Couple School Trang 28

Chap 28

- Thằng nhóc đó hôm nay lại đến nữa rồi! - Một trong hai bà lão đi tập thể dục nói với nhau.

- Nó ở đó làm gì mà ngày nào cũng đến hết vậy? - Bà còn lại hỏi.

- Tôi không biết nhưng tôi thấy ngày nào nó cũng đến đây! Đã gần mấy tháng nay rồi! Dù trời nắng hay mưa tôi vẫn thấy nó! Nhà tôi ở gần đây mà!

- Nhìn là biết dân thất học hay côn đồ rồi! Chứ nếu người đàng hoàng đâu có ai ngày nào cũng ra công viên ngồi đến tối mịt mới về chứ!

- Bà nói sao ấy chứ tôi thấy nó cũng được mà!

- Tại bà thấy nó có vẻ đẹp trai thôi! Tôi biết bà quá rõ mà!

- Mệt bà quá! Thôi đi về!

Hiển đứng đó chứng kiến hết cuộc đối thoại của hai người đàn bà. Nó thấy lòng mình sững sốt. Chẳng lẽ Cường vẫn còn chờ đợi nó đến bây giờ sao? Chẵng lẽ Cường vẫn chưa bỏ cuộc sao? Không phải là Cường đã từ bỏ rồi à? Ngày hôm đó Hiển đến đâu có gặp Cường! Nhưng Hiển không muốn tự hỏi những câu mà mình không thể trả lời. Nó lập tức chạy đến công viên gần đó. Vừa kịp lúc để nhìn thấy Phương ra đi để lại Cường một mình. Thật ra Hiển không muốn ra mặt vào lúc đó. Như vậy có vẻ như hơi lợi dụng thời cơ nhưng nó không thể chịu đựng nổi khi thấy Cường suy sụp như vậy. Nó biết rằng bây giờ chỉ có nó mới có thể cứu Cường khỏi đêm tối triền miên.

Hiển bước đến trước mặt Cường và nói.

- Cường ơi! Em đây!

Cường lập tức ngẩn đầu dậy. Hiển càng đau lòng hơn khi thấy đôi mắt của Cường đẫm nước. Nó chưa bao giờ thấy Cường khóc trước đây. Người khóc luôn luôn là nó và người luôn cho mượn bờ vai là Cường. Cường cười và nói.

- Nếu đây là giấc mơ thì cũng thật tuyệt!

Hiển thấy lòng mình đau như bị ai đó cào xé. Nó quỳ xuống và ôm lấy Cường.

- Không đâu! Đây không phải là mơ đâu!

Cường cũng dùng đôi tay rung rẩy ôm lấy Hiển.

- Cậu đã chịu về bên mình rồi sao?

- Em xin lỗi! em xin lỗi!

- Em ư? Tiếng gọi của cậu lúc nào mình cũng thấy trong mơ cả! Giờ thì mình không phải là đang nằm mơ chứ?

- Không đâu!

Cường nhìn Hiển đang òa khóc trước mặt mình. Nó thấy hạnh phúc. Một hạnh phúc mơ hồ không định hình rõ rệt nhưng lại làm tim nó ấm áp. Nó chưa hề biết đến cảm giác này ngay cả khi ở bên Phương. Những khoảng khắc ở bên cạnh Phương nó luôn luôn thấy yên bình. Còn bây giờ, hơn cả cảm giác bình yên trong tâm hồn nó cảm thấy hạnh phúc. Phải chăng đây là thứ mà nhân loại luôn tìm kiếm hàng ngày hàng giờ?

- Anh… anh… hôn em được không?

Hiển không nói gì. và Cường nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Hiển. Hiển rung rẩy đón nhận nụ hôn đầu đời. Cường bàng hoàng trước cảm giác này. Một thứ cảm giác diệu kì mà nó chưa hề biết đến. Ngọt ngào chất ngất đến từng tế bào. Cường muốn đi xa hơn nữa. Nó đẩy lưỡi vào trong miệng của Hiển. đôi môi của Hiển hé mở để đón nhận. Nụ hôn đã được tiến triển xa hơn chỉ là một cái chãm môi đơn thuần. Đó cũng như là một lời hứa, một mối dây buộc chặt hai linh hồn với nhau. Chừng nào họ còn trân trọng nụ hôn này thì mối dây đó sẽ không bao giờ bị cắt đứt.

Giờ đây Hiển lại dựa vào vai Cường như ngày xưa. Ngày mà cả hai chỉ là những thằng nhóc học lớp 7 mình mẩy lấm lem bùn đất vì chơi đá banh. Những dòng kí ức ấy như phát sáng trong tim của Hiển. rồi bỗng nhiên Cường nói.

- Em biết không? Có nằm mơ anh cũng không ngờ có một ngày chúng ta lại thế này!

- Em…

- Trước đây dù có đánh chết anh cũng không tin mình sẽ thích con trai mà lại ngay thằng bạn thân nhất của mình nữa chứ!

- Em…

- Cái cảm giác này thật lạ! Nó vừa thú vị vừa ngọt ngào mà cũng đầy lo âu nữa! Anh không biết phải nói sao với mẹ anh nữa! Mẹ anh cứ tưởng rồi đây anh sẽ lấy Phương làm vợ! Và giờ thì anh biết điều đó không thể xảy ra được! Anh chỉ muốn sống với em đến hết đời mà thôi!

- Sao đột nhiên anh lại nói những chuyện này?

Cường quay lại nhìn Hiển, nhìn thật sâu và thật lâu.

- Vì bây giờ anh đã biết trái tim mình thuộc về ai rồi! Và anh không muốn để em ra khỏi vòng tay của anh một lần nữa! Anh biết đã đến lúc mình quyết định!

- Quyết định? Quyết định chuyện gì? - Hiển lo lắng hỏi.

- Quyết định rằng em sẽ là vợ của anh!

- Nhưng mà…

- Anh biết mình còn nhỏ lắm! Anh cũng không thể lo cho em lúc này được! Nhưng mà anh sợ lắm! Em biết không? Có em bên cạnh lúc này mà anh cứ nghĩ rồi một ngày nào đó em sẽ lại xa anh! Anh đã chờ đợi quá lâu rồi em biết không?

Hiển cúi mặt xuống và hỏi.

- Vậy anh muốn làm gì?

- Anh muốn trở thành một người đàn ông!

Hiển lập tức đứng dậy. Mặt nó đỏ bừng. Nó nó nói nhanh đến nỗi cắn phải lưỡi.

- Sao anh lại nói những chuyện đó bây giờ hả?

- Chuyện gì hả? - Cường hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Hiển.

- Chuyện đó thì… từ từ được không anh?

- Không! Anh muốn trở thành một người đàn ông thật sự! người đàn ông của em!

Hiển không chịu nổi nói lớn. Nó chưa bao giờ thấy ngượng như vậy.

- Nhưng tụi mình còn nhỏ quá! Nếu mà lên giường với nhau thì…

- Hả? Em nói cái gì cơ? - Cường kinh ngạc hỏi lại.

- Chứ không phải ý của anh là…

Cường bật cười ha hả. nó đứng dậy rồi kẹp cổ của Hiển.

- Ngốc ạ! Bên em anh không bao gì nghĩ đến chuyện đó đâu!

Hiển thấy lòng minh vui vẻ lạ. nó nắm tay Cường và chạy đi. Cả hai tự chìm vào bóng tối nhẹ nhàng xung quanh. Nhưng khi họ ra đến con đường vắng trước mặt, bóng tối đã bị lu mờ. Con đường dài hun hút với những hàng cây và đèn đường thẳng tắp. Những tán là vàng lên óng ánh bởi ánh đèn ấm áp. Không gian yên lặng và thanh bình. Ta chỉ có thể cảm nhận được những làn gió chứ không thể nghe thấy chúng. Cường và Hiển cùng nhau chạy trên con đường ấy. Cường ngắm nhìn đôi mắt sáng torng phản chiếu sắc vàng của Hiển. Cuối cùng cả hai dừng lại khi mà con đường vẫn chưa kết thúc. Chỉ ở lưng chừng vậy thôi, đối với họ tương lai cũng như đoạn đường trước mặt, chìm khuất trong bóng tối nhưng điều quan trọng là họ đang ở đây vào lúc này và bên cạnh nhau.

Cường nâng cằm của Hiển lên và nói.

- Anh rất sợ mất em! Em là tất cả với anh! Vì thế hãy để anh trở thành người đàn ông của em!

Hiển dụi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của Cường mà không nói gì hết. Bên dưới mặt đường hai cái bóng của họ kéo dài như vô tận. cuối cùng Hiển nói.

- Nhưng bằng cách nào! Chẳng phải ngay lúc này đây anh đã là người đàn ông của em rồi sao?

Cường nắm lấy tay Hiển và lắc đầu.

- Không! Anh sẽ cầu hôn với em! Chúng ta sẽ đính hôn cho đến khi chúng ta trưởng thành! Đến khi tình yêu của chúng ta đã lớn! Như vậy anh vẫn sẽ là người đàn ông của em cho đến khi đó! Em đồng ý chứ?

Hiển bất ngờ quá. Những lời lẽ này có lẽ chỉ có thể tồn tại trong mơ. Nhưng cho dù đây có là một giấc mơ đi nữa thì Hiển cũng rất hạnh phúc. Nó chỉ nhẹ nhàng bước lên phía trước. Cường kiên nhẫn đi theo chờ đợi câu trả lời.

Đến cuối cùng của đoạn đường cả hai vẫn đi bên nhau trong căm lặng như thế. Rồi Hiển quay mặt về phía Cường. rất đơn giản là chỉ đưa tay lên má của Cường và thì thầm.

- Em đồng ý!

Trong bóng đêm ấy họ đã tìm thấy nhau, gặp nhau và chạm vào nhau. Những xúc cảm bị giấu kín lâu ngày giờ đây hòa vào gió và ngân nga mãi. Đúng lúc đó điện thoại của Cường reo vang. Cường bắt máy và ngay lập tức ánh mắt của nó sa sầm xuống. Hiển lo lắng nhìn Cường và hỏi khi Cường đã đưa cái điện thoại xuống.

- Có chuyện gì vậy anh?

Cường nói như người mất hồn.

- Phương vừa bị tai nạn!

- Sao? - Hiển sững sốt thốt lên. - Cô ấy có sao không?

Vẫn với gương mặt vô hồn đó Cường trả lời.

- Người ta nói tim của cô ấy đã bị hư hại nặng nếu không tìm được người thay thế thì nhất định sẽ…

Hiển sợ hãi không nói được lời nào. Nó không bao giờ tin được là chuyện này lại có thể xảy ra. Vì sao ông trời có thể bắt một con gái tốt như Phương phải chịu đựng điều khủng khiếp này chứ. nó nói trong cơn tuyệt vọng.

- Chúng ta nhất định phải tìm ra người thích hợp!

- Chúng ta đã tìm được rồi…

- Vậy thì tốt quá! - Hiển reo lên. - Ai vậy anh? Nhưng không phải cho đi thứ đó thì sẽ không thể sống được sao?

- Phải! Và người đó chính là anh!

Hiển sững người. Cường vừa mới nói cái gì vậy?

- Anh… anh nói cái gì vậy…?

- Anh và Phương có cùng nhóm máu! Hiện tại chúng ta không thể chờ lâu hơn nữa! Mạng sống của Phương đang bị đe dọa từng phút một! Anh phải cứu cô ấy!

Hiển lùi lại vài bước và hỏi.

- Vậy còn em thì sao?

Trúc Nhã ngồi vắt óc suy nghĩ. Thật ra là nó đã làm sai chuyện gì. Kế hoạch của nó rất hoàn hảo mà. Đáng lẽ giờ này tên Long đó phải nằm gọn trong lòng bàn tay của nó chứ. Nhã chẳng biết nó đã sai chuyện gì nữa. Nó đã kêu bọn côn đồ đó cố tình dồn Long về phía nhà nó, tạo nên một cảnh tượng hết sức nguy cấp để Long không còn cách nào khác là phải vào nhà nó. Nó cũng đã dùng một ít mùi hương đó lên cơ thể rồi mà. Cái tên bán thuốc chết tiệt! Dám lừa nó! Hắn ta dám bảo đảm là không ai kềm lòng được khi ngửi thấy mùi hương này. Vậy mà Long vẫn có thể kiềm chế được là sao chứ? Đúng lúc kế hoạch tưởng như đã thành công thì hóa ra lại thất bại. Nhã không thể chịu đựng sự sỉ nhục như vậy được. Từ trước đến giờ nó đã để mắt đến ai thì người đó nhất định phải là của nó. Như Thông chẳng hạn. Nhưng bây giờ nó đã chán Thông rồi. Nó cần một món đồ chơi mới, một món đồ chơi có thể thỏa mãn được dục vọng của nó.

Nhã thấy lòng mình sôi lên sùng sục mỗi khi nghĩ về Long. Những cử chỉ đầy vẻ nam tính đó thật sự rất quyến rũ. Gương mặt lạnh lùng và đầy vẻ ngang tàng. Nhã muốn Long phải là của nó, phải là nô lệ của nó. Nhất định nó sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Và kế hoạch lần này sẽ biến Long thành món đồ của nó. Nhưng để làm vậy nó nhất định phải tìm cơ hội kéo Long về phía mình. Nhã nhếch mép cười và lấy điện thoại ra. Nó cố dùng giọng thật nhẹ nhàng và tội nghiệp để nói.

- Thông ơi! Tên Long đó vừa mới ghé qua nhà em! Hắn ta đáng sợ lắm!

- Hả? Có chuyện gì nói cho anh nghe đi! - Thông hốt hoảng nói.

- Hắn ta… hắn ta…

- Để anh cho nó một bài học! Thằng mất dạy đó!

Nói rồi Thông cúp máy. Nhã bỏ điện thoại xuống và mỉm cười. Một nụ cười của ác quỷ chất chứa đầy tham vọng và đen tối.

Thông tức giận điên cuồng. nó chạy khắp nơi tìm Long. Nhất định nó phải cho tên ngông cuồng đó biết thế nào mới là lễ độ. Tại sao hắn có thể làm tổn thương một người trong sáng và thánh thiện như Nhã chứ? Nhã có làm gì hắn đâu. nghĩ đến đây thì máu nóng của Thông đã dâng cao. Cuối cùng nó tìm thấy Long đang ngồi một mình trong công viên gần trường. không nói một lời Thông lao đến đấm vào mặt Long một cái. Bị ăn đòn quá bất ngờ Long ngã lăn quay ra đất. Nhưng nó đứng lên và thủ thế ngay. Nó quát.

- Thằng kia! Sao tự nhiên lại đánh người ta?

Hai mắt Thông long lên sòng sọc.

- Mày là đồ khốn! Tại sao mày lại làm tổn thương Nhã?

- Mày nói cái gì tao không hiểu!

- Thôi đừng láo nữa! Để tao cho mày một bài học!

Rồi cả hai lại lao vào nhau như hai con thứ dữ. Nhưng lần này Thông bị thất thế hơn hẳn. sự mất bình tĩnh đã đẩy nó vào tình trạng bất lợi. Những chiêu thức ra đòn của nó đều bị Long đoán trước được và ngăn chặn ngay. Cuối cùng Long lên gối vào ngay giữa bụng của Thông. Thông đau đớn gục xuống. Long nắm đầu Thông dậy và nói.

- Thế nào? Thằng chó! Ai mới là người biết lễ độ hả?

- Mày… - Thông nhìn Long bằng một ánh mắt căm ghét tột độ.

- Tại sao mày cứ phải vì thằng nhóc đó mà liều mạng thế hả? - Long hỏi.

- Vì cậu ấy là người rất quan trọng với tao nên tao phải bảo vệ câu ấy!

Không hiểu sao đột nhiên Long buông tóc của Thông ra. Thứ quan trọng ư? Long tự hỏi bản thân mình nó thứ quan trọng với nó là gì. Nó chưa bao giờ có một thứ gì đáng để cho nó bảo vệ cả. Chưa bao giờ. Tên đang oằn oại trước mặt hắn đây chiến đấu vì người mà hắn trân trọng. Đó là một hành động cao đẹp. Chỉ là Long không hiểu ý nghĩa của hành động đó.

Long đứng dậy và bỏ đi. Thông gào lên.

- Đứng lại! Tao với mày chưa xong đâu!

Long lạnh nhạt quay mặt lại nhìn Thông bằng một ánh mắt kinh thường.

- Mày còn làm gì được tao nào!

Nói rồi nó lặng lẽ bỏ đi. Long không thể ngờ được rằng Thông vẫn còn đủ sức để ngồi dậy và lao đến nó một lần nữa. Thông nắm lấy hai cổ tay của Long và đe nó xuống nền đất rồi đầu hai đầu gối ghì chặt hai chân của Long. Nó cười đắc thắng.

- Sao hả? Tao vẫn còn làm được khối chuyện đó chứ!

- Mày là đồ đánh lén!

- Vậy thì sao? Miễn sao tao thắng mày là được rồi!

- Mày không đáng là đàn ông!

- Kệ tao!

- Thả tao ra!

- Để tao cho mày biết lễ độ là gì đã!

Long trừng mắt nhìn Thông mà không hề tỏ ra sợ sệt chút nào. Ánh mắt đó đánh mạnh vào Thông. Nó không ngờ Long lại có biểu hiện như vậy. Sự dũng cảm của Long làm Thông phải ngưỡng mộ. cuối cùng Thông đứng dậy và nói.

- Hôm nay coi như tao với mày huề!

Lonh bực bội đứng dậy phủi bụi bám trên quần áo và nói.

- Mày đúng là đồ khùng! Nhưng mà…

Long cho hai tay vào túi quần rồi bước đi. Nhưng nó quay mặt lại nói.

- Nhưng mà tao nể mày rồi đấy!

Thông nhìn theo Long dần khuất xa. Lòng nó có một điều gì đó rất lạ lùng. Đáng lẽ ra nó phải đánh cho Long một trận tơi bời để trả thù cho Nhã nhưng nó không sao làm được. Ánh mắt của Long vừa kiên cường và vừa kiêu hãnh. Nó không biết, nhưng nó thích ánh mắt đó mất rồi.

Loading disqus...