Chap 9
Hưng lo lắng nhìn vị bác sĩ già đang khám cho Tùng. Mặt ông ta không lộ vẻ gì là căng thẳng cho lắm nhưng Hưng vẫn chưa thể yên tâm được. Trong đầu nó nghĩ đến rất nhiều trường hợp và rủi ro. Và nó đã thầm liệu trước tất cả. Nó liệu rằng nếu mà Tùng bị ung thư cái gì hai có gì bị hư là nó sẵn sàng tặng luôn. Thậm chí đến quả tim này nó cũng sẽ tặng cho Tùng để Tùng được sống. Vì thật ra mà nói thì tim nó đã thuộc về Tùng rồi còn đâu!
- Sao hả bác sĩ? - Hưng lo lắng hỏi.
Lần đầu tiên vị bác sị níu mày. Ông nói:
- Cậu ta không bị gì cả!
Cả Tùng cũng phải ngạc nhiên hỏi lại.
- Sao ạ? Đây là lần đầu tiên cháu bị xỉu vậy đó!
Vị bác sĩ nhăn mặt ra chiều khó giải thích.
- Đây là một triệu chứng liên quan đến thần kinh. Rất khó nói cho các cậu hiểu! Nhưng nói đơn giản là hiện tượng này chỉ xảy ra khi cậu gần một người mang đến cho cậu một cảm giác mạnh mẽ mà thôi! Lúc đó các hoocmon của cậu được giải phóng quá nhiều làm cho cậu bị ngất đi! Cậu cần phải tránh những điều làm cậu bị kích thích con trài à!
Nghe xong lời của bác sĩ cả hai há hốc miệng. trong đầu tụi nó ngay lập tức hiện ra một câu hỏi: bênh gì lạ vậy trời?
Hưng hỏi thay cho Tùng.
- Vậy có cách chữa không bác sĩ?
- Đây thuộc vể bẩm sinh nên không có thuốc đặc hiệu! Tôi chỉ có thế cho thuốc làm tinh thần cậu ta ổn định thôi!Nhưng phải tránh xa những tác nhân gây xúc động! Và dù sao dùng thuốc nhiều cũng không tốt!
Mặt Hưng bỗng xụ xuống. nghe được bệnh tình của Tùng làm biết bao cảm xúc lẫn lộn dâng lên trong nó. Vui vì Tùng không sao cả. hạnh phúc vì cái tác nhân đó chính là nó. Nó cũng chiếm một vị trí rất quan trọng đối với Tùng đúng không? Nhưng buồn cũng vì lí do đó. Nó không muốn Tùng gặp nguy hiểm hơn nữa. Nếu nó là nguyên nhân kiến Tùng bị như vậy thì thà nó không ở gần Tùng nữa thì hơn.
Cả hai đợi bác sĩ kê toa rồi cùng nhau đi ra ngoài. Tùng ngại đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt của Hưng. Có ai vui vẻ gì đâu khi mà tình cảm của mình bị phơi bày ra hết như vậy mà lại bằng một cách hết sức thô thiển nữa chứ! Nhưng dù sao chắc có lẽ Hưng đã biết được tình cảm mà nó dành cho Hưng rồi. Nhưng dù sao cũng phải mở miễng cảm ơn chứ.
- Tùng…
- Tùng vào đây làm gì? - Hưng cướp lời Tùng.
Bối rối nhưng Tùng vẫn trả lời.
- Mình vô đây mỗi cuối tuần để hát cho mấy bệnh nhân bị bệnh nặng nghe! Dù sao thì họ cũng tội nghiệp lắm!
Lòng Hưng dâng lên một sự trìu mến lạ lùng nhưng nó cố đè nén xuống. Bằng giọng châm chọc đê tiện nó nói với Tùng những lời tàn nhẫn sau:
- Sao cậu rảnh hơi quá vậy? Rảnh quá không có chuyện gì làm thì đi tìm người yêu đi! Hèn chi cậu ế là phải?
Bàng hoàng như vừa bị tán vào mặt Tùng nhìn Hưng. Nước mắt bắt đầu lưng tròng trên đôi mắt to đen của nó. Nó lảo đảo lùi lại. đầu nó đã bắt đầu thấy choáng váng. Nó phải dựa lưng vào tường để đứng được. Còn về phía Hưng lòng nó đau như muốn nổ tung nhưng nó không còn cách nào khác. Đây là điều tốt nhất dành cho Tùng mà nó có thể làm được. Lần cả hai biết được tình cảm của nhau cũng là lần cuối cùng cả hai nói chuyện.
Hưng quay lưng bỏ đi mà không ngoái đầu nhìn lại. Nó cắm đầu chạy cho thật nhanh. Vì nó sợ nếu bước đi chậm quá trái tim sẽ điều khiển nó trở lại mà ôm chằm lấy Tùng mất. Tùng rượt xuống ngồi xuống sàn bệnh viện giá lạnh. Nó thấy đầu mình váng vất vì lượng hoocmon tăng cao. Nhưng điều đó chẳng là gì với nỗi đau khổ đang tăng lên trên lòng. Ngày đầu tiên Hưng tỏ tình với nó, nó đã sợ. Vì thật ra nó cũng không thể xác định được tình cảm của mình. Nó vào học trường này sau khi chia tay bạn gái. Nó không thể ngừng chú ý đến các chàng trai được. Lòng nó luôn luôn dành một cảm giác ngưỡng mộ kì lạ đầy mãnh liệt với những anh chàng điển trai. Điều đó làm nó bối rối vì thế nó vào học Couple School hòng mong hiểu rõ tình cảm của mình hơn. Và Hưng đến quá nhanh quá bất ngờ khi nó chưa kịp chuẩn bị. Và giờ Hưng ra đi cũng nhanh như vậy. Hưng ra đi khi Tùng đã xác nhận được tình cảm của mình. Giờ thì chỉ còn lại nỗi đau vây quanh mà thôi.
…
Minh choáng ngợp trước ngôi nhà mà mình vừa bước vào. Trông nó giống một cung điện lộng lẫy. Đây là tòa nhà được xây dựng theo phong cách Victoria vẫn thường thấy bên Pháp. Tường nhà màu kem và được viền vàng đầy tinh tế. điều đó chứng tỏ chủ nhân của ngôi nhà là một người rất có khiếu thẩm mĩ. Phòng khách rộng mênh mông với những đồ nội thất xinh đẹp tráng lệ. Tất cả đều được mạ vàng óng ánh. Nơi đây là Minh có cảm giác không thoải mái, như nó không thuộc về nơi này và nó đang xâm phạm nơi đây một cách bất hợp pháp. Dương dẫn nó đi qua rất nhiều thứ xinh đẹp. Những cái bàn được trãm trổ tinh vi. Những bình hoa cắm đầy bông với kiểu dáng tranh nhã. Những bức tranh sơn dầu đẹp tuyệt vời. Tụi nó đến trước một bộ ghế sa long đẹp nhất từ trước đến giờ mà Minh từng được thấy. và trên đó là hai người phụ nữ đang ngồi dùng trà.
Dương là người lên tiếng trước.
- Chào mẹ! Chào chị hai! Em đã về!
Cả hai ngước mặt nhìn lên. Nhưng trong đôi mắt của họ là hai cảm giác khác nhau. Mẹ của Dương ngay lập tức chú ý đến Minh. Ánh mắt của bà ta mang vẻ đánh giá và khe khắt. còn chị gái của Dương cũng nhìn nó. Nhưng đó là một ánh mắt thú vị và dường như có thể nhìn thấu tận đáy lòng nó. Chị mỉm cười với nó và nói:
- Hai em ngồi xuống đi!
Minh nhìn Dương. Dương gật đầu rồi cả hai ngồi xuống cạnh nhau đối diện với hai người. Chị của Dương là người chủ động làm quen trước. Chị chìa tay ra trước mặt Minh rồi nói giọng vui vẻ.
- Chị là Thư! Rất hân hạnh được biết em!
Minh rụt rè nắm lấy bàn tay thon mảnh đó rồi nói:
- Em là Minh…
- Em là Vương Thiên Minh! Mười 16 tuổi! Học sinh lớp U1 trường couple! Là Uke của thằng nhóc Dương nhà chị hiện đang học lớp S2 cùng trường đúng không?
Minh há hốc mồn ngạc nhiên nhưng nó còn chưa nói gì được thì chị ấy đã tiếp tục.
- Em thích màu xanh da trời! Thích ăn đồ ngọt đặc biệt là kem! Mồ côi mẹ từ nhỏ và không biết tin tức của cha đúng không? À mà còn nữa! Hiện tại có khá nhiều chàng trai ở trường chú ý đến em nhưng em vẫn không quan tâm đến họ. Em có tất cả 2 người bạn thân tên là Sơn và Tùng đúng không? Cậu tên Sơn vẫn còn làm ở chỗ làm cũ của 2 người là một quá bar đúng không? Còn Tùng thì từng có trục trặc trong quá khứ về chuyện tình cảm!
Minh không thể thốt lên lời. Nó không ngờ chị ta lại biết về nó quá nhiều như vậy. Thậm chí chị ấy còn biết được cả sở thích lẫn quá khứ và bạn thân của nó. Nó không thể đánh giá được chị ấy. Nhưng chắc chắn là chị ấy không phải loại vừa rồi. Trời ơi! Sao cái nhà này toàn loại người gì thế này!
Dương cằn nhằn.
- Chị vẫn không bỏ thói quen xấu của mình đi! Cứ thích điều tra người khác! Chị có phải cảnh sát đâu!
Chị Thư hướng ánh mắt về phía thằng em rồi nói giọng thản nhiên.
- Còn em! Nhóc ạ! Nên nhớ bây giờ em đã có Uke rồi đó nha! Tối hôm qua em đi bar Clover cùng với Kiệt đúng không? Sau đó em còn dẫn một thằng tên là Phương về nhà đúng không?
Minh càng ngày càng thấy sợ chị ấy. Rốt cuộc chị ấy là người thế nào vậy trời!
- Thôi đi! Chị vẫn còn theo dõi em sao? - Dương bực tức nói.
- Cho đến khi nào em trưởng thành lên nhóc ạ! Em nghĩ sao mà làm vậy thế? Chị đã phải cảnh cáo thằng nhóc kia em biết không? Mà từ bây giờ chị có thể bảo đảm với em là không một đứa Uke nào dám lại gần em nữa đâu! - Chị mỉm cười và đưa tách trà lên môi.
Dương sửng sốt nhìn chị mình như thể chị ấy vừa mới mọc thêm hai cái sừng ở trên đầu. Nhưng nó chỉ biết thở dài đầy đau khổ mà không thể nói gì thêm. Rồi chị Thư quay sang hỏi mẹ.
- Vụ công ty của lão Tư sao rồi hả mẹ?
Bà ta khịt mũi ra vẻ kinh bỉ rồi nói.
- Lão ta chẳng qua chỉ là một con lợn bẩn thỉu! Chỉ cần cho bọn đàn em đến hù một cái là vãi ra quần ngay!
Minh cố lắm mới không bật cười. Nhưng chị Thư vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên nói tiếp:
- Con chỉ kêu đàn em của thằng Tí đi thôi mà lão đã sợ đến thế à? Mà chưa thấy ai lì như lão! Công ty sắp phá sản đến nơi mà vẫn còn cố không chịu thanh toán nợ!
Nghe đến đó Minh thấy toàn thân vã mồ hôi. Dương nói giọng trách móc.
- Xin lỗi! Bàn chuyện làm ăn sau được không?
Cả hai người đàn bà ngước lên nhìn nó. Ngay lập tức họ thôi nói chuyện ngay. Mẹ của Dương đứng dậy và nói:
- Dương! Theo mẹ! Mẹ có vài chuyện muốn nói với con!
Rồi không cần biết Dương có đồng ý hay không bà ta bỏ đi. Dương nhăn nhó đứng dậy và bước theo. Minh nắm tay Dương khi nó đi qua và ngước mặt lên nhìn nó đầy vẻ lo lắng. Dương nhìn nó rồi quay sang nói với chị.
- Đừng làm cậu ấy sợ đó!
- Không có đâu mà! - Chị ấy hứa kèm theo một nụ cười.
Dương xoa đầu Minh rồi nói:
- Không sao đâu!
Nói vậy nhưng lòng Dương cũng cũng khá là lo lắng. Bà chị quái vật ấy không phải khủng khiếp ở chỗ cái gì cũng biết mà bà ta đáng sợ ở chỗ khác cơ. Hi vọng Minh sẽ vượt qua được. Tính cách của cậu ta vốn mạnh mẽ mà.
Sau khi Dương bỏ đi. Chị Thư đặt tách trà xuống và quan sát Minh. Chị ấy nói một cầu đầy ngụ ý.
- Bạn em ổn cả chứ?
Minh không hiểu nên hỏi lại.
- Dạ?
- Chị hỏi bạn của em ổn cả chứ?
- Là sao ạ? - Minh vẫn không hiểu.
- Tại vì tối qua, theo chị được biết thì cậu bạn tên Sơn của em không được ổn cho lắm!
Minh hốt hoảng nói:
- Cậu ấy bị gì ạ?
Chị Thư bật cười.
- Không sao đâu! Em đừng lo! Biết cậu ta là bạn của em nên chị đã can thiệp một chút! Mọi chuyện có vẻ ổn!
- Nhưng đã xảy ra chuyện gì ạ?
Chị Thư để một ngón tay lên đôi môi màu hồng nhạt của mình.
- Uhm… cậu tay gặp rắc rối với chàng Kiệt nhà ta!
- Kiệt? Là ai vậy chị?
- Bạn thân của Dương từ nhỏ! Em không biết à?
- Dạ không! - Minh thật thà thú nhận
Chị Thư châu mày lại. hình như chị ấy đang suy tính gì đó trong đầu. Minh thật không dám tưởng tượng xem chị ấy nghĩ gì. Chắc chắn là rất dã man đây.
Rồi chị ấy bắt đầu kể lại cho Minh nghe chi tiết của buổi tối hôm qua giống như là tận mắt chị ấy chứng kiến vậy. Minh rất thắc mắc vì sao chị ấy lại biết rõ như vậy nhưng nó không dám hỏi.
Chúng ta cùng lắng nghe câu truyện nào…
Tiếng nhạc dộng ầm ầm vào màn nhĩ của Kiệt khi nó ngồi ở chỗ ưa thích của nó tại bar Clover. Nó nâng ly rượu màu hổ phách của mình lên rồi nói với Dương đang ngồi bên cạnh.
- Vui lên nào! Nhìn mày thê thảm quá!
Nhưng Dương không thể vui nổi. Mặt nó chù ụ một đống như cha vừa mất bị giết. Ám khí bu quanh nó âm u đến nỗi không ai dám lại gần. Rồi bỗng nhiên nó ngoắt một em lại. Thằng bé nhìn cũng khá nhưng không nói gì nó dẫn thằng bé đi ngay. Kiệt nhướng mày ngạc nhiên trước thái độ lạ lùng của Dương nhưng nó không nói gì cả. Từ trước đến giờ mỗi khi Dương buồn thì nó luôn thu mình lại vào thế giời của riêng mình, không cho ai đụng chạm vào. Kể cả bạn thân của nó là Kiệt và Hưng. Khi bóng Dương đã khuất dạng Kiệt vẫn còn ngồi đó thưởng thức ly rượu của mình. Bỗng nhiên…
- Mày làm gì vậy hả? - Một lão già mặt mũi đê tiện ré lên.
Một thằng bé chắc có lẽ là Uke cúi gập đầu xuống xin lỗi lão ta.
- Dạ! cháu xin lỗi ạ! Cháu không cố ý!
Kiệt nhăn mặt muốn ói khi lão ta bắt đầu dùng ánh mắt dê xồm của mình quan sát thằng bé. Chắc lão sắp giở trò ve vãn đây.
- Sao lại xưng hô như vậy? Già lắm! Gọi anh đi cưng!
Da gà da vịt của Kiệt nổi lên hết trơn khi nghe thấy vậy. Và nó nghĩ chắc thằng bé kia cũng cảm thấy vậy. Nhưng thằng bé vẫn nói:
- Anh cho em xin lỗi!
Lão cười hềnh hệch trông hết sức phản cảm rồi phát một cái vào mông của thằng bé. Nó giật mình nhưng cũng không dám nói gì cả.
- Đi với anh đêm nay đi! Rồi anh sẽ làm cho em…cái gì vậy? - Lão gào lên khi rượu đổ từ trên đầu lão đổ xuống.
Kiệt đứng đó giả vờ ngạc nhiên.
- Ủa? Xin lỗi nha!
- Mày… - Trông lão giận tím cả mặt mũi.
Lão đứng dậy đính đấm vào mặt Kiệt nhưng nó né tránh một cách nhanh nhẹn rồi gạt chân lão. Lão ta té nhào ra đất. Kiệt bật lên tiếng cười khoái trá rồi nắm tay thằng bé kéo đi. Khi cả hai ra đến một con đường vắng vẻ Kiệt dừng lại. Nó nhìn kĩ thằng bé hơn. Nhìn cũng được lắm nhưng nếu là tiêu chuẩn của nó thì vẫn chưa đủ. Nhưng đêm nay nó đang cô đơn. Có còn hơn không.
Kiệt nhẹ nhàng hỏi:
- Em tên gì?
Thằng bé lí nhí đáp:
- Em tên Sơn! Cảm ơn anh đã cứu em!
Kiệt bật cười.
- Không có gì! Mà em có muốn…
Vừa nói nó vừa tiến tời ép thắng bé phải dựa sát vào tường. Nó đưa mặt lại gần vào thì thầm:
- Em có muốn đi với…
Nhưng Sơn đã đẩy Kiệt ra. Nó đã không còn hứng thú với trò này nữa. Sau chuyện với Dương đã làm cho nó trở nên sợ hãi và không tin tưởng và những tên Seme nhà giàu đẹp trai nữa. Nó biết hắn ta chỉ xem nó như một món đồ chơi. Sau khi mây mưa với nhau hắn sẽ lại vứt bỏ nó không thương tiếc. Bọn Seme lắm tiền nhiều của thì chỉ có như vậy thôi.
Kiệt mỉm cười khi bị từ chối như vậy. Nhưng nó quá tự tin vào khả năng của mình nên không hề thay đổi nét mặt. Vẫn giữ nụ cười trên môi Kiệt nói:
- Em muốn bao nhiêu? - Nó vừa nói vừa móc ví ra. - Bao nhiêu cũng được! Anh có thể cho em mà! Chỉ cần em làm anh thích thì…
Bốp!
Sơn không thể kiềm chế nổi nữa. nó tán vào mặt Kiệt ngay khi kịp suy nghĩ điều gì. Nó thấy tổn thương vì bị đối xử như một thằng điếm. Hắn ta còn tồi tệ hơn cả lão già ban nãy nữa. Kiệt tức giận gầm lên:
- Làm gì vậy hả?
Sơn không nói gì chỉ quay mặt bước đi. Nhưng Kiệt không thể bỏ qua chuyện bị xỉ nhục như vậy được. nó chạy theo Sơn và nói:
- Cậu sẽ phải hối hận!
Sơn nhìn Kiệt bằng một ánh mắt kinh bỉ nhưng vẫn không nói gì hết. Kiệt dừng lại không đuổi theo nữa. Cơn giận điên cuồng đang sôi sùng sục trong người nó. Nó móc điện thoại ra và gọi cho vài tên đàn em.
Cuối cùng cũng tan ca. Tối nay thật là dài. Nhưng Sơn chỉ buồn về số phận của mình. Có lẽ Minh đã đúng khi không làm ở chỗ này nữa. Nhưng mà Sơn khác. Nó đã nghĩ rằng mình thật sự yêu thích công việc này. Nó cho cậu cơ hội đã gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều người. Và nó vẫn đang chờ đợi, chờ đợi một người có thể đến và đưa nó đi. Một người thật sự là của nó. Đang nhìn bâng quơ thì nó chợt khựng lại khi thấy vài tên côn đồ mặt mày hung dữ đang tiến lại gần nó. Lập tức Sơn quay đầu bỏ chạy. Chúng nó rượt đuổi Sơn qua rất nhiều con phố. Sơn cố hết sức để chạy vì nó biết nếu bị bắt lại thì khó mà yên ổn trở về. Nhưng đúng lúc đó từ trong ba lô của cậu rớt ra một sợi dây chuyền. Sơn hoảng hốt nhìn sợi dây chuyền bằng bạc rơi xuống. Nhưng nó không có thời gian để cúi xuống nhặt lên. Nó đành bỏ lại và tiếp tục chạy. Lòng nó tiếc nuối và đau khổ như điên dại. Khi Sơn quẹo quay một khúc quanh thì một đám côn đồ khác ào ra sau lưng nó và chặn đứng đám kia lại. Sơn vẫn không hay biết gì cứ tiếp tục chạy đi…
Kiệt cúi xuống nhặt lên sợi dây chuyền ấy. Sợi dây chuyền bằng bạc lấp lánh trong tay nó với mặt hình một viên ngọc tròn đơn giản nhưng toát lên một vẻ tinh tế lạ thường. Viên ngọc màu tím và hình như có vẻ là thạch anh. Mỉm cười Kiệt cho sợi dây vào túi. Nó nói một mình.
- Chúng ta chưa xong đâu!