Hưng và Tùng.
Lá thư tình đầu tiên
Ngày… tháng…năm…
Em của anh! Đã bao lâu rồi mình chưa gặp nhau. Thật sự để nói cho em biết rằng anh chưa bao giờ viết nên được một dòng ra hồn. Điểm văn của anh chưa bao giờ cao hơn 4 điểm cả. Nhưng mà anh biết phải làm sao đây? Anh biết phải làm gì để nói cho em biết những cảm xúc mà anh đang cảm thấy lúc này đây?
Chắc em đang nghĩ rằng anh sến chảy nước khi thời đại bây giờ mà còn viết thư tình đúng không? Anh không dám gọi điện cho em vì anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến bệnh của em. Anh lại càng không thể gặp em…
Những từ mà anh đã phải cố hết sức để viết ra này mong em hãy hiểu cho anh nha…
Khi anh đặt bút viết những dòng này thì thằng cháu của anh đã ngủ. Nó đến nhà anh quậy phá nãy giờ. Anh phải trông nôm nó mệt muốn chết nhưng được cái nó ăn rồi ngủ luôn rồi. Em biết không? Nhìn nó mà anh lại nghĩ đến tương lai của tụi mình. Anh muốn chúng ta sau này cũng sẽ hạnh phúc bên đứa con của chúng ta. Anh muốn nhìn thấy em và con đứng trước cửa nhà đợi anh mỗi buổi chiều. Anh muốn vào mỗi ngày chủ nhật lại được chở em và con đi pinic, đi xem phim hay đi làm bất cứ việc gì mà những gia đình bình thường khác có thể làm.
Anh biết tình yêu của chúng ta thật khác biệt. Anh luôn ý thức được điều đó qua mỗi giây khắc mà chúng ta xa nhau. Giờ đây anh có thể tự tin nói với em rằng anh đã không còn là một thằng nhóc nông nỗi và bốc đồng nữa. Anh muốn trở thành người đàn ông của em. Anh muồn bảo vệ và che chở cho em. Vì thế nhóc của anh à! Em hãy mong chóng hết bệnh để về bên anh nha!
Hưng…
Ngày… tháng… năm…
Em hơi ngạc nhiên khi nhận được thư của anh đó! Không ngờ anh của em cũng biết viết thư! Hì hì!
Anh ơi! Mỗi ngày ở đây chán lắm! Em đang cố hết sức đó nha! Ngày nào em cũng phải tập thuyền chán ghê! Tự nhiên cái phải ngồi yên một chỗ à! Cô luôn nói rằng phải để đầu óc tịnh tâm mới có thể mau hết bệnh được. Nhưng mà em chỉ nhớ đến anh mà thôi. Làm sao bây giờ?
Thật sự thì em cũng muốn chúng ta có một gia đình nho nhỏ. Nhưng mà chúng ta không chỉ bị chia cắt bởi định kiến xã hội khắc nghiệt mà còn vì căn bệnh kì cục của em nữa. Em buồn lắm khi mỗi lần nghĩ đến tương lai. Nếu lỡ em không thể nào hết bệnh thì sao? Nếu lỡ vì vậy mà chúng ta không thể gặp nhau nữa thì sao? Em sợ lắm! Anh hứa với em đi! Hứa với em là cho dù em có không hết bệnh thì chúng ta vẫn ở bên nhau nha anh!
Lá thư tình thứ 2
Ngày… tháng…năm…
Em nghĩ sao mà nói vậy hả? Đừng làm anh lo lắng nữa mà! Đọc thư của em xong anh chỉ muốn chạy ngay đến đó để gặp em thôi!
Em ngốc của anh! Tình yêu nào mà chẳng có thử thách. Có thử thách thì tình yêu mới vững bền được. Anh tin ngày mai nhất định sẽ không sao đâu. Nhưng em phải chăm chỉ luyện tập mới được đó! Tội nghiệp cho anh với! Em mà cứ ở đó hoài thì làm sao anh chịu nổi chứ! Mà nè! Ngồi "thiền" chứ không phải ngồi "thuyền" đâu nha!
Em nè! Tự nhiên anh nghĩ cuộc sống của gay thật thú vị! Đừng nói anh điên nha! Anh thấy cuộc đời của một người bình thường chỉ là một cuộc hành trình nhàm chán. Học tiểu học rồi đến trung học cơ sở sau đó là trung học phổ thông rồi cuối cùng là đại học. Ai cũng phải tìm một người khác giới kết hôn với nhau. Ai cũng muốn lên đại học để kiếm một công việc nào đó. Rồi cuộc đời cứ thế mà trôi đi. Vậy mà họ lại tự cho mình cái quyền là người bình thường để phán xét chúng ta trên những khía cạnh hết sức phiến diện. Trong khi thật sự cái cuộc sống mà họ cho là bình thường đó cũng chỉ diễn ra nhàm chán và y hệt như những người bình thường khác mà thôi!
Em thấy có đúng không?
Ngày … tháng… năm…
Anh của em bắt đầu tập làm triết gia rồi đó! Em thì nghĩ cuộc sống của mỗi con người đều có sự màu nhiệm riêng. Và không có cuộc sống nào tầm thường cả! Nhưng em chỉ không đồng ý chuyện họ tự cho mình cái quyền phán xét những người như chúng ta!
Mà em không muốn nói đến chuyện này nữa đâu!
Mấy tháng qua anh có nhớ em không? Em thì rất nhớ anh. Mỗi buổi sáng mở mắt tình dậy từ giấc ngủ dài em chỉ thấy mỗi gương mặt của anh thôi. Em thật sự không hiểu vì sao chúa trời lại bắt em mang một căn bệnh lạ lùng như thế này. Nhưng em rất cảm ơn ngài vì đã cho em gặp anh. Cho em được yêu anh. Mà lần sau anh nhớ viết cho em dài dài nha! Yêu và nhớ anh nhìu nhìu lém lun đó!
Lá thư tình thứ 3.
Ngày… tháng… năm…
Em kêu anh viết nhiều cho em nhưng anh có biết viết cái gì đâu. mà em có biết dạo này chuyện gì cứ ám ảnh anh mãi không? Kí ức về cái ngày đầu tiên mình gặp nhau đó! Em còn nhớ không?
Anh nhớ buổi sáng hôm đó trời rất trong và khá lạnh vì tối hôm qua trời mưa mà. Như thường lệ anh lại chạy bộ ở chỗ đó và cũng như thường lệ anh lại nhìn thấy em. Em biết không? Dáng của em chạy trong những làn sương mỏng nhìn mong manh lắm. Mong manh đến nỗi anh chỉ muốn ôm lấy mà bảo vệ thôi. Anh rất là muốn nói chuyện với em nhưng mà sao anh không làm được. Cứ mỗi lần em chạy qua thì anh lại tự trách mình vì đã lỡ mất cơ hội. Cứ như thế hàng trăm lần trôi qua. Anh biết lúc đó chắc em nghĩ anh là một thằng ngốc có vấn đề về thần kinh đúng không? Vì anh cứ thấy em cười mãi mà.
Nhưng rồi anh cũng gom đủ can đảm để nói lời làm quen em. Em không biết lúc đó tim anh đập nhanh đến mức độ nào đâu. Sau đó 2 tiếng mà anh vẫn còn hồi hộp và đổ mồ hôi đó. Anh chưa bao giờ yêu ai nên thật sự không biết cách nói chuyện. Phải chi anh có một góc kinh nghiệm của thằng Dương hay thằng Kiệt thì tốt rồi. Nhưng vấn đề ở đây là khi anh tỏ tình em lại nói em không phải là gay…
Anh buồn suốt một tháng đó em biết không?
Và giờ thì chúng ta đã hiểu được tình cảm của nhau. Bằng cách nào thì quả thật anh chỉ có thể dùng từ "phép màu" mà thôi. Anh rất hạnh phúc em biết không? Tuy ở hiện tại chúng ta vẫn chưa thể bên nhau nhưng anh muốn em biết rằng anh mãi luôn chờ đợi em dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Anh thật sự muốn giây phút tận thế sẽ được nắm lấy tay em mà nói với em rằng anh yêu em.
Thật sự muốn em biết rằng chỉ cần ở bên em là anh đã hạnh phúc như thế nào. Từng khoảng khắc bên em đối với anh đều là vô giá. Chính những dòng kí ức đó đã giúp anh tiếp tục sống khi thiếu vắng em. Và anh khát khao được cùng em xây dựng thêm nhiều kỉ niệm nữa.
Thật sự muốn em hiểu rằng em là người duy nhất chiếm được trái tim anh. Em có toàn quyền quyết định trái tim đó. Dù em có đặt ra bất kì luật lệ vô lí đến đâu thì nó vẫn sẽ tôn thờ một mình em mà thôi.
Và cuối cùng thật sự muốn em tin tưởng và dựa vào vai anh em nhé!
Ngày… tháng… năm…
Sao trời cứ mưa hoài vậy anh? Lúc em đọc thư của anh trời cũng mưa và giờ khi em ngồi viết những dòng này trời vẫn mưa…
Mỗi khi nhìn mưa không hiểu sao lòng em lại buồn, lại nhớ đến anh. Anh biết không cô giáo nói em đã khá lên rất nhiều rồi có lẽ chúng ta sẽ sớm được ở bên nhau anh à.
Nếu em thật sự có quyền ngự trị trái tim anh thì em chỉ muốn đặt ra một điều luật mà thôi. Đó là chỉ mãi hướng về phía em! Không được có ai khác đâu đó!
Em biết lá thư này sẽ đến tay anh sau 2 ngày. Và em cũng biết rằng anh thường đọc thư của em vào buổi khi đi làm về. Em có thể tưởng tượng được anh đang ngồi trong gian phòng nhỏ ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp. Gương mặt ngộ nghĩnh của anh khi đọc từng dòng em viết và em cũng biết một điều rằng…
Anh hãy nhìn qua phía bên phải chỗ cửa sổ xem…
Em của anh đã đứng đợi anh từ nãy đến giờ đó!
…