Chap 33
Bà Lệ Tư chìm đắm trong những suy nghĩ và mưu toan. Thật tình là bà ta cũng không còn biết nên làm gì nữa. những tưởng sau chuyện cuốn DVD chúng sẽ chia tay nhau. Nhưng không ngờ chúng lại càng gần nhau thêm. Đó là điều làm bà mất ăn mất ngủ mấy hôm nay. Đáng lẽ theo tính cách tự cao tự đại của Dương thì nó đã phải chia tay thằng nhóc kia rồi chứ. Bà không thể tin nổi. bà cứ tưởng mình hiểu rõ con trai của mình lắm nhưng sau chuyện này thì bà thừa nhận rằng mình chẳng hiểu gì. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những chuyện đó. Cái bà cần bây giờ là một kế hoách khác tinh vi hơn, một kế hoạch có thể kéo Dương về bên bà mãi mãi.
Liếc nhìn tập hồ sơ dày cuộm về Minh trên bàn. Hai mắt của bà nheo lại. Trong một thời gian dài bà đã tìm hiều rất kĩ về Minh. Và cũng nhờ đó bà biết được quá khứ đen tối của nó. Vì thế bà càng không thể chấp nhận việc nó quen Dương được. Nhưng bà biết bây giờ tình hình bất lợi đang về phía bà. Cả nhà hầu như ai cũng giúp cho Dương và Minh. Còn tên do thám thì đã bỏ việc. nhưng nhất định bà sẽ không bỏ cuộc. bà sẽ làm mọi giá, mọi cách để kéo Dương về. Kể cách đó là những việc làm tàn nhẫn và dơ bẩn thế nào đi nữa.
Trên cuộc đời này để có được thứ ta muốn là điều không dễ dàng. Chúng ta phải đánh đổi nhiều thứ, chịu nhiều nhục nhã thậm chí ngụp lặn trong bùn lầy. Đó là cái giá của cuộc đời. Vì không ai cho không ai cái gì bao giờ cả. Bà Lệ Tư hiểu rất rõ điều này. Chỉ là một người phụ nữ nhưng bà phải lãnh đạo cả tập đoàn. Mà lũ hội đồng quản trị ngu đần đó lúc nào cũng muốn lật đổ bà. Đó là một điều không hề dễ dàng. Bởi thế bà biết mình cần phải bất chấp mọi thủ đoạn, phải tàn nhẫn mới mong trụ vững được. Dần dần trái tim của bà chai lạnh với những xúc cảm rất bình thường. Đối với bà chuyện gì cần làm cho công việc bà sẽ làm. Còn những gì cản trờ nó bà sẽ dùng mọi thủ đoạn để dẹp bỏ cho dù đó có là người trong gia đình đi nữa. Với một trái tim đen tối ngập tràn tham vọng như thế làm sao tâm hồn của bà ta vẫn còn tồn tại được?
Lật qua vài trang bà chăm chú đọc kĩ những thông tin nhỏ nhặt nhất về Minh. Những người mà nó quen, những người mà nó thích, những người mà nó ghét và những người thích nó… ánh mắt bà dừng lại ở cái tên Lê Hoàng minh Quân. Có một nét gì đó trên gương mặt của thằng bé này làm bà chú ý. Ẩn sau nụ cười điển trai đó là một điều gì đó đen tối và bất chấp. Có lẽ thằng bé này sẽ giúp ích cho bà sau này đây. Nó bà hợp tác với nó thì hai bên sẽ cùng có lợi. Nó sẽ có được Minh còn Dương sẽ về với bà. Đây cũng là một ý đáng để thử đó chứ. Nhưng vấn đền là bà phải dùng nó vào việc gì mới được. Bà vẫn cần một kế hoạch thật hoàn hảo.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng làm việc bật mở. Chồng bà bước vào. Bà thở dài tỏ ý chán nản. Chắc là ông ta lại sắp ca bài ca năn nỉ rồi. Thật là không thể chịu đựng nổi. Sao hai cha con nó lại có thể thân nhau nhanh như vậy chứ. Cứ như là sống chết có nhau vậy đó. Đã vậy, nếu như… trong đầu bà vụt lên một ý nghĩ. Nói đúng hơn là một kế hoạch hoàn hảo. Bà biết rằng có lẽ việc này cũng có tàn nhẫn nhưng bà không còn cách nào khác. Chỉ cần ông ta không chết là được chứ gì. Vừa đúng lúc để sử dụng thằng nhóc đó luôn.
Khác với những lần trước, lần này bà chủ động nói chuyện.
- Dạo này anh ít đến thăm thằng Dương ha!
Người đàn ông ngạc nhiên nói.
- Nó bận chuyện học hành với đi làm mà! Mà em hỏi chi vậy?
- À! Không có gì đâu! Chỉ là thắc mắc vậy thôi! Đôi lúc… - bà lấy giọng hơi nhẹ. - Em cũng thấy có lỗi với nó! Khi nào anh đi thăm nó nhớ nói cho em biết nha!
Nụ cười vui mừng nở trên môi của ông ta. Có lẽ ông ta nghĩ rằng bà đã thay đổi. Con người đúng là ngây thơ mà. Nếu như mọi chuyện dễ dàng như vậy thì thế giới này đã không có chiến tranh rồi. Và cuộc đời này là một cuộc chiến tàn khốc.
- Được! Được mà!
Giấu miệng đằng sau hai bàn tay đan lại vào nhau, bà nở một nụ cười nham hiểm. Đôi mắt được tranh điểm đậm ấy ánh lên một tia nhìn đầy vẻ độc ác. Lần này nhất định Dương sẽ phải ngoan ngoãn quay về thôi.
…
Quân ngồi chờ đợi một người mà ngay cả nó cũng không biết. Ly cà phê sữa bóc khói trước mặt nó. Quân nhìn từng làn khói uốn éo mền mại trong không gian. Một nét mỏng manh đến nao lòng. Chỉ khi ngồi một mình thế này Quân mới có thể suy nghĩ cặn kẽ về cuộc đời của mình. Bất kì ai cũng sẽ nói thật may mắn khi xinh đẹp. Vì nếu bạn đẹp bạn sẽ không gặp khó khăn gì. đường tình duyên của bạn sẽ rộng mở. Nhưng Quân biết, phía sau ánh hào quang ấy là một tâm hồn đây thương tổn và nghi ngờ. Về điểm này thì Minh hoàn toàn hiểu được nó. Chính vì vậy mà nó thích Minh. Không biết từ lúc nào mà tình cảm Quân dành cho Minh lại phát triển đến vậy nữa. Quân cảm thấy sợ cái cảm giác điên cuồng và mãnh liệt đang dâng lên trong lòng nó từng ngày từng phút. Nó sợ nếu như không có được Minh thì nó sẽ vỡ tan ra thành ngàn mảnh vụn mất.
Mải mê suy nghĩ nó không để ý thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng vừa ngồi xuống trước mặt nó. Quân ngước mặt lên và quan sát bà ta. Bà ta đẹp nhưng nét đẹp đó mang đầy vẻ đe dọa và nguy hiểm. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì Quân đã biết rằng không nên đùa với bà ta. Nên nó không hiểu với cái lí do quái quỷ gì trên đời mà bà ta lại muốn gặp mặt nó. Người đàn bà lên tiếng trước.
- Chào cậu! Cậu là Quân?
- Phải! Tôi là Quân!
Cả hai dừng lại một chút khi người phục vụ đến. Rồi bằng đôi mắt đầy vẻ soi mói bà ta nhìn thằng vào mắt Quân.
- Trước khi bắt đầu mọi chuyện, tôi muốn hỏi cậu một điều!
Quân tò mò.
- Điều gì?
Quân có thể thấy hai mắt bà ta sáng rực lên khi nói.
- Cậu sẵn sàng làm tất cả mọi điều để đạt được mục đích chứ? Nói rõ hơn là để có được Minh?
Quân sững người nhìn bà ta. Hơi thở nó bắt đầu trở nên dồn dập hơn. Tim nó đánh mạnh với một sự kích thích đang lan truyền trong từng mạch máu. Quân chồm người về phía trước và nói.
- Dĩ nhiên!
Bà ta nờ một nụ cười hài lòng.
- Tốt lắm!
Cuộc đối thoại lại bị gián đoạn khi người phục vụ mang đồ uống ra. Chẳng ngó ngàng gì đến ly nước cam, bà ta nói tiếp.
- Tôi có một kế hoạch! Nếu thành công thì cậu sẽ có được Minh!
- Tại sao bà lại muốn ta hợp tác với bà? - Quân hỏi.
- Vì cả hai chúng ta sẽ cùng có lợi! Cậu thì có được Minh còn Dương sẽ quay về với tôi!
- Bà là mẹ của Dương?
- Cậu không cần quan tâm đến chuyện đó! Cái chính là cậu có muốn tham gia kế hoạch không?
- Có chứ! - Quân đáp mà không cần suy nghĩ. Nó sẽ làm bât cứ điều gì để có được Minh. Đó là sự thật.
- Tốt! Tôi thích những người nhanh nhẹn như cậu! Vậy bây giờ mình đi vào chi tiết…
Quân lắng nghe kế hoạch một cách chăm chú. Nó không thể ngờ một người phụ nữ như bà ta lại có thể vạch ra một kế hoạch đáng sợ đến vậy. Tuy kế hoạch khá là đơn giản nhưng lại chứa đầy mưu mô và tàn nhẫn. Điều đáng nói là bà ta lại làm điều đó với chồng của mình. Nhưng Quân không thể không thắc mắc.
- Tại sao người đó phải là tôi?
Liếc nhìn nó với một ánh mắt sắc sảo đến rợn người, bà ta nói.
- Vì cậu có vóc dáng giống Minh! Đó là điều tuyên quyết trong kế hoạch này!
- Tôi hiểu rồi!
- Vậy tôi hỏi lại một lần nữa! Cậu đống ý làm đúng không?
- Đúng!
Bà ta lôi từ torng túi ra một tờ giấy và đặt xuống trước mặt Quân.
- Vậy mời cậu kí vào hợp đồng này!
Quân đọc kĩ hợp đồng và đặt bút vào kí. Cuối cùng thì nó cũng đã có cơ hội để giành lấy Minh rồi.
…
- Hiển đến chơi đó hả cháu! - Mẹ của Cường hỏi khi Hiển bước vào nhà.
Hiển mỉm cười nói.
- Dạ!
- Lâu rồi cháu mới đến chơi! Hôm nay ở lại ăn cơm với mẹ con cô luôn nha!
- Dạ! - Nụ cười lại càng nợ rộng trên môi của Hiển. - Để con phụ cô cho!
- Ừ! - Mẹ Cường cười phúc hậu.
Trong khi bà đang làm cá còn Hiển thì lặt rau thì bà nói.
- Dạo này thằng Cường nó lạ lắm con!
Hiển giật mình rồi hỏi.
- Cường lạ hả bác?
- Ừ! - bà dừng tay và nói. - Nó chăm học hơn hẳn! Ít đi đá banh với tụi bạn hơn! Nhìn nó giống như đã trưởng thành rồi vậy!
- Vậy thì bác phải vui mới đúng chứ!
- Ừ thì đúng vậy! Nhưng chẳng lẽ con không biết! Con trai khi mà chúng tỏ ra như vậy thì nhất định là đã có người yêu rồi!
Hiển lại giật mình lần nữa. Nó không ngờ mẹ Cường lại có thể tâm lí đến vậy. Thật ra hôm nay nó đến nhà Cường chơi theo lời của Cường với tư cách là người yêu của Cường chứ không phải là một thằng bạn thân nữa. Nó hồi hộp lắm nhưng không biết Cương đang làm gì nữa.Có ai bỏ mặc người mình yêu vào ngày ra mắt gia đình vậy không trời.
Mẹ Cường nói tiếp.
- Lúc trước nó cũng có bạn gái nhưng đâu có tỏ thái độ như vậy! Bác lo là lo chỗ đó đó!
- Chắc không có gì đâu bác!
- Con là bạn thân của nó nên bác muốn nhờ con quan tâm nó một chút dùm bác!
- Dạ! Bác cứ yên tâm!
Rồi bà đứng nhìn nó một lát rồi nói.
- Mà thật ra bác chỉ muốn có con dâu là con thôi à! - Tim của Hiển nhảy lên một cái. - Phải chi con là con gái là bác để bắt thằng Cường cưới con rồi!
- Dạ… - Hiển cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.
- Con biết không? Thằng Cường nó làm biếng dữ lắm! Ai làm vợ của nó cũng khổ lắm!
Hiển trả lời.
- Dạ! Con nghĩ là nếu ai yêu Cường thì sẽ làm được thôi bác à!
- Ừ! Nhưng con trai bác bác biết mà! Nó ghen dữ lắm! Lấy nó thì không được lén phén với ai đâu!
- Hì hì! Nếu lén phén với ai thì đâu có yêu Cường nữa đầu bác! Bác chỉ lo xa!
- Vậy lấy Hiển làm con dâu luôn nha mẹ!
Hiển giật mình khi nghe thấy tiếng nói của Cường. nó nhìn lên thì thấy Cường đang âu yếm với mẹ. Hiển đưa mắt nhìn Cường nhưng Cường nhìn lại nó bằng một ánh mắt. không sao đâu.
- Thấy chưa? Con nói với mẹ rồi mà!
- Rồi! Eồi! Thằng quỷ! Sao mày không nói cho mẹ biết sớm hơn?
- Con cũng mới biết đây à! Giờ dính luôn rồi sao giờ hả mẹ?
Hiển không hiểu hai mẹ con Cường đang nói đến chuyện gì nữa. Đầu óc nó quay như chong chóng.
- Hai người đang nói gì vậy?
Cường tiến lại gần Hiển và vuốt tóc nó. Hiển hơi bối rồi trước cử chỉ thân thiết của Cường vì sự hiện diện của mẹ.
- Em đừng lo! Nãy giờ mẹ đang kiểm tra em đó!
- Là sao? - Hiển vẫn chưa hiểu.
- Thật ra anh đã nói với mẹ hết rồi! Mẹ không phản đối gì hết!
- Sao? - Hiển ngạc nhiên cực độ.
- Ừ! - Cường mỉm cười với nó. - Mẹ nói chỉ sợ em còn nhỏ quá với lại không chịu nổi tính tình của anh thôi! Nên muốn kiểm tra em lần cuối!
Hiển nhìn mẹ của Cường. trên môi bà nở ra một nụ cười hiền từ. bà nói.
- Từ khi hai đứa còn nhỏ thì mẹ đã để ý rồi! Lúc đầu mẹ không thể chấp nhận được! Nhưng vào cái dạo mà thằng Cường ngày nào cũng ra công viên ngồi chờ con thì mẹ đã hiểu hết! Chuyện của tụi con còn hay hơn trong truyện nữa…
- Hả mẹ nói gì? - Cường hỏi.
- À không! Không có gì!
Bà hết hồn. Xém chút lỡ miệng nói cho Cường biết bà rất ghiền đọc tiểu thuyết trên mạng rồi. Thật ra bà đã mơ một ngày con trai bà sẽ mang về cho bà một chàng dâu như vậy rồi. Không ngờ có ngày mơ ước của bà lại thành sự thật. Mà hơn hết Hiển lại là một đứa rất được. Bà đã chấm ngay từ khi nó còn nhỏ xíu lận. Chuyện tình dẫ thương của tụi nó ai ngờ lại có thật ngoài đời chứ. Thật là hứng thú ghê. Từ nay có lẽ bà không cần phải xem tiểu thuyết nữa rồi. Bởi vì có một đôi đang viết nên câu truyện của chúng ngay trong nhà của bà mà.
- Vậy con có muốn làm con dâu của bác không?
Hiển cúi đầu xuống ngượng ngịu.
- Dạ… dạ…
Cường tiếp lời.
- Mẹ yên tâm đi! Chắc chắn là Hiển đồng ý đó mẹ ơi! Em còn nói là nếu mẹ không đồng ý thì hai đứa trốn đi nữa kì!
Hiển kéo nhẹ áo của Cường.
- Anh này…
- Vậy nữa cơ đấy! - Mẹ mỉm cười chọc. nhìn nó níu áo của Cường sao mà dễ thương thế không biết. Càng nhìn càng thấy tụi nó xứng đôi. Không uổng công bà nuôi Cường có được một thân hình như vậy. Giờ mới thấy được ích lợi của nó. Nhìn hai đứa bên nhau mới đã mắt làm sao.
- Vậy là con đồng ý ha!
- Dạ! - Hiển đỏ mặt gật đầu.
- Không! - Một giọng nói rất quen bỗng nhiên dội vào gian bếp hạnh phúc.
Mẹ của Hiển xâm xâm bước vào.
- Làm sao có thể đồng ý dễ dàng như vậy được!
Hiển tái cả mặt đi khi nhìn thấy mẹ.
- Mẹ…
Bà quay lại nói với Hiển.
- Con hư hỏng quá rồi ha! Học ở đâu ra cái thói đính hôn mà không hỏi ý ba mẹ vậy!
- Nhưng con cũng định nói…
- Nhưng con chưa nói! Đúng không?
Hiển im bặt. nó biết mình sẽ không bao giờ nói lại mẹ.
Mẹ của Cường lên tiếng.
- Ê! My à! Sao cô cứ làm khó tụi nhỏ vậy?
- Tôi không có làm khó! Tôi chỉ tức là tại sao nó không hỏi ý của tôi thôi!
- Giờ nó hỏi rồi đó! - Mẹ Cường nói lại ngay.
- Tôi còn chưa nói chuyện con chị rù quyến con tôi đâu nha! - Mẹ Hiển hét vào mặt mẹ Cường.
- Hai đứa nói yêu nhau thật lòng! Không có đứa nào rù quyến đứa nào hết ha!
- Tôi không cần biết!
- Cô đừng có ngang tàn như vậy! Chẳng phải cả hai chúng ta đều mong cho tụi nó đến với nhau sao? - mẹ Cường hỏi.
Bà My khoanh hai tay trước ngực và suy nghĩ một lúc lâu. Hiển và Cường chỉ còn biết nắm tay nhau mà ngồi trong một góc thôi. Tụi nó cầu trời khuấn phật sao cho an toàn sống sót qua khỏi cuộc khẩu chiến nảy lửa này.
Cuối cùng bà My nói.
- Tôi sẽ đồng ý chuyện này nếu như hai đứa nó qua nhà tôi ở!
Trông mặt của mẹ Cường như vừa mới bị tán. Bà nói ngay.
- Không thể được! Thằng Hiển lấy chồng thì phải theo chồng chứ!
Bà My trề môi ra.
- Con của người ta là con vàng con ngọc! Tôi muốn bắt rể! Không chịu thì thôi!
- Cô quá đáng rồi đó…
- Không có gì là quá đáng hết! Từ từ suy nghĩ đi nha!
Nói rồi bà nắm tay Hiển kéo về. Hiển kêu khóc.
- Mẹ ơi! Đừng làm vậy mà!
Bà My nạt vào mặt nó.
- Đi về! Không thì không có cưới hỏi gì hết luôn!
Gời lại cho Cường một ánh mắt khổ sở. Cường cũng chỉ kịp nhìn Hiển đầy lo lắng thôi. Rồi Hiển bị mẹ lôi về như một bao gạo vậy đó. Cường quay qua hỏi mẹ.
- Sao bây giờ mẹ!
Nhưng trông mẹ điềm tĩnh đến lạ lùng. Bà nói.
- Yên tâm! Bằng mọi giá mẹ sẽ bắt được thằng Hiển về nhà mình cho con!
Không hiểu sao Cường lại thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cuộc chiến này đã bùng nổ và nạn nhân không ai khác là nó và Hiển. Sao lại phải rắc rối đến vậy chứ?