Couple School Trang 36

Chap 36

- Sao tự nhiên ba lại muốn gặp tụi con vậy? - Dương vừa ngồi xuống vừa hỏi.

Ba chống tay lên cằm rồi nhìn Dương bằng đôi mắt ánh lên sự thích thú rõ rệt.

- Nhớ các con nên muốn gặp cũng không được sao?

Dương cười lớn.

- Ba lại nói đùa nữa rồi!

Đúng lúc đó nhân viên phục vụ mang menu đến. Không hề lật cuốn menu ra xem Dương gọi.

- Chị cho em một ly cà phê không đường và một ly sữa, mà ly sữ đó chị nhớ để chút cà phê vào dùm!

Minh chỉ còn biết mỉm cười nhìn Dương. Đúng là Dương đã hiểu nó nhiều hơn cũng như nó hiểu Dương vậy. Ba trêu chọc.

- Hiểu vợ quá ta!

Dương cười với ba.

- Vợ của con mà!

Minh đánh nhẹ vào vai của Dương nói.

- Anh đừng có nói bậy nữa!

Cả ba cùng cười với nhau thật vui vẻ để người nhân viên phục vụ không hiểu gì cả. Anh ta cứ thắc mắc mãi không biết vợ của chàng trai đó là ai? Chắc có lẽ chị ta chưa đến. nhưng anh ta đâu có biết vợ của Dương đang ngồi cạnh nó rồi.

Khi đồ uống được mang ra, Dương mới bắt đầu.

- Giờ thì cha nói được chưa?

- Cái thằng! Thật ra… cũng không có gì quan trọng lắm đâu!

- Không có gì quan trọng thì ba đâu có gọi tụi con ra đây! Đúng không?

- Cũng đúng! Nhưng hai đứa có bao giờ nghĩ rằng sẽ…

Minh tò mò hỏi.

- Sẽ gì hả ba?

Mỉm cười một nụ cười chân thành pha chút nổi loạn, ba nói tiếp.

- Kết hôn!

- Dạ? - Cả Dương và Minh cùng kinh ngạc thốt lên. - Kết hôn?

- Ừ! - Ba tỉnh bơ ngấp một ngụm trong tách cà phê của mình.

- Nhưng tụi con chỉ mới có 16 tuổi thôi mà!

- Đồ ngốc! Dĩ nhiên là không phải bây giờ rồi!

- Nhưng sao tự nhiên ba lại muốn tụi con kết hôn? - Minh hỏi

Mắt của ba đột nhiên chuyển sang một màu khác hẳn. Màu của sự toan tính và nghiêm túc. Ông nhìn cả hai rồi nói.

- Có rất nhiều nguyên do! Thứ nhất khi các con kết hôn dù không chắc chắn nhưng có lẽ mẹ con sẽ không làm khó dễ cho cả hai nữa. Thứ hai hồi đồng quản trị của tập đoàn hiện nay rất bất mãn với cách điều hành cả mẹ con! Và ba nghĩ đây là cơ hội tốt để Dương có thể thay thế mẹ!

- Nhưng như vậy thì đâu có liên quan gì đến việc con kết hôn chứ! - Dương nói.

- Một khi con thừa kế tập đoàn đó con phải trưởng thành và thực sự có trách nhiệm! Lúc đó thời gian của con sẽ vô cùng hiếm hoi nên việc gặp Minh thường xuyên là điều không thể! Vì thế thà rằng các con kết hôn và sống chung cho rồi!

- Nhưng hội đồng quản trị không phản đối sao ba?

- Bọn họ chỉ cần biết làm sao có tiền thật nhiều chảy vào túi của họ là được rồi! Còn những chuyện khác họ không quan tâm đâu!

Minh lo lắng hỏi.

- Nhưng không phải vậy là đúng với ý của mẹ anh Dương rồi sao?

Ba nhìn Minh bằng một ánh mắt rất sắc. Ông nói ngay.

- Đúng! Con rất thông minh! Chính vì vậy mà ta muốn các con kết hôn! Nếu các con đã thành vợ chồng thì mẹ sẽ không còn có thể nói gì nữa! Suy cho cùng mẹ cũng chỉ muốn Dương thừa kế tập đoàn mà thôi!

Dương khoanh tay lại trước ngực. Vẻ mặt của nó rất đăm chiêu. Hình như nó đang suy nghĩ rất dữ dội. Nếu như kết hôn với Minh trước thì đúng là mẹ sẽ không thể nói gì nữa. Nó sẽ thừa kế tập đoàn đó đúng như ý nguyện của mẹ. Nó cũng không muốn Minh chịu khổ như vậy mãi. Nhìn em ngày càng gầy gò càng làm cho tim nó đau nhói. Dù không thích bị bó buột trong cái tập đoàn đó nhưng vì em nó sẽ làm tất cả. Nhưng còn một vấn đề nữa.

- Nhưng hiện nay luật pháp Việt Nam vẫn chưa công nhận hôn nhân đồng giới mà ba!

Trước vẻ mặt kinh ngạc của Dương và Minh ba mỉm cười thật tươi.

- Ta đâu có kêu hai đứa kết hôn ở đây đâu! Hai đứa cứ qua một tiểu bang nào đó của Mĩ mà đăng kí kết hôn rồi mình sẽ về nước để làm đám cưới! Chỉ cần có luật pháp bảo trợ là được rồi! Tập đoàn của mẹ con lớn mạnh lắm! Chi nhánh bên Mĩ rất nhiều. Khi con lên nắm quyền con có thể cho đặt công ty mẹ ngay tại đó! Thế là cuộc hôn nhân của hai con hoàn toàn hợp pháp và mẹ con sẽ không còn nói được gì nữa!

Minh và Dương thầm khâm phục ba khi nghĩ ra một kế hoạch chu đáo đến vậy. Nhưng mà dù sao đi nữa thì đó cũng là chuyện của tương lai. Vì hiện giờ cả hai vẫn chưa đủ tuổi.

Rồi với một vẻ mặt khác trầm lặng hơn như ông sắp sửa tuyên bố điều gì đó rất trọng đại, ba nói.

- Vì thế đó cũng là lí do vì sao mà ta muốn gặp hai con ngày hôm nay!

Ông nhìn lại hai thằng con trai trước mặt một lần nữa. Chúng ngồi bên nhau mà hai bàn tay vẫn không tách rời. Trong những đôi mắt ấy chứa đầy thứ cảm xúc diệu kì mà nhân loại vẫn thường ca ngợi. Và ông biết rằng chúng có thể làm bất cứ điều gì vì nhau. Vì thế thật khó khăn cho ông khi phải nói ra điều này.

- Chuyện này chưa thông qua mẹ nhưng ba tin rằng mẹ sẽ đồng ý! Nhưng điều mà ba muốn nói với hai đứa là…

Hít một hơi rồi ông nói thật nhanh.

- Cả hai có đồng ý sẽ rời xa nhau một thời gian không?

Minh và Dương chết lặng nhìn ba. Cả hai vẫn chưa hiểu ông đang nói đến chuyện gì.

- Sao… sao ạ? - Minh vẫn chưa hết bàng hoàng.

- Cả hai nếu muốn kết hoạch này thành công thì phải tạm xa nhau một thời gian! Lúc này các con vẫn chưa đủ tuổi và nếu cứ như vậy không biết mẹ sẽ còn nghĩ ra cách gì để bắt các con vâng lời nữa! Trong thời gian cả hai đủ 17 tuổi thì Dương sẽ phải về và học cách điều hành tập đoàn đồng thời cũng để cho mẹ con yên tâm! Có như vậy…

- Không! - Dương nói ngay - Con sẽ không làm vậy! Con làm tất cả mọi thứ chỉ để được ở bên Minh mà thôi! Giờ bắt con rời xa Minh thì con không làm được!

- Nhưng như vậy sẽ tốt cho tương lai của cả hai! Chỉ là không gặp nhau một thời gian thôi mà! - Ba nói cật lực.

Nhưng Dương vẫn kiên quyết.

- Không đâu ba à! Không có điều gì chắc chắn là khi con về mẹ sẽ cho con gặp lại Minh cả!

- Ba có thể hứa với con!

- Con biết ba chỉ muốn tốt cho tụi con nhưng con không thể làm vậy!

Thấy không thể lay chuyển được Dương ông quay sang Minh. Nhưng Minh chỉ ngồi im lặng mà không nói gì cả. Gương mặt nó khoác một cảm xúc rất lạ. Minh đang suy tình rất nhiều. Nó biết đây thật sự là một con đường rất tốt cho tương lai của cả hai. Và nó cũng biết rằng nếu như bên nhau thế này mãi thì Dương nhất định sẽ không có tương lai. Và sau này cho dù cả hai có không gặp lại nhau nữa thì Minh vẫn rất vui vì Dương có thể sống hạnh phúc. Nhưng khi Minh còn chưa kịp nói ra cảm xúc của mình thì điện thoại của nó reo vang.

Là Quân.

- Alo! - Minh đưa điện thoại lên tai và tránh ánh nhìn của Dương.

- Anh đang ở ngã tư gần quán cà phê em đang ngồi đây! Ra đây với anh đi!

- Cái gì? - Minh ngạc nhiên hỏi lại.

- Nếu em không muốn Dương biết người làm tình với em đêm đó là anh thì em nên ra đây ngay! - Quân nói dối. Mục đích thật sự của nó chỉ là dụ được Minh ra được ngã tư mà thôi.

Minh thất thần đến nỗi không thể cầm nổi cái điện thoại nữa. Nó run rẩy như người bị trúng gió rồi nói.

- Được rồi! Tôi ra ngay!

Minh không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Dương biết người đó chính là Quân. Khó khăn lắm cả hai mới có thể vượt qua được chuyện đó. Minh thật sự không muốn nhắc lại chút nào. Nó cố nặn ra một nụ cười với Dương.

- Em có công việc nên phải ra ngoài một chút! Anh với ba ngồi chơi nha!

Không để cho ba và Dương kịp nói thêm lời nào, Minh chạy ra khỏi quán. Minh chạy hớt hả đến ngã tư đường nhưng nó không nhìn thấy Quân ở đó. Hôm nay Minh mặc một chiếc áo thun trắng và quần jean đen đơn giản. Nó nhìn xung quanh để tìm Quân nhưng vẫn không thấy đâu. Thật ra Quân đang đứng trong một cửa hàng và quan sát Minh. Điện thoại của nó bỗng kêu lên một tiếng bíp cục ngủn. Quân đưa máy lên để đọc tin nhắn mới.

" Thư đang đến! Hành động ngay!"

Quân mỉm cười. Giây phút quyết định đã đến.

Ở một nơi khá xa điện thoại của bà Lê Tư cũng nhận được một dòng tin nhắn tương tự. Bà mỉm cười và nhấn nút gọi cho chồng.

- Anh hả? Con Thư nó muốn gặp anh ở ngã tư đường gần quán Memories đó! Anh đang ở đâu vậy?

Giọng của ba lúng túng thấy rõ.

- Sao… nó lại muốn gặp anh?

- Em cũng không biết! Hình như nó muốn nói với anh chuyện gì đó! Mấy cha con anh có bao giờ nói với em chuyện gì đâu! Nó mới gọi điện hỏi anh ở đâu nè!

- Anh biết rồi! Anh cũng đang ở gần đó! Để anh ra ngay!

- Được rồi! Vậy thôi nha!

- Ừ!

Một nụ cười đen tối lại ngự trị trên đôi môi của bà. Cho đến giờ phút này mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch.

Quân nhìn đồng hồ và nhấn nút gọi cho Minh. Phía bên kia đường Minh đưa máy lên tai. Nhưng nó chưa nói được một lời thì đã bị một tên lạ mặt chạy ngang giật lấy. Minh hốt hoảng và sững sờ trong vòng vài giây nhưng ngay sau đó nó lập tức trấn tĩnh lại và đuổi theo tên côn đồ. Việc giật điện thoại của Minh có đến hai mục đích. Mục đích thứ nhất là…

Tên côn đồ cố tình chạy về hướng mà chị Thư đang đi đến. Thậm chí hắn con cố tình chạy ngang qua chị nữa cơ mà. Minh nhìn thấy chị Thư vội vã nói một câu chào hỏi rồi cũng chạy theo tên cướp. Chị Thư hơi kinh ngạc một chút nhưng chị biết rất rõ tính cách của Minh nên cũng không lo lắng lắm. Thật ra người chị lo chính là tên cướp kia. Nếu bị Minh bắt được chắc nằm bệnh viện cả tháng chứ không ít. Bây giờ chị còn có việc để lo hơn. Không biết ba bị gì rồi. Chị biết nhất định mẹ đã giở trò gì đó. Chính vì vậy chị lại càng lo lắng cho ba hơn.

Và mục đích thứ hai là…

Tên cướp vừa chạy vừa bấm danh bạ điện thoại. Nó gọi cho ba nhưng không nói gì cả. đầu dây bên kia ba cứ alo nhưng dĩ nhiên là không có ai trả lời rồi. Khi làm vậy thì cuộc gọi mới nhất không còn là cuộc gọi của bà Lệ Tư nữa mà là của Minh. Bà ta đã tính rất kĩ điều này. Sau này sẽ không còn ai có thể nghi ngờ bà ta được. Nhưng đây chỉ là bước phòng xa thôi. Chứ thật ra thì cũng không cần thiết phải như vậy.

Về phần của ba khi Minh gọi mà không nói gì hết làm ông hết sức lo lắng. Ông cố hết sức chạy thật nhanh gặp chị Thư để tìm cách giải quyết. Dương cũng chạy theo phía sau nhưng nó bị một đám người không biết từ đâu túa ra cản đường. Họ đi qua mà dường như không hề trong thấy nó. Thậm chí họ còn xô nó té nhào xuống đất nữa chứ. Khi đám đông đã đi qua thì Dương cũng mất dấu của cha luôn. Việc kiềm chân Dương lại là rất quan trọng. Không thể để cho Dương thấy cảnh tượng sắp diễn ra được. Vì Dương không thể nào không nhận ra sự khác biệt giữa Quân và Minh dù vóc dáng cả hai có giống đến thế nào đi nữa.

Khi chị thư đến ngã tư đường như lời của mẹ đã nhắn với chị, chị thấy ba đang hớt hải nhìn quanh. Không biết ông đang tìm kiếm ai nhỉ. Nhưng phía sau ông một người mặc áo thun trắng với quần jean đen đang tiến lại gần. Cái người đó sao mà giống Minh đến vậy. Rõ ràng lúc nãy Minh chạy ngang chị cũng thấy nó mặc như vậy mà. Chẳng lẽ đó là Minh sao?

Điện thoại trong túi Quân run lên. Đó là tín hiệu của một tên đứng từ nóc nhà gần đó quan sát được vằng óng nhòm. Điều đó cho thấy Thư đã vào vị trí. Quân bước đến gần ba hơn. Đúng lúc đó một chiếc xe tải chạy qua.

Dùng hết sức của mình Quân xô ba ra đường.

Một cú va chạm mạnh đến kinh người diễn ra trong nháy mắt.

Chị Thư sững sốt trước những gì mình nhìn thấy. Chị lấy hai tay che miệng rồi quỵ xuống đường.

Tại sao Minh lại làm vậy?

Mọi người tụ tập lại rất đông để xem tai nạn khủng khiếp vừa mới xảy ra.

Quân nhanh chân chạy đi. Không lâu sau Minh cũng từ hướng đó chạy ra. Tên côn đồ đã tính toán rất kĩ. Hắn đã lẩn vào dòng người đông đúc xem tai nạn mà trốn thoát. Cứ như là hắn biết trước sẽ có tai nạn xảy ra vậy. Mà ai bị tại nạn vậy ta? Minh thắc mắc. Nó cố chen lấn để lọt vào vòng trong rồi sững người trước cảnh tượng trước mặt. Chị Thư đang khóc và ôm lấy ba trong lòng. Người ông đẫm máu. Minh vội vã chạy đến.

- Chị Thư? Ba làm sao vậy?

Nhưng chị đã đẩy nói ra. Chị nhìn nó bằng một ánh mắt chứa đầy sự căm thù. Một ánh mắt mà đến cả Minh cũng phải run sợ. Nhưng tại sao chị Thư lại làm vậy?

- Tao đã nhìn lầm mày! Ba có tội gì đâu chứ! Tại sao mày làm vậy? Hả con rắn độc kia?

- Chị nói gì em không hiểu!

- Chính mắt tao nhìn thấy mày đẩy ba ra đường mà còn chối nữa hả? - Chị gào lên. Trông chị như một người điên. Tại nạn đã làm chị mất đi tất cả sự điềm đạm và trầm tĩnh hàng ngày.

Đúng lúc đó thì Dương đến. Nó sững sốt không thốt nên lời khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

- Có chuyện gì vậy? - Nó hoảng hốt hét lên.

Chị Thư chỉ vào mặt của Minh và nói. Giọng chị gằn từng tiếng như chất chứa một niềm hận thù sâu sắc.

- Là nó! Chính là nó! Chính mắt chị nhìn thấy nó xô ba ra đường cho xe đụng!

Dương quay lại nhìn Minh. Nó không muốn tin vào sự thật nhưng chị Thư đã nói vậy nó không thể không tin. Vhị Thư là một người thông minh và rất chính chắn. Chị sẽ không bao giờ đi vu oan cho ai mà đặc biệt là Minh. Chị cũng rất yêu thương Minh cơ mà. Nhưng sự thật này quá phủ phàng và tàn nhẫn. Có tiếng của xe cấp cứu. Rồi người ta đến và mang ba đi trên một chiếc băng ca. Chị Thư vừa khóc vừa vào trong xe với ba. Nhưng Dương thì vẫn còn đứng lại. Rồi bỗng nhiên nó nắm lấy tay của Minh và kéo đi. Minh không biết phải làm gì hơn. Nó không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Nhưng bàn tay của Dương đang làm nó đau. Đó không còn là sự ấm áp mà nó thường cảm nhận nữa. Bàn tay đó giờ đây như một gọng kiềm buốt lạnh và tàn nhẫn đến đáng sợ.

Minh nói trong đau đớn.

- Buông em ra!

Dương buông Minh ra. Nhưng nó vẫn không quay lưng lại. Hai vai nó run lên từng cơn như đang cố gắng kiềm chế. Dương đang kiềm nén những ngôn từ khủng khiếp, những hành động tàn nhẫn lại để không làm tổn thương Minh. Dù gì đi nữa thì Minh cũng là người mà nó vô cùng yêu thương. Mặc dù có lẽ tình yêu đó sẽ phải kết thúc.

Dương đã quá thất vọng và ngỡ ngàng.

- Tại sao em lại làm vậy hả Minh? - Dương giận dữ lai mạnh hai vai của Minh và hét lên.

với đôi mắt không còn chút cảm xúc nào, Minh ngước lên nhìn Dương. Có một cái gì đó tan vỡ, đau khổ và khắc khoải như màn đêm trong đôi mắt của Minh. Minh rất muốn khóc nhưng nó không thể làm điều đó. Lòng kiêu hãnh và tự trọng không cho nó làm vậy. Nó chỉ gạt tay của Dương ra và nói ngắn gọn.

- Em không làm chuyện đó!

mắt nó nhìn thẳng vào mắt của Dương. Dương nhìn vào đôi mắt đó. Nhưng thứ mà nó cảm nhận được chỉ là một cơn giận đáng sợ. nó chưa bao giờ có cảm giác này với em trước đây. thậm chí ngay cả khi xem cái DVD đó. nhưng giờ đây nó đang điên cuồng trong một tình yêu bị phản bội. một nỗi thất vọng ghê ghớm đè nặng lên trái tim nó.

- chính chị Thư đã nhìn thấy! em còn chối nữa hả?

- em không chối! chỉ đơn giản là em không làm!

- sao em có thể dửng dưng như vậy hà? anh thật... anh thật...

- sao? - bằng đôi mắt lạnh lùng Minh nhìn Dương. kỉ niệm bất giác lại tràn về. không hiểu sao những hồi ức đó lại sống lại mạnh mẽ trong cả hai vào lúc này. nhưng Minh không muốn năn nỉ hay thanh minh cho mình. nếu như Dương đã không tin nó thì có làm gì cũng vô ích. tính cách của Minh không cho nó làm vậy. mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh đó là vẻ bề ngoài che giấu một con tim đau khổ không bao giờ muốn rời xa Dương.

- tôi thật thất vọng về cậu! - Dương vừa nói vứa quay mặt đi. - hãy đi đi khi tôi còn bình tĩnh!

Minh đứng lặng người. Dương đã đổi cách xưng hô. điều đó có nghĩa là tất cả đã thật sự chấm dứt. Dương đến cuối cùng vẫn không tin Minh. nếu như trong tình yêu mà không tin nhau thì có níu kéo cũng vô ích mà thôi. nhưng ít ra Minh cũng phải làm gì đó để sau này không hối hận. hối hận vì đã không cố hết sức. vì Minh biết rằng Dương là người mà nó sẽ yêu mãi mãi.

đối diện với tấm lưng vững chãi của Dương với đôi mắt chất chứa những giọt lệ u buồn, Minh nói.

- nếu em biến mất anh sẽ tìm em chứ?

Minh đã nhắc lại lời hứa của cả hai. điều mà Minh trân trọng nhất.

nhưng Dương không nói gì cả. thậm chí Dương còn không quay mặt lại. Dương dừng bước lại một lát. một cơn gió buốt lạnh thổi ngang khoảng cách của hai người. không mang lại chút đong đầy cho tình yêu tuyệt vọng. chỉ là càng cắt sâu hơn vào quá khứ, hiện tại và tương lai.

và...

Dương lại bước đi...

Minh chùi nước mắt và mỉm cười...

quay gót về hướng ngược lại và cũng bước đi...

cả hai linh hồn từng thuộc về nhau giờ đây đang bước đi trên hai con đường khác nhau. dư âm của lời hứa đó vẫn còn vang dội lại trong không gian tái ngắt và đầy gió. tiếng vang ấy đều làm tim của cả hai đau nhói.

nhưng trong tim của Minh thì lời hứa ấy vẫn vẹn nguyên dù Dương không hề giữ lại.

- nếu anh biến mất thì em sẽ mãi mãi chờ anh...

đó là lời hứa của riêng Minh mà thôi.

Loading disqus...