Đằng sau lời nói... Trang 30

Lúc đầu cậu hoàn toàn khớp với mùi vị lạ lẫm này… Nó không phải của anh, không giống anh…

Nhưng cậu phải cố gắng quên đi…quên đi…

Và rồi cậu cũng đáp trả lại hắn một cách mạnh mẽ và cuồng nhiệt….

Tuy bất ngờ trước hành động của cậu nhóc, nhưng có lẽ… do đã ngấm hơi men mà lại đứng trước một người đầy sức hút và sự quyến rủ như cậu đây, hắn cũng dần đánh mất ý chí… mà vốn dĩ… trong tay hắn lại đang là người hắn yêu….Thì việc kiềm chế hầu như là không thể!

Chiếc lưỡi ngọt ngào của hắn bắt đầu di chuyển không ngừng, nó luồn lách một cách đam mê trong khoang miệng ẩm ướt của cậu, từng chút, từng chút một rút cạn mọi sức lực của cậu…

Dứt khỏi nụ hôn cháy bỏng, đôi tay cậu run run mở từng chiếc nút áo của hắn. Ánh mắt thì không lúc nào rời khỏi gương mặt của người đàn ông đang ngắm nhìn cậu trong sự đê mê…

Cả hai nhẹ nhàng ngã xuống chiếc giường, người cậu dường như tê dại khi có một bàn tay đang cố luồn lách phía dưới lớp áo mỏng manh của cậu… Và rồi cậu cong mình chịu đựng bàn tay ma mãnh ấy cứ đùa nghịch với cơ thể của mình. Đôi môi hắn bắt đầu di chuyển, từ miệng xuống đến cái cổ xinh xắn rồi đến khuôn ngực mát lạnh. Thở gấp từng hơi, cậu lại cong người lên mà chịu đựng thứ khoái cảm đó, đôi tay vô thức siết chặt lấy tấm drap…

Giới hạn tưởng chừng như sẽ được phá vỡ khi đôi tay của cậu run rẫy mà cởi bỏ chiếc thắt lưng của hắn…. cảm thấy thân người phía trên mình hoàn toàn bất động, và đôi tay của cậu đặt dưới thắt lưng ai kia cũng đang được giữ chặt bởi một bàn tay gắn chắc khác!

Mở nhẹ đôi mắt, cậu thấy ánh mắt hắn nhìn sâu vào tâm hồn của cậu!

_ Dừng lại đi nhóc! - nuốt nước bọt, giọng hắn khàn đục vang lên, có thể thấy hắn đang kiếm chế đến mức độ nào.

_......

_ Đừng làm gì để nhóc phải hối hận suốt đời!…

_.....

_ Và tôi..không muốn nhìn nhóc phải đau khổ!!... “ Tôi…yêu nhóc …mất rồi…”

_.....

Cứ thế cả cậu và hắn mãi nhìn vào nhau cho đến khi như bừng tỉnh, cậu bật người dậy xô hắn ngã sang một bên sau đó nhanh chóng mặc lại quần áo. Cậu lao người chạy nhanh ra khỏi căn phòng…

“ Trời ơi…mình đang cái gì vậy chứ???....điên rồi mà, Hàn… mày điên thật rồi….”

Nắm chặt chiếc nhẫn đeo trên cổ, cậu cố lấy lại bình tĩnh và lý trí cho mình. Nhưng… chỉ vừa bước ra gian phòng khách, cậu như chết trân khi nhìn xuống nền nhà lạnh lẽo….

….Ánh sáng lóe lên từ tia chớp, được phản phản chiếu lại bởi những dấu chân ướt át ... lẻ loi…

“…_Thôi được rồi, hẹn anh sau chín giờ tại nhà em vậy! …em sẽ tranh thủ về sớm, vậy đi nha anh!...”

Nghe như đâu đó có tiếng vỡ nát, cậu chầm chậm ngước nhìn phía cánh cổng mở toan trong màn mưa dầy đặc…

Trong vô thức, đôi chân cậu lao nhanh ra phía bầu trời đang chớp nhoáng từng tia chớp sáng rực….

CHAP 47

MƯA.!!!

Tôi lao đi trong màn mưa trắng xóa, giây phút này tôi hoàn toàn trống rỗng, ý thức duy nhất mách bảo tôi là phải chạy, phải chạy thật nhanh… chạy đến bên anh… đến người mà tôi yêu nhất và cũng là người mà tôi đã làm tổn thương nhiều nhất…

Vì sao?...vì sao em lại làm thế với tôi hả Hàn ?

Tôi đã yêu, đã tin và đã đánh đổi mọi thứ vì tình yêu ấy… nhưng cuối cùng nhận lại… chỉ là sự tàn nhẫn của số phận mà thôi…

Hoàng Hàn…cuối cùng tôi cũng mất em thật rồi…

Đôi chân này chưa từng phải chạy nhanh đến thế, mặc cho màn mưa thổi táp vào da thịt rát buốt, mắt tôi cứ nhòa đi trong làn nước lạnh lẽo. Chạy trên con đường mưa vắng bóng người… trong lòng thấp thoáng một hi vọng nhỏ nhoi… đó đừng bao giờ là anh…

Từ sau cái đêm mà em mất tích, tôi đã nhận thấy ở em rất khác, em luôn tránh né tôi, em vùi đầu vào công việc để tăng khoảng cách giữa hai chúng ta. Tôi không bao giờ lên tiếng đòi hỏi ở em một lời giải thích, thế nhưng em đâu biết, những lý do em đưa ra cho tôi, chúng hoàn toàn vô nghĩa…

Vô nghĩa vì tôi biết chúng không có thật, em quên rồi sao? Tôi đã từng là giám đốc của công ty đó, thì việc hoạt động của công ty như thế nào tôi hoàn toàn nắm rõ. Cớ sao em lại dối lừa tôi…

Em yên tâm! tôi vẫn luôn tôn trọng em, tôi tin em có lý do riêng của mình để làm điều ấy, lúc nào đó tự khắc em sẽ nói hết mọi chuyện với tôi đúng không? Hoàng Hàn?

Vậy mà…tôi đã nhầm… Lần này, người cho tôi biết sự thật lại chính là ông ấy, những gì ông ấy nói ra thật sự làm chấn động trong tôi. Nhưng may là tôi sáng suốt mà kịp hiểu rằng, tất cả những gì em đang làm là muốn rời xa tôi thôi, chứ em không hề có ý định trả thù tôi như lời của ông ta đúng không?

Tôi quá hiểu em mà, Hoàng Hàn mà tôi yêu sẽ không làm tôi đau lòng đâu! Tôi…tin chắc rằng như vậy…Tôi tin em…

…….

_ Quân ơii!!! Quân!!!

Đứng trước ngôi nhà của anh, cậu kiệt sức nhưng vẫn cố gắng thở từng hơi một, gọi tên anh.

_ Làm ơn, mở cửa cho em!!! QUÂN ƠIIIIIII!!!!

…..

_ Em biết anh ở trong đó mà! mở cửa cho em! - đập mạnh tay vào cánh cửa gỗ, cậu kêu gào, hi vọng được anh hồi đáp.

_ EM SAI RỒI!!! Mở cửa đi anh….làm ơn mà Quân! Em sai rồi…

Nước mắt hòa lẫn với từng hạt mưa, chúng thi nhau rơi mãi…

_ Hãy gặp em đi mà, xin anh đóoo!!!…- dựa vào cánh cửa, lưng trượt dài, cậu khụy xuống nền đất lạnh lẽo, gọi tên anh trong đêm mưa tầm tã.

…..

_…em sai…sai rồi mà….làm ơn…ra đây đi anh…

….

_...Là em sai…em sai rồi….sai rồi…xin lỗi…sai rồi….em xin lỗi mà…

Tuyệt vọng khi đáp lại cậu chỉ là tiếng vang vọng xối xả của cơn mưa, ngồi bó gối dựa vào cánh cửa, cậu cứ vô thức nhìn vào màn đêm đen tối mà lặp đi lặp lại những câu từ ấy… em xin lỗi… là em sai…

…..

Em gọi tên tôi để làm gì?... giờ thì đâu còn ý nghĩa gì nữa…

Ngày ấy, tôi ôm em vào lòng, tôi hỏi em có đồng ý sống trọn đời với tôi không!

Nếu như em từ chối mà nói rằng không thể, có lẽ tôi sẽ chấp nhận…vì tôi hiểu cảm giác của em, tôi biết em không thể nào quên đi cái chết của cha mẹ em khi ở bên tôi…

…Khi ấy, tôi sẽ chấp nhận chia tay…và chỉ mãi mãi dõi theo em từ phía sau mà thôi...

Thế nhưng “…em đồng ý! Em sẽ mãi mãi bên anh…anh hãy từ bỏ mọi thứ, chúng ta sẽ sống bên nhau nha anh… ” Lời nói này…em có biết đã giết chết trái tim của tôi hay không….

…..

Tôi biết… tôi sai rồi, tôi quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân…

Giờ phút này đây, tôi chỉ mong anh bước ra mà nhìn tôi thôi, tôi muốn nói lời xin lỗi với anh…

Tôi yêu anh, mãi mãi tôi yêu anh.

Tôi không thể rời xa anh được, căn bản là tôi không làm được…

Hận thù sao?

Công bằng sao?

Ngốc quá, trên đời này vốn dĩ làm gì có công bằng chứ!

Vứt! vứt hết… Tôi chỉ cần anh thôi…chỉ cần tình yêu của anh mà thôi!!

......

Về đi Hàn àh!!! Nhìn em ngồi co ro trong màn mưa giá lạnh như vậy! Tôi đau lòng lắm…Hãy để tôi gánh vác mọi tội lỗi của cha tôi, để nổi đau này chỉ là của riêng tôi thôi… em không cần phải hành hạ mình như thế…

…em đau… tôi lại đau nhiều hơn đó!

Nhớ đến hình ảnh em trong vòng tay người khác, lúc ấy tim tôi như ngừng đập em biết không… Em bảo tôi ra ngoài đó gặp em ưh? Hahah…làm sao tôi đối mặt với người tôi yêu đây? người tôi yêu nhất lại chính là người làm tôi đau nhất… thực sự là không có cách nào để đối mặt với em mà…

......

Đang ngồi trong vô thức, cậu bỗng giật mình với tiếng động. Ánh sáng từ trong ngôi nhà rọi sáng ngay cạnh chỗ cậu đang ngồi, in lên nền đất một hình bóng quen thuộc….

Cánh cửa đã mở…

_ Về đi! Đừng ở đây nữa!!!

Khó khăn lắm cậu mới gượng dậy mà đứng lên nhìn anh. Khuôn mặt hiền hòa ấm áp ngày nào đã tan biến mất rồi, giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng và đau khổ khuất sâu trong đôi mắt của anh…

_ ……- run! run vì cái lạnh của trời mưa hay cậu run vì lời nói thoát ra từ anh?

_ …… “ mặt em tái đi rồi kìa, còn run như vậy nữa… em lạnh lắm phải không?..”

_ Anh…anh hãy nghe em nói! - giọng cậu khan cả đi.

_ Được rồi! Hoàng Hàn! Tôi biết cậu muốn gì…và tôi chấp nhận điều đó!

_ Không…Không phải đâu! chuyện lúc nảy không như anh nghĩ đâu - càng nói, nước mắt cậu càng rơi nhiều hơn.

_ Chuyện đó, với tôi không quan trọng! Tôi không thuộc dạng người độc chiếm một ai cả!

_ …..

_ …Quan trọng là ở đây - chỉ vào ngực trái của cậu, anh nói - Hận thù và tình yêu…cậu coi trọng thứ nào hơn thôi!

_ ….anh…anh đã biết?

_ ……

_ ...anh biết khi nào?

_ Ngay ngày mà cậu đồng ý sống trọn đời với tôi đấy! …Được rồi, đừng nói gì nữa…về đi, chúng ta có thể chấm dứt tại đây, xin lỗi vì tôi không thể giúp cậu trả thù được. Tôi không thể từ bỏ mọi thứ…

_KHÔNG! Em xin lỗi, là em sai…em không nên làm vậy với anh, em xin lỗi anh mà, Quân ơi! – níu lấy tay áo anh, cậu van nài mong anh tha thứ.

_ Buông ra!.. Tôi thất vọng về cậu! Cậu về đi!!

Lắc đầu trong nước mắt, điều cậu lo sợ nhất cũng đã xảy ra.

_ Làm ơn!! đừng như vậy Quân àh… em biết… em sai rồi… xin anh đó! em không làm vậy nữa đâu… anh đừng đuổi em đi mà…Quân ơi!!

_ BỎ RA!!..VỀ ĐI!! - vừa nói, anh vừa đẩy cậu ra khỏi khuôn viên của ngôi nhà.

_ Không mà…em không đi đâu…làm ơn đi Quân…nghe em nói đã…

Giờ thì cả anh cũng ướt sũng vì nước mưa, cả hai cứ giằng co nhau cho đến khi cậu té ngã xuống đất. Để rồi một hi vọng nhỏ bé được thấp lên trong cậu…

“ anh…sẽ đỡ em dậy đúng không???”

Lặng thinh trước hình ảnh đó, anh đứng nhìn cậu trong giây lát rồi bước đến cậu, khom người xuống anh nói khẽ:

_ Xin lỗi, những thứ này không còn dành cho cậu nữa!

Chưa kịp nhận thức lời nói vừa rồi, cậu đã thấy anh giơ tay và rồi rất nhanh một vật gì đó đã rời khỏi cổ cậu…

Nhìn theo hướng tay anh vứt bỏ thứ ấy ra xa, cậu biết đó là vật gì rồi…

_ KHÔNG!!! ĐỪNG MÀAA…

Sợi dây chuyền cùng với chiếc nhẫn bạc phút chốc… đã rơi xuống hồ nước, nhẹ nhàng chìm sâu vào dòng nước đen kịt dưới màn đêm…

_ Hãy dừng lại ở đây đi Hoàng Hàn!

…..

Cậu vẫn nằm đó, mặc cho bầu trời cứ trút cơn mưa không ngớt, cậu lặng thinh nhìn anh lái chiếc xe lướt ngang qua mình!…run rẫy!…cậu cúi đầu nức nở trong tuyệt vọng….

……….

Nằm lại một mình trong căn phòng tăm tối, tôi bình thản suy nghĩ những gì vừa xảy ra. Rất may, tôi đã kiềm chế đúng lúc, nếu không chính nhóc sẽ rất đau lòng với hành động của mình.

Haiiizz…Cậu nhóc này…tôi yêu cậu nhóc này thật rồi… Yêu đến nỗi tôi thà để mình đau còn hơn phải nhìn thấy nhóc chịu tổn thương…

Quốc Thiên ơi là Quốc Thiên! Mày đã phạm vào điều cấm rồi.

Nhìn trong tay quả cầu thủy tinh mà tôi tặng nhóc, tôi tự hỏi, lần này khi đã tìm được tình yêu cho chính mình, thì liệu tôi có giữ được nhóc ấy bên cạnh không?... Chưa lúc nào tôi thiếu lòng tin như bây giờ, nhóc thật sự quá xa đối với tôi…

Tình yêu của nhóc vốn đã trao cho người khác tất cả rồi… một cách trọn vẹn. Giá mà tôi gặp được nhóc sớm hơn thì tốt biết mấy…

Ít ra không phải như bây giờ, một kẻ yêu và một người đau khổ vì yêu…

Có lẽ vì quá mệt mỏi mà tôi đã thiếp đi trong vô thức lúc nào không hay. Cho đến khi giật mình tĩnh giấc, nhìn đồng hồ đã chỉ ba giờ sáng. Cơn mưa dai dẳng vẫn không ngừng trút nước. Tôi lò mò ngồi dậy và gọi tên nhóc trong khi bước ra khỏi phòng.

Ngạc nhiên thay tôi khi không hề thấy bóng hình nhóc đâu cả. Mưa thế này cậu nhóc của tôi có thể đi đâu được chứ?

Càng nghĩ càng lo lắng, tôi quyết định đánh xe đi tìm nhóc.

Và không quá khó để tôi đoán nhóc có thể ở đâu. Lái xe đến trước ngôi nhà của thằng em họ, lúc đầu tôi chẳng có ý định đi vào, nhưng vì lo cho nhóc, tôi muốn chắc chắn nhóc có ở trong đấy nên tôi đánh liều mà tiến vào trong.

Nhưng…có lầm không? Phía bên kia hồ thấp thoáng một bóng người! Giờ này, trong đêm mưa tầm tã như vậy mà ai có nhã hứng bơi lội thế kia? Cố gắng nhìn thật kỹ, tôi muốn tìm được câu trả lời…

Không mất quá lâu, tôi khẳng định! người có nhã hứng điên rồ kia chính là người tôi yêu!

Nhóc điên rồi!

Lao nhanh ra phía bể bơi, tôi gọi tên nhóc trong đêm mưa đến khàn cả giọng, thế nhưng, nhóc mặc nhiên không nghe thấy tôi, nhóc liên tục tìm kiếm thứ gì đó dưới đáy hồ, hết ngoi lên rồi lại thụp xuống…

Quá nóng lòng, tôi toan nhảy xuống thì bỗng dưng đúng lúc nhóc ngoi lên nhìn chăm chú vào một vật gì đó trong tay, thấy vậy tôi lập tức hét to.

_ NHÓC!!! LÊN NGAY!!! ĐIÊN ÀKKKKK?

Dường như lúc này nhóc mới nghe được tiếng gọi của tôi, chậm chạp ngước lên, nhóc nhìn tôi, sau đó… vẽ lên một nụ cười hài lòng…

Nụ cười thật đẹp, dù rất mờ nhạt nhưng tôi biết chắc đây là nụ cười đẹp nhất mà tôi thấy được ở nhóc.

Thật trong sáng nhẹ nhàng, thật dịu hiền và…

Khốn thật!!!! Cái quái gì thế này! Nhóc ngất rồi!

Khỏi phải nói, tôi lao nhanh xuống mà kéo nhóc lên. Toàn thân nhóc mềm nhũn và lạnh buốt trong tay tôi, khá vất vả để mang nhóc lên trên, tôi phóng xe nhanh đến bệnh viện.

……

Bế cậu nhóc chạy vội vào trong phòng cấp cứu, tôi thật sự rất sợ, tôi cảm nhận được hơi thở rất yếu và mệt mỏi của nhóc, nhóc chẳng còn chút hơi ấm nào cả, rốt cuộc nhóc đã làm gì để ra nông nổi như thế chứ…

Ngồi ngoài phòng chờ mà tim tôi cứ đập loạn cả lên, tôi ghét cái cảm giác hiện giờ, lo lắng đến bức người mà…

----------------

Mãi cho đến chiều tối hôm sau Hoàng Hàn mới tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên cậu nhận thức được chính là gương mặt rạng ngời của Quốc Thiên, hắn cứ ngây ngô mà nhìn cậu mãi.

_ Nhóc tỉnh rồi àk? Thấy trong người thế nào rồi? Tôi gọi bác sĩ nhá!

Bỏ ngoài tai lời nói của hắn, vì giờ đây trong cậu đang tái diễn lại những hình ảnh đêm hôm trước, và như nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, cậu lập tức đưa tay lên cổ tìm kiếm sợi dây.

Nhưng nơi đó hoàn toàn trống trải, cậu nhớ lúc ấy đã tìm thấy rồi mà, chỉ có điều sau đó mọi thứ tối sầm lại trước mắt cậu… chẳng lẽ nó lại rơi trở xuống rồi? Nước mắt một lần nữa lại trực trào ra…

Tính ngồi bật dậy, thì cơn choáng váng lại được dịp kéo cậu nằm gục trở lại. Thấy thế, hắn hiểu ngay cậu muốn gì và từ trong túi áo, hắn lấy ra một thứ.

_ Ấy ấy! nhóc chưa ngồi dậy nổi đâu!... Nhóc muốn tìm vật này phải không?

Nhìn sợi dây lấp lánh trong tay hắn, cậu vội vã đưa tay dành lấy, nhưng hắn nhanh hơn cậu mà cúi xuống, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cậu, hắn đeo sợi dây vào giúp cậu.

_ Yên tâm rồi chứ! Haizz! làm ơn…đừng làm tôi lo lắng nữa có được không? - ghé sát gương mặt cậu, hắn thì thầm từng tiếng.

Còn cậu, đáp lại hắn chỉ là cái gật đầu qua loa, lúc này tâm trí cậu đang dồn hết vào một thứ, tay mân mê sợi dây trên cổ của mình.

“…ít ra…thi vẫn còn có mày bên cạnh tao…đừng rời bỏ tao nha….”

Yên tâm với vật trên người mình, cậu khẽ nhắm mắt môi nở một cười chua xót cho những gì đã trải qua… Thế nhưng nụ cười ấy cũng nhanh chóng tàn phai….

Loading disqus...