Chap 35
Trời đêm dần chuyển sang một màu sáng sủa hơn. Phía chân trời ửng lên một đường sáng mỏng manh. Những ngôi sao đã dần biến mất trong những tầng mây dần ánh lên màu hồng nhạt. Tầng trời cao hơn và trong trẻo hơn. Nhưng không gian chung quanh vẫn bị im lặng bao trùm. Minh khẽ cựa quậy. Nó nhẹ nhàng mở mắt ra và quan sát chung quanh. Vẫn như cũ, vẫn như tối đêm qua, nó nằm trong lòng của Dương. Cả hai đã cùng nhau lên sân thượng ngắm sao vào đêm qua. Minh ngước lên nhìn Dương. Gương mặt của anh thật than bình trong giấc ngủ. Nhưng điều đáng nói là trong suốt đêm dài anh vẫn không hề buông tay của Minh ra.
Minh mỉm cười đưa một bàn tay lên má của Dương. Nó nhẹ nhàng đặt lên mi mắt vẫn còn khép của Dương một nụ hôn. Dương mở mắt ra và nói.
- Em hôn lén anh đúng không?
Minh nói.
- Ai mà thèm chứ!
- Rõ ràng là anh…
Nhưng môi của Minh và Dương lại gắn vào nhau một lần nữa. Xung quanh tụi nó ánh sáng của một ngày mới đang tràn đến. Những đám mây lười biếng trôi chầm chậm trong nền trời pha lẫn giữa màu vàng và hồng. Chúng ánh lên một màu da người bồng bềnh. Mặt trời như một đóm sáng nhỏ nhoi khi ẩn sau làn sương mù. Nhưng ánh sáng của nó vẫn lan tỏa khắp nơi. Chim chóc bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài và cất tiếng hót vang. Gió nhẹ nhàng thổi qua làm những giọt sương lấp lánh trên những chiếc lá xanh ngọc rơi xuống. Cảnh vật trán đầy một sức sống mạnh mẽ. Những con đường giờ đây đãng bắt đầu nhộn nhịp. từng chiếc xa bắt đầu lăn bánh. Những người bán quán cà phê bắt đầu dọn quán. Những kẻ đi tập thể dục bắt đầu những động tác của mình. Nhưng cư dân còn lại trong thành phố cũng bắt đầu tỉnh giấc. Một ngày mới đã bắt đầu.
Dương và Minh ngồi lặng lẽ bên nhau ngắm nhìn những sự sống đang vận động bên dưới. Cả hai chìm đắm trong hạnh phúc bé nhỏ của riêng mình. Không đòi hỏi gì hơn thế, có lẽ hạnh phúc chỉ giản đơn thế này thôi. Minh đưa mắt nhìn một cánh chim bé bổng chao liệng trong không gian. Ánh mắt của nó dõi theo cánh chim ấy cho đến khi mất hút vào chân trời vô tận. Bất giác Minh hỏi.
- Nếu em biến mất anh sẽ tìm em chứ?
Dương hơi ngạc nhiên khi Minh nhắc lại lời hứa của cả hai. Nhưng nó vẫn nhẹ nhàng siết lấy Minh và nói.
- Dĩ nhiên!
Minh mỉm cười ngã vào lòng của Dương. Chắc chắn tương lai cũng sẽ thế này thôi!
Bỗng nhiên một bản nhạc du dương cất lên. Tiếng nhạc yếu ớt vọng đến từ trong nhà. Minh bật dậy chạy vào trong để nghe điện thoại. là ba.
- Alo? Con Minh đây ba!
- Minh đó hả con! Tụi con thế nào rồi!
Minh cười nhẹ.
- Dạ! tụi con vẫn vậy!
- Hôm nay là chủ nhật tụi con có rảnh không?
- Dạ anh Dương phải đi làm đó ba!
- Nói nó nghỉ đi! Ba muốn gặp hai đứa hôm nay!
- Có chuyện gì hả ba?
- Không! Chỉ là lâu quá ba muốn biết tình hình của cả hai thôi!
- Dạ! Con biết rồi! Con sẽ nói với anh Dương!
- Ừ! Vậy 8h ở quán Memories nha!
- Con biết rồi! Tạm biệt ba!
- Ừ! Bye con!
Cách đó không xa điện thoại của Quân của vang lên. Nó bực dọc cầm điện thoại để xem ai quấy rầy nó vào buổi sớm tinh mơ như thế này. Nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình thì nó tỉnh ngủ ngay. Nó đưa điện thoại lên tai và lắng nghe. Trong suốt cuộc gọi nó không nói một lời chỉ lắng nghe là chính. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống trên mặt và làm ướt đẫm lưng áo của nó. Cuối cùng Quân đặt chiệc điện thoại xuống. Nó dùng hai tay vuốt mặt của mình và nói.
- Cuối cùng bà ta cũng làm cái kế hoạch kinh khủng đó! Anh xin lỗi nhưng em nhất định phải là của anh!
Vậy là kế hoạch đã được tiến hành.
Long bước đi mà torng lòng khấp khởi niềm vui. Đây là một niềm vui không định hình rõ ràng. Thậm chí Long còn không biết vì sao nó lại phấn khởi như vậy nữa. Hôm nay là chủ nhật lại đẹp trời Long định rủ thông đi bơi. Cả hai đã hứa với nhau nhất định sẽ có một ngày cùng đi bơi với nhau. Và hôm nay là thời điểm thích hợp để thực hiện lời hứa đó.
Cách đây mấy hôm thông có cho Long biết địa chỉ của mình. Không giống như mấy học sinh khác của trường Couple, Thông không ở trong kí túc xá. Nghe nói là để tiện việc chăm sóc cho Nhã. Vừa nhắc đến thằng nhóc đó là Long đã thấy không vui rồi. Con trai gì như thằng đó. Nhưng Long biết đó không phải là lí do chính làm cho nó ghét Nhã. Có một cái gì đó sâu sắc hơn mà chính nó cũng không biết nữa. Thông vẫn cứ bước tiếp. Nó đang định sẽ nghĩ ra thật nhiều trò để trêu chọc Thông khi cả hai cùng nhau đi bơi. Tâm trạng nó vẫn được giữ nguyên như vậy khi đến nhà của Thông. Nó đứng trước cửa và nhấn chuông. Không có tiếng trả lời. Long nhấn chuông thêm lần nữa…
Lúc này đây Thông không thể mở cửa được. Khi nghe thấy tiếng chuông cửa Nhã đã vội vàng chạy ra xem. Qua cái lổ tròn nhỏ trên cửa nó có thể thấy Thông đứng đó. Bỗng nhiên nó nghĩ ra một ý tuyệt hay. Khi Thông bước ra và hỏi.
- Ai vậy em?
Thì Nhã đã lao vào mình của Thông. Nó hôn Thông thắm thiết. Thông hơi ngạc nhiên trước hành động của Nhã nhưng vẫn dịu dàng đón nhận. tay của Nhã dần đưa vào áo của Thông. Tay còn lại thì giúp Thông cởi bỏ chiếc nút quần. Thông rung rẩy cảm nhận hơi ấm từ tay của Nhã. Rồi đột nhiên Nhã quỳ xuống. Thông không thể kiềm được tiếng kêu phát ra khi Nhã làm điều đó. Được một lúc sau, nhịp điệu của Nhã dần tăng lên đến nỗi Thông phải đặt tay lên đầu Nhã để giữ lại. Rồi đột ngột, Nhã dừng lại. Nó chống tay vào cánh cửa cái và quay lưng về phía Thông. Thông hiểu ý liền đặt tay lên hông của Nhã và bắt đầu đẩy vào. Nhã quay lại nói với Thông khi nó dần tăng tốc.
- Long đang đợi ngoài cửa kìa!
Thông giật mình. Nó không biết phải làm sao bây giờ. Tiếng chuông cửa lại vang lên. Long vẫn không bỏ cuộc. vì nó nghĩ rằng Thông không thể đi đâu vào sáng sớm thế này được. Nó nghĩ chắc có lẽ Thông vẫn còn ngủ nên ra sức nhấn chuông thật nhiều. Long đâu có biết rằng phía sau cánh cửa kia Thông và Nhã đang đứng đó trong một tư thế làm tìnhthật nóng bỏng. Thông cúi xuống nói vào tai của Nhã.
- Làm sao bây giờ?
Nhã mỉm cười nham hiểm nói.
- Thì anh cứ trả lời cậu ta đi!
- Nhưng…
Nhã đẩy hông ra sau. Thông giật mình kiềm lại nhưng nhã vẫn cứ tiếp tục nhịp điệu đó. Thông cắn răn chịu đựng. Nó không thể la lên vào lúc này. Cố hết sức kiềm chế bản thân mình Thông nói .
- Long… mày… đến đây chi vậy?
Bên ngoài Long thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng của Thông. Nó nói giọng gắt gỏng.
- Thì để rủ mày đi bơi nè! Mày hứa với tao rồi đó! Không được nuốt lời đâu!
- Ừ… mày đợi…
- Mày bị gì hả?
Nhã lại càng tăng tốc nhanh hơn. Chắc có lẽ Thông không thể kiềm lại được quá. Nó cắn môi của mình đến bật máu rồi nói.
- Không… mày đợi chút… tao… a…a…AAAA!!!
Cuối cùng Thông cũng không thể giữ lại được lâu hơn. Long đứng bên ngoài lo đến sót vó khi nghe thông hét lên như vậy. Không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Nó thủ thế định đá vào cửa thì cánh cửa bật mở. Nhã nhìn nó bằng đôi mắt nheo lại thành một đường nhỏ. Long đứng đó và không tin vào mắt mình nữa. cảnh tượng đó quá khủng khiếp với nó. Thông đã ngã trên sàn và nhã đang ở trên người nó. Gương mặt Thông đầy mồ hôi như vừa mới chạy marathon về. Tóc của Nhã và Thông rối bù. Long không thể chịu đựng được cái ý nghĩ nãy giờ bọn chúng làm chuyện đó đằng sau cánh cửa kia. Nó không thể tin được là Thông có thể làm những chuyện thế này. Nó thất ghê tởm đến phát buồn nôn.
Nó quay mặt rồi chạy đi mất. Thông muốn giữ nó lại nhưng nhã đã ngã lưng ngực nó. Nhã vừa khóc vừa nói.
- Ôi! Thật là khủng khiếp! Em không thể tin được là chuyện này lại xảy ra! Lỗi tại em! Lỗi tại em! Tại em không kiềm lại được!
- Không sao đâu! Dù sao cũng một phần lỗi của anh! Anh cũng không kiềm chế được bản thân mình!
Tuy nó vậy nhưng trong lòng Thông vẫn dâng lên một cảm giác kì lạ. Rõ ràng Nhã không phải vô tình. Rõ ràng là Nhã biết Long đứng đó. Nhưng tại sao Nhã lại phải làm vậy. Bây giờ thì Thông không biết làm sao đối diện với Long nữa rồi.
Long chạy đi. Cuối cùng nó không thể chịu đựng thêm nữa nên đành phải dừng lại. Nó nôn thốc tháo xuống một góc cây bên vệ đường. Cảm giác ghê tởm vẫn không tha cho nó. Những hình ảnh kia cứ ám ảnh lấy nó mãi không thôi. Nó không tin Thông lại có thể làm như vậy. nói chuyện với nó như không có chuyện gì xảy ra hết trong khi đang… hắn ta nghĩ nó là cái gì chứ? Hắn ta hoàn toàn không coi nó ra gì cả. Long phun một chút nước bọt ra ngoài cho miệng bớt đắng rồi rủa một cách căm phẫn.
- Bọn gay chết tiệt! Toàn là một lũ bệnh hoạn!
Nó đã xin không làm việc với bà Lệ Tư nữa. Tất cả cũng vì lời nói của Thông. Phải tìm ra ý nghĩa và mục đích sống của đời mình. Hứ! Mục đích sống của chúng chỉ là những trò ghê tởm vậy thôi sao? Vậy mà có lúc Long đã nghĩ trong cái thế giới thứ 3 này cũng có người tốt đó! Rằng nó đã xem Thông như một người bạn! Rằng Thông cũng tốt bụng! Giờ thì lộ rõ mặt thật ra! Ôi! Thật là kinh tởm mà!
Từ này hết đi nhé! Long không còn lí do gì để tiến sâu hơn vào cái thế giới bệnh hoạn đó nữa cả. Công việc của nó đã xong rồi và bây giờ cũng là lúc nó bước chân ra khỏi cái thế giời mà nói luôn ghê tởm. Chỉ là không hiểu vì sâu lại khó chịu đến vậy. Không hiểu vì sao nó cứ muốn tìm đứa nào để đấm đá cho hả giận. Nhưng nó giận vì điều gì chứ? Nếu nói là ghê tởm thì còn hiểu được. Nhưng nó đâu có gì để giận Thông. Ngay từ đầu nó đã biết Thông và Nhã là gay mà. Chuyện này cũng đâu có gì ngạc nhiên. Chỉ là… chỉ là… Thông đã làm chuyện đó đằng sau cánh cửa đó và nói chuyện thản nhiên với nó. Chỉ là người đó chính là Nhã. Và chỉ là tiếng kêu đầy thỏa mãn của Thông.
Chỉ là Long không thể chấp nhận khi nhìn thấy Thông và Nhã như thế.
Chỉ vậy thôi! Chỉ thế thôi!
Long lảo đảo đứng dậy. nó đưa tay lau miệng rồi bước đi. Đôi mắt nó đằng đằng sát khí. Long đang đi đâu? Long đang làm gì? Tại sao Long lại quay về con đường đó? Tại sao Long lại quay trở về nhà của Thông? Thật ra Long muốn làm gì?
…
Minh nắm lấy bàn tay của Dương và cả hai bước ra khỏi nhà. Nụ cười vẫn cứ nở trên môi cả hai. Phố xá tấp nập trong ánh nắng trong trẻo của một buổi sáng đẹp trời. Cả hai vừa đi vừa ríu rít chuyện trò. Không ai trong cả hai nhìn thấy một tên mang kính đen đang đi theo. Hắn tay lấy điện thoại ra và miêu tả kĩ càng quần áo mà Minh đang mặc trên người.
Bà Lệ Tư vừa gọi xong một cuộc điện thoại. Bây giờ bà sẽ gọi tiếp một cuộc khác. Cuộc gọi vừa rồi là để thông báo cho Quân biết thông tin mà người theo dõi vừa mới gởi về cho bà. Còn cuộc gọi này là để tìm nhân chứng. Dù sao có nhân chứng thì mọi chuyện sẽ khó chối cãi và chắc chắn hơn.
- Alo? - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói.
- Alo! Con đó hả Thư?
- Dạ! Có gì không mẹ?
- Cũng không có gì đâu! - Bà nói kèm theo một nụ cười mong manh trên đôi môi đỏ thẳm. - Ba con vừa mới đi ra ngoài! Nghe đâu ổng đi gặp Minh và Dương đó! Mà mẹ lo lắm! Hôm qua ổng mới bị lên máu xong!
- Hả? Mẹ mà cũng lo cho ba sao? - Chị Thư ngạc nhiên cực độ.
- Dù sao ổng cũng là chồng mẹ! Con đi theo ba xem thử thế nào đi! Không phải con cũng muốn gặp lại thằng Dương và Minh sao?
- Mẹ…
- Thôi! Mẹ có công chuyện rồi! Vậy đi nha!
Nói rồi bà cúp máy. Bà biết chắc chắn thế nào chị Thư cũng đi. Nở một nụ cười trên môi. Một nụ cười đầy vẻ tàn nhẫn đến lạnh người. Bà nói.
- Đi đi! Đi mà chứng kiến thay tao mọi chuyện!
Bà biết đi bước này là thất sách vì Thư rất thông minh. Và nhất định chị đã đoán ra chuyện gì rồi. Không đời nào chị Thư lại đi tin bà thay đổi đến sái cả cổ. Nhưng cũng chính vì sự không tin đó sẽ thúc đẩy chị Thư đi. Bà không lo cho dù biết rằng chị Thư biết bà có âm mưu. Nó không hề biết được nội dung và hơn hết chị không biết Quân là ai. Nhất định kế hoạch này sẽ thành công. Bằng mọi giá nó phải thành công.