Chap 31
- Còn cách nào khác không anh? - Hiển khổ sở hỏi.
Cường nhìn Hiển buồn rười rượi. Nó ngằm nhìn thật kĩ từng đường nét trên khuôn mắt thân quen đó. Nó nhớ khi Hiển còn nhỏ, Hiển có một nốt rùi nhỏ gần mắt. Cường thường trêu chọc Hiển vì nốt rùi đó. Nhưng giờ gương mặt của Hiển không có một tì vết. Đúng là cả hai đứa đã lớn lên rất nhiều. Cường bây giờ không thể xem Hiển là bạn nữa. Hiển là người lần đầu mang đến cuộc đời nó một nỗi nhớ mênh mông. Hiển cũng là người đầu tiên dạy cho Cường biết sự ngọt ngào của đợi chờ. Cũng là người mà Cường có thể ngắm nhìn mãi không chán. Hiển là người mà Cường yêu và Cường biết rõ điều đó. Nhưng Phương cũng là một người rất quan trọng đối với nó. Cường không thể đứng nhìn cô ra đi như vậy được. Nó vuốt tóc của Hiển rồi nhẹ nhàng nói.
- Anh xin lỗi! Nhưng anh không còn cách nào khác!
- Anh… anh nói dối! Anh không hề yêu em!
- Sao em lại nói vậy?
- Bởi vì nếu yêu em anh sẽ không bao giờ muốn bỏ rơi em!
Cường thấy tim mình đau nhói. Nó không bao giờ muốn nhìn thấy Hiển khóc. Nó luôn muốn mang lại cho em thật nhiều nụ cười. Tất cả những người đàn ông trên thế giới này đều chỉ mong muốn làm cho người họ yêu thương hạnh phúc. Họ không thể nói nên những điều lãng mạn thường xuyên nhưng qua những hành động chất chứa quan tâm của họ ta vẫn có thể hiểu được. Cường cũng vậy. Nó không biết nên nói gì để an ủi Hiển, để Hiển đừng khóc. Nó ước gì mình là một nhà văn hay là một nhân vật nam chính trong một cuốn tiểu thuyết nào đó. Bởi vì nếu như vậy nó sẽ dễ dàng tìm được ngôn từ để diễn tả cho Hiển biết điều nó làm là đúng đắn và nó yêu em nhiều đến thế nào. Nhưng thực tế không phải vậy. Hiện thực luôn tàn khốc với tất cả chúng ta.
Cường chỉ đặt hai tay lên vai Hiển rồi nói.
- Cho đến bây giờ qua bao nhiêu thời gian mà em cũng không tin anh sao?
Hiển không phải không tin. Nó đã ở cạnh Cường quá lâu, quá lâu để hiểu rõ con người của Cường. Nó biết thế nào Cường cũng sẽ chọn cách này. Nhưng nó chỉ mong, chỉ mong rằng Cường hãy vì nó mà suy nghĩ lại. Hiển giật mình. Nó không ngờ mình lại có những suy nghĩ như vậy. Chẳng lẽ nó ích kỉ đến nỗi vì mình mà để mặc Phương chết sao? Nhưng thật sự nó không muốn rời xa Cường. Nó chỉ mới ở bên Cường chưa được một giờ đồng hồ. Cả hai chỉ mới vừa nhận ra tình cảm của nhau vậy mà…
Mỉm cười với hai dòng lệ lấp lánh ánh trăng Hiển nói.
- Em hiểu! Anh hãy làm những gì anh cho là đúng! Bởi vì yêu không phải là giữ người mình yêu bên cạnh mà là mang lại cho người đó hạnh phúc!
Cường trơ người ra trước lời nói của Hiển. Nó ước gì còn có cách khác. Nó ước gì mình có thể ở bên em lâu hơn. Nó sẽ đưa em về gặp mẹ mình. Nó sẽ cầu hôn em. Nó sẽ sống bên em. Nó sẽ làm cho mỗi ngày của em đều ngập tràn tiếng cười. Bởi vì cho dù có lớn lên thế nào đi nữa thì nụ cười thơ ngây của em vẫn không thay đổi. Và đó là thứ mà nó yêu nhất trên đời.
Ôm chặt Hiển vào lòng với bao cảm xúc khó tả trào dâng, Cường bàng hoàng. Cường biết mình đang làm một điều đúng nhưng nó vẫn không thể không tiếc nuối. Nó chỉ muốn được ở cạnh Hiển lâu hơn. Lâu hơn một chút nữa thôi. Ước gì thời gian hãy dừng lại tại giây phút này đây để Cường có thể ngắm nhìn em một lần nữa trước khi ra đi, ra đi mãi mãi.
Hôn vội vàng lên đôi môi của Hiển, Cường đứng dậy và chạy vào màn đêm.
Hiển cũng từ từ đứng dậy. Trong nó như người mất hồn. nhưng rồi nó cũng chạy theo Cường. nó muốn nhìn thấy anh nhiều hơn. Để những hình ảnh về anh sẽ mãi mãi không phai mờ trong tim của nó.
Con đường khuya chìm trong yên lặng. Những ngọn đèn đường tỏa sáng một màu vàng vọt tái ngắt. những vì sao trên bầu trời đứng im lìm và trang nghiêm. Chúng đang chứng kiến một mối tình đang đi đến hồi đẹp nhất. Mối tình này sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc vì thật ra tình yêu không bao giờ có điểm dừng.
Người ta nói rằng tình yêu là mù quáng nhưng người ta cũng nói rằng nếu dùng lí trí để yêu thì sẽ không bao giờ có kết quả. Đó là hai đều trái ngược nhưng lại được dung hòa rất hoàn hảo trong tình yêu. Hiển không bao giờ muốn Cường ra đi nhưng vẫn để Cường cứu Phương. Cường không muốn phải rời xa Hiển nhưng đôi chân vẫn cứ chạy. Điều đó khó hiểu hay thật ra chỉ là một trải nghiệm của tình yêu. Nhưng dù sao đi nữa thì tình yêu mà họ dành cho nhau cũng sẽ không bao giờ kết thúc. Dở dang và hoàn hảo như làn gió vậy.
Bệnh viện đông đúc, căng thẳng, mệt mõi và tan thương. Hàng trăm con người đang đối mặt với niềm hạnh phúc, cái chết, sự buồn chán và tẻ nhạt. Và có hai con người đang đối mặt với cùng một thứ: chia ly.
Cường chạy đến gặp và nói chuyện với ba mẹ của Phương. Trông họ tuyệt vọng đến cùng cực. Thậm chí khi Cường nói sẽ hiến tim cho Phương cũng không làm họ vui lên được. Hiển thắc mắc điều này.
Hiển đứng đó bị màu trắng toát của bệnh viện che phủ. Nó cũng không muốn ai nhìn thấy mình vào lúc này. Nó chỉ muốn được yên mà ngắm nhìn anh thôi.
Rồi ánh mắt của hai người giao nhau.
Họ nhìn nhau trong một giây khắc ngắn ngủi.
Mắt của Hiển ngấn lệ.
Mắt của Cường đau đớn và quyết tâm.
Trái tim họ đập cùng một nhịp.
Hiển mỉm cười.
Cường gật đầu.
Hiển đứng không nhúc nhích khi Cường bước vào phòng mổ.
Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng…
Có lẽ đây sẽ là lần sau cuối được cảm nhận thấy nhau trong cùng một bầu không khí…
Cánh cửa đóng lại và Hiển quỵ xuống. Tim nó nát tan với nỗi đau quá lớn và quá đột ngột. Trái tim ơi! Lắng nghe đi! Lắng nghe cái lần cuối cùng này đi! Bộ não ơi! Hãy ghi nhớ dùm ta từng thời khắc này nhé! Và linh hồn ơi! Hãy rời bỏ thân xác đau đớn này đi! Hãy đến bên anh đi!
Cường thay xong bộ đồ để chuẩn bị tiến hành phẫu thuật. Nó nhìn lên chùm đèn sáng rực trước mắt. Tâm trí nó lúc này chỉ nghĩ đến Hiển thôi. Nó mong em sẽ sống tốt. Nó định sẽ không cần siêu thoát gì cả. Nó sẽ làm một con ma để được theo mãi em. Cho dù có vất vưởng không chốn nương thân đi nữa. Nó sẽ mãi mãi ở bên em cho dù nó có chết đi nữa.
Cường thấy nhói đau khi mũi kim gây mê đâm vào mạch máu của nó, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. hai mí mắt của nó nặng dần đi và nó thề rằng nó chỉ nhìn thấy em thôi. Hình ảnh rực rỡ của em trong ánh nắng chiều óng ả. Đó là hình ảnh cuối cùng mà Cường thấy…
Một màu trắng xóa…
Đây là nơi mà người ta vẫn nói là thế giới bên kia sao? Cường nhìn xung quanh mình. Không gian xung quanh nó chỉ toàn một màu trắng tinh khôi và mênh mông vô tận. Đang lúc không biết nên đi đâu thì có một tiếng nói vang lên.
- Ê! Chờ mình với!
Cường quay lại thì thấy một đứa con nít trông rất quen thuộc đang hớt hải chạy theo một thằng bé khác. Cường bàng hoàng nhận ra đứa con nít đó chính là Hiển. Nó thích thú ngắm nhìn em khi còn nhỏ. Đúng là em rất dễ thương. Mái tóc tơ mền mượt. Gương mặt trẻ thơ với đôi má ửng hồng. Còn nó một thằng nhóc lúc nào cũng lấm lem bùn đất. Với một cái nón kết đôi ngược ra sau và một miếng băng keo cá nhân dán lên mặt.
- Sao cậu chạy chậm quá vậy?
Hiển vừa thở vừa trả lời.
- Chân mình đau quá!
- Đâu! Đưa mình xem!
Thằng nhóc Cường ngồi xuống và làm ra vẻ ta đây biết hết. Nó kéo chân của Hiển ra và nói.
- Sưng hết rồi! Cậu không đi được nữa đâu!
Hiển bật khóc.
- Không đi được luôn hả! Không chịu đâu!
Cường bối rối nói.
- Không phải đâu! Chỉ là không đi được bây giờ thôi!
Hiển híc híc vài cái rồi nói.
- Vậy giờ phải làm sao?
- Để mình cõng cho! - Hiển vừa nói vừa đứng lên ưỡn ngực ra.
- Có được không!
- Được chứ! Lên đây!
Rồi nó ngồi xuống để cho Hiển leo lên. Hiển quàng tay ra trước cổ của Cường và ôm chặt lấy. Hai mắt nó nhắm nghiền lại vì sợ. Cường hai tay đỡ hai ch6an của Hiển rồi bước đi. Một lát sau thì Hiển nói.
- Cường cậu mạnh thật đó!
Cường tự hào trả lời
- Vì mình là con trai mà!
- Nhưng mình cũng là con trai nhưng đâu có mạnh như cậu đâu!
Cường lúng túng trước câu nói của Hiển. nó trả lời vụng về.
- Thì bởi vậy cậu mới cần mình bảo vệ nè!
- Vậy hả?
- Ừ! Mình sẽ luôn ở bên cậu!
- Hứa nha!
- Ừ! Hứa!
Cường đứng lặng người nhìn cảnh tượng đó diễn ra. Bỗng nhiên một tiếng gọi êm ái vang lên từ đằng sau nó.
- Cảm ơn anh!
Cường giật mình quay lại thì nhận ra Phương đang từ từ bước tới. Hai tay cô để sau lưng. Trông cô thật xinh đẹp trong chiếc váy trắng dài đến gối. Từng lọn tóc đen bóng của cô tung bay phía sau khi cô bước đi. Cường cười với Phương.
- Cảm ơn anh vì chuyện gì?
- Vì đã tặng em trái tim đó!
- Đó là chuyện mà anh nên làm!
Phương nghiêm mặt lại và nhìn Cường. Tuy mặt cô tỏa vẻ nghiêm trọng nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh niềm hạnh phúc.
- Anh không nên làm vậy! Còn Hiển thì sao?
Một mảng tối lướt qua trong mắt của Cường. nó cười buồn bả rồi nói.
- Anh không biết phải nên làm thế nào! Nhưng anh không thể để em chết được!
Phương mỉm cười.
- Em biết quá rõ tính tình của anh rồi! Và em nghĩ chắc Hiển cũng đã biết nên cậu ấy mới không ngăn cản anh!
Cường đưa tay lên gãi đầu.
- Anh cũng đã tính rồi! Anh sẽ làm ma và đi theo Hiển! Anh muốn ở bên Hiển đến suốt đời!
Phương bật cười lớn. cô cười đến nỗi phải gập đôi người lại. Cường bối rồi nói.
- Có gì mà mắc cười thế?
Phương cố nén cười nói.
- Anh ngốc lắm!
Rồi gương mặt của cô trở nên buồn miên man.
- Anh còn nhớ không? Từ khi lên trung học ba chúng ta luôn ở bên nhau! Em, anh và Hiển.
Cường nhìn vào không gian trắng vô tận và nói.
- Anh nhớ!
- Hiển lúc nào cũng tác hợp cho em và anh nhưng em biết cậu ấy không vui! Ban đầu em không nhận ra nhưng sau những lần cậu ấy trốn tránh và nhìn vào mắt của cậu ấy em mới nhận ra!
Phương thở dài rồi lấy tay phải nắm lấy khuỷu tay của mình.
- Còn anh! Tuy anh quen em nhưng anh không bao giờ thấy hạnh phúc khi ở bên em cả!
- Không! Anh…
- Em biết mà! Đó chỉ là một cảm giác yên bình thôi đúng không? Đôi khi chúng ta lầm tưởng đó là tình yêu nhưng thật ra không phải! Nhưng mỗi lần anh ở bên cạnh Hiển thì nụ cười của anh mới thật sự ấm áp. Em rất yêu nụ cười đó nhưng em biết nó không phải dành cho em!
- Phương…
Cô quay lại nhìn Cường. trong đôi mắt ấy chứa một niềm yêu thương vô hạn. Cô đưa một tay lên và chạm vào má của Cường.
- Nhưng em yêu anh! Đó là sự thật! Và em muốn anh được hạnh phúc! Em không thể nhắm mắt làm ngơ mà giữ anh bên em được! Em từng nghĩ rằng tình yêu giữa hai người con trai sẽ gặp rất nhiều khó khăn nên muốn giữ anh ở bên mình! Nhưng giờ thì em đã biết bất cứ tình yêu nào cũng khó khăn cả! Nhưng điều quan trọng là tình yêu đó có đủ mạnh đẻ vượt qua không thôi!
Cường cũng không biết nói gì hơn. Nó nhìn Phương với đôi mắt chứa đầy sự biết ơn. Giờ đây khi trái tim của nó đã nhìn thấu suốt mọi chuyện thì nó mới nhận ra tình cảm thật của mình.
Phương bước lùi lại rồi ôm lấy hai vai của mình. Cường hoảng hốt không biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng nó chưa kịp lao đến bên cạnh Phương thì trên hai vai cô đã mọc ra một đôi cánh trắng tinh. Đôi cánh ấy dường như hòa lẫn vào không gian xung quanh. Từng chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống xung quanh khi Phương vỗ nhẹ cánh và bay lên.
- Hãy quay về bên cạnh Hiển đi! Cậu ấy mới chính là tình yêu thật sự của anh! Đoạn đường đang chờ hai người phía trước có lẽ rất khó khăn nhưng hãy cùng nhau vượt qua nhé!
- Phương! Em đi đâu vậy? Người đi là anh mới đúng chứ! - Cường ngẩn mặt gào lên.
Phương mỉm cười.
- Anh ngốc của em! Cảm ơn anh vì tất cả mọi điều! Em yêu anh nhiều lắm! Hãy sống hạnh phúc anh nhé!
Rồi cô biến mất trong một luồng sáng chói lòa. Cường không hiểu chuyện gì xảy ra. Nó cứ nhìn lên không gian trăng xóa vô tận ấy mãi. Nhưng hình như Phương đã tan biến vào không gian rồi. Chỉ còn lại những sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống xung quanh nó mà thôi. Khẽ đưa tay Cường chờ đợi một chiếc lông vũ bé nhỏ rơi xuống bàn tay nó. Nắm chặt nó trong lòng bàn tay, Cường cố cảm nhận sự hiện diện của Phương. Bỗng nhiên mọi thứ xung quanh nó biến mất.
Cương mở mắt ra. Nó vẫn ở trong phòng mổ nhưng hình như nó không bị gì cả. Người đầu tiên nó thấy chính là Hiển. trong đôi mắt đó từng giọt lệ sáng trong đang chảy ra. Nó đưa tay ra và kéo em vào lòng. Người thứ hai nó nhìn thấy là mẹ của Phương. Hai mắt bà sưng vù lên vì khóc nhiều. nó hỏi.
- Tại sao vậy bác…
Nước mắt lại tuôn rơi trên gương mặt già nua. Bà nói.
- Khi chưa rơi vào hôn mê sâu Phương có nói với bác rằng tuyệt đối không được cho con vì nó mà làm chuyện gì cả! Nó biết con sẽ vì nó mà làm những chuyện này…
- Nhưng…
- Vì thế bác trai mới để cho bác sĩ tiêm cho con một mũi thuốc mê để khi con tỉnh dậy thì mọi chuyện đã…
Cường bàng hoàng nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Phương đúng là hiểu nó rất rõ. Nhưng giờ nó đã biết lý do vì sao cô lại làm như vậy rồi. Nó đã biết điều thiêng liêng đó.
Mẹ của Phương vừa khóc vừa bước ra ngoài. Hiển nhìn Cường. nước mắt của nó đã không còn rơi nữa. nó hỏi.
- Sao anh không có phản ứng gì hết vậy? Em nghĩ là anh phải shock lắm chứ? Bởi vì khi biết được điều này em cũng rất shock!
Cương mở tay của nó ra. Trong bàn tay của nó là một chiếc lông vũ. Chiếc lông vũ ấy có thể là từ trong gối của bệnh viện hoặc cũng có thể là…
Mỉm cười Cường kể lại cho Hiển nghe cuộc gặp gỡ của nó và Phương. Không hiểu sao Hiển không nghĩ đó là một câu truyện ngốc nghếch ngược lại nó tin mà không nghi ngờ gì cả. Cuối cùng Cường nói.
- Chúng ta phải sống! Phải sống như mong muốn của Phương!
Hiển lau vội đi một giọt nước mắt đang trào ra từ khóe mi. nó cười và nói.
- Phải! Chúng ta phải sống cho xứng đáng với kì vọng của Phương!
Rồi Cường ôm Hiển vào lòng. Nó nói.
- Anh cứ nghĩ sẽ không còn được gặp lại em nữa!
- Em cũng vậy!
Rồi Cường lại nhìn vào mắt của Hiển.
- Vì chúng ta phải sống nhưng mong muốn của Phương nên dù có khó khăn gì chúng ta cũng phải vượt qua!
- Dạ!
- Xã hội thì anh không sợ đâu! Còn gia đình thì…
-…
- Ngày mai anh sẽ dẫn em về ra mắt mẹ nhé! - Cường quyết định
- Cái gì?
Hiển mở tròn mắt nhìn Cường nhưng cũng không phản đối gì cả. Giờ đây Phương đã chứng minh rằng tình yêu không bao giờ có điểm dừng, không bao giờ kết thúc. Tuy cô đã ra đi nhưng tình yêu cô dành cho Cường không hề chết. Cường hiểu điều đó, Hiển hiểu điều đó. Chỉ cần như vậy thôi là tình yêu cũng đang sống mãi rồi. Tình yêu là thứ đơn giản nhưng cũng là thứ phức tạp nhất trên thế gian.