Chap 40
Part 1
- Hai đứa muốn gì? - Mẹ Ly nhìn Cường và Hiển bằng đôi mắt ánh lên một tia sắc lạnh.
- Dạ… - Hiển mở lời.
- Con muốn nói thẳng với mẹ! - Cường cướp lời Hiển.
Mẹ hơi nhướng mày lên khi nghe Cường gọi mẹ. Bà ngã người ra sau và nói.
- Vậy… muốn nói gì?
- Tụi con sẽ tổ chức đám cưới ngay khi đủ tuổi! Con không muốn Hiển phải cam chịu số phận như vậy. Nhà con sẽ mang sính lễ đầy đủ theo yêu cầu của mẹ! Vì thế nên… - Cường nhìn thẳng vào mắt mẹ và nói ràng rọt. - Vì thế nên xin mẹ hãy cho Hiển về sống cùng với con!
Mẹ Ly nhấp môi vào tách trà của mình. Lòng bà cảm thấy thích thú không chịu nổi. Nếu không kiềm chế là bà đã nhảy cỡn lên và ôm cả hai đứa vào lòng. Thật là một chuyện tình dễ thương. Thằng nhóc này chỉ mới có mấy tuổi mà đã ra dáng đàn ông lắm rồi. Thật ra giao Hiển cho Cường bà không sợ nó sẽ chịu khổ. Nhưng đây vẫn không phải là điều mà bà có thể quyết định được.
- Để mẹ suy nghĩ đã!
- Chúng con thật lòng yêu nhau! Thật là tàn nhẫn khi bắt tụi con phải sống xa nhau như vậy! Mẹ nở lòng nào nhìn con đau khổ vậy sao? - Hiển đặt một tay lên ngực và nói với giọng khuẩn cầu và tha thiết.
- Mẹ… - Bà thấy bối rối khi chúng hợp lực với nhau tấn công bà như vậy.
- Mọi chuyện diễn ra hay nhỉ? - Một giọng nói rầm rầm vang lên.
Cả ban người giật mình nhìn lên. Cha của Hiển từ trên cầu thang bước xuống. Mái tóc được chải ngược ra sau làm cho gương mặt của anh như phát ra ánh hào quang. Một gương mặt rất giống với Hiển nhưng theo một phiên bản khác. Một phiên bản nam tính và nghiêm nghị hơn. Ông mặc quần tây đen may vừa vặn vào cặp chân dài chắc khỏe với áo sơi mi trắng và cà vạt đen. Nhìn ông như một cậu học sinh to xác vậy. Ông tiến đến ngồi cạnh vợ mình, đối diện với Hiển và Cường. dù không ngồi sát nhau nhưng Cường vẫn có thể cảm nhận được Hiển đang run lên. Cường đưa tay nắm thật chặt lấy bàn tay đang run rẩy ấy. Hiển ngước nhìn Cường. Nhưng ánh mắt của cả hai không thể gặp được nhau. Đôi mắt của Cường đang tỏa ra một tia nhìn mạnh mẽ và mắt của cha cũng vậy. Đây là hai người đàn ông mà Hiển ngưỡng mộ nhất đời. Giống như một câu hát của Lady Gaga trong ca khúc You And I vậy. Chỉ có ba người đàn ông và Hiển sẵn sàng giao phó cả đời mình đó là: cha của nó, Cường và Chúa.
Cử chỉ thân mật của Hiển và Cường dĩ nhiên không thể qua khỏi mắt của cha. Ông nhìn Hiển. Thằng con trai mà ông đã rất tự hào kể từ khi sinh ra đời. Giây phút y tá thông báo với ông rằng vợ ông sinh con trai là giây phút hạnh phúc nhất đời ông. Và khi ông nhìn thấy nó. Nhỏ xíu, hai mắt nhắm nghiền, đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt đặt trên lớp vải mền mại. Đối với ông lúc đó không thể có một tạo vật nào dễ thương hơn thế. Ông muốn bảo vệ đứa bé này và dành cho nó những điều tốt đẹp nhất.
Rồi thời gian qua đi, ông nhìn nó lớn lên bên cạnh ông. Từng ngày, từng ngày trôi đi với niềm yêu thương vô hạn. Khi nó biết bò ông đã nhảy lên vì vui sướng và chơi đùa với nó cả đêm. Khi nó chập chững biết đi ông đã mua cho nó hàng chục đôi giày xinh xắn. Và khi nó bập bẹ biết nói, ông đã âm thầm lau đi một giọt nước mắt khi tiếng nói đầu tiên của nó là tiếng Papa. Khi nó đi học lớp một ông đã thức dậy thật sớm và đưa nó đến trường. Cả ngày hôm đó ông không thể tập trung làm việc được. Và khi nó trưởng thành… khi giờ đây nó đã trở thành một người đàn ông thật sự đang ngồi trước mặt ông đây, ông đã đặt biết bao lời kí vọng ở nó. Ông không đòi hỏi cao xa. Ông chỉ mong nó đuợc hạnh phúc.
Và giờ đây ông tự hỏi. thằng nhóc ngồi cạnh nó, thằng nhóc có đôi mắt kiên cường kia có phải là hạnh phúc thật sự của nó không. Ông sẽ phải xác nhận chuyện đó.
- Chào cậu! - Ông chồm người đến bắt tay Cường.
Cường tự tin nắm lấy bàn tay to lớn của ông.
- Chào bác!
- Tôi đã nghe nói đến chuyện của cậu và con trai tôi! Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện thôi…
- Dạ…
- Cậu nghĩ mình sẽ đem lại hạnh phúc cho con tôi chứ?
Hiển ngước lên nhìn cha nó. Trong mắt nó cha là người mà nó kính trọng nhất. Tuy nó chưa bao giờ biểu lộ điều đó ra ngoài nhưng nó rất yêu thương cha. Nó sợ sẽ làm cho cha buồn vì thế từ khi bắt đầu vào học ở Couple School nó không dám đối diện với ông nữa. Nó biết nó đã làm cho ông thất vọng rất nhiều.
Cường cảm thấy một luồng khí nóng chạy rần rần khắp người. Câu nói của ông như kích thích tất cả những mạch máu trong người nó. Giải phóng tình yêu và suy nghĩ của nó. Nó nhìn thẳng và mắt ông một lúc. Ông cũng nhìn lại nó. Ánh mắt của ông cũng mạnh mẽ và kiên cường như của nó vậy. rồi Cường đưa tay của mình đang nắm chặt tay của Hiển lên. Nó nói.
- Con không biết!
Ông nhướng mày lên. Cường nói tiếp.
- Con là một thằng bất tài! Từ nhỏ con đã không nhận ra tình cảm thật của mình! Vì tình cảm của con mà một người đã ra đi! Nên bây giờ con nhất định phải định phải giữ lấy nó! Con không biết mình sẽ làm được gì trong tương lai. Có thể vào một lúc nào đó con sẽ mệt mỏi nhưng con tin chỉ cần có Hiển ở bên con thì sẽ không có vấn đề gì!
- Nói tóm lại…
- Nói tóm lại con sẽ cố hết sức mình! Bây giờ con không thể trả lời câu hỏi của bác được! Thời gian sẽ trả lời thay con!
Dù không muốn nhưng đôi môi của ông vẫn khẽ kéo lên thành một nụ cười .Mặc dù có lẽ nó biến mất rất nhanh. Ông nhìn sang Hiển đang ngồi cạnh Cường. ông khẽ hỏi nó.
- Còn con?
- Dạ… - Hiển cúi mặt xuống. Nó liếc nhìn Cường thì gặp được một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp. Đột nhiên Hiển cảm thấy mình can đảm hơn. Nó ngước lên nhìn cha và nói. - Dù có chuyện gì thì con cũng không hối hận đâu!
Ông nhìn nó thật lâu. Đúng là nó đã trường thành rồi. Đúng là Hiển của ông đã có thể bay ra khỏi vòng tay ông rồi. Giờ đây một vòng tay khác sẽ che chở cho nó. Một vòng tay khác sẽ mang đến cho nó hạnh phúc. Ông biết rằng xã hội ngoài kia không thể yêu thương nó như ông. Mọi người có thể sẽ đối xử với nó bằng sự tàn nhẫn và ghẻ lạnh. Nhưng ông biết đó là con đường mà nó đã chọn. Và hạnh phúc của nó là được đi trên con đường đó. Ông sẽ để nó đi. Và ông sẽ chỉ đến sau dõi theo nó thôi. Vì tình yêu không hề có lỗi và không hề sai lầm. không có tình yêu nào là tội lỗi cả.
- Tốt lắm! Ta sẽ giao nó cho cậu!
Cường nhìn Hiển bằng một đôi mắt không thể giấu được nỗi vui mừng. Đôi mắt ấy ánh lên một niềm vui thơ trẻ. Hiển nhớ lại những ngày ấu thơ khi cả hai cùng nhau chơi đùa. Giờ đây cả hai vẫn sẽ ở bên nhau và cùng nhau chơi đùa mãi mãi.
- Nhưng ta có một điều kiện!
- Dạ? - Nụ cười vẫn chưa tắt trên môi của Cường. Giờ đây không gì có thể làm cho nó vui hơn được nữa.
- Từ đây đến đó cả hai phải học thật tốt! Ta chỉ đồng ý cho cả hai làm đám cưới khi cả hai cùng thì đậu đại học! Được không?
- Dạ được! - Hiển nói với một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó thật sự làm ông xúc động đến tận tâm can. Ông mỉm cười với Hiển và nói.
- Lại đây cho ba ôm cái nào!
Mẹ ngồi kế bên nhìn ba với một ánh mắt ngạc nhiên đến sững sốt. Từ trước đến giờ bà chưa bao giờ thấy ông biểu lộ cảm giác thật đến vậy.
Hiển nhìn ông kinh ngạc một lát rồi lao vào vòng tay ông. Cường thấy lòng mình ấm áp một cách lạ thường kia nhìn thấy cảnh đó. Nó chỉ muốn nhìn thấy em hạnh phúc mãi như vậy thôi.
…
- Em thật sự rất ganh tị với Hiển đó. - Minh nói với Dương khi cả hai cùng ngồi trên giường.
Dương gấp tờ báo lại và hôn lên má của Minh một cái. Nó nói.
- Rồi tụi mình sẽ được như họ thôi! Chỉ cần chúng ta không bỏ cuộc!
- Em sẽ không bỏ cuộc nữa đâu! Nhưng thật sự… - Minh ngước lên nhìn Dương. Đôi mắt của nó chất chứa bao điều tâm sự.
- Sao hả em? - Dương hôn lên tóc của Minh.
- Em không có hại ba đâu! Anh hãy tin em! Em không có làm!
Dương ôm lấy Minh. Nó thấy mình thật có lỗi khi đã nghi ngờ em suốt hai năm qua. Nó đã làm cho em đau đớn trong một thời gian dài như vậy. Giờ đây nó biết mình sẽ phải bù đặp cho em. Bù đắp thật nhiều.
- Anh biết! Anh biết! Anh xin lỗi! Anh nhất định sẽ tìm ra sự thật này!
Minh dựa vào ngực của Dương. Cái cảm giác ấm áp hạnh phúc này đã rất lâu rồi nó chỉ được thưởng thức trong mơ mà thôi. Đột nhiên Dương nói.
- Khôi dễ thương quá em ha!
- Uhm! Thằng nhỏ ngoan ghê!
- Hay là tụi mình nhận nó làm con nuôi đi!
- Chứ không phải nó là con anh hả?
- Bậy nè! Sao anh có thể làm được chuyện đó chứ?
Minh ngồi dậy khỏi vòng tay của Dương. Nó nói.
- Em nghe nói anh đính hôn với…
- Quên chuyện đó đi được chưa? Em biết rõ trái tim anh hướng về ai mà!
Minh nhìn đi nơi khác.
- Em không biết! Em đâu thể cho anh một đứa con! Em đâu thể cho anh một gia đình!
Dương thở dài. Nó vò đầu Minh rồi nói.
- Vậy chứ tại sao em lại không thể cho anh những thứ đó?
- Thì… thì…
- Không trả lời được là em… khờ lắm đó nha!
- Thì… vì em là con trai! Nên em đâu thể sinh con cho anh được!
Dương bật cười.
- Đúng rồi! Vì em là con trai nên anh mới yêu em đó! Em là Minh là Vương Thiên Minh của anh! Anh biết rõ điều đó! Anh biết là anh yêu em! Và nếu anh không lầm thì em cũng yêu anh đúng không?
Minh đỏ mặt gật đầu. Dương nói tiếp.
- Chỉ cần ở bên em thì anh đã có một gia đình rồi! Còn con thì mình đã có bé Khôi rồi! đúng không nè!
- Uhm…
- Vậy nên…
- Vậy nên?
- He he he! - Dương cười rồi chôm đến đè Minh xuống giường. Minh đẩy Dương ra rồi nói.
- Anh làm gì vậy?
- Em có biết anh đời giây phút này bao lâu rồi chưa? Hai năm 3 tháng lẽ 2 ngày rồi đó!
- Kệ anh chứ! Em không cần biết!
- Tụi mình quen nhau đã lâu mà chỉ mới có… ấy ấy một lần à! Mà lần đó anh đang phát điên nữa nên không tính! Chẳng lẽ em không yêu anh sao?
Dương nói với mặt buồn hiu. Nó xoay mặt vào vách như bị tự kỉ. Nhìn cảnh đó Minh cũng cảm thấy tội. Nó bò đến gần Dương. Đặt một tay lên vai của Dương rồi thờ nhẹ. Dương nắm lấy tay của nó và quay lại. nụ hôn gắn kết đôi môi của chúng lại với nhau. Dương hơi đầy Minh ngã ra sau. Nó đưa tay cởi từng chút nút áo của Minh ra. Minh chìm đắm trong nụ hôn ngây ngất đó nên không phản kháng gì cả. Nó chỉ co một chân lên để bảo vệ nhưng Dương đã đẩy ra. Từ môi của Minh nó hôn xuống cằm và cắn lấy nó. Sau đó là chiếc cổ thon thả và trắng trẻo kia. Khuôn ngực mảnh dẽ gợi cảm trơn láng dưới lưỡi của Dương. Hơi thở nóng hổi của Dương phả vào da thịt của Minh. Minh đưa tay lên che miệng để kiềm chế những tiếng kêu.
Rồi cái nút quần cũng được trả tự do…
Cái lưỡi đầy ma thuật của Dương vẫn không chịu dừng lại.
Đầu lưỡi ấy vẽ lên những đường dịu kì càng lúc càng xuống, xuống, xuống…
Reng reng reang…
Cả hai giật mình vì tiếng điện thoại. Dương bực tức rủa một tiếng. Nó bật dậy tìm chiếc điện thoại. Minh thở hòng hộc ngồi dậy và mặc lại quần áo dù nó biết lát nữa cũng sẽ bị cởi ra. Dương bắt máy và nhìn Minh. Nó bước ra khỏi phòng.
Minh ngồi đợi Dương. Nhưng sau lâu quá Dương không quay lại. Chán. Minh mở máy tính lên mạng đọc truyện. Nó nhập địa chỉ vào và hồi hộp chờ đợi xem hôm nay bộ truyện yêu thích của nó đã có chap mới chưa. Thói quen đọc truyện vào mỗi tối bắt đầu hình thành từ hai năm trước. Khi đọc truyện nó thấy tâm hồn của mình bình yên và chìm vào mơ mộng, thoát khỏi thực tế tàn nhẫn.
- Để xem nào… đây rồi!
Minh click chuột vào topic có tên: Ê! Hay là mình quen nhau đi!. Khi màn hình hiện lên trang mới Minh reo lên nho nhỏ khi thấy chap mới đã xuất hiện. Chap 3 có rồi. Minh chăm chú đọc.
Hưng đặt cái cặp da xuống bàn và nhìn vẩn vơ đâu đó. Trong đầu nó đang nghĩ đến việc sẽ mang cái áo đến trả cho hắn. Thật tình là đến bây giờ nó vẫn không hiểu tại sao mà hôm qua hắn lại về sớm đến vậy. Chắc là hắn bận công chuyện gì đó hay là đói bụng rồi. Chứ nếu nó mà ở lại thêm lát nữa là giờ này em đâu có còn thản thơi ngồi đây!
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền. Biết vậy nhắc tiền bạc phải hay hơn không. Vẫn cái nón kết đen ấy ở trên đầu, hắn đi thẳng đến chỗ của nó. Cái áo thun hắn mặc để chơi bóng rổ đẫm mồ hôi. Và khi hắn đến gần nó thì cái mùi hôm qua nó ngửi thấy lại bốc lên mạnh mẽ hơn nữa. Hắn nói trước.
- Ê! Chào!
- Ờ! Chào!
- Có đem áo trả tui hông?
- Có nè!
Nói rồi nó lôi từ trong cặp ra cái áo đã được giặt và gấp ngay ngắn. Hắn cầm lấy cái áo và trước sự kinh ngạc đến sửng sốt của nó hắn tỉnh bơ cởi cái áo đang mặc ra. Hưng lặng người nhìn ngằm những múi cơ bóng nhẫy mồ hôi của hắn. Cả lớp nó cũng quay sang nhìn hai đứa như sinh vật lạ. Hắn mặc lại cái áo nó mới đưa rồi đưa hai ngón tay lên trán.
- Bye!
Rồi cất bước ra đi. Hưng ngồi đó mà không cử động được gì. Nó thấy mặt mình nóng hổi như bị sốt. Toàn thân nó bất động và tâm trí nó bị hình ảnh thân thể hắn chiếm trọn. Vì thế nên cho dù hai nhỏ bạn có hỏi han ầm ĩ bên tai thì nó cũng không thể trả lời được. Tâm trạng lơ lửng đó cứ giữ mãi ngay cả khi tiết học đầu tiên bắt đầu.
Không ổn rồi. Chắc là nó bị bệnh rồi. Hắn ta sao mà xui xẻo dữ vậy chứ. Mang đến cho nó rắc rối thì thôi giờ còn lây bệnh cho nó nữa là sao. Chắc từ nay phải tránh xa hắn ta ra quá. Và lần đầu tiên trong cuộc đời đi học, Hưng đứng dậy xin giáo viên lên phòng y tế.
Từ trước đến giờ đi học Hưng chưa biết đến phòng y tế là gì. Giờ nó chỉ cần một nơi yên tĩnh cho nó bình tâm lại thôi. Căn phòng nhỏ chỉ có một cái bàn làm việc, một tủ kính to chứa đầy thuốc và hai cái giường bệnh. Một cái giường thì đã có người nằm rồi. nhưng điều lạ là không thấy bà cô đâu hết. Kiểu này chắc đứa nào bị bệnh thiệt chắc chết sớm quá. Thôi kệ, vậy cũng tiện. Nó leo lên chiếc giường kia và ngủ thẳng cẳng…
- Em đang xem cái gì đó? - Dương quàng hai tay qua vai Minh rồi hôn lên cổ nó.
- Đừng mà em đang đọc!
- Thôi! Ngừng đi! Anh có chuyện muốn nói với em! - Giọng Dương bổng trở nên thật nghiêm trọng.
Minh quay lại nhìn Dương. Nó có thể nhìn thấy trong đôi mắt đó một nét âu lo. Có lẽ Dương đang sắp nói với Minh một chuyện hết sức quan trọng.
- Có chuyện gì vậy anh?
Dương đặt tay lên vai của Minh và nói.
- Cơ hội để tụi mình có thể ở bên nhau mãi mãi đã đến rồi! Tụi mình cần phải chuẩn bị một số chuyện! Đặc biệt là em! Em phải cố gắng lên!
- Sao…
- Giờ nghe anh nói đây! Nghe cho kĩ nha! Anh không muốn mất em thêm một lần nào nữa đâu!