Chap 27
- Minh lấy dùm anh chai nước tương đi!
- em nhớ đã nêm vừa đan rồi mà! Sao anh còn đòi mước tương nữa?
- thì anh ăn mặn mà!
Minh đến đứng trước mặt Dương và nói.
- không được! anh mặn không tốt cho sức khỏe đâu! dễ bị cao huyết áp lắm đó!
Dương bối rối nói.
- không sao! Anh còn trẻ mà! Sao bị bệnh đó được chứ!
Nhưng Minh vẫn khăng khăng.
- giờ không bị thì già bị! em … rm không…
- em không cái gì? - Dương hỏi lại. hình như nó đã thấy một cái gì đó rất là dễ thương của Minh.
Minh cúi gằm mặt xuống nhưng không nói gì thêm. Nó có thể cảm nhận được hơi nóng từ mặt mình tỏa ra. Nó biết không có gì phải ngại cả vì Dương chính là người mà nó chọn sống suốt đời. nhưng nhất định khi nó nói ra điều này thì thế nào Dương củng sẽ chọc ghẹo nó cho coi. Cuối cùng Minh thu hết can đảm và nói.
- em không muốn trở thành quá phụ sớm đâu!
Dương ngạc nhiên đến không thốt nên lời. nó thấy tim mình đập rộn rã vì một tình yêu vô bờ bến. nó biết Minh là người như thế nào. Để nói được những điều này chắc hẳn em phải tin tưởng nó lắm. vì thế nó sẽ không trêu chọc em đâu vì thật ra trái tim của nó cũng đang hạnh phúc đến không nói nên lời mà. Dương chỉ đơn giản là xoa đầu Minh rồi cầm muỗng lên và bắt đầu ăn. Minh ngước mặt lên và mỉm cười. nó ôm lây cổ Dương từ đằng sau và hỏi,
- anh có biết phim High School Musical không?
- anh không biết! mà chi vậy?
Minh âu ếm Dương một chút rồi nói.
- trong đó có một bài tên là Every day!
- ừ rồi sao? - vừa ăn Dương vừa hỏi.
- trong bài hát đó có một đoạn là. Chúng ta sẽ kỉ niệm mỗi ngày!
- kỉ niệm mỗi ngày à? - Dương ngừng ăn và ngửa đầu ra sau để nhìn Minh.
Minh tươi cười rạng rỡ như ánh nắng bình minh. Nó hôn lên trán của Dương và nói.
- phải! em cũng muốn như vậy! từ nay chúng ta sẽ kỉ niệm mỗi ngya2 nhé! Kỉ niệm mỗi ngày vì được sống bên nhau!
Dương mỉm cười nắm lấy cánh tay của Minh và nói.
- ừ! Chúng ta sẽ kỉ niệm mỗi ngày!
- em không cần biết chúng ta ở đâu hay làm gì! chỉ cần ở bên nhau là em đã rất hạnh phúc rồi!
- anh cũng vậy!
Dương kéo mặt của Minh xuống và đặt lên đó một nụ hôn. từ nay tụi nó sẽ cùng nhau kỉ niệm mỗi ngày. Vì một lí do rất dơn giản là được sống bên nhau. Lí do đó tuy đơn giản nhưng là cả một sự phấn đấu và đánh đổi của cả Minh và Dương. Đối với Dương một ngày sống bên cạnh Minh, ăn những món ăn vụn về mà em nấu còn vui hơn sống trong ngôi nhà lạnh lẹo và ăn những món sang trọng kia. Nó sẽ bảo vệ cái gia đình bé nhỏ này. Nơi mà người nó yêu thương và nó sẽ sống hạnh phúc mãi mãi…
Dòng kí ức quá đẹp làm tim của Dương rách nát. Nước mặt của nó làm nhòe mọi vật. những ngọn lửa hung bạo chẳng còn lại gì ngoài những vệt đỏ loan dài trong không trung. Ôm chặt cái khối đẻn thui ấy vào trong người Dương vẫn cứ khóc mặc dù biết rằng nếu không nhanh chóng ra khỏi đây thì sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng. nhưng nó không thể đứng dậy được. nó muốn ở lại đây. Nó muốn mãi mãi bên cãnh Minh cho dù có ra sao đi nữa.
Bỗng một giọt nước rơi xuống mặt của Dương. Dương ngẩn mặt lên thì thấy nước đang tuôn xói xả từ trên đầu nó xuống. chuyện gì đang xảy ra thế này? Ngọn lửa nhanh chóng bị đẩy lùi bởi dòng nước mạnh mẽ. Dương, Kiệt và Hưng nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra đúng lúc đó bên dưới có tiếng gọi
- Xuống đây nào các chàng trai! Mọi chuyện ổn rồi!
Dương thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng nó tiếc nuối nghĩ nếu như họ phun nước sớm hơn một chút là có thể cứu được em rồi. tại sao? Tại sao họ không để cho nó được ở lại đây cùng với em! Nó muốn…
- anh Dương ơi! Xuống đây đi!
Nó có nghe lầm không? Đó rõ ràng là tiếng của Minh mà. Vậy là em vẫn chưa chết sao? Thật ra chuyện này là như thế nào? Cùng lúc đó có những tiếng kêu khác.
- Hưng ơi! - đó là tiếng của Tùng.
- Kiệt ơi! Em tha lỗi cho anh rồi! xuống đây đi! - còn đây là giọng của Sơn.
Cả ba tên Seme ngốc nghếch nhìn nhau không hiểu gì cả nhưng rồi tụi nó vui mừng tranh nhau chạy xuống. đúng như Dương nghĩ Minh, Sơn và Tùng đang đứng đợi tụi nó ở phía dưới. Minh chạy đến và lao ngay vào vòng tay của Dương. Dương mừng đến phát khóc. Nó nhấc bổng em lên và quay vòng tròn. Sau đó nó đặt Minh xuống đất và nhìn em thật kĩ từ đầu đến chân.
- em không sao chứ?
Minh nhìn Dương bằng đau mắt đầy vẻ lo lắng.
- em xin lỗi! anh có sao không?
- Anh không sao? Bây giờ thì nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra được chưa? Anh nghị là em đã chết rồi! chết tiệt! - Dương nói rồi không chịu nổi lại lao đến ôm Minh một lần nữa. mới đây thôi nó cứ nghĩ là đã mất em mãi mãi rồi. nỗi sợ đó thật sự rất kinh khủng.
- buông em ra rồi em mới nói được chứ!
Dương tạm thời thả Minh ra và hỏi.
- rồi! chuyện gì đã xảy ra!
Minh bắt đầu nói.
- tụi em nhận được thư vào đây với danh nghĩa là của anh! Rồi tụi em bị nhốt ở trong đó cho đến khi lửa bắt đầu cháy. Khi tụi em nghĩ đã không còn hi vọng gì nữa thì một người đàn ông đến và nói chuyện với tụi em. Ông ta muốn tụi em sắp đặt hết những chuyện này…
- nhưng để làm gì chứ? - Dương bực tức nói.
- để kiểm tra tình yêu của con! - Một giọng trầm ấm đã trả lời Dương.
Minh và Dương cùng nhìn về phía vang lên tiếng nói. Ông chú ở công trường đang chậm trãi tiến lại gần tụi nó. Dương nói giọng nát gừng.
- ông.. ông là ai?
- ta là ba của con! Con trai ạ!
Cả Minh và Dương đều sững sốt đến nỗi không thốt nên lời. tụi nó không biết là gì hơn là đến đó và nhìn ông ta trân trối. nhưng cuối cùng, Dương cũng đã tìm được tiw6ng1 noi của mình.
- ông nói cái gì vậy?
- ta chính la cha của con! Người cha mà đã không làm tròn nghĩa vụ! hãy the thứ cho ta!
Vẻ mặt ông trầm ngâm một nỗi buồn sâu sắc. ông ta tiến đến định đặt tay lên vai của Dương thì bị nó gạt ra. Nó gào lên.
- nếu đúng là vậy thì trong khoảng thời gian chúng ta phải chịu đựng mẹ thì ông ở đâu? sao ông không bao vệ chúng tôi. Nếu ông ở đó thì gia đình của Tú đâu phải tan nát như vậy!
Một khoảng tối lướt qua trên gương mặt ông. Ông bàng hoàng đến không thốt nên lời. có lẽ những điều Dương vừa nói chính là những điều làm ông đau khổ nhiều nhất trong thời gian ông. Ông cúi mặt xuống. đôi vai to lớn của ông rung rẩy.
- ta có lỗi với các con nhiểu lắm! chỉ vì ta quá chán ghét cuộc sống theo ý của mẹ con nên đã bỏ đi! Ta hèn nhát để lại các con phải chịu đựng mẹ con một mình mà không ra tay bảo vệ! ta có lỗi! ta có lỗi!
Rồi ông ngẩn mặt lên. Lúc này đôi mắt của ông chứa đầy sự quyết tâm và mạnh mẽ của một người đàn ông.
- nhưng giờ ta sẽ không như vậy nữa! đã đến lúc ta phải ngăn chặn kế hoạch điên rồ của mẹ con!
Dương nhếch mép cười đau khổ.
- vậy sao? Điều gì đã làm cho ông thay đổi như thế?
- vì con! Con trai ta!
Minh và Dương nhìn nhau không hiểu. Minh nói như nêu lên thắc mắc của Dương.
- xin lỗi! nhưng ông nói vậy là sao?
Ông gchu1 mỉm cười một nụ cười bao dung rồi nói.
- mấy ngày qua ta cố tìm hiểu về hai con đấy! ta có thể thấy được rằng Dương rất là yêu con! Vì thế nên ta cũng có điều tra một chút về con nữa! nhưng ta muốn dùng biện pháp cuối cùng này để thử thách tình yêu của hai con lần cuối!
- tại sao ông phải làm vậy? - Dương tức giận nói.
- vì ta muốn biết rằng mà thật ra thì ta cũng đã biết con trai ta đã trưởng thành chưa đã trở thành một người đàn ông thật sự chưa? Điều đó không phải là khi con lớn lên dù con có bao nhiêu tuổi đi nữa nhưng nếu không trưởng thành trong tâm hồn thì con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ to xác. Nhưng những ngày qua ta thấy con trưởng thành từng ngày nhờ vào tình yêu với Minh! Là con đấy cậu bé à!
Ông liếc nhìn Minh.
- chúng ta không bao giờ có thể hiểu được tình yêu thật sự là như thế nào! Ta đã từng không tin tình yêu giữa hai đứa con trai lại có thể mãnh liệt và chân thành đến vậy! nhưng chính các con đã cho ta thấy điều đó! Ta thề từ giờ phút này ta sẽ cố hết sức để bảo vệ hai con! Ta sẽ… sẽ trở về công ty!
Dương há hốc miệng nhìn cha của nó. Dương ngay từ lần đầu gặp gỡ đã có cảm giác kính trọng người đàn ông này. Không ngờ ông chính là cha của nó. Nó vẫn còn giận ông nhưng có một điều gì đó trong tim làm nó không thể ghét ông được.
- nhưng còn mẹ? ba không cần phải làm vậy đâu! chỉ cần tụi con vượt qua được…
- thôi nào! Con thật sự tin rằng mẹ con sẽ giữ lời sao?
- sao…
- cái mẹ con muốn không phải là cần con chứng minh gì cả! cái mẹ con muốn là con phải rời bỏ người con yêu và thừa kế tập đoàn đó!
Trông Dương như thể vừa bị đấm vào mặt. sao nó không nhận ra sớm hơn nhỉ. Sao nó vẫn cứ ngây thơ nghĩ mẹ chỉ muốn thử thách tình yêu của tụi nó nhỉ. Nó thật sứ quá ngu ngốc và chuyện đó đã đẩy em vào nguy hiểm. nếu như hôm nay không phải là cha mà chính là mẹ thì sao? Chắc chắn hai đứa nó không còn có thể đứng đây mà nói cười như vậy.
- con sẽ không bao giờ thừa kế cái tập đoàn đó! Con sẽ không bao giờ rời xa người mà con yêu!
Dương kéo vai của Minh vào người mình. Một cảm giác ấm áp và hạnh phúc lan tỏa khắp người của Minh. Sau chuyện này nó càng biết được Dương yêu nó như thế nào. Nó đã dùng vũ lực ép buộc Sơn và Tùng không được nói rằng nó đã khóc khi nhìn thấy Dương bất chấp tất cả chạy vào đó. Đó sẽ là bí mật của nó. Đó là một niềm yêu thương mà nó sẽ chỉ dành cho Dương mà thôi.
- ta biết điều đó! Cho nên ta sẽ quay về và ngăn cản mẹ con!
- cảm ơn chú! - Minh nói với đầy vẻ biết ơn.
Ông nháy mắt với nó và nói.
- con phải gọi ta là cha!
Minh đỏ mặt không nói gì cả. Dương và cha cười lớn. tiếng cười vang vọng vào đêm tối. nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy sao.
…
- anh vẫn còn ngồi đây à? - Phương chóng hai tay vào hong và cúi xuống nhìn Cường.
Cường ngước nhìn Phương với đôi mắt nhuốm vẻ mệt mỏi. nó cố nặn ra một nụ cười làm Phương phải đau lòng.
- em đấy à!
Phương không muốn nhìn thấy Cường như vậy chút nào. Trên gương mặt Cường không còn chút thần sắc nào nữa. Cường phải vừa làm thêm vừa chờ đợi Hiển. vì cả buổi chiều và tối Cường phải ngồi đây nên bài tập được dồn vào lúc đêm khuya. Thời gian ngủ của Cường hầu như không có. Phương không biết Cường có thể chịu đựng được như thế đến chừng nào.
- em xin anh đó! Cậu ấy sẽ không bao giờ đến đâu!
Cường không trả lời Phương mà chỉ mỉm cười lắc đầu. cho dù có ai nói gì thì nó cũng sẽ không bỏ cuộc đâu. mỗi ngày khi ra đây ngồi nó đều nuôi một hi vọng mỏng manh rằng. hôm nay Hiển sẽ đến. tuy đó chỉ là hi vọng mỏng manh thôi nhưng nó đã giúp Cương vượt qua những khoảng khắc chờ đợi dài như vô tận.
- em xin anh! Xin anh đừng tự hành hạ mình như vậy có được không?
Phương quỳ xuống và bám vào hai vai của Cường. Cường cũng rất bối rối khi nước mắt của Phương đã chảy ra lã chả. nó đỡ cô ngồi dậy rồi nói.
- anh biết em lo cho anh! Nhưng đây là lời hứa của anh với Hiển! anh phải giữ lời!
Đây là điều mà Phương đã giấu trong lòng từ lâu. Đây là điều luôn làm cho tim của cô nhức nhói. Và giờ đây cô gào lên với Cường điều đó.
- chẳng lẽ anh yêu Hiển đến vậy sao?
- anh…
Phương đứng dậy rồi quay đi. Cường cũng đứng dậy. nó nắm lấy tay của cô và nói.
- em và Hiển đều rất quan trọng với anh! Anh không thể thiếu ai trong hai người!
Phương nhẹ nhàng gạt tay Cường xuống.
- không đâu! trong tim anh chỉ thật sự có một người mà thôi! Anh phải nhận ra người đó!
- anh…
Phương quay lại nắm lấy hai bàn tay của Cường.
- thật ra hôm nay em đến đây cũng để nói với anh rằng em sẽ ra đi!
Cường sửng sốt nói.
- sao? Sao lại đi?
- gia đình em cho em đi du học!
- nhưng sao lại bất ngờ thế? - Cường vẫn không thể tin vào những gì Phương vừa mới nói.
- em đến đây để nói lời tam biệt! làm ơn đứng tự làm khổ mình có được không?
Nhưng Cường không muốn nghe nữa. nó ôm chằm lấy Phương rồi nói.
- em đừng đi! Em không yêu anh nữa sao?
Nước mắt càng rơi nhiều hơn trên mặt của Phương. Tim cô đau nhói đến nỗi cô không thể thở được. thật sự cô không muốn rời xa Cường. nhưng cô biết rằng người mà Cường thật sự yêu không phải là cô. Những hi sinh của Cường và những tình cảm mà Cường dành cho Hiển đã nói với cô tất cả. cô cũng đã lừa dối bản thân mình một thời gian dài. Nhưng ngày hôm nay cô đã hiểu ra mọi chuyện. cô sẽ chọn con đường ra đi như Hiển đã làm khi xưa. Cô sẽ để cho Cường nhận ra tình yêu thật sự của mình dù người đó không phải là cô.
Phương đẩy Cường ra và nói.
- em yêu anh! Nhưng em muốn anh hãy nhìn vào trài tim mình thật lâu, thật rõ để nhận ra tình yêu thật sự của mình! Nếu lúc đó anh còn cần đến em thì nhất định em sẽ quay lại! thời gian không là gì cả đúng không anh?
Nói rối Phương quay bước đi. Cô lấy tay che miệng lại torng khi những giọt nước mắt theo gió bay về phái sau. Mái tóc dài và đen nhánh của cô cũng bồng bềnh bay theo. Cường đứng lại đó và nhìn cô ra đi. Vậy là người quan trọng cuối cùng của nó cũng đã ra đi. Nó còn lại gì chứ? hết Hiển rồi đến Phương từ bỏ nó. Thật ra là tại sao? Tại sao nó lại không thể hiểu rõ trái tim mình. Tại sao hai người quan trọng nhất với nó lại ra đi như vậy.
Cương bất lực gục xuống. nó chóng hai tay lên nền đất giá lạnh và nhìn những vũng nước nhỏ khi nước mắt của nó rơi xuống. nó đã không khóc từ rất lâu rồi. nó quan niệm rằng đàn ông thì không được khóc. Đàn ông thì phải mạnh mẽ đã bảo vệ người yêu thương. Nhưng giờ nó có còn ai để mà bảo vệ nữa đâu. nó đã mất tất cả.
Bỗng nhiên từ trên đầu nó vọng xuống một tiếng nói.
- Cường ơi! Em đây!