_ Giám…giám đốc???... cả mày nữa??
Phụng được Thái giới thiệu vào quán nước của bạn anh làm, tình cờ lại gặp được ông anh của mình nơi đây.
_ Phụng đó àh, còn đây… hình như là Thái phải không?. Anh ngước nhìn hai người trước mặt mình.
_ Ch..chàoo giám đốc..!!!
Thái ngạc nhiên với sếp của mình khi thấy đang ngồi cùng Hàn, “giờ này nó không làm việc sao? Sao lại ngồi đây?”
_ Được rồi được rồi!! cùng là người quen biết hết, bỏ qua màn chào hỏi này đi, dù sao cũng không còn bàn hai đứa ngồi đây luốn cho vui…
Quân đứng dậy mời hai vị khách thú vị cùng ngồi vào bàn, mọi thắc mắc lẫn ngạc nhiên cũng từ từ được gỡ bỏ.
_ Này Phụng Phệu! Uống gì nào??... chanh đá nhoáaa!! Ha háaa
_ Chanh đá àh! Tuyệt đó, uống xong… anh có tin tôi xử anh thành Thái Giám luôn không??
_ Haha …đùa.. đùa thôi ha!! Cô đủ …chua để uống thêm chanh rồiiii
_... ANHHH…* BỐP*
Hai người này cứ vô tư quơ tay múa miệng mà đâu biết có bốn con mắt với hai cái miệng mở to nhìn mình. Nhận được cái nháy mắt từ anh, cậu mĩm cười nhìn đôi trai gái đang ra sức “ đấu võ mồm” với nhau. Tình yêu thì hay bắt đầu như thế lắm….
Và cũng bắt đầu từ đây bốn người bọn họ do tình cờ mà lại hữu duyên nên dần trở thành những người bạn thân của nhau. Tình bạn giữa họ không hề có sự toan tính hay lợi dụng, đến với nhau từ sự chân thành họ biết tôn trọng và quan tâm chia sẽ mọi thứ xung quanh cuộc sống. Đó là tình bạn bền vững.
-------
_ Không ngờ con đường dẫn về nhà cậu lại có không khí thoáng mát như vậy, khung cảnh cũng thơ mộng lắm chứ, điểm đi dạo lý tưởng đây.!!
Giơ cao tay vươn đôi vai mõi mệt, anh nhận xét con đường mình đang bước đi.
_ Sẽ lý tưởng hơn nữa nếu đi dưới trời mưa phùn.
_ …. Mưa à!!.... “ phải… là mưa”
_ Hôm nay… anh có tâm sự?
_Sao lại hỏi vậy??
_ Vì anh đòi đi dạo!!
_ Ha ha, cậu nghĩ xa thế!! Trời nóng oi bức quá nên muốn tản bộ cho thoải mái chút thôi.
_........
_ Aiiiissss….phải chi bây giờ có cơn mưa rào thì tuyệt !!
_ Hình như..Anh có vẻ thích mưa?
_...Phải, rất thích… nếu có thể ước, tôi ước mưa rơi mãi đừng bao giờ dừng lại…
_ Tôi thì thích nắng hơn, tia nắng giống như hi vọng!
_ Vậy… nếu nói theo thiên nhiên nghĩa là có tôi thì không có cậu và ngược lại àh. Vì nắng với mưa mà…
_........ “ nhưng… đôi lúc vẫn có mưa nắng đó chứ ”….
Xa xa trên con đường kéo dài vô tận dưới ánh đèn đường màu vàng có hai chàng trai bước đi bên nhau. Họ sẽ đi đến đâu? Cuối con đường đó điều gì đang chờ đón họ? Tình yêu hay sự chia cách…không ai nói trước được…
Chap 12
Mọi người luôn nói trước một cơn bão lớn luôn là khoảng không gian yên bình nhất ngay cả gió cũng ngưng thổi, và đó không phải là điều ngoại lệ đối với bốn người bạn thân đang sống trong những ngày “màu hồng” của cuộc đời. Gió của bão đã bắt đầu thổi từng cơn…
Chu kỳ ngày và đêm vẫn tiếp diễn, cuộc sống của mọi người trong thành phố nhộn nhịp này vẫn hoạt động theo cách bình thường . Trong công việc anh vẫn là giám đốc của cậu nhân viên ít nói trầm lặng, giống như Phụng trở lại đóng vai “ nữ tặc” luôn tỏ ra ỷ quyền lấn thế trước mặt “ lính mới” của mình.
Nhưng khi rời khỏi nơi đầy áp lực mệt mỏi kia, bốn người họ lạị tiếp tục chuỗi ngày của tình bạn, bình đẳng không trên dưới, không quyền hạn…
Mà thời gian này anh em nhà họ Đặng kia rất hay “ đóng quân” ở nhà cậu vào các ngày chủ nhật cuối tuần và tất nhiên không thiếu sự tham gia nhiệt tình của Thái. Họ ở đó mở tiệc ăn uống, ca hát tưng bừng, cười giỡn quấy phá…
Có lẽ ngôi nhà của cậu là nơi cho họ vô tư sống thật với bản thân hơn, sống đúng nghĩa để sống… Ngôi nhà vốn dĩ lặng yên giờ đây lại đầy ấp tiếng cười vào dịp cuối tuần.
Bà cậu không những vui hơn mà còn coi hai em nhà họ Đặng kia như cháu ruột của mình, bà nhìn họ vui đùa mà lòng thầm mừng cho cậu, ít ra giờ đây bên cậu có những người bạn thật sự rất tốt, điều đó làm bà yên tâm nếu lỡ một mai bà không còn ở cạnh cậu nữa.
_ CỨU… CỨU CHÁUU!!!.... bà ơiiii!!! Ba ông kia bắt chuộtttt nhát cháu bà ơiiii!!!...
_ Bà… Bà ơiiiii..Cứ..cứuuu tụi con dzớiiii… PHỤNG cầm dao đòiii “thiến” tụi con nèee!!!
Lắc đầu với bọn trẻ này, lúc nào cũng nghịch phá được, đứa nào cũng hai mấy ba mươi tuổi đầu chứ có phải học sinh cấp ba đâu mà còn chạy nhong nhong đuổi bắt thế kia..
Mong là chúng luôn giữ cho mình mãi nụ cười như thế….
-----------------------------
_Bên đó mọi người đều khoẻ chứ Mỹ Kiều?
_ Dạ cảm ơn bác, mọi người đều khoẻ! mà bác gái có đỡ đau lưng chưa ạh?
_ Uhm, bả cũng khá hơn nhiều rồi, già cả hết rồi chàu àh…..
Trong văn phòng của ông Đặng đang đứng là đứa con dâu tương lai của ông. Sao ông thấy lần kết thông gia này khó khăn quá, cụ thể là thằng con trai ông nó chẳng bận tâm lấy một chút cho ông mừng, mà giờ đây ông lại phải tự mình đứng ra lo mọi chuyện… Mỹ Kiều toàn diện như vậy mà không lo giữ thì còn ai đáng để làm dâu nhà ông? Thở ra với cái suy nghĩ
_ Ta thấy hai đứa nên xúc tiến nhanh việc đính hôn đi.
_ Thưa bác!... việc này… đâu phải mình cháu muốn là được!! Với lại… anh Quân vẫn đang… lựa chọn mà bác! Cô mỉm cười bình thản mà đưa ra câu trả lời.
_.... Cháu hãy thử đề cập với nó xem sao!
_ Bác biết tính ảnh mà, ảnh chưa muốn thì sao ép buộc được.
_ Cháu yên tâm, nó luôn là đứa biết nghe lời. Cháu về nhớ nói với ba mẹ, bác sẽ chọn ngày qua nói chuyện sau.
_... Dạ vâng ạh! “ Hứm, luôn biết nghe lời sao?...Ông sinh con nhưng không hiểu con ông rồi”…..
-----------
_ [ Quản lý Châu!.....hãy cho người theo sát giám đốc Quân trong thời gian tới]
Cầm trong tay chiếc điện thoại, ông nhíu mài nhìn ra ngoài cửa sổ “ con trai, đừng để ta xen vào con đường riêng của con. Nếu có thì cũng là tốt cho con, cho tập đoàn Đặng gia này thôi..”
----------------------------
Đứng ngoài ban công hít thở chút không khí đêm khuya, anh cầm ly rượu trong tay mình mà suy tư, không hiểu sao dạo gần đây anh luôn bất an trong lòng, chuyện gì xấu sẽ xảy ra ưh??
_ Anh hai chưa ngủ sao? Nhớ người tình àh?. Phụng bước ra ngắm cảnh đêm khi thấy anh mình đứng đó.
_........
_Im thế!! Đừng nói là em đón đúng nha. -Xoay người lại nhìn anh mình.
_Gần đúng chứ chưa đúng đâu cô bé.
_ Òmm… anh..anh với chị Kiều ra sao rồi… hai người có dự định gì chưa?
_..... chưa!!
_ Anh quyết định để yên vậy àh?
_ Quyết định chuyện gì? - giờ thì anh đã nhìn thẳng vào mắt Phụng.
_ Muốn em nói thẳng ra sao?
_ Anh chẳng hiểu em đang nói gì!
_ Anh hiểu và anh biết rõ mà?. Đừng giả vờ thế chứ ông anh.
_... vớ vẫn! anh đi ngủ trước đây.
Nói rồi anh quay lưng đi vào trong nhà.
_ …anh luôn lẫn tránh mọi việc!! - Phụng nói nhỏ nhưng cô biết anh có nghe.
_....Mà này!...em thôi cái kiểu rọi đèn vào tâm người khác đi!
Bước nhanh vào trong khi cố để lại lời trách yêu cho cô em gái. “ nó vẫn là người hiểu mình nhất”
Nhìn lại bóng anh mình dần khuất, Phụng thở dài ngao ngán, nó biết anh càng im lặng thì sự trỗi dậy trong anh càng lớn. “Anh hai, rồi cũng có ngày bản chất thật của anh sẽ phá vỡ ranh giới cuối cùng thôi”. Mọi việc đến lúc đó khó mà cứu vãn nổi.
Đêm nay bầu trời không sao….
Chap 13
Vào mõi buổi sáng trước khi đến sở làm anh và Phụng đều cùng nhau lái xe rời khỏi nhà tới chỗ hẹn với hai người bạn thân để cùng dùng bữa sáng.
Mọi việc xem ra rất tốt nhưng cho đến sáng nay khi anh vừa bước vào văn phòng thì đã xảy ra điều anh không ngờ đến.
Trên tay cầm tờ giấy vừa nhận được từ máy fax, anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh rời nhanh khỏi công ty và cho xe hướng về con đường dẫn đến Trụ Sở Chính.
Giận run người, anh lao vào văn phòng của chủ tịch và âm thanh va mạnh của cánh cửa bị anh mở bật ra đã chứng minh cho sự nóng giận:
_ Ba hãy giải thích chuyện này là SAOOO???? Cái quái quỷ gì thế này!!!- dằn mạnh tờ giấy xuống bàn trước mặt ba mình anh quát to.
_....Ba cho mày năm giây để coi lại thái độ vừa rồi của mình!
_........ Đ.ư.ợ.c!!!
1s..
2s…
3s….
_ Con hỏi cái-này-là-gìii ??? – cúi sát xuống gần ba, anh nói rõ từng chữ một.
_ * ầm*- đập tay lên bàn ông đứng thẳng dậy - Mày đọc mà không hiểu àh. Hửmm!!!
_ Tại sao ba lại điều con về Tổng - Sở ??? Chẳng phải ba đã giao công ty cho con quản lý rồi sao???
_ Ta là chủ tịch, CHỦ TỊCH đó con àkkk. Và ta muốn điều ai đi đâu thì đó là việc của ta.
_ …Được! cho con lý do.
_ Mày về đây làm việc sẽ tiếp cận nhiều hơn với tập đoàn Phương Thịnh. Mỹ Kiều sẽ cùng mày hợp tác với nhau!!- ngồi lại xuống ghế ông bình thản trả lời.
_.......
_ Đầu tháng tới mày sẽ về đây, chuẩn bị từ giờ đi.
_.... Còn công ty thì sao?
_ Mày khỏi lo! Con Phụng nó đủ năng lực làm được.
_...... nhưng kinh nghiệm thì khÔNGGG.!!!
_ Ta tự biết sắp xếp. Giờ thì mày ra ngoài đi,…. Và ba cũng nhắc mày nhớ, liệu mà hành xử cho đúng!
……
[Bác Hai đây!.... Con sắp xếp công việc bên đó rồi tranh thủ về đây giúp bác một số việc…]
[….....]
[Uhm!...Lần này ta đành nhờ con….]
……
Ngã người vào ghế nhắm mắt lại đầy mệt mỏi, vừa rồi ông với Quân có cuộc nói chuyện khá căng thẳng, từ lúc nào mà đứa con trai luôn biết nghe lời ông đã trưởng thành như vậy. Mới rồi còn lớn tiếng sát hạch lại ông nữa chứ.
Buồn cười thật, nó là đứa duy nhất ông đặt hết niềm tin sự kỳ vọng của mình. Con ông, ông hiểu bản tính của nó như thế nào, chỉ có điều ông không ngờ nó bọc phát nhanh đến vậy và lại quá mạnh mẽ.
Ông biết Mỹ Kiều không phải là đứa dễ đối phó, luôn tỏ ra bằng mặt chứ không bằng lòng. Nhưng để có được bước tiến trong tương lai ông đành phải lót sẵn đường cho con trai mình đi vậy, chỉ mong nó đừng đi lệch hướng…
----------------------------
Hôm nay căn tin nhà ăn ở công ty không khí sôi động hẳn lên thấy rõ, mọi người tụm năm tụm bảy nhất là các cô gái trẻ ở văn phòng, họ bận mở phiên “họp chợ” mà quên cả thời gian nghỉ trưa rât ít ỏi.
_ Mọi người nghe gì chưa?... tin đâu Phó Tổng chuẩn bị về đây đó… mà hình như là thay vào vị trí của giám đốc mình thì phải…ừh, đồn là ông ta còn cao thủ hơn giám đốc luôn đóo…zờii ơiii, tin trong nội bộ mà, mà đừng nói ai nghe nha, kế hoạch còn trong bí mật đó……….
Thái ngồi ở bàn bên nghe họ nói chuyện mà cười thầm, gì chứ?? “ còn trong bí mật..” ưh?? Thế mà chủ đề này lại đang “ hot” nhất, đi đâu cũng nghe bàn tán xôn xao, thật là….
Mà tin đồn đó là sao kà? Có nghe ông Quân nói gì đâu, đã thế dạo này cũng chẳng thấy tâm hơi của ổng đâu để mà hỏi cho rõ ràng.
Nhìn qua thằng bạn thân vẫn đang ăn ngon lành, chẳng chút bận tâm chuyện thiên hạ. “Thằng này hôm nay lạ nha, lầm lầm lì lì hơn cả mọi ngày. Để tao coi mày điếc tới cỡ nào”.
Trề môi liếc nhìn cậu, Thái là ai chứ? Người bạn cùng thời tấm mưa mà lớn lên với cậu đó! chứ chẳng phải chuyện đùa đâu…
----------------------------
Nhìn đồng hồ trên tay chỉ con số mười giờ đúng. Tối nay cậu được về sớm nhưng không ở nhà mà lại bước đi lang thang trên con đường mà cậu ưa thích.
Cũng khá lâu rồi không gặp anh, không biết anh như thế nào, chuyện người ta nói ở công ty là sao, bình thường anh hay đứng trước mặt cậu để trêu đùa lắm mà, cớ sao lúc cần lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Con đường này đã từng là nơi anh và cậu bước đi bên nhau, nhớ lúc đó anh nói “…có tôi thì không có cậu và ngược lại àh. Vì nắng với mưa mà…” biết rằng đó chỉ là câu nói vô tình của anh nhưng thật sự lại làm cho tim câu nhói lên. Yếu hẳn một nhịp đập.
Cậu biết, cậu đã nhận thấy thứ tình cảm đang nảy sinh mãnh liệt trong tim mình. Một tình cảm mà đúng hơn là tình yêu dành cho anh.
Hoàn toàn không ngạc nhiên với bản thân, cậu chưa bao giờ đặt cho mình câu hỏi về giới tính. Yêu anh, đơn giản chỉ là yêu.
Một tình yêu đến thật nhẹ nhàng, anh đối với cậu luôn chân thành, mang bình yên và hơi ấm đến bên cậu. Một cách từ từ thôi, nhưng không phải ai cũng làm được như anh.
Cơn mưa làm bớt cái nắng của mùa hè, cơn mưa rữa trôi những hạt bụi đường, và cơn mưa thấm ướt mãnh đất cằn cõi…Giờ thì cậu đã hiểu, tại sao anh lại thích mưa.!!!
Nếu lỡ như anh có biến thành người nào khác, thậm chí là một cô gái, một cụ già hay tệ hơn là một phế nhân thì cậu cũng không thôi yêu anh. Chỉ cần trong trái tim anh luôn đập những nhịp đập bình yên, chân thành và ấm áp khi đến với cậu. Vậy là đủ rồi.
Đó là tình yêu không thay đổi….
Ngước lên nhìn bầu trời , cậu thầm nhủ với mình: “ Sẽ có ngày tôi nói lời …y.ê.u a.n.h !!!”
Chap 14
Sân bay TSN
_ Chào Phó Tổng! Mừng anh đã về!!!
Cuối thấp đầu hết sức có thể, ba thanh niên mặc âu phục đồng loạt chào người vừa bước chân ra khỏi phòng kiểm soát tại sân bay.
Đó là một chàng trai độ tuổi ba mươi, ngoại hình không phải nói nhiều chỉ một câu thôi “ ai cũng phải ngước nhìn”. Gương mặt lạnh hơn cả tiền, với cặp kính đen chẳng ai nhìn được hắn đang nghĩ gì chỉ thấy hắn bước đi với khí chất cao ngạo của một người nắm quyền.
_ Về tổng sở trước.
Giọng nói khá trầm đục được phát ra, đó là câu nói đầu tiên và duy nhất cho đến giờ khi hắn xuất hiện.
-----------------
[ Quân đây! Hôm nay cậu rãnh không, bốn người chúng ta đi biển một chuyến nhá….]
Ngày cuối tuần hôm nay khác với thường lệ, cậu đứng chờ anh với chiếc balô trên vai sau ít phút nhận điện thoại từ anh.
Khá lâu để gặp mặt nhau, lần này sao cậu hồi hộp quá. Đứng chờ mà chân cứ run mãi!
_ Cậu…. - Anh có nhìn lầm không? Trước mắt anh là chàng trai cỡ mười bảy mười tám tuổi thôi.
Hôm nay cậu thật năng động với chiếc áo thun màu xanh dương, đi cùng là quần sọt sọc ca-rô sẫm màu, cộng thêm đôi giày thể thao trắng. Mái tóc bồng bềnh tự nhiện đang được cậu ra sức làm cho rối thêm. Hình ảnh này đáng yêu biết dường nào.
_ S..sao anh nhìn tôi ghê vậy?...Tôi..tôi làm sao àh???
_... ÀH!!.. àh không, cậu đợi lâu chưa, chúng ta đi đón hai người kia nhanh nào……
Đã run lắm rồi mà còn bị anh nhìn như thể sinh vật lạ, cậu bối rối càng thêm lung túng, mặt thì đỏ ửng cả lên… haizz, đối diện người mình yêu có khác.
“ mới hai tuần không gặp mà thấy dễ thương lạ thường.!!”
“ anh ta sao cứ liếc mình hoài vậy?...còn tim nữa? đập nhỏ thôiii ”
---------------------
Không mất nhiều thời gian ra đến biển, bãi biển hôm nay thật tuyệt vời, với ánh nắng không gay gắt mấy, gió thì luôn thổi táp vào người làm cho ai cũng thích thú vui đùa.