Chap 39
Minh bực mình nhìn dòng người đang qua lại trước mặt. Sao gần đến giờ hẹn rồi mà Dương còn chưa tới nữa. Nó đã phải miễn cưỡng lắm mới nhận lời đi chơi với Dương ngày hôm nay. Nếu anh ta mà đến trễ thì…
Minh khẽ mỉm cười khi nhớ đến lời nói của Dương ngày hôm qua. Không ngờ hai năm trôi qua anh ta cũng học được nhiều điều đó chứ.
" Anh sẽ cưa em một lần nữa nhé!"
Minh cứ thấy câu nói đó đáng yêu thế nào ấy. Nhưng nó tự dặn lòng mình là không được yếu đuối. Nó phải mạnh mẽ lên để không lặp lại tình trạng của 2 năm về trước. Minh khẽ ngước lên nhìn một chiếc lá buông mình theo làn gió. Nó bất giác tự hỏi rồi mình sẽ đi về đâu.
Từ xa Minh đã trông thấy hình bóng quen thuộc của Dương. Thiệt tình! Không biết hẹn gì mà vào cái giờ sáng sớm tinh mơ này nữa. Nhưng mà nếu như Minh không nhìn lầm thì hình như Dương còn dẫn theo một đứa trẻ nữa. Nó thấy đầu óc choáng váng và toàn thân rung rẩy. Chẳng lẽ là con của anh ta? Nó có nghe đồn anh ta đã đính hôn với một cô gái nào đó. Định sẽ hỏi về chuyện đó sớm thôi nhưng vẫn chưa có dịp. Giờ đây chẳng lẽ anh ta mặt dày đến nỗi vác theo con mình đến gặp nó sao.
Minh khoanh tay lại trước ngực và giữ cho gương mặt lạnh tanh. Nó muốn xem anh ta sẽ giải thích thế nào.
- Minh! Em đến sớm quá ta! Cho anh xin lỗi! Anh còn phải đón nhóc này nên đến trễ!
Minh chỉ lạnh lùng liếc Dương chứ không nói gì hết. Dương gãi đầu tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rồi nó cũng chợt tỉnh khi nhìn xuống thằng nhóc đang mải mê ngậm kẹo.
- Em đừng hiểu lầm! Con của bạn anh đó!
Minh nhướng mày lên tỏ vẻ không tin nổi. Tưởng chỉ với cái lời giải thích ngu xuẩn đó thì nó sẽ tin sao chứ! Anh ta quá xem thường trí thông minh của nó rồi. Đột nhiên thằng nhóc nắm quần của Dương và kéo kéo. Nó nói với giọng trẻ thơ bập bẹ rất dễ thương.
- Ba Dương ơi!
Minh bắt đầu thấy choáng váng. Rõ ràng là thằng nhóc gọi anh ta là ba mà còn chối được nữa. Nó không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa cả. Minh nói nhanh mà không nhìn Dương.
- Hôm nay tôi cảm thấy không khỏe! Hẹn khi khác nha!
Nhưng khi Minh vừa quay đi thì tiếng nói trẻ thơ đó lại vang lên.
- Ba Dương ơi đây có phải là ba Minh không? Người mà ba nói ba yêu nhất đó! Yêu chỉ sau bé Khôi thôi!
Nếu khi nãy Minh choáng váng thì giờ nó tối tăm mặt mũi. Thằng nhỏ mới có chút xíu vậy mà anh ta dám dạy nó nói mấy lời này sao? Thật không thể tưởng tượng nổi.
- Phải rồi! Đây là ba Minh của con đó! Lại kêu ba ẵm đi con!
Thằng bé nghe lời lon ton chạy đến gần Minh. Nó đưa hai cánh tay bé nhỏ ra trước mặt và ngước đôi mắt long lanh trong sáng lên nhìn Minh. Nó không thể kiềm lòng được đành ngồi xuống bế nhóc lên. Nó hỏi bé.
- Con là con của ai?
Thằng bé hồn nhiên trả lời.
- Con của ba Dương và ba Minh!
Dương bật cười còn Minh thì đỏ cả mặt. Nhưng nó ngay lập tức hỏi ngay câu khác.
- Ba hỏi mẹ của con kìa! Mẹ con đâu?
Thắng nhóc chu đôi môi chúm chím ra nói.
- Mẹ đi suốt! Khôi không biết mẹ!
Minh nhìn Dương. Nó thấy vẻ mặt của Dương rất kì lạ nên cũng tự hiểu rằng không nên hỏi tiếp đề tài này nữa. Ít ra nhìn thằng nhóc này cũng không giống anh ta lắm. Nhưng mà nó giống một người mà Minh quen. Chỉ có điều nó không nhớ là ai thôi. Dương bước lại gần và nắm lấy tay của thằng bé và nói.
- Hôm nay ba dẫn con đi chơi chịu không?
- Chịu! Chịu! Nhưng Khôi muốn ăn bánh!
Dương nhìn xung quanh tìm chỗ bán bánh cho nhóc Khôi. Cuối cùng nó thấy xa xa có một tiệm tạp hóa. Nó dặn Minh.
- Em ở đây trông con nha! Anh đi mua bánh về cho hai người!
Minh rung rẩy khi Dương vô tư chạy đi. Lời nói này như một người chồng dành cho người vợ. Giống như nó với Dương là một mái ấm hạnh phúc, một gia đình bé nhỏ. Nó nhìn xuống bé Khôi và mỉm cười. Thằng nhóc dễ thương đến lạ. Cứ như một thiên thần bé nhỏ vậy. Minh đã mơ thấy giấc mơ này không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần nào tỉnh dậy nó cũng chỉ nghĩ là mơ mà thôi. Không ngờ hôm nay giấc mơ đó lại thành hiện thực.
Dương nhanh chóng mang về nguyên một túi đầy snack. Nó đưa cho nhóc Khôi một bịch. Thằng nhóc hăng hái mở ra ăn. Minh cũng mỉm cười với nhóc.
- Từ từ thôi con!
Dương quay sang nhìn nó.
- Em ăn không?
- Em… tôi không phải con nít!
Dương cười.
- Lúc trước em đòi ăn dữ lắm mà! Mấy thứ này em ăn một lần cả chục bịch mà giờ chê hả?
Minh đỏ mặt quát lên.
- Ai kêu anh nhắc lại làm gì! Bộ hay ho lắm sao?
Dương vẫn cứ cười. nó nhìn bé Khôi đang ăn và nói.
- Ba Minh mắc cỡ kìa con!
Thằng nhóc ngây thơ lặp lại.
- Ba Minh mắc cỡ! Ba Minh mắc cỡ!
Minh không biết như phản kháng như thế nào nữa. Nó đành bế thằng nhóc đi trước. Dương đuổi theo sau và năn nỉ.
- Thôi đừng giận anh mà!
- Hứ! Anh đi chỗ khác đi!
- Thôi mà!
Minh không thèm nói thêm lời nào nữa. Nó cứ để mặc Dương năn nỉ đến tận khi đến khu vui chơi. Hôm nay là chủ nhật nên dĩ nhiên là khu vui chơi vô cùng đông người. Minh thì cứ đi băm băm tời trước nên nó va vào người ta. Dương vội chạy đến đỡ cả hai vào lòng. Biết Minh là người có lỗi nhưng Dương vẫn gắt người kia.
- Bộ mù hay sao mà đụng người ta vậy?
Tên kia cũng không thuộc loại vừa. hắn quát lại.
- Nó đụng tao trước! Mà tao đụng nó hay đụng mày mà mày bày đặt xạo hả?
- Tao không cần biết! Xém chút nữa là rớt con tao rồi!
Minh thấy tình hình căng thẳng nến nói.
- Thôi! Dương!
Nên nó vẫn nhìn tên kia như thể sắp lao vào đánh nhau đến nơi.
- Lần sau đi cẩn thận hơn nha con!
- Mày…
Dương định lao vào tên đó nhưng Minh đã nắm áo của nó lại.
- Anh không nghe lời em phải không?
Dương đứng lặng người nhìn Minh với một đôi mắt ngỡ ngàng. Nó không thèm nhìn đến tên kia một lần nào nữa. Hắn ta chửi rủa thêm một chút nữa rồi bỏ đi. Minh một tay bế bé Khôi một tay nắm tay Dương và kéo đi. Đến một băng ghế thưa người thì dừng lại. Lúc này Dương mới nói.
- Em biết không? Niềm hạnh phúc trong anh vẫn còn như ngày đầu tiên xưng em và gọi anh bằng anh!
Minh không nói gì cả. Nó đã tự dặn lòng phải mạnh mẽ cơ mà. Nhưng sau trái tim nó cảm thấy hạnh phúc này là thật. Rằng những cử chỉ quan tâm Dương đành cho nó là sự thật chứ không phải giả tạo. Nó phải làm sao đây? Làm sao khi tình yêu của nó dành cho Dương quá lớn. Lớn đến nỗi không có gì có thể ngăn cản và chia cắt được.
Bỗng nhiên bé Khôi nói phá tan bầu không khí im lặng gượng gạo.
- Con muốn đi chơi đu quay!
Cả hai cuối xuống nhìn nó. Rồi Dương thở dài ẵm nó lên. Cả ba tiến về phía cái bánh xe khổng lồ mang đầy kỉ niệm.
- Khoan hả lên khoang này! - Dương nói khi Minh định bước lên khoang đu quay sắp đến.
- Sao vậy? Lên đại đi!
- Không! Anh muốn lên cái kia kìa!
Rồi cả ba lại đứng đợi cái khoang kia đang dần xuống. Minh bắt đầu nhận ra cái vì sao Dương lại muốn lên khoang ấy. Đó chính là nơi mà nó và Dương đã hôn nhau lần đầu tiên. Không ngờ anh ta còn nhớ rõ ràng đến vậy.
- Anh nhớ nó bị rỉ sét ở dưới một chút nên vừa nhìn là anh nhận ra ngay!
Minh không nói gì cả. nó chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của Dương. Dương ngạc nhiên quay sang nhìn nó. Nhưng Minh chỉ nhìn thằng về phía trước với ánh mắt dịu dàng. Dương khẽ thì thầm vào tai Minh.
- Cảm ơn em!
Cả hai ngồi trên cái băng ghế đầy kỉ niệm và ngắm nhìn bé Khôi hết chạy sang bên này lại chạy sang bên kia với một nét vui sướng đầy thơ trẻ. Chính tại nơi này Dương đã tặng cho nó món quà đầu tiên. Cái iPod đó giờ tuy không dùng được nữa nhưng Minh vẫn lưu giữ như một báu vật. Minh nhìn khung cảnh xung quanh. Nó nhớ đến nụ hôn vụn về và chóng vánh. Nó nhớ đến vẻ mặt của Dương và cả những cảm giác của mình lúc đó.
Bỗng nhiên bàn tay của Minh được một hơi ấm bao phủ. Nó giật mình nhìn lại Dương. Anh đang tựa đầu vào vách kính và lim dim đôi mắt. Cứ như ngày đó vậy. Minh định rút tay ra nhưng Dương nói mà không mở mắt ra.
- Cho anh nắm tay em chút đi! Em nhớ cảm giác này lắm!
Minh không nói được gì nữa. Bé Khôi lại chạy đến gần Minh. Thằng nhóc nghịch ngợm leo lên chân nó. Minh mỉm cười để yên cho nó leo. Có lẽ hạnh phúc đang bao trùm lấy cái không gian ấm cúng và bé nhỏ này. Khi khoang đu quay lên đến tận cùng. Cả ba như đang bay bổng trên nền trời xanh trong. Minh đột nhiên muốn được như thế này mãi.
Nhưng cuối cùng cả ba cũng phải đi xuống. Dương vẫn không chịu buông tay của Minh ra.
- Được rồi đó!
- Không!
Dương kề mặt lại gần mặt của Minh. Minh không hiểu sao lại không cử động được gì. Bờ môi quen thuộc của Dương càng lúc càng gần. Minh đã nhắm mắt lại để chuẩn bị cảm nhận nụ hôn sau 2 năm dài.
- Ba Dương ơi! Con muốn uống sữa!
Cả hai khựng lại. Dương thở dài nhìn xuống bé Khôi đang phụng phịu bên dưới. Minh thì chỉ mỉm cười mà thôi. Dương ngồi xuống và nói với nhóc.
- Được rồi! Để ba mua sữa cho Khôi nha!
Dương đưa hai tay ra để đón bé vào lòng nhưng thằng nhóc không chịu chạy vào như mọi lần nữa rồi. Nó lon ton chạy đến bên Minh và nói.
- Ba Minh ẵm con cơ!
Minh cũng ngồi xuống. Nó mỉm cười dịu dàng với Khôi.
- Ừ! Ba Minh sẽ mua sữa cho con khỏi cần ba Dương luôn ha!
Nói rồi nó ẵm bé Khôi lên và đi một nước. Dương không lấy làm gì là phật ý. Thậm chí nó còn cười tươi nhe hết cả răng ra rồi chạy theo Minh và nhóc Khôi. Nó bế Khôi từ đằng sau và đặt lên vai của mình. Thằng nhóc cười lên thích thú và nắm lấy tóc của Dương. Nó nói với một nụ cười trong sáng trên môi.
- Cưỡi ngựa nhong nhong luôn!
Minh thì đánh nhẹ vào vai Dương và nói.
- Cẩn thận! Coi chừng té con!
Dương nói.
- Không sao đâu mà! Em muốn lên không? Lên đây anh cõng luôn!
- Thôi đi ông già! Lo coi con kìa!
Thằng nhóc hình như khoái chí lắm. Nó chu cái miệng xinh xắn ra nói hoài.
- Nhong nhong! Nhong nhong!
Minh cười tươi như ngày hội. Nhìn chúng thật giống một gia đình hạnh phúc. Có lẽ mục đích sống của đời người chỉ thế này thôi. Có lẽ tất cả những ai trên thế gian này đều chỉ mong đợi có bấy nhiêu trong đời mình. Dù biết giây phút này sẽ không kéo dài mãi, dù biết có lẽ tương lai vẫn bị bức màn đen tối của âm mưu bao trùm. Nhưng lúc này Minh và Dương chỉ biết sau sưa bên hạnh phúc bé nhỏ và giản đơn này thôi. Dù rằng trong lòng Dương còn biết bao nỗi niềm khó giải thích. Tai nạn của cha, việc điều hành công ty, và cả Linh nữa. Cô ta đang nuôi một kế hoạch để trả thù Kiệt. Dương vừa muốn ngăn cản vừa muốn để yên. Vì nó đã hứa là sẽ không xen vào cuộc sống của cô nữa. Còn bí mật đằng sau tai nạn của cha. Dương phải làm gì để tìm ra đây. Nhưng bây giờ hãy cứ vui vẻ bên Minh và nhóc Khôi đã. Nó chỉ mong chơ có vậy thôi. Một người vợ và một đứa con ngoan. Nó sẵn sàng đánh đổi tất cả để giữ mãi khoảng khắc này.
- Ủa? Minh!
Minh quay lại phía tiếng gọi. Nó ngạc nhiên khi thấy Hiển và Cường đang bước đến. Nở một nụ cười tươi rói trên môi Minh nói.
- Hiển!Lâu quá không gặp! Hai người dạo này sao rồi? Nghe nói cực với hai bà mẹ lắm hả?
Hiển nắm lấy tay Minh và nói.
- Cũng đỡ rồi! Từ cái ngày mà hai đứa mình quyết tâm nói thẳng thì cũng đỡ rồi!
- Sao? Nói thế nào? Rồi làm sao thuyết phục được cả hai bên? - Minh hỏi dồn.
Dương và Cường bắt lấy tay nhau. Cả hai nhìn Minh và Hiển tíu tít bên nhau mà mỉm cười. Dương đề nghị.
- Hay là mình tìm quán nước nào đó rồi hả nói chuyện!
Tất cả cùng đồng ý. Thế là Minh và Dương, Hiển và Cường cùng với nhóc Khôi nữa cùng đi vào một quán theo kiểu lề đường theo kiểu Tây. Chúng ngồi xuống một bàn và gọi đồ uống. Cà phê cho hai tên Seme, sinh tố cho Minh, nước cam cho Hiển và kem cho bé Khôi. Khi đồ uống được mang ra, để đáp lại ánh mắt tò mò của Minh Hiển nói.
- Thật ra chuyện là thế này…