Chap 32
- Ê này! Nhớ tiết học trước tụi mình còn ghét nhau lắm ha! - Dương hỏi Minh khi cả hai đã ngồi trong phòng học.
Minh mỉm cười với Dương rồi nói.
- Lúc đó anh thấy ghét lắm!
- Vậy còn bây giờ thì sao? - Vừa nói Dương vừa kề sát mặt mình vào mặt Minh.
Minh tránh ra rồi nói.
- Vẫn thấy ghét!
- Èo! - Dương thở ra một tiếng rồi mỉm cười.
Đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện, quá nhiều chuyện kể từ khi tiết học trước đây kết thúc. Nếu là Minh của trước đây có nằm mơ nó cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại theo Dương trốn chạy như vậy. Và nó cũng không ngờ rằng mình lại yêu Dương nhiều đến thế. Minh ngước lên nhìn Dương. Dương bắt được ánh mắt của Minh và hỏi.
- Có chuyện gì vậy em?
Minh lắc đầu.
- Không có gì! Chỉ là em đang nghĩ về quá khứ thôi!
Dương quàng một tay qua vai của Minh rồi nói.
- Anh cũng tự hỏi nếu như hôm đó anh không làm mất ba lô của em thì giờ tụi mình sẽ ra sao?
Minh đáp ngay.
- Thì bây giờ em rất là khỏe!
Dương nhe răng ra cười.
- Đôi khi anh nghĩ rằng cuộc đời của mình như một cuốn tiểu thuyết và lão tác giả quả thật rất lắm trò!
Minh bật cười trước suy nghĩ của Dương. Nó dựa đầu vào vai của Dương và nói.
- Cuộc đời của mỗi người là một cuốn tiểu thuyết mà anh!
Dương nói bằng giọng trầm ngâm.
- Tuy anh không biết lão tác giả lắm trò kia còn nghĩ ra gì nữa nhưng anh sẽ không bỏ cuộc đâu!
- Em thì nghĩ không có lão tác giả nào cả! Chúng ta tự viết lên tương lai và số phận cho mình chứ!
Dương hôn lên tóc Minh rồi hỏi.
- Vậy em muốn viết tương lai của mình thế nào?
Minh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Em không biết! Em chỉ muốn cố hết sức cho hiện tại mà thôi!
- Yên tâm! - Dương bóp nhẹ vai của Minh. - Anh sẽ luôn bên em mà!
Minh mỉm cười.
- Như lời hứa của chúng ta?
- Phải! Như lời hứa của chúng ta!
Lúc này cả lớp đang bàn tán sôi nổi về đề tài sắp được học. Ở buổi học trước Vũ đã giới thiệu sẽ học về Seme. Vì thế cả Uke và Seme đều nóng lòng như nhau. Dĩ nhiên các bé Uke luôn luôn muốn tìm hiểu xem Seme của mình nghĩ gì trong đầu. Và các chàng Seme của chúng ta thì lại háo hức muốn biết thêm những gì mà mình chưa biết.
Thế nên cả lớp lập tức im lăng khi Triều và Vũ bước vào. Cả hai mặc áo cặp bamboo đơn giản màu trắng. Triều trông có vẻ vui vẻ lắm với nụ cười tươi tắn trên môi. Thỉnh thoảng nó cứ liếc nhìn mặt của Vũ và cười tủm tỉm. Vũ thì có vẻ căng thẳng. Mồ hôi không ngừng tuôn ra trên mặt của nó. Khi đã đứng trước lớp nó vẫn quay sang bên cạnh nhìn Triều. Triều gật đầu động viên Vũ hãy tự tin lên. Đúng là đằng sau sự thành công của Seme lúc nào cũng có một Uke. Và Vũ bắt đầu nói.
- Chào các bạn!
Cả lớp đồng thanh nói.
- Chào thầy!
Vũ càng lúng túng hơn khi được gọi là thầy. Nó vội nói.
- Đừng… đừng gọi tôi là thầy! Chúng ta chỉ là bạn thôi ok?
Cả lớp cười lên thích thú rồi lại im lặng chờ đợi. Vũ hít một hơi sâu làm căng buồng phổi rồi bắt đầu.
- Theo các bạn định nghĩa Seme như thế nào?
Ngay lập tức cả lớp nhao nhao lên với rất nhiều câu trả lời. Vũ lắng nghe cẩn thận rồi nói.
- Đa số các bạn đều nói rằng Seme là phải nam tính mạnh mẽ đúng không? Ở tiết học trước tôi đã phân tích rất kĩ điều này rồi! Vậy bây giờ tôi hỏi các uke cần gì ở Seme của mình?
Triều đứng dậy trợ giúp cho Vũ. Nó bước xuống dưới dãy bàn của họ sinh và gọi từng người đang giơ tay rất hăng hái.
- Em muốn Seme của em phải mạnh mẽ! Vậy mới bảo vệ được em!
- Seme thì phải nam tính! Đúng không?
- Seme phải là trụ cột trong gia đình!
Cuối cùng khi cơn hào hứng lắng xuống Vũ mới từ tốn nói.
- Các bạn cần Seme mạnh mẽ để bảo vệ các bạn đúng không? Nhưng là trong trường hợp nào? Chẳng lẽ các bạn cứ mong có người đến làm hại các bạn để Seme vì bảo vệ các bạn mà đánh lộn à? Các bạn mong muốn điều đó sao?
Vũ nhìn khắp lớp rồi nói tiếp.
- Thật ra đúng là Seme phải mạnh mẽ nhưng đó là sự mạnh mẽ trong tâm hồn! Có như vậy Seme mới thật sự trở thành chỗ dựa cho Uke của mình! Không chỉ có sức mạnh cơ bắp mà còn phải sỡ hữu một trái tim mạnh mẽ để cùng nhau vượt qua rất nhiều điều ở ngoài xã hội nhiệt ngã kia! Các bạn hiểu ý tôi chứ?
Cả lớp vang lên những tiếng vâng, dạ. Vũ nghe thấy âm thanh của chúng hơi chùng xuống. Điều đó có nghĩa là họ đã chiêm nghiệm được điều đó rồi. Mỉm cười hài lòng Vũ nói tiếp.
- Vậy các bạn có biết Uke nên đòi hỏi điều gì ở Seme của mình không?
Lần này cả lớp không trả lời vội. Ai cũng chìm vào suy nghĩ. Vũ mừng thầm vì điều này. Bởi vì đây là điều chứng tỏ rằng họ đang dần trưởng thành. Nó và Triều đã phải trải qua rất nhiều sóng gió mới nhận ra những điều này. Vũ chỉ muốn truyền đạt lại cho họ biết những gì mà nó biết mà thôi. Ít ra cũng sẽ giúp đỡ họ rất nhiều. Vì thật ra xã hội này vẫn còn khắc nghiệt lắm.
Cuối cùng Vũ mỉm cười và nói.
- Đó là lời hứa!
Cả lớp lại càng im lặng hơn nữa. Một số đã hiểu ý của vũ, số khác thì không.
- Lời hứa là một thứ rất quan trọng! Đó như là một cầu nối tin tưởng giữa cả hai người! Chắc hẳn không có couple nào yêu nhau mà không hứa với nhau điều gì! Nhưng quan trọng là có giữ được lời hứa đó hay không. Và một Seme thật sự thì phải biết giữ lời hứa với Uke của mình!
Minh và Dương bị xúc động mạnh. Dương nhìn trân trối lên Vũ. Nó thật sự thấy ngưỡng mộ anh ta. Anh ta nói lên những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng lại chất chứa đầy ý nghĩa. Hứa thì rất dễ nhưng làm sao giữ được lời hứa mới khó. Trong tình yêu không ai biết trước được điều gì nên lại cần phải trân trọng lời hứa đó. Nó đưa tay nắm thật chặt tay của Minh. Minh ngước lên nhìn nó. Nó nhìn lại Dương và hai đứa mỉm cười với nhau. Trong tim chúng vang lên lời hứa của cả hai.
- Nếu em biến mất anh sẽ tìm em chứ?
Quân ngồi trong môt góc với hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Hai mắt nó hằng hộc lên những tia nhìn đầy giận dữ. Gương mặt điển trai giờ đã trở thành một bộ mặt của ác quỷ. Quân tự hỏi tại sao Minh lại ngốc như vậy. Biết là nếu cứ tiếp tục quen Dương là sẽ khổ mà lại cứ duy trì. Quân không hiểu. Rõ ràng là Minh rất ghét Dương cơ mà. Đáng lẽ Minh phải là của nó. Minh phải thuộc về chỉ riêng mình nó mà thôi!
Long cũng ngồi trong lớp nhưng sự hiện diện của nó mờ nhạt đến nỗi không nhận thấy được. Nó không hiểu sao nhưng lắng nghe những điều này nó cảm thấy hay hay. Trong cuộc đời, nó chưa bao giờ có một người để bảo vệ, chưa bao giờ có một lời hứa để giữ gìn. Nên Long chỉ lắng nghe vậy thôi chứ về ý nghĩa thì nó không hiểu hết. Lòng nó mơ màng đến một người con gái nào đó mà chính nó cũng không biết rõ. Nó cũng từng mơ ước có một người bạn gái để yêu thương và được yêu thương. Nhưng không hiểu sao cho đến tận bây giờ nó vẫn chưa tìm được. Hơn nữa một kẻ như nó ai mà muốn dính líu vào chứ. Thậm chí nó còn tự ghê tởm bản thân của mình nữa mà.
Long đứng dậy và bỏ ra ngoài. Mọi người chỉ nhìn nó một cái chứ không nói gì hết. Long biết họ sợ nó và cũng coi thường nó. Đó là giá trị của một thằng lưu manh có thể làm bất cứ việc gì để sống. Vừa bước đi Long vừa suy nghĩ về cuộc đời mình. Đã bao giờ nó tự hỏi mình sống vì điều gì chưa? Long không dám hỏi điều đó bởi vì nó không biết câu trả lời. Những ngày trôi qua trong vô nghĩa và nó cứ tiếp tục sống. Nhưng sống để làm gì?
Bỗng nhiên Long nghe thấy tiếng đấm và bao cát của ai đó. Nó dừng lại và nhìn vào trong phòng. Đó là Thông. Anh ta đang mặc một chiếc quần boxing và ngực để trần. Cả người bóng nhẫy mồ hôi nhưng Thông vẫn không giảm lực đấm vào chiếc bao đang treo trước mặt. Long nhìn cảnh tượng đó một cách thích thú. Nó khoanh tay trước ngực rồi nói.
- Siêng năng há!
Thông dừng lại và nhìn về phía phát ra tiếng nói. Khi nó nhìn thấy Long thì một nụ cười kéo đến đôi môi nó. Nó không có ý định mỉm cười nhưng không hiểu sao đôi môi cứ căng ra. Long bước vào trong và nói.
- Đừng có cười như vậy cha nội! Nnhìn ngu lắm!
Thông vừa quấn lại mấy sợi băng trắng trên tay vừa hỏi Long.
- Không phải giờ này mày đang học trong lớp sao?
Long cởi áo ghi lê ra và quăng xuống đất.
- Chán thì nghỉ thôi!
- Học hành vậy hả?
- Liên quan gì đến mày!
Thông nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Long. Nhưng đôi mắt của Long vẫn ánh lên những tia nhìn đó. Những tia nhìn pha lẫn giữa những nỗi cô đơn và tấm lòng kiêu hãnh. Không hiểu sao nhưng Thông cảm thấy ánh mắt đó rất dễ bị làm tổn thương. Lúc này Long đã cởi xong chiếc áo sơ mi. Nó vặn người cho cơ bắp được khởi động. Thông đứng lặng người nhìn cơ thể của Long. Nó không thua gì Thông cả. Long thủ thế rồi nói.
- Tới đi!
Thông tặt lưỡi rồi cũng vào tư thế. Hai người đấu với nhau như đã quen biết với nhau từ lâu lắm rồi. Những đòn của Thông đều bị Long khóa trước khi kịp tung ra. Cứ như là Long biết được Thông đang nghĩ gì. Ngược lại Long vẫn chưa đánh trúng được Thông lần nào. Cuối cùng cả hai nằm lăn ra đất và thở dốc.
- Đấu với mày thú vị lắm! - Long nói.
- Ừ! Mày cũng vậy!
Rồi không ai nói gì nữa. Cả hai nhìn lên trần nhà và theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Rồi, rất rụt rè Long hỏi Thông.
- Mày nghĩ cuộc sống này thế nào?
Thông ngạc nhiên nói.
- Sao mày lại hỏi tao chuyện đó?
- Thôi đi! Không có gì đâu!
-Tao thấy cuộc sống này rất đẹp! Dù đôi khi cũng có những vấp ngã nhưng nếu như mày có mục đích và ước mơ thì mày sẽ gượng dậy được thôi!
- Ước mơ à…
- Ừ! Ước mơ!
- Vậy ước mơ của mày là gì? - Long hỏi với giọng rất nhẹ.
- Tao muốn thi vào ngành kĩ sư xây dựng rồi sẽ cùng Nhã sống bên nhau thật hạnh phúc!
- Chỉ vậy thôi à?
- Ừ! Chỉ vậy thôi! Quan trọng là mày phải nhận ra là mày mong muốn điều gì! Chứ nếu không suốt cuộc đời mày sẽ mãi đi tìm mà không biết mình tìm gì đó!
Long thấy tim mình đánh lỗi một nhịp. Phải! Nó không hề biết mình thật sự muốn gì. Đối với nó cuộc đời chỉ là một chuỗi ngày nối tiếp nhau trong vô vọng. Nó không hề có mục đích để tồn tại chính vì thế nó thấy cuộc đời này thật vô vị. Long phải tìm cho ra lí do để mình tồn tại trên đời này.
- Theo mày thì người ta tồn tại vì điều gì?
Thông suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Có rất nhiều lí do để người ta tồn tại! Nhưng tao nghĩ là người ta tồn tại vì những người yêu thương và nhớ đến họ!
- Vì sao?
- Vì nếu như sống trên đời mà không có ai yêu thương và nhớ đến chẳng phải vô nghĩa lắm sao? Chúng ta sống không chỉ riêng cho bản thân mà còn vì những người khác nữa.
Long buồn bả nói.
- Vậy là cuộc sống của tao rất vô nghĩa!
Thông bât dậy và nói.
- Sao mày lại nói vậy?
- Bởi vì chẳng có ai yêu thương và nhớ đến tao cả!
- Ba mẹ mày?
- Tao còn không biết là ai nữa!
- Còn bạn bè?
- Tao không có!
- Thế người yêu của mày thì sao?
- Tao không có người yêu!
Thông thấy tim mình thắt lại. Nó thấy tội nghiệp cho Long. Nhưng đó không chỉ đơn thuần là một nỗi lòng thương hại. Nó không giống như khi chúng ta ra đường và nhìn thấy một kẻ ăn mày. Nó không giống như khi chúng ta xem TV và bắt gặp những mảnh đời bất hạnh. Thông còn muốn làm cho Long vui lên, muốn làm cho Long hạnh phúc. Mặc dù nó không biết động cơ của mình là gì và cũng không biết phải nên làm thế nào.
Thông leo lên bụng của Long. Long giật mình hỏi.
- Mày làm cái gì vậy?
Lấy hai chân kẹp chặt vào hông của Long, Thông nói.
- Hãy làm theo những gì con tim mày mách bảo! Đó là lẽ sống của tất cả mọi người!
- Sao?
- Đừng suy nghĩ nhiều! Chỉ cần làm theo những gì mình trái tim mình mách bảo! Yêu thương lấy bản thân của mình! Đó chính là lẽ sống trên đời này!
Long không biết nên nói gì. Nhưng quả thật tim nó dường như ấm áp hơn nhiều lắm. Sao nó không biết cái chân lí đơn giản này nhỉ?
Thông đứng dậy và chìa tay xuống trước mặt nó.
- Mày không cần phải lo! Vì vẫn còn có người nhớ đến mày mà!
Long nắm lấy bàn tay đó rồi đứng dậy.
- Ai?
- Bí mật!
Thông nói rồi đạp lên chân Long một cái và chạy đi. Long tức giận vừa la hét vừa đuổi theo.
Đôi khi chỉ cần như vậy thôi thì cuộc sống của ta đã ý nghĩa thêm nhiều. Đôi khi chỉ cần những lời động viên an ủi của bạn bè cũng giúp chúng ta vượt qua bao khó khăn. Và có đôi khi chỉ cần một điều nhỏ nhặt như một cơn gió buổi sớm, vị đắng của tách cà phê, những nụ cười với bạn bè, tiếng chim hót chào ngày mới, một buổi chiều lộng gió hay đường chân trời rộng mênh mông cũng làm cho tâm hồn ta tươi mới. Chỉ cần ta biết cách cảm nhận chúng.