Chap 29
Minh nhìn Dương với vẻ mặt lộ rõ những nét lo âu. Dương siết chặt bàn tay của Minh hơn và mỉm cười khích lệ. Thật ra trong lòng nó cũng đang rất lo âu và sợ hãi nhưng nó không thể để lộ ra được. Nó phải làm chỗ dựa tinh thần cho Minh. Cả hai nắm tay nhau đứng trước cánh cửa đôi to lớn dẫn vào phòng của mẹ. Một luồng khí đầy vẻ đe dọa toát ra từ hai cánh cửa đen bóng ấy. Tuy tin tưởng ở cha nhưng Minh và Dương vẫn không thể không lo lắng. mẹ vốn là một người khó có thể lay chuyển được.
Rồi giây phút mà tụi nó đợi chờ trong nỗi lo sợ phập phồng cũng đến. Cánh cửa ấy nhẹ nhàng mở ra. Chị Thư đón tụi nó bằng một gương mặt chất chứa đầy vẻ căng thẳng. Nhưng chị vẫn cố mỉm cười với Minh và Dương khi tụi nó bước qua cánh cửa đó. Mẹ với gương mặt lạnh lùng ngồi sau bàn làm việc và đang quan sát tụi nó bằng một ánh mắt không thể đoán trước được. Trên bộ ghế sa lông trước mặt là cha và anh Nhật. Cả hai đều khoanh tay trước ngực và nhìn về một hướng nào đó. Khi thấy Minh và Dương bước vào họ chuyển tư thế lại và cũng quan sát tụi nó. Minh thấy chuyện này còn căng thẳng hơn cả khi lên sân khấu diễn kịch nữa. nó hồi hộp đến nỗi bước đi còn không vững nữa. Nắm chặt tay của Dương nhưng nó cảm thấy ẩm ướt. Hình như Dương cũng đang căng thẳng lắm. Minh và Dương cùng nhau ngồi xuống. Câu chuyện cũng được bắt đầu ngay.
Cha đứng dậy và nói.
- Bây giờ em muốn gì hả Lệ Tư?
Mẹ cựa quậy trên ghế ngồi của mình tỏ vẻ không thoải mái khi cha gọi tên mình như thế. Bà chóng hai tay lên bàn và nói.
- Em chẳng muốn làm gì cả! Em chỉ muốn tốt cho Dương thôi!
- Tốt à? Em có thật sự biết cái gì là tốt cho người khác không?
- Xin lỗi anh! Em hoàn toàn biết được đều đó! Dù sao em cũng còn đở hơn người đã bỏ rơi cả nhà mà đi! - Mẹ nói một cách chua chát.
Ánh mắt của cha thất thần trở lại. Lời nói của mẹ xoáy mạnh vào tim của cha. Ông vẫn đang cố gắng chuộc lỗi mà. Nhưng tại sao cứ bỏ lấy hết mọi cơ hội của ông chứ? Đúng lúc đó chị Thư lên tiếng.
- Con không giận ba đâu!
Anh Nhật thì cười nhạt rồi đưa một tách trà lên môi.
- Con cũng vậy! Con biết ba có nỗi khổ riêng!
Cha cảm động nhìn hai đứa con. Cả hai người cùng mỉm cười kích lệ với ông. Quay lại mẹ đang sửng sốt đến nỗi không thốt nên lời ông nói.
- Em nên đừng lại đi! Em đi quá xa rồi đó!
- Em sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi Dương có được hạnh phúc thật sự của nó!
Đột nhiên Dương gào lên.
- Hạnh phúc thật sự à?
Tất cả quay lại nhìn nó. Nó cũng không biết vì sao mình lại phản ứng mạnh đến vậy nhưng nó hiểu trái tim mình muốn gì và những việc làm của mẹ chỉ là muốn nó làm theo ý của bà mà thôi. Và việc đó hoàn toàn chẳng mang lại hạnh phúc gì cho nó cả. Thực chất mẹ không hiểu được hạnh phúc là gì.
- Phải! hạnh phúc thật sự! - Mẹ lặp lại bằng một giọng trầm đầy vẻ nguy hiểm.
- Như việc ép con mình vào những con đường mà chúng không muốn à? - Anh Nhật nói mà không thèm nhìn đến bà ta.
- Ta là mẹ của các con! Ta biết điều gì tốt nhất cho các con!
- Em sai rồi Lệ Tư à!
- Em không sai!
- Tỉnh lại đi! Đây không phải là hạnh phúc! Đây chỉ là một sự ép buộc của em đối với tụi nó mà thôi!
- Anh không có tư cách nói với em những điều đó! - Bà ta đứng dậy và đập bàn.
- Anh biết mình có lỗi! Và anh đang tìm cách sửa chữa sai lầm của mình đây! Còn em! Em quá cố chấp để nhận ra mình sai!
- Em không hề sai! Có ai mà không hạnh phúc khi được thừa hưởng cả một tập đoàn hùng mạnh như vậy? Đó là ước mơ của rất nhiều người! Nhất định thằng Dương sẽ hạnh phúc khi sống trong giàu sang, có vợ đẹp con ngoan! Đó không phải là điều mà mọi người đều mơ ước sao?
Dương không thể nói gì nữa. Nó chỉ biết ngồi đó và rung rẩy trong cơn xúc động tột độ mà nó đang cố hết sức để kiềm chế. Chị Thư dựa lưng và một góc phòng và nói.
- Đó không phải là ước mơ của con!
- Con thà chết chứ không muốn làm chuyện đó! - Anh Nhật nói đơn giản.
Và Dương ngẩn mặt lên nhìn mẹ của mình. Trong đáy mắt của nó ánh lên một tia nhìn mạnh mẽ.
- Có lẽ đối với nhiều người đó là hạnh phúc! Nhưng đối với con hạnh phúc là khi con được ở bên cậu ấy! - Nó quàng tay qua vai của Minh. - Mẹ có thể nói con ngốc nhưng mà con thà làm một thằng ngốc mà được sống trong hạnh phúc còn hơn không được sống với chính bản thân mình!
Bà ta giận đến rung người. Hai mắt bà ta nhìn Dương trừng trừng. Trông bà ta lúc này như một con thú đã mất toàn bộ sự kiểm soát. Bà ta gào lên với Dương.
- Nhưng cuộc sống đó sẽ làm cho mọi người kinh bỉ mày! Mày tưởng xã hội bây giờ đã chấp nhận thứ… quái vật như tụi bây sao?
Minh thấy tim mình đau nhói vì cơn tức giận đang dâng lên một cách đột ngột. Bà ta không có quyền làm như vậy. Bà ta cố thể xúc phạm nó sao cũng được. Vì Dương nó có thể nhẫn nhịn tất cả. Nhưng bà ta không được phép xúc phạm đến Dương và những người khác. Bà ta có tư cách gì mà gọi họ là quái vật. Nhưng trong khi Minh còn chưa phản ứng thì Dương đã thay nó nói lên tất cả.
- Mẹ đừng nói vậy! Con biết rằng xã hội này vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận nhưng con không cần biết người khác nghĩ gì! Con sống cuộc đời của con chứ không phải của họ! Con chỉ cân sống sao cho bản thân thấy hạnh phúc và không bao giờ nói lên hai chữ "hối hận" là được rồi! Còn lại con không quan tâm!
- Nói hay lắm con trai! - Cha khen ngợi Dương.
Anh Nhật đưa ngón cái lên với nó. Còn chị Thư thì nói trong nỗi vui mừng.
- Em đã trưởng thành rồi!
Nhưng hai mắt của bà ta nheo lại trông thật nham hiểm. Bà ta hỏi Dương.
- Có chắc là sau này mày sẽ không nói hối hận không?
- Chắc chắn! - Dương tự tin trả lời.
- Tốt! Tao cũng muốn xem mày giữ được giọng điệu đó trong bao lâu! Mày có thể sống với thằng đó đến khi nào mày muốn! Nhưng tao dám chắc là không lâu đâu! Còn tao sẽ làm những việc mà tao thích!
Dương lúc này đã đứng lên. Nó nó với bà ta bằng một giọng khuẩn cầu.
- Con chỉ xin mẹ đừng gây khó dễ cho tụi con nữa! Tụi con sẽ không làm phiền mẹ nữa!
- Đó là chuyện của tao! Hãy sống như ý mày muốn! Còn tao sẽ làm theo ý của tao!
- Lệ Tư à…
- Đó là lựa chọn của nó! Đúng không?
Dương không nói gì nữa. nó nắm tay của Minh và bước ra khỏi phòng. Mẹ ngồi xuống ghế như không có chuyện gì xảy ra và nói.
- Nó sẽ sớm hối hận thôi! Chắc chắn là vậy!
Trong đầu của bà ta đã hình thành nên một kế hoạch mới. Một kế hoạch nhất định sẽ làm cho Dương phải hối hận.
Minh và Dương cùng nhau bước đi trong con đường đông đúc. Trong tụi nó cũng như bao người khác nhưng đâu ai biết rằng trong lòng cả hai đang rối như tơ vò. Minh siết nhẹ bàn tay to lớn của Dương và nói.
- Cảm ơn anh!
Dương nhìn Minh và hỏi.
- Vì cái gì?
- Vì đã nói những lời đó!
- Đó là ý muốn của anh! Anh sẽ sống như anh muốn! Và cuộc sống đó phải có em!
Minh chợt dừng lại. một ngọn gió khẽ thổi làm lá cây trên đầu chúng xào xạc. Tóc của Minh cũng tung bay theo gió. Những lọn tóc mền mại ôm ấp lấy gương mặt của Minh khi nó nhìn Dương âu yếm. Minh phát hiện ra một điều. Trong đôi mắt sâu thẳm của Dương có một thứ gì đó rất mạnh mẽ nhưng cũng rất đỗi dịu dàng. Đôi môi hồng hào của Minh khẽ hé mở và những ngôn từ chuẩn bị tuôn ra. Nhưng Minh lại không nói gì cả. Nó chỉ đơn giản là nhìn Dương mà thôi. Trên đường lúc đó mọi người đi lại tấp nập. Ai cũng muốn đến nơi cần phải đến. Ai cũng muốn hoàn thành mục đích của mình. Nhưng chỉ có Minh và Dương là đứng lại. Bởi vì tụi nó đã tìm ra mục đích của bản thân mình rồi.
- Nếu như em biến mất…- Minh bắt đầu nói.
- Em sẽ không bao giờ biến mất đâu!
- Nghe này! Nếu như em biến mất anh sẽ đi tìm em chứ?
Dương nhìn Minh thật lâu. Nó hiểu vì sao em lại nói như vậy. nó biết em đang lo sợ cho tương lai vì trên cuộc đời này có ai biết được ngày mai rồi sẽ ra sao. Dương nói.
- Anh hứa! Và nếu như anh biến mất?
- Thì em sẽ mãi mãi chờ! - Minh nhẹ nhàng đáp lời.
Dương ngạc nhiên hỏi.
- Em không đi tìm anh sao?
Minh lắc đầu.
- Em sẽ đợi cho đến khi anh quay về bên em! Còn nếu anh chọn mãi mãi rời xa em thì em vẫn sẽ đợi anh như thế!
Dương nhéo nhẹ lên má của Minh.
- Ngốc à! Làm vậy em sẽ rất đau đó!
- Nhưng em tôn trọng quyết định của em! Em sẽ chờ!
- Anh sẽ không biến mất khỏi em đâu! anh hứa!
- Em cũng hứa!
- Đó là lời hứa của chúng ta nhé!
- Uhm! Lời hứa của chúng ta! - Minh lặp lại.
Đúng là không ai biết ngày mai sẽ ra sao nhưng lời hứa và những kí ức sẽ tồn tại mãi trong ta đến khi nào chúng ta muốn nhớ về chúng. Có lẽ không ai đoán biết được tương lai nhưng người ta vẫn có thể biết được hiện tại, biết rằng con tim của mình yêu ai. Chỉ cần biết như thế thì tương lai có ra sao thì sự thật vẫn sẽ không hề thay đổi.
…
Minh bước vào ánh đèn chớp giật trong cái quán bar đó. Hàng trăm con người say có tỉnh có đang chìm đắm trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Tiếng bass mạnh đến nỗi làm tim của Minh như muốn nhảy ra ngoài. Họ, những con người đó oằn oại trong những cơn mê sảng về một thứ cảm giác cuồng nhiệt đến điên loạn. Thuốc lắc và ma túy. Gái và gay. Những thân thể đẫm mồ hôi và những thân hình đang uốn lượn trên sâu khấu. Cảnh tượng này đối với Minh không hề xa lạ. Nó đã từng là một phần của cái đám hỗn độn đó. Nó đã từng lắc điên dại khi phê thuốc. Nó đã từng mây mưa với bất kì ai bỏ tiền ra ngay tại sàn nhảy. Nó đã từng luồn cúi dưới hán của rất nhiều người trong tiếng nhạc ầm ĩ này. Nó đã từng…
Nhưng bây giờ nó đến đây không phải để làm những việc đó. Nó đến đây để làm việc kiếm tiền. Nó cần tiền để trang trải cuộc sống của nó và Dương. Và Minh biết vì Dương nó có thể làm tất cả nhưng nó tuyệt đối không làm những gì có lỗi với Dương. Bởi vì bây giờ, từng nhịp tim của nó, từng hơi thở của nó đều đã thuộc về Dương.
Minh tiến vào trong và nhận ra những tiếng kêu đầy khẩn khiết. Nhạc đã dừng và bọn họ đang la ó. Họ muốn một điều gì đó mới mẻ hơn. Thái nắm lấy tay của Minh và nói:
- Em phải giúp chị! Không thì chị chết mất!
Minh vỗ vai Thái.
- Chị yên tâm!
Rồi nó cởi hết nút áo của mình ra về dấn thân vào ánh hào quang của những ngọn đèn đầy màu sắc. Nhạc ngay lập tức nổi lên. Minh đã không làm việc này trong một thời gian khá dài nên cũng có phần lo lắng. Nhưng những động tác của nó vẫn mền mại và gợi cảm như xưa. Mông và ngực của nó hất và xoay vòng theo tiếng bass. Minh giờ thì chỉ biết nhảy và nhảy mà thôi. Nó không muốn mình là trung tâm của những ánh mắt dâm đãng đó. Nó cũng không muốn mình lại rơi vào những ảo vọng không lối thoát nữa. Minh luôn ý thức được rằng nó làm việc này là vì Dương
Long đứng trong một góc và quan sát Minh. Dù không muốn thừa nhận nhưng Minh thật sự nhảy rất đẹp. Từng động tác của cậu ta như khấy đảo của sàn nhảy. Nó ghê tởm nhìn những lão già đang quan sát Minh với những ánh mắt đầy thèm muốn. Làm sao trên đời này lại có thể tồn tại những sinh vật kinh tởm và thấp hèn như bọn chúng nhỉ. Chính bọn chúng cũng là lí do mà xã hội này trong đó có Long ghét bỏ thế giới thứ ba đến vậy. Tuy có chút áy náy khi phải làm công việc này như Long không còn cách nào khác. Cuộc sống là một đấu trường khổng lồ và nó cần phải giành giật lấy từng cơ hội sống. Nó không muốn sống nhục nhã như khi còn thơ ấu nữa. Sẽ không bao giờ nó sống lại những ngày tháng đó nữa! Không bao giờ!
Long bắt đầu chen lấn để tiến đến gần sân khấu. Cuối cùng nó cũng tiến đến sát gần. Nó ngước lên nhìn Minh. Thân hình ấy giờ đang bóng nhẫy mồ hôi và tỏa ra sức hấp dẫn lạ lùng. Những ngọn tóc đẫm mồ hôi của Minh bết vào nhau trên gương mặt xinh đẹp của cậu ta làm đến Long mà cũng phải nao lòng. Nếu như tên Thông đó có ở đây thì hắn sẽ bỏ thằng nhóc tên Nhã kia là cái chắc. Mà tại sao Long lại nghĩ về Thông vào lúc này chứ? Thật không thể hiểu nỗi.
Khi nhạc hết thúc Minh đến gần rìa sân khấu để nhận tiền boa thì Long nhanh nhẹn nhét vào tay nó một mảnh giấy rồi biến đi mất. Minh không có thời gian để đọc ngay tại lúc đó nên phải đợi đến khi vào trong cánh gà rồi nó mới mở ra.
" Nếu muốn biết về Dương thì ra cửa sau ngay"
Mảnh giấy chỉ có vỏn vẹn mấy chữ như vậy thôi. Minh biết đây rất có thể là một cái bẫy nhưng nó vẫn muốn đi. Nó muốn biết thêm về Dương nên sẽ không từ bất kì cơ hội nào. Lúc đó Minh chợt nhận ra rằng tình yêu của nó dành cho Dương đã lớn đến mức đó rồi sao. Mỉm cười một mình Minh thì thầm.
- Chỉ có mình anh trên đời này thôi! Em sẽ làm tất cả vì anh!
Minh mặc lại quần áo cho đàng hoàng rồi đi ra cửa sau.
Long đứng dựa người trong một góc và chờ đợi Minh. Đúng như nó nghĩ, Minh đã đến. nó tiếp đón Minh bằng một nụ cười nửa miệng.
- Tốt lắm! Cậu đã đến!
Minh nói.
- Anh biết gì về Dương thì nói nhanh đi!
- Làm gì mà gấp dữ vậy! Từ từ đã! Cậu là học sinh của Couple School đúng không?
- Phải thì sao?
- Tôi chỉ muốn nói tôi cũng là học sinh ở đó thôi!
- Vậy à! - Minh tỏ vẻ không hề quan tâm.
Long quan sát Minh một lúc. Nó cố đánh giá con người của Minh qua vẻ bề ngoài lạnh lùng. Nó biết Minh sở hữu một cá tính rất mạnh mẽ. Một câu nhóc thú vị. Nó thấy hơi áy náy về chuyện này nhưng công việc là công việc. Nó phải làm thôi. Long tiến tới gần Minh và nói.
- Thật sự thì Dương…
Bất ngờ Long lao đến bịt miệng của Minh bằng một chiếc khăn tay. Minh hốt hoảng giẫy giụa nhưng khi thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng thì Minh dần yếu đi. Cuối cùng nó chỉ còn là một cái xác mền nhũng trên tay của Long mà thôi. Đúng lúc đó từ bóng tối bước ra một người. Anh ta nói với Long.
- Làm tốt lắm!
Long nhẹ nhàng đặt Minh xuống. Nó thì thầm.
- Xin lỗi cậu!
Rồi lại ngước lên nói với anh ta
- Tôi xong việc rồi! tôi đi đây!
- Khoan đã! Cậu còn phải giúp tôi thêm một việc nữa!
- Việc gì?
Anh ta ném cho nó một cái máy quay phim cầm tay.
- Việc này! Đi theo tôi!
Long với hai tay bế Minh đã say ngủ trên tay đi theo anh ta đến một chiếc xe hơi đen bóng. Cả hai vào xe đi thẳng. điểm đến là một ngôi nhà sang trọng. sau khi Long đã đặt Minh lên giường thì anh ta lấy điện thoại ra và nhấn nút.
- Mọi việc đã xong rồi mẹ à!
- Tốt lắm! Nhớ quay cho đẹp vào đấy!
- Mẹ yên tâm!
Thì ra đó là anh ba của Dương!
Anh ta khoái trá nhìn Minh đang say ngủ trên giường. Vừa cởi nút áo ra anh ta vừa nói với Long.
- Cậu nhớ quay cho tốt vào đó!
Long cảm thấy ghê tởm đến rợn người. Nhưng nó vẫn bật máy quay lên.
Đây sẽ là một đêm mà Long sẽ không bao giờ quên được.