Couple School Trang 34

Chap 34

- Con không hiểu! Tại sao mẹ phải làm vậy chứ? - Hiển gào lên với mẹ.

- Đừng có nói với mẹ bằng cái giọng đó! - Bà My lạnh lùng.

Nhưng xem ra Hiển vẫn còn tức tối lắm. Nó dùng dằn ngồi xuống ghế với gương mặt cau có. Hai tay nó xoắn vặn lại với nhau. Cuối cùng không chịu đựng được nó nói tiếp.

- Ngay từ lúc mẹ cho con đi học ở Couple School Thì con nghĩ mẹ đã chấp nhận sự thật rồi chứ?

Mẹ nó vẫn không rời mắt khỏi tờ báo hỏi nó.

- Sự thật gì?

- Sự thật rằng con là gay! Nếu như mẹ đã chấp nhận thì tại sao còn làm khó dể cho tụi con nữa? Tụi con khó khăn lắm mới đến được với nhau mẹ biết không?

Mẹ nó từ từ thả cuốn tạp chí xuống bàn. Trông bà rất bình thản trước thái độ tức giận của Hiển. bà ngước đôi mắt xinh đẹp của mình ẩn dưới hàng mi dài cong vút lên nhìn Hiển. đôi môi khẽ mấp máy thành lời.

- Này! Mẹ chưa hề chấp nhận chuyện này!

- Nhưng…

- Chỉ là mẹ không phản đối thôi! - Bà gác chân lên đùi và nói tiếp. - Nếu không vì thương con thì mẹ đã không bao giờ đồng ý cho con đi học cái trường đó! Rồi bây giờ con còn muốn mẹ cho con đi qua nhà người ta chịu khổ sao?

Hiển không thể nói nên lời. Nó đã từng biết để mẹ chấp nhận chuyện nó là gay là rất khó khăn rồi. Nó không dám đòi hỏi thêm gì nữa. nhưng tất cả là Cường. Tụi nó đã phải trải qua rất nhiều khó khăn. Thậm chí Phương đã hi sinh cả tính mạng để tụi nó đến được với nhau. Hiển không thể dễ dàng buông xuôi tất cả như thế được. Vì Phương nó và Cường nhất định phải hạnh phúc.

- Nhưng mẹ à…

- Con không cần nói nhiều nữa! Đừng để chuyện này đến tai ba con chứ!

Hiển chợt rùng mình. Thật sự nó không thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ trở nên thế nào nếu đến tai của ba nữa. Lúc trước do có mẹ hậu thuẫn nên Hiển không lo lắng gì cả. Nhưng bây giờ mẹ không còn đứng về vị trí của nó nữa. Đây là một vấn để khó giải quyết đây. Và cũng như mọi lần khi gặp vấn đề khó khăn, Hiển lại giở chiêu cũ ra. Đó là… năn nỉ.

Nó ngồi xuống bên cạnh mẹ và cố làm cho gương mặt mếu máo thật dễ thương rồi lấy giọng nhẹ nhàng.

- Mẹ ơi! Mẹ à! Mẹ cũng biết con thích Cường từ lâu lắm rồi mà!

Bà My không còn lạ gì cái trò làm nũng của Hiển nên vẫn không nao núng. Bà chỉ nói.

- Mẹ đâu có cấm con thích nó! Khi nào nó chịu qua đây ở thì mẹ không phản đối gì cả!

- Nhưng mẹ ơi! Ảnh là đàn ông nên sĩ diện lắm! Chắc không được đâu!

- Nó là đàn ông chắc con không phải đàn ông à?

Hiển hơi bị đơ trước lời nói của mẹ. Ừ há! Sao nó không nhớ ra vậy kìa! Phải gỡ gạt lại mới được!

- Nhưng anh ấy là Seme mà mẹ!

- Tôi không biết Sem Sít gì hết! Không nói nhiều nữa! Chừng nào nó qua đây rồi tính ha! Còn cậu mà nói hoài thì tui kêu ba cậu giải quyết! Ok?

Còn nói được gì nữa khi mà mẹ đã kiên quyết như vậy. Hiển đành ngậm ngùi ôm nỗi đau mà thôi. Nó biết mẹ cũng chỉ vì thương nó. Nhưng mà nó không còn là một đứa trẻ nữa. Nó hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân mình. Rõ ràng là mẹ không hiểu được tình cảm của tụi nó. Hiển lại gào lên.

- Nhưng con không thể sống thiếu Cường được! Nếu mẹ cứ làm vậy con sẽ bỏ trốn cho mẹ coi!

Mẹ nó quay lại và làm ra vẻ quan tâm.

- Vậy đó hả con! Con không thể sống thiếu nó hả? Con sẽ bỏ đi hả? - Giọng của bà rung lên vì xúc động.

- Dạ! - Hiển mím môi lại và gật đầu. Chắc là sắp thuyết phục được mẹ đây. Hi vọng tràn ngập trong đôi mắt long lanh của nó.

- Kệ con chứ! Mẹ thách con đó! Nít ranh!

Hiển sững người. Vậy mà nó đã nghĩ sẽ thuyết phục được mẹ cơ đấy. Vẫn bằng giọng giễu cợt mẹ nói tiếp.

- Mới có 16 tuổi đầu mà đã bày đặt! Mẹ chiều con đến mức này là quá lắm rồi đó! Còn hù mẹ bỏ nhà ra đi à! Rồi ra đường làm gì sống? Bộ con tưởng cuộc sống ngoài kia dễ lắm sao? Bộ con tưởng tình yêu con nít của tụi con đủ lớn để giúp con vượt qua sao?

Hiển đứng đó với hai nắm chặt lại. Nó tức đến phát khóc. Ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn mẹ, Hiển cắn chặt môi đến bật máu. Mẹ giật mình nhìn dòng máu đỏ tươi chảy xuống cằm của Hiển. Chưa bao giờ bà thấy Hiển tỏ thái độ đáng sợ đến như vậy. Từ nhỏ Hiển đã bị bệnh nên thể chất không được tốt. Đó là cũng tại vì khi mang thai nó bà và chồng đã cải nhau. Lúc đó tinh thần bà suy sụp. Bà uống rượu và hút thuốc lá nhiều nên gây ảnh hưởng xấu đến thai nhi. Khi sinh nó ra, nó giống như một con mèo con vậy. Và điều đáng sợ nhất là nó không hề khóc. Bà đỡ phải đánh nhẹ vào đùi nó vài cái nó mới chịu bật ra tiếng khóc chào đời. Rồi một thời gian dài nó phải nằm trong lồng kính. Nhìn thấy đứa con đầu long của mình như thế chỉ vì những hành động thiếu suy nghĩ bà đau lòng lắm. Từ đó hai vợ chồng bà cũng thôi không cãi nhau nữa. Cả hai dồn tâm quyết để nuôi Hiển. Nó là tất cả đối với vợ chồng bà. Nên khi biết nó là gay tuy không thể chấp nhận nhưng bà vẫn không ngăn cản nó nhập học tại Couple School. Bà chỉ muốn nó thật hạnh phúc.

Đôi mắt của hiển bây giờ tuy ngấn lệ nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm. Nó nói với mẹ tất cả những suy nghĩ trong lòng của mình.

- Con có quen với hai người bạn cùng học trong trường Couple! Họ gặp nhiều khó khăn lắm và vì gia đình họ phải ra đời từ rất sớm! Một người phải làm vũ công cho một quán bar phức tạp! còn một người phải đi làm phụ hồ đến chảy máu cả tay! Nhưng họ không bỏ cuộc mẹ à! Vì yêu nhau nên họ không bỏ cuộc! Chẳng lẽ tụi con chỉ 16 tuổi thì tình yêu của tụi con phải là trẻ con sao? Tụi con đã trải qua những chuyện mà chưa chắc những cặp đôi khác đã trải qua trong khi yêu nhau! Con hoàn toán ý thức được mình yêu ai và mình sống vì ai! Mẹ à! Con mong mẹ hiểu! Vì những lời khi nãy con nói ra không phải để hù mẹ đâu!

Nói rồi Hiển quay lưng lại và bước lên lầu. Nó mở cửa phòng và lao ngay lên giường. Hiển úp mặt xuống gối và khóc nức nở. Đúng là cuộc đời không hề đơn giản. Những người yêu thương mình nhất chưa chắc đã là những người hiểu mình nhất. Có lẽ vì tình thương quá lớn nên họ không thể suy nghĩ được nhiều. Họ không biết rằng hạnh phúc có rất nhiều loại và mỗi người đều phải tự tìm lấy hạnh phúc của mình. Đúng là có đôi khi ta lầm tưởng một cảm giác nhất thời với một hạnh phúc thật sự. Nhưng Hiển đã tìm ra hạnh phúc của đời mình. Nếu có ai hỏi vì sao mà nó lại chắc chắn thế thì có lẽ nó cũng không thể trả lời. Nhưng tất cả những hành động của Cường, sự quan tâm và một quá trình dài để nhận ra tình cảm thật sự của nhau làm cho Hiển hiểu rằng tình yêu này là chân thật.

Hiển nằm đó rất lâu, lâu đến nỗi nó cũng không biết mình đã nằm bao lâu nữa. Từng dòng nhẹ nhàng trôi về từ dòng sông hồi ức đong đầy trái tim nó. Tuổi thơ bên nhau và tràn ngập tiếng cười. Hiển biết cách đây vài căn nhà là nơi người mà nó yêu đang sống. Nó tự hỏi không biết anh có nhớ đến nó như nó nhớ anh như lúc này không. Hiển nhớ lại những ngày thơ ấu cùng nhau đá banh và chạy rong. Tâm hồn non nớt và trong sáng của cả hai không bị một vết bụi làm vẩn đục. Hiển nhớ có một lần cả hai chọc chó ở một nhà kia. Con chó càng sủa thì tụi nó càng khoái. Nhưng khi con chó thoát ra khoải sợi dây xích thì Hiển và Cường hết cười nổi. Tụi nó thi nhau chạy trốn cuối cùng phải leo lên cây mới thoát được. Những hồi ức đó sẽ tồn tại mãi mãi trong tim của Hiển.

Bên ngoài trời đã dần tối. Những vì sao sáng lấp lánh trên nền trời xanh đen. Lộng lẫy nhất bầu trời đêm, mặt trăng đứng riêng một góc và tỏa sáng. Nhưng mặt trăng có vui không? Mặt trăng đã nghĩ gì trong suốt những tháng năm dài bất tận đó. Cô đơn trong chính sắc đẹp của mình thì thật là bất hạnh. Dù trên bầu trời có hàng ngàn vì sao nhưng chẳng có vì sao nào tiến lại gần mặt trăng được.

Hiển trở người. Nó nhìn chằm chằm lên sàn nhà tối tăm. Bụng nó reo lên sùng sục. Nó chưa ăn gì cả ngày hôm nay mà. Nhưng Hiển biết nó sẽ không nuốt nổi bất cứ thứ gì đâu. Ước gì ngày mai đến mẹ sẽ đổi ý để nó và Hiển có thể sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng Hiển biết giấc mơ chỉ có thể là giấc mơ mà thôi nếu chúng ta không thực hiện nó. Ngày mai nó sẽ nghĩ cách, nó sẽ tiếp tục thuyết phục mẹ, nhất định nó sẽ không bỏ cuộc. Minh và Dương còn phải chịu nhiều điều kinh khủng hơn thế này nữa cơ mà. Hiển phải noi gương họ mà không ngừng cố gắng cho đến khi đạt được hạnh phúc.

Đêm yên lặng quá! Chẳng có một tiếng gì để phá tan không gian u ám này cả. Hiển thấy buồn và chán nản. Rồi nó nghe được một âm thanh nào đó. Rất nhỏ thôi nhưng trong không gian yên tĩnh thế này thì vẫn có thể nghe thấy rất rõ. Nó bước theo âm thanh đó và đến cửa sổ. Phía bên dưới Cường đang đứng và vẫy tay với nó. Nở một nụ cười hạnh phúc trên môi Hiển vẫy tay lại vời Cường. Rồi Cường làm những động tác rất tức cười để diễn tả cho Hiển hiểu những gì mà nó muốn nói.

- Em đang làm gì đó?

- Không làm gì cả!

- Vậy xuống đây đi! Mình cùng đi dạo!

- Làm sao em xuống được?

- Leo xuống!

- Đây là tầng 2 đó!

- Yên tâm! Nếu em té thì anh sẽ đỡ em!

Hiển nhìn xuống bên dưới. Đột nhiên nó không thấy sợ khi nhìn vào mắt của Cường. Thế là nó bước một chân qua khung cửa sổ và bám vào làn can. Nhưng vẫn không được. Không có gì để bám vào mà leo xuống cả. Nó đành leo ngược trở lại và nói.

- Đợi em chút!

Nó đành bắt chước nhưng mấy phim trên truyền hình. Nó lấy quần áo cột chặt lại với nhau thành một dây dài. Rồi từ từ leo xuống. chân của nó đạp lên bức tường để làm điểm tựa. Nhưng khi qua hết tầng một thì nó vuột tay và chân nó bị trượt khỏi bức tường kia. Nó nghĩ lần này chắc ê ẩm cả mình mẩy quá. Nhưng mà cú té không đau như nó nghĩ. Đúng là Cường đã đỡ nó.

- Em đó! Leo có nhiêu đó mà cũng té nữa!

- Anh hay quá há! Tại vì ai mà em phải leo vậy chứ?

- Rồi! Rồi! Tại anh! Được chưa? Mà em nên ăn nhiều vô nhẹ hều à! - Vừa nói Cường vừa tung Hiển lên.

- Dừng lại! Em té bây giờ!

- Đừng lo! Có anh mà!

- Cho em xuống! Rồi tụi mình còn đi nữa! Đứng đây một hồi bị phát hiện rồi sao?

Cường cười nhe hết hàm răng ra. Nó nói tinh nghịch.

- Em đâu cần xuống mà cũng đi được vậy!

- Sao…

Rồi Cường chạy đi. Hai tay nó vẫn bế Hiển. Hiển và thấy thích thú vừa thấy lo. Nó nắm chặt lấy áo của Cường đề không bị văng ra ngoài. Mọi người đi trên con đường đều nhìn tụi nó. Đó là điều dĩ nhiên. Nhưng đa phần chỉ là những cặp vợ chồng già cùng nhau đi tập thể dục buổi tối mà thôi. Họ nhìn tụi nó và mỉm cười. Rõ ràng xã hộ này đâu chỉ toàn những người kì thị. Cường rẻ vào một con đường vắng lặng. Đây là khu dân cư nên rất vắng vẻ. Thật ra khu này còn được gọi là khu nhà giàu vì ở đây chỉ toàn là biệt thự mà thôi. Đường vắng và rộng thênh thang. Những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng rực xuống mặt đường. Giống như cái đêm mà tụi nó nhận ra tình cảm của nhau vậy. Hiển tựa đầu vào khuôn ngực của Cường và hỏi.

- Ẵm em hoài vậy không thấy mệt sao?

Cường vừa đi vừa nói.

- Em nhẹ như thú nhồi bông vậy đó! Có gì đâu mà nặng!

Hiển bức xúc nói.

- Em nặng 45 kg lận đó!

Cường không nó gì chỉ bật cười. Hiển cũng cười. Tiếng cười của cả hai hòa vào nhau và vang vọng trên con đường vắng. Trên đầu tụi nó, hàng ngàn vì sao như một dãy ngân hà trải dài. Thứ ánh sáng xanh nhẹ dịu đó là cả bầu trời như một mặt biển đầy những đốm sáng lấp lánh. Gió lang thang khắp nơi thôi cho tóc của Cường và Hiển tung bay. Hiển đưa tay sửa lại tóc cho Cường. Cả hai chợt im lặng khi nghĩ về ngày mai. Bất giác hiển hỏi.

- Anh tính sao?

Cường như giật mình từ một dòng suy nghĩ miên man. Nó hỏi.

- Hả? Em nói gì?

- Nếu mẹ anh và mẹ em không bao giờ đổi ý thì sao?

Cường dừng lại. Hiển nhân cơ hội đó nhảy xuống đất.

- Anh cũng không biết nữa em à! Anh cứ tưởng mình sẽ sống bên nhau mãi rồi chứ!

- Nhưng mà tụi mình sẽ không bỏ cuộc phải không anh?

Cường quay lại nhìn Hiển.

- Anh sẽ bỏ cuộc!

Tim của Hiển như nhảy ra khỏi lồng ngực khi Cường nói vậy. Hiển nói.

- Tại… tại… sao…?

Cường vuốt tóc của Hiển.

- Anh sẽ bỏ cuộc vì em! Anh không muốn nhìn thấy em đau khổ! - Nó dừng lại để mỉm cười. - Nhưng anh biết em sẽ đau khổ nếu không có anh! Nên chẳng có lí do gì để anh làm chuyện ngu ngốc đó cả!

Hiển thở phào nhẹ nhõm.

- Anh làm em hết hồn!

- He he!

Rồi cả hai lại chìm vào căm lặng. Cùng nhau dạo bước trên con đường dài như thế. Không biết khi nào con đường này kết thúc. Cũng giống như cuộc đời vậy, không ai biết khi nào sẽ kết thúc. Bàn tay của Cường tìm kiếm tay của Hiển. Nắm chặt trong tay như truyền hơi ấm cho nhau. Cường nhìn lên bầu trời trên cao và hỏi.

- Nếu em hỏi anh anh yêu em nhiều thế nào thì anh sẽ trả lời là nhiều như những vì sao! Còn nếu anh hỏi em em yêu anh nhiều thế nào thì em sẽ trả lời sao đây?

- Anh chơi ăn gian!

- He he! Cấm cãi! Trả lời đi!

- Mà sao tự dưng hôm nay lại nổi hứng hỏi mấy câu này? Bình thường anh chỉ quan tâm đến trái banh thôi mà! - Hiển trêu Cường.

Cường không trả lời Hiển vội. Cả hai lại bước từng bước trên con đường đó. Rồi bất ngờ Cường nói.

- Anh cần một bằng chứng! Một bằng chứng để anh có thể bám vào mà tin tưởng! Suốt cả ngày hôm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều! Anh nghĩ đủ mọi cách nếu như gia đình chúng ta không đồng ý! Thậm chí anh nghĩ sẽ đưa em đi! Nhưng anh không bao giờ muốn làm em khồ sở! Anh chỉ mới có 16 tuổi và em cũng vậy! Cuộc sống ngoài kia không đơn giản! Anh biết điều đó nên anh…

Hiển đặt một ngón tay lên môi của Cường. Nó mỉm cười. nụ cười càng trở nên đặc biệt khi được cả ánh trăng và đèn chiếu vào.

- Em đã từng đọc một câu truyện trên mạng! Câu truyện đó tên là The Love Paradise! Đó là một câu truyện tình rất buồn nhưng cũng rất đẹp. Nhưng thứ em thích nhất ở trong câu truyện đó là câu nói cuối cùng của Uke!

- Sao? - Cường thắc mắc hỏi.

- Xảy ra rất nhiều chuyện và Uke bị chính mẹ của Seme giết! Seme chỉ biết bế xác của Uke đi để thực hiện lời hứa của cả hai! Lời hứa về một thiên đường tình yêu! Khi mặt trời lặn xuống nó sẽ mở ra trên mặt biển một con đường ánh sáng và đó chính là con đường dẫn đến thiên đường của họ! Khi cả hai đã chìm khuất dưới những làn sóng thì thoảng trong gió có tiếng nói của Uke! Anh biết cậu ta đã nói gì không?

Cường lắc đầu. Hiển mỉm cười nói tiếp.

- Cậu ấy nói: ngốc ạ! Bên anh chính là thiên đường với em rồi!

Cường nghi ngờ hỏi.

- Em nói xạo đúng không?

- Không! Anh có thể đọc nó ở kho truyện táo xanh á! Nhưng ý của em là! Cũng giống như vậy! Dù anh có đi đâu hay làm gì thì ở bên anh chính là thiên đường của em!

Cường nhìn Hiển. trong đôi mắt nó ánh lên sắc của muôn ngàn vì sao. Nhưng còn một ánh sáng rực rỡ hơn nữa đó chính là tình yêu mà nó dành cho Hiển. Nó ôm lấy Hiển và nói.

- Em yên tâm! Anh sẽ làm cho em hạnh phúc mà! Ngày mai anh sẽ đến gặp ba mẹ của em! Bằng mọi giá anh sẽ thuyết phục họ! còn nếu không được thì anh sẽ qua nhà em ở như lời mẹ em yêu cầu!

Hiển vôi đầy Cường ra.

- Không được! Làm vậy không được! Nếu như anh qua nhà em ở thì danh dự của anh…

- Anh không cần cái danh dự đó!

- Nhưng anh…

- Anh cần cái danh dự và lòng tự trọng đó để làm gì khi mà không có em chứ!

Hiển không thốt nên lời. Đôi mọi của nó mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng lại không có một âm thanh nào phát ra. Đưa tay ra kéo gương mặt của Cường xuống. Nó đặt lên đó một nụ hôn. Mặc kệ ngày mai sẽ ra sao nhưng giây phút này được ở trong vòng tay của Cường và chìm đắng trong nụ hôn mãnh liệt này, Hiển không sợ gì cả.

Loading disqus...