhau. Sống bên chị chừng ấy thời gian, nó đủ hiểu sau này anh nó sẽ khó khăn đến mức nào.
_ Có phải em biết nhiều chuyện hơn cả chị đúng không Phụng?- chị hỏi khi hai người đang ngồi ở quán trà.
_ Em biết chuyện gì là sao hả chị?- nó nai tơ mà hỏi ngược lại
_....- mỉm cười với câu trả lời từ nó, chị hỏi tiếp- Em không muốn cuộc hôn nhân này xảy ra đúng không?
_ Sao lại muốn hay không chứ chị! Em tôn trọng ý kiến của anh hai em. Với lại….- Đang nói dở thì điện thoại của nó vang lên tiếng chuông.
Là số của Thái!
Vừa nghe xong nó bỏ mặt chị ở đó mà không nói lời nào, đẩy mạnh cửa nó chạy nhanh ra khỏi quán.
Giờ đây trên khuôn mặt luôn tươi cười của nó, nước mắt đã tuôn rơi.
“ … Trờii ơiii,… sao lại như thế được…Hàn ơiiii,.. không.. không thể….”
Chap 16
Chiếc xe hơi màu trắng lao đi trong bóng chiều tà, ngã đầu vào ghế anh nhấm mắt chìm vào suy tư. Từ lúc bước lên xe đến giờ lòng anh luôn nhói lên cảm giác bất an. Nó làm anh cảm thấy khó thở, ngột ngạt. Mong là không xảy ra điều gì hối tiếc.
Liếc nhìn sang bên cạnh, Mỹ Kiều vẫn im lặng chưa nói lời nào. Có lẽ cô biết anh không muốn có lần hợp tác này.
Bỗng chiếc di động của anh rung lên, nhìn vào màn hình mà tim anh đập mạnh từng hồi. Linh tính cho anh biết đã có chuyện.
[ Anh hai đây! Có gì vậy Phụng]
[……]
[ Em…em bình tĩnh đi, đừng khóc nữa, nói anh biết chuyện gì nào?] - giọng anh lạc hẳn đi.
…..
Giữ chặt chiếc điện thoại trong tay. Anh đờ đẫn nhìn ra ngoài xe. Quá xa để có thể quay lại. Nhưng nếu đi tiếp thì anh…
Ngó qua nhìn người con gái đang ngồi cạnh của mình, anh lên tiếng:
_ Mỹ Kiều tôi xin lỗi.
………
Chạy! Cứ chạy, anh cắm đầu chạy mà không biết mình đã chạy bao xa. Con đường hoang vắng giữa núi đèo thật sự rất khó để bắt được xe trở về.
Thôi mặc kệ, vừa chạy anh vừa vẫy tay mõi khi có chiếc ô tô chạy ngang, bằng mọi giá anh phải trở về trong đêm nay.
“ Anh haiii ..hức ..hức… anh về đi… trở về nhanh đi anh… huhuuu…bà của Hàn mất rồiii.!!!”
_ Hàn! …Chờ tôi…, hãy cố lên em!!!
-----------------
Không khí của ngôi nhà ảm đạm hơn bao giờ hết, Phụng nhìn quanh một lượt mà rơi nước mắt.
Cái không gian sôi động ngày nào, tiếng cười đùa ấm cùng của mọi người, hình ảnh người bà hay trách yêu bọn trẻ đâu rồi… giờ đây sao mọi thứ yên lặng quá.
Nhìn sang Thái đang loay hoay sắp xếp mọi thứ, còn Hàn từ lúc xảy ra chuyện đến giờ vẫn chưa nói câu nào. Cậu chỉ cúi đầu im lặng đứng bên cạnh chiếc quan tài của bà mình.
Hàn không cho phép nó báo tin với anh hai, nó biết Hàn không muốn cản trở công việc của anh. Nhưng nhìn biểu hiện của Hàn bây giờ mà nó đâm sợ.
Hàn không nói năng cũng chẳng ăn uống gì kể từ lúc trưa, điều nó thấy không ổn là Hàn chưa rơi giọt nước mắt nào.
Mất đi người thân duy nhất của mình, càng tỏ ra cứng gắn thì càng không bình thường. Có lẽ anh hai là người Hàn cần nhất lúc này.
--------------------
Khó khăn lắm tôi mới bắt được chuyến xe trở về. Từ xa tôi đã thấy ánh đèn nhà em, lá cờ tang treo trước nhà bay phản phất trong đêm. Chân tôi như đeo chì mà nặng nề tiến tới.
Tôi biết ở nơi đó, em đang chờ tôi.
Bỏ qua mọi ánh nhìn của nhiều người, tôi bước thẳng vào nhà. Trước mắt tôi là dáng người con trai nhỏ bé đang đứng cúi đầu trong im lặng bên chiếc quan tài gỗ.
Sao nhìn em cô đơn vậy Hàn???
Thấy tôi, em ngước lên nhìn. Vẫn là sự im lặng như mọi khi, nhưng giờ đây ánh mắt chúng tôi nhìn vào nhau đã thay cho những lời muốn nói.
Trong mắt tôi là em, nhưng sao trong mắt em tôi chỉ thấy tận cùng của sự đau thương mất mát. Đâu rồi ánh mắt ấm áp, đầy nghị lực ngày nào.
Nghe Thái nói sơ qua, tôi đã hiểu được phần nào câu chuyện. Bà mất do chứng nhòi máu cơ tim, lúc đó em ấy không có nhà và khi được hàng xóm báo tin thì mọi chuyện đã rồi.
Bà ra đi đột ngột mà không cho em ấy gặp mặt lần cuối.
Biết được em chưa ăn gì từ lúc trưa, tôi nắm tay em dẫn ra sau nhà, bắt em ngồi xuống ăn hết bát cháo còn đang nóng.
Tôi biết em ăn không vô, nhưng cứ để vậy thì sức em làm sao chịu nổi. Nhìn em ăn từng muỗng mà tim tôi quặn đau. Thật sự là một mất mát quá lớn cho em.
Giờ cũng đã khá khuya, tôi nhờ Thái xem chừng nhà. Còn em, tôi phải nói mãi em mới chịu vào phòng nằm xuống chợp mắt. Đắp cho em cái chăn, tôi tính bước ra ngoài thì vạt áo tôi được em giữ lại.
_ Xin anh đừng đi, ở lại với tôi được không.
Không nói gì trước lời thỉnh cầu yếu ớt từ em. Tôi nằm xuống giường để em gối đầu lên tay mình, vòng tay còn lại ôm lấy em, kéo em sát vào lòng. Tôi nói nhỏ bên tai:
_Nhắm mắt ngủ đi em. Mọi chuyện rồi sẽ qua Hàn àh.
Tôi mong em sẽ khóc, sẽ bày tỏ nổi lòng của mình trong vòng tay tôi.
Hàn à! Đừng lặng thinh vậy em…. Nếu mệt, em hãy cứ dựa vào anh nha em!…….
Nhưng đêm nay
Nước mắt vẫn chưa rơi.
Chap 17
Kết thúc cuộc gặp gỡ với đối tác, cô quay trở về khách sạn. Đứng trên ban công nhìn xuống con đường vắng, gió lạnh thổi từng cơn vào cơ thể cô.
“ _ Mỹ Kiều tôi xin lỗi... tôi có chuyện phải quay về, cô cứ tiếp tục công việc. Mọi trách nhiệm tôi sẽ đứng ra chịu. Cô cứ yên tâm.
_ … Kể cả việc anh bỏ mặt cô vợ tương lai của mình nơi núi rừng này sao?
_... Phải… ”
Nhớ lại hành động của anh lúc chiều mà cô cay đắng cho bản thân mình. Xuống xe anh không cần biết hoàn cảnh hiện tại của mình, thứ anh muốn duy nhất lúc đó là phải trở về.
Mặc cho phía trước có thể là tương lai của anh và cô.
Ai? Ai có thể khiến cho một Minh Quân không bao giờ dao động trước mọi hoàn cảnh. Vậy mà chỉ với cuộc điện thoại, anh đánh mất sự bình tĩnh, lý trí của một người nổi tiếng là giỏi ứng phó trước các tình huống.
Là ai?.!!!!
Mỉm cười cho thân phận của mình, cô uống cạn ly rượu trong tay.
“ Minh Quân, là anh bỏ rơi tôi trước, có trách thì trách anh vô tình, anh bất nghĩa thì tôi đành phải -bất -nhân”
----------------------------
Một ngày không có nắng, thay vào đó là trời đổ cơn mưa nhẹ, từng hạt mưa bay lất phất thấm ướt đôi vai ai. Hôm nay là ngày bà cậu được chôn cất.
Nghĩa trang hiện giờ xa xa có vài ô dù màu đen đứng trước ngôi mộ đang được lấp từng cuốc đất.
Nhìn từng nắm đất đang dần lấp kín cỗ quan tài mà ai đó chứng kiến đều không tránh khỏi đau xót…
Phụng đã không còn đủ sức đứng vững trên đôi chân của mình nữa rồi. Nó đang dựa vào lòng của Thái mà ra sức khóc cạn nước mắt. Mặc cho Thái đang cố ôm chặt vỗ về nó.
Còn cậu, cậu vẫn im lặng như lúc đầu, ánh mắt vô hồn nhìn xuống ngôi mộ. Anh đứng sát bên cậu mà cảm thấy mình vô cùng bất lực, hận không thể xua tan mọi đau thương cậu đang gánh phải.
Việc anh có thể làm duy nhất lúc này là nắm thật chặt bàn tay của cậu mà thôi.
Mưa đang dần thấm ướt mãnh đất cằn cõi…
--------------------